Hai Mặt

Chương 4



Hôm nay đã là ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ, không ngờ tôi dùng trọn 3 ngày nghỉ không dễ có được vào hết trên người “bệnh nhân” nhặt được trên đường. Trải qua cuộc điều dưỡng dày công của bác sĩ cao cấp trẻ nhất ngoại khoa não tôi đây thì thân thể cậu ta đã tốt lên lắm rồi, có thể thực hiện các hoạt động đơn giản, mặc dù vẫn cách khỏe mạnh một đoạn, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian. Hiện giờ cậu đang ngồi bên bàn, bắt đầu lấy bút giao tiếp với tôi.

(Cảm ơn anh cứu em). Không ngờ chữ viết tương đối đẹp mắt.

“Không sao không sao,” tôi cười khoát tay một cái.

(Em tên Bạch Vân Trí, 16 tuổi.)

16 tuổi? Tôi hơi ngạc nhiên quan sát kĩ cậu, đúng thật mặt mày ngây ngô chưa thoát nét, nhớ đến ánh mắt thăm dò, vẻ mặt đỏ ửng, nụ cười ngại ngùng ngày đó, cũng đúng thật mang vài phần trẻ con, khung xương cân xứng cao gầy nhưng không rắn rỏi cường tráng như đàn ông trưởng thành, các dấu hiện ấy cho thấy cậu cũng chỉ là cậu bé vị thành niên. Nên tôi ngạc nhiên có lẽ vì tổn thương tàn phá cộng với độ dinh dưỡng không đủ đã làm cậu trông bệnh trạng, ảm đạm, xóa bỏ đi hào quang của một chàng thiếu niên, cũng có thể vì trong tiềm thức của tôi căn bản không muốn chấp nhận cái người gặp phải vận rủi này chỉ là một cậu bé.

Không nghe thấy tôi đáp lại, cậu nhìn tôi thử.

“Bạch Vân Trí, tên rất dễ nghe, sau này tôi gọi em là Vân, có được không?” Tôi mỉm cười hỏi. Em ấy đỏ mặt gật đầu. Thật sự rất dễ đỏ mặt.

(Thật ra trước đây em nói được.)

“Hả?” Tôi vẫn luôn thấy chuyện Vân không nói chuyện được rất quái lạ, không giống với phần lớn những người câm điếc, thính giác của em ấy không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa tôi cũng đã cẩn thận kiểm tra đầu lưỡi và dây thanh quản, không phát hiện dị thường nào cả. Hay vì yếu tố tâm lý dẫn đến cản trở ngôn ngữ? Từ hoàn cảnh gặp được em ấy tôi thấy rất có khả năng là vì như thế.

(Em không phải người của Niệm Thành, em từ Tiên Nguyên đến đây.)

“Tiên Nguyên? Địa phương rất xa.” Tiên Nguyên là một tỉnh của phương Nam, mà chỗ đây lại là thủ đô của phương Bắc — Thành phố Niệm Thành.

(Tháng 9 năm ngoái cha mẹ chết vì tai nạn xe cộ, trong nhà không còn người thân nào nữa, nên một mình em cầm theo tiền tích góp cha mẹ để lại đến nơi này.)

Tôi liếc mắt nhìn em ấy, đứa nhỏ này sao mệnh lại khổ đến thế? Nhìn thấy thương cảm trong mắt tôi, Vân chỉ biểu lộ nụ cười thảm đạm yếu ớt.

(Em liên hệ được chỗ ở, trường học với chỗ làm thuê, chuẩn bị tiếp tục cuộc sống. Nhưng một buổi tối, em vừa đi vào một hẻm nhỏ tối đen thì cảm thấy một cơn đau nhói sau gáy, rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.)

“Lập tức ngất đi? Lúc ngất có ý thức được quá trình cơ thể bắt đầu mơ hồ với dần dần gục đi không? Ví dụ không còn chút sức lực nào, đầu choáng váng, hoặc là cái gì khác từ cảm giác tê liệt ấy?” Bệnh nghề nghiệp làm tôi có hứng thú với cơn hôn mê của em ấy, từ cảm giác trước khi em ấy rơi vào hôn mê có thể suy đoán ra được loại thuốc đã dùng.

(Không có cảm giác gì hết, gần như đâm nhói lên thì lập tức mất đi tri giác.)

Tôi nhíu mày. Thuốc gây mê bình thường không thể có hiệu quả nhanh triệt để như vậy, trừ khi là thuốc gây mê trực tiếp tê liệt trung khu thần kinh C-5. Loại thuốc gây mê này bởi vì hiệu lực quá mạnh, chỉ cần một lượng rất nhỏ thôi cũng có thể khiến người khỏe mạnh rơi vào trạng thái hôn mê dài lâu, nếu tuồn vào xã hội sẽ gây ra các nguy hiểm vô cùng lớn và hoang mang sợ hãi, nên đã sớm bị xếp vào danh sách thuốc được quốc gia nghiêm ngặt kiểm soát, nếu tôi thực hiện phẫu thuật thì cần phải gửi báo cáo lên từng cấp trên mới được phê chuẩn, người bình thường gần như không thể chạm tới. Có điều ở tình huống đó rất khó đảm bảo cảm giác của Vân là chuẩn xác, tôi ra hiệu cho em ấy viết tiếp.

(Khi em tỉnh lại  thấy mình  đang nằm trong một căn phòng vô cùng u ám, đầu đau như muốn nứt ra, tay chân cũng có chút tê liệt, hơn nữa còn phát hiện  mình kh ô ng thể nói ra tiếng được, cứ như quên mất phải nói như thế nào, chỉ cần cố nói chuyện thì đầu sẽ đau ghê gớm. Căn phòng đó không có cửa sổ, chỉ bật vài ngọn đèn sáng lờ mờ, dù có mở cửa ra cũng chẳng có tia sáng nào chiếu vào, vậy nên em hoàn toàn không có khái niệm gì về thời gian, không biết là ban ngày hay ban đêm.)…

Hiển nhiên Vân đang rơi vào trong mảng ký ức đáng sợ, tay cầm bút của em ấy hơi run rẩy, chữ viết có chút biến dạng. Chuyện này cũng thật kỳ lạ. Nhìn thấy Vân dùng ánh mắt run rẩy cầu xin nhìn mình, tôi duỗi hai tay ra ôm em ấy, nhẹ nhàng tựa cằm lên đầu em, cảm giác người em núp trong ngực tôi run lẩy bẩy, phần áo trước ngực tôi nhanh chóng bị nước mắt của em thấm ướt. Chuyện xảy ra sau đó có thể đoán sơ sơ từ những vết thương trên người em, e là đã bị giam cầm và ngược đãi một thời gian dài, cần gì để em ấy nhớ lại những chuyện này chứ? Tôi chậm rãi lấy tay chải chải mái tóc xơ xác của em, dịu dàng vuốt tấm lưng gầy trơ cả xương, mềm mỏng nói: “Vân, không sao rồi, bây giờ tất cả những thứ ấy đều chỉ là quá khứ, tôi không hỏi, em cũng không cần nghĩ hay sợ hãi nữa, chỉ nói sơ qua về ngày em gặp được tôi nhé?”

Vân lại rúc vào trong ngực tôi một lúc lâu rồi mới ngồi dậy, viết:

(Thật ra em không rõ lắm, ngày đó em tỉnh lại thì phát hiện  mình  lại nằm ở một hẻm nhỏ xa lạ, người  bị  bao tải  trùm lên, mặc dù khắp người khó chịu như muốn chết đi, nhưng em vẫn theo bản năng bỏ chạy, ngơ ngác chạy không biết bao lâu, mãi đến lúc gặp được anh.)

Xem ra lúc Vân đang hôn mê thì bị tên đó ném ra ngoài, hắn hẳn cho rằng Vân chết rồi, bao tải đó là dùng để bọc thi thể, song người tính không bằng trời tính, Vân gặp được tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.