Không chờ được tới khi lên giường, Tạ Trường An đã bị Phó Vọng Chi đặt lên cửa thoát quần, đôi chân thon dài quấn lấy lưng Phó Vọng Chi, cố chống vào cửa, Tạ Trường An cúi người chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Phó Vọng Chi, sóng mũi cực thẳng, đôi môi mỏng mềm, một thứ tình cảm không tên chực nhen nhóm đến ngứa ngáy trong lòng.
Ngón tay của Phó Vọng Chi rất quen thuộc chen vào huyệt đạo của Tạ Trường An, cảm giác chặt chẽ ấm áp đã lâu không gặp áp tới, Tạ Trường An bắt đầu thở dốc, đôi mắt hồ ly hẹp dài híp lại, mắt cá chân dùng sức ma sát lên thắt lưng Phó Vọng Chi, tình dục như thủy triều dâng trào đong đầy hai đáy mắt.
Tràng dịch ướt át dính đầy tay Phó Vọng Chi, hắn không khỏi áp sát thân vào Tạ Trường An, trêu chọc, “Thật ướt a.”
Tạ Trường An luồn tay vào mái tóc đen bóng của Phó Vọng Chi, quấy cho rối bù, hung dữ nói, “Câm miệng!”
“Mấy năm không được thao đã biết e lệ rồi ư.” Móng tay của Phó Vọng Chi đột ngột di di lên đáy chậu, chỉ thấy Tạ Trường An chật vật nâng eo không nhịn được bắn ra, bụng dưới chậm chạp co lại.
“Cái đuôi này.” Phó Vọng Chi cắn lên đầu vai của Tạ Trường An, bàn tay quẩn quanh tại gốc đuôi trêu chọc.
Tạ Trường An nhe răng, trừng mắt nhìn Phó Vọng Chi, muốn làm thì làm đi, cái đuôi gì chứ.
Phó Vọng Chi co tay nắm lấy cái đuôi, từ từ siết chặt, một dòng điện lưu đột ngột chạy thẳng đến xương đốt cùng của Tạ Trường An, làm y phát run, rồi bỗng nhiên Phó Vọng Chi không ấn nữa, chỉ vuốt ve chiếc đuôi trắng muốt, tay dần di chuyển lên chóp đuôi đang lắc lư.
Bắt đầu vuốt ngược từ gốc đến ngọn, chỉ nghe thấy tiếng ngâm nga kìm nén của Tạ Trường An.
Bắp đùi Tạ Trường An muốn nhũn ra, suýt nữa đã rơi khỏi eo Phó Vọng Chi, y ngẩng đầu cố gắng chống đỡ trên ván cửa, hầu kết trượt lên xuống, thở hổn hển.
Sau đó Phó Vọng Chi lại đưa tay xuống gốc đuôi, hung ác ấn mạnh một cái, quả nhiên nghe được tiếng kêu rên mị hoặc của Tạ Trường An, vừa dài lại vừa nũng nịu.
Không đợi Tạ Trường An mở miệng, bắp chân Phó Vọng Chi đã nâng lên, kẹp chặt lấy chiếc eo nhỏ kia, tính khí ngạnh cứng tựa sắt bất thình lình theo lực chân đâm thẳng vào nơi sâu nhất, làm bả vai Tạ Trường An va mạnh vào ván cửa, phát ra âm thanh trầm bổng.
Nương theo ván cửa, Phó Vọng Chi ôm chặt lấy Tạ Trường An, thối lui một nửa rồi bất thình lình điên cuồng tiến vào, liều chết xông vào huyệt đạo thâm sâu.
“A a… mẹ nó, ha.. a…” Tạ Trường An phóng đãng rên rỉ, năm ngón tay bám chặt vào lưng Phó Vọng Chi, các đầu ngón tay cắm sâu khắc thành từng vệt đỏ tươi.
Va chạm mãnh liệt như cuồng phong, tầm mắt Tạ Trường An bắt đầu rời rạc, ngoại trừ khoái cảm mãnh liệt như thủy triều, y không thể nghĩ thêm được điều gì, thắt lưng bị thao run rẩy kịch liệt, mồ hôi toát ra ướt đẫm vầng trán, hai tay Tạ Trường An gắt gao ôm lấy cổ Phó Vọng Chi, sít chặt đến không thở nổi.
Hậu huyệt của Tạ Trường An chặt chẽ bao lấy tính khí của Phó Vọng Chi, thoáng chút co rút, khiến cho Phó Vọng Chi mất hoàn toàn lý trí, hắn cúi người cắn cắn lỗ tai đỏ hồng của Tạ Trường An, tóm lấy chiếc eo nhỏ càng gia tăng tốc độ va chạm. Thật lâu sau, huyệt đạo siết mạnh, Tạ Trường An phóng đãng thét lên, Phó Vọng Chi khàn giọng gầm một tiếng, hung hãn bắn ba bốn cổ dịch thể nóng hổi vào nơi sâu nhất.
Đôi môi khô khốc của Tạ Trường An khẽ run, cơ đùi mệt mỏi co quắp, cuối cùng cũng rã rời trượt xuống, được Phó Vọng Chi đỡ lấy.
“Kẹp chặt tinh dịch của ta như thế, nhỡ có thai thì sao?”
“Vậy ngươi chưa bắn đủ đâu.” Tạ Trường An nhe răng, dáng vẻ khiêu khích đầy tiếu ý lướt qua đáy mắt của Phó Vọng Chi.