Bởi vì Khương Quân phát hiện ra rất nhiều bí mật của hắn. Chẳng hạn như màn hình di động hắn cài cho anh ấy là hình cậu bé bánh gừng, rồi thì cho anh ấy dùng bàn chải đánh răng màu hồng, quần lót in hình gấu hồng, ốp điện thoại nhóc Shin, và cả lót chuột Spongebob.
...
Khương Quân rất tức giận, anh ngày ngày cố gắng làm việc nghiêm túc như vậy, mà lại dùng lót chuột SpongeBob, chẳng hợp với khí chất của anh chút xíu nào cả! Trong cơn tức giận Khương Quân nhét cái quần lót gấu hồng vào góc trong cùng của ngăn kéo, đổi hết các thứ thành màu đen trắng xám.
Càng đáng giận hơn là, cứ nhìn thấy cái khuôn mặt đẹp trai khiến nhân thần công phẫn kia là anh lại không thể tức giận được!
Khương Quân nín giận, tỏ vẻ vẫn còn đang tức Trình Hoài, tối đó khi Trình Hoài đang nói chuyện công việc, anh cầm quần áo ngủ đi tắm trước, tiếng nước chảy từ vòi sen lấn át cả tiếng Trình Hoài nói chuyện, Khương Quân không biết rằng, ngay sau khi anh đóng cửa phòng tắm lại, Trình Hoài bên kia cũng vội vã cúp điện thoại.
“Giang tổng, bên tôi đang có chút việc, ngắt máy đã nhé, mai gặp nói sau.”
Trình Hoài ngắt máy, nhìn phòng tắm phủ đầy hơi nước, cong môi cười một tiếng.
Khương Quân đang chuyện tâm thoa sữa tắm, anh dùng sữa tắm hương hoa hồng, tự tắm cho mình thật thơm tho. Kết quả lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Trình Hoài trần truồng đi tới.
“Em, em làm gì thế hả?” Khương Quân lắp bắp hỏi, mắt đảo liên hồi.
“Giúp anh tắm.” Trình Hoài nói.
“Không cần, giờ anh tự tắm được rồi, không cần em… Ô!” Khương Quân còn chưa kịp bày tỏ lập trường của mình thì Trình Hoài đã bước tới lấp kín lấy miệng anh. Bởi vì đứng không vững, Khương Quân theo quán tính lui về sau mấy bước, khi sắp chạm vào vách tường gạch sứ trong phòng tắm, Trình Hoài đưa một tay ra đệm sau lưng anh.
Trình Hoài ấn chặt người lên tường, cơ thể Khương Quân không chống đỡ nổi hai tay theo bản năng chống lấy vách tường, anh ngước đầu lên bị động đón nhận, hô hấp dồn dập.
Trước khi anh kịp phản ứng, cả người đã bị Trình Hoài ôm lên đi đến trước gương phòng tắm. Trình Hoài ôm lấy cái eo gầy nhỏ Khương Quân, lật người anh lại quay về phía gương. Ngay sau đó, hắn ôm lấy anh từ phía sau, tháo đai áo choàng tắm bên hông ra, chẳng nói chẳng rằng gì dùng ngón trỏ và ngón giữa với vào trong miệng Khương Quân.
“Ô…!” Khương Quân bị buộc ngửa đầu lên, hai ngón tay của Trình Hoài linh hoạt khuấy động trong khoang miệng của anh, hai chân Khương Quân mềm oặt, một tay run rẩy chống trước gương, hơi thở dồn dập phả lên mặt kính một tầng hơi mỏng.
Cho dù mặt kính bị hơi ẩm phủ kín, nhưng vẫn không khó để thấy rõ hai người đang làm gì.
Trình Hoài vừa cắn mút, vừa giương mắt nhìn khuôn mặt Khương Quân trong gương, “Khương Khương, mở mắt ra đi.”
Khương Quân từ từ mở mắt ra, lập tức tủi thân mà khóc, nước mắt đáng thương từ khóe mắt rơi xuống, anh mếu miệng, hốt hoảng lấy tay che đi mặt mình. Thuận theo tư thế này, Trình Hoài hôn lấy cánh tay Khương Quân, tiếp đến là mu bàn tay rồi lại nhẹ nhàng cắn lên từng ngón tay của anh, bàn tay khác đang chống trước gương cũng bị tay Trình Hoài phủ lên, mười ngón giao nhau thật chặt.
“Bé ngốc,” Trình Hoài vừa hôn lên từng tấc da thịt của Khương Quân, vừa cười khẽ, “Em đã muốn làm thế này với anh từ lâu lắm rồi.”
...
...
Khương Quân khép hờ mắt, từng quả đấm mềm nhũn đánh lên ngực Trình Hoài, anh tủi thân kêu lên, “Đồ xấu xa… hức… a ưm…”
Trình Hoài khẽ cười, vén phần tóc rối bù tán loạn trên trán anh ra, dịu dàng hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi ấy, rồi nắm lấy tay anh, hôn chóc chóc lên đó như gà mổ thóc.
Khương Quân quay về phía Trình Hoài, trong lòng mềm nhũn, được Trình Hoài vỗ về rồi lại bị tên yêu tinh này làm cho thần hồn điên đảo, anh không nhịn được đưa tay vuốt ve cung mày của Trình Hoài, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ anh khí, trong đôi mắt đang nhìn anh đong đầy tình yêu và sự dịu dàng.
Cuối cùng anh chỉ có thể ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng mặc Trình Hoài chơi cho thỏa, ba ngày sau vẫn không thể xuống được giường.