Thế là buổi tối ngày hôm đó không xảy ra chuyện gì.
Thụ vui vẻ trở về phòng, một đêm ngủ ngon.
Quay phim ngày hôm sau, trạng thái của cậu không tồi.
Lúc người mới khóc òa đến thảm thương, cậu tựa như đã quên mất điều gì, ôm người mới vào trong ngực, đau lòng đầy đáy mắt, nét mặt ẩn nhẫn.
Biết rõ sự thật, cũng không dám nói cho em trai, rằng người anh đã qua đời từ lâu.
Em trai không nhớ rõ, cũng tốt.
Diễn xong về khách sạn, thụ cúi đầu, lấy thẻ ra để mở cửa, nhưng khi ngẩng đầu bỗng nghe thấy một tiếng bịch.
Một cánh tay đến từ phía sau, lướt qua bên người cậu, đặt trên cửa.
Thụ dè dặt quay lại, thấy công cười đầy đắc ý, khuôn mặt dựa vào cậu rất gần: Mời tôi ăn mì nào.
Thụ gian nan cầu đường sống trong khoảng cách chật hẹp giữa công cùng cánh cửa, hận không thể co mình lại thành một con chim cút.
Nhưng mà chiều cao không chênh lệch nhau mấy, không thể tránh khỏi, thụ chỉ có thể thở vào mặt công, nhỏ giọng nói: Em… Người đại diện của em ở còn ở bên trong.