Hai Mặt

Chương 5



Kỳ nghỉ kết thúc, lại bắt đầu công việc. Tôi chống cằm ngây người trong văn phòng. Vân đến Niệm Thành vào tháng 9 năm ngoái, đã phải chịu đựng gần 3 tháng trong tay tên biến thái kia, em ấy mới 16 tuổi, nếu không gặp được tôi thật không biết còn sống được trên cuộc đời này nữa không, hừ, có điều giả thiết này không còn ý nghĩa, bởi em ấy đã gặp được bác sĩ cao cấp trẻ nhất ngoại khoa não — Hạ Duẫn tôi đây, nên tôi chắc chắn sẽ làm cho em ấy hoàn toàn hồi phục từ thân cho đến tâm. Vào lúc vòng tròn màu vàng đang sáng lấp lánh trên đầu thì y tá chạy vào nói “Bác sĩ Hạ, bệnh nhân giường 7 tỉnh rồi!”, thôi làm việc đã.

Trên đường về nhà, tôi có phần vội vã muốn gặp Vân, mặc dù trước khi đi làm đã chuẩn bị bữa trưa rồi, cũng cẩn thận dặn dò mỗi loại thuốc bôi thuốc uống cách dùng liều dùng chất bổ hết rồi, nhưng tôi vẫn không yên lòng, cảm giác nhớ một người thế này đã rất lâu rồi tôi chưa trải qua, nghĩ tới đây tôi lại càng lái xe nhanh hơn.

Tôi mở cửa nhà, không ngờ có mùi thức ăn bay ra, Vân đang đứng bên một bàn ăn nóng hổi mỉm cười nhìn tôi. Tôi có phần thất thần, phản ứng đầu tiên là xông lên lấy tay thăm dò lên trán em ấy, tốt rồi, không có dấu hiệu bị sốt.

“Người em còn rất yếu em có biết không? Bệnh nhân thì nên nghiêm chỉnh nằm trên giường, ai lại đồng ý để em làm chuyện này? Lỡ em xảy ra chuyện gì lại không có tôi ở nhà thì biết làm sao? Em có thể làm tôi bớt lo đi được không?” Lời vừa vừa bật ra khỏi miệng tôi lập tức hối hận, nhưng hối hận cũng đã muộn. Em ấy trăm triệu lần cũng không ngờ chờ đợi mình lại là một trận quở trách đâu nhỉ, nói thật, tôi cũng không ngờ, tâm trạng có phần nát bét nên bị mất khống chế.

Quả nhiên, khóe miệng mỉm cười của Vân cứng đờ rồi biến mất, đôi mắt to không dám tin nhìn tôi, môi mỏng bị cắn có chút trắng bệch, đến khi nghe được câu cuối nước mắt lập tức tụ hội trong vành mắt, cứ như thêm giây nữa sẽ ngưng tụ thành nước mắt tràn mi, song trước khi nó kịp xảy ra tôi đã ôm chặt em ấy vào trong ngực.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nên hung dữ với em, xin lỗi…” Tôi vội vàng xin lỗi, nhưng vẫn cảm thấy bả vai bị nước mắt của Vân thấm ướt rồi.

“Em vất vả làm bữa tối cho tôi như này chắc chắn rất mệt phải không, mà tôi lại còn trách mắng em, là tôi sai, tôi quá hư, em đừng khóc, nha?” Tôi dỗ cậu bé nhỏ hơn tôi 8 tuổi mà như dỗ em trai, dịu dàng đến mức tôi còn thấy xa lạ không tin nổi,  nhưng Vân lại như đứa trẻ bị oan rốt cục được giải oan mà khóc thê thảm hơn, đầu nhỏ gục lên bả vai tôi vì khóc nức nở mà không ngừng chuyển động.

Tôi ôm em ấy, hai tay an ủi vỗ nhẹ lưng em, cái cảm giác gầy yếu dưới bàn tay càng làm tôi ôm chặt em ấy hơn, lát sau tôi mới kề môi đến gần tai em dịu dàng nói: “Ngoan, không khóc, bây giờ tôi đau lòng gần chết hối hận lắm rồi, em cũng không muốn tôi hối hận tự trách đến chết đâu phải không.” Em ấy đương nhiên vội vàng lắc đầu, thật sự đáng yêu quá. “Vả lại, em cứ khóc thế này, đồ ăn trên bàn sẽ bị nguội lạnh, nếu vậy thì tôi không hối hận chết cũng sẽ bị đói chết, chúng ta đi ăn cơm ha?”

Tôi vừa nói kéo em ra, lau nước mắt cho em, “Nếu tha thứ cho tôi thì cười một cái đi, hen?” Mặt Vân vẫn còn vương nước, mắt cũng ướt nhem, nhưng lại xấu hổ nở nụ cười khẽ với tôi, phút chốc cả gương mặt như được nụ cười này thắp sáng, sắc khí đau bệnh cũng bị hòa tan đi rất nhiều, cứ như có hào quang bắn ra vậy, tôi than nhẹ: “Vân, em cười lên rất ưa nhìn, sau này nên cười nhiều hơn.” Vân nhanh chóng đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu nắm tay tôi ngồi trước bàn ăn.

“Whoa! Nhìn ngon lắm! Nước miếng của tôi sắp nhiễu ra hết rồi!” Tôi cố ý nói phóng đại lên, sau đó nhìn sang gương mặt đỏ ửng tươi cười của Vân. Hình như tôi có chút mê mẩn nụ cười của cậu bé này rồi, hồn nhiên mà thẹn thùng, thanh tân mà xinh đẹp, như làn gió nhẹ lướt qua mặt làm tôi thoải mái vô cùng. Thật ra đến giờ tôi không có tình nhân cố định, có lẽ lúc bình thường bông đùa quen rồi, nên đối với mỗi một người bạn trai đều rất khó mà nghiêm túc tin tưởng, liếc mắt đưa tình hôn nhau lên giường đều ok, nhưng không có chút cảm giác yêu đương gì, trong lòng vẫn luôn hâm mộ tình cảm của Phong với La Dực. Này, mình đang nghĩ vớ vẩn gì thế này? Vân là một đứa trẻ rất đáng thương, mình có lẽ chỉ muốn cưng chiều che chở em ấy để em quên đi không vui và vui vẻ xa rời thương tổn.

“Vân, tay nghề nấu ăn của em tốt thật, nhưng ngày mai đừng làm cơm tối cho tôi, nghe thấy không?” Tôi xấu xa nhìn ánh mắt em ấy tủi thân ảm đạm đi, rồi mới chậm rãi nói: “Bởi vì ngày mai đến đến phiên tôi thực hiện lời hứa, tổ chức một bữa tiệc thật lớn để em ăn cho đã ghiền.” Tôi thỏa mãn nhìn thấy hai mắt Vân nhanh chóng sáng lên, cười hì hì “Nhưng mà đừng có kỳ vọng cao quá vào tài nấu nướng của tôi nha, tư thế tôi cầm dao giải phẫu đẹp trai hơn nhiều so cầm dao phay đó, qua ngày mai mỗi ngày tôi đều muốn ăn đồ em nấu.” Vân cười thật vui vẻ, gật đầu không ngừng.

Hơn 1 tháng qua tôi vẫn sống như cũ, vẫn 9h đi 5h về, chỉ có điều mỗi ngày tan sở sẽ đi thẳng về nhà, vì chắc chắn Vân đã làm cơm tối chờ tôi, nở nụ cười ngọt ngào với tôi. Phong thấy rất quái lạ đối với chuyện tôi bỗng dưng biến ngoan ngoãn không đi bar đẩy đưa, “Lẽ nào cậu tìm được người yêu rồi? Ai có bản lĩnh quá vậy?” Câu hỏi này khó trả lời quá, Vân chắc không thể tính là người yêu của tôi đâu nhỉ? Dù sao chúng tôi không hề làm gì hết. Là bệnh nhân? Bạn bè? Em trai? Hình như đều có phần, lại dường như đều không phải. Tôi không thể làm gì khác ngoài thần bí cười cười, tùy cậu ấy hiểu. Tôi với Phong mặc dù là bạn tốt nhiều năm, nhưng cho đến nay đều không quá can thiệp vào cuộc sống lẫn nhau, cậu ấy có La Dực ngọt ngào của cậu ấy, mà tôi cũng có cách sống của chính mình. Nhưng mấy ngày nay, có vẻ như Phong hơi lạ lạ, dáng vẻ thường mệt mỏi, giữa hai đầu lông mày còn thấp thoáng nỗi lo phiền, trước lúc nghỉ cậu có nói hay cảm thấy buồn ngủ, xem ra kỳ nghỉ vẫn không giúp tình trạng biến chuyển tốt hơn. Ngày mai phải tâm sự với cậu mới được, xem có thể hỗ trợ gì hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.