Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 27



Buổi chiều ngày đầu tiên bắt đầu từ bạn bè đã trải qua ở công viên.

Buổi sáng Đinh Tự phải làm việc, chúng tôi hẹn vào bốn giờ chiều đi dạo công viên, ăn một bữa cơm tối.

Tôi nhân lúc “Black Friday*” đánh cướp vài cái áo khoác ngoài, định tu chỉnh bản thân một lượt, nhưng tôi quả thật không có thiên phú này. Nhìn gương mặt trang điểm như yêu tinh của tôi, Tô Bác suýt nữa là phun soda, tôi chỉ đành phải ủ rũ rửa sạch son phấn, chỉ bôi một lớp kem dưỡng. Vốn định mặc váy, nhưng lại bị Tô Bác dứt khoát bắt tôi phải thay.

(*Ngày thứ Sáu đen: là ngày thứ sáu ngay sau Lễ Tạ Ơn (ngày Lễ Tạ Ơn rơi vào ngày thứ Năm lần thứ 4 trong tháng 11 ở Hoa Kỳ, cho nên thứ Sáu đen rơi vào khoảng ngày 23-29 tháng 11) và được coi là ngày mở hàng cho mùa mua sắm tấp nập nhất ở Hoa Kỳ.)

“Em biết bên ngoài bao nhiêu độ không? Muốn hai đùi đông thành băng sao? Mùa đông mà mặc váy chạy loạn, lại còn bôi trét lên mặt hù chết người khác…” Thấy tôi không đáp, anh nghĩ nghĩ rồi bồi thêm một câu: “Khó trách, tiểu tử Từ Uân vừa đến một cái là em đã bất thường, hôm qua còn về muộn như vậy, hôm nay lại muốn… A, thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà dám đuổi đến cửa nhà anh… A ——”

Hộp phấn trong tay tôi đáp thẳng vào mặt anh ấy, “Anh! Anh đoán mò cái gì đó! Em… Không phải như anh nghĩ đâu!”

“Không phải?” Tô Bác bỗng nhận ra: “Chẳng lẽ hai người đã sớm cùng nhau rồi? A… Anh nói chứ, em vừa tốt nghiệp thì tên nhóc kia đã ngồi không yên, nếu không phải anh cảnh cáo cậu ta không được làm ảnh hưởng đến việc học của em, chỉ sợ cậu ta đã sớm hạ thủ… Nhưng mà anh bảo em này, em có thể rụt rè chút được không, dễ dàng để người khác đắc thủ như vậy, đây không phải là tự mình hạ giá sao…”

“Anh!” Tôi nghe không nổi nữa, lượng tin tức khổng lồ nhồi vào tai trái lại bị tôi nhanh chóng xử lý sạch sẽ từ tai phải, hiểu lầm này quá lớn rồi, “Em và Từ Uân không có gì hết, anh nếu còn nói nữa…”

“Không có?” Lần này đến phiên Tô Bác mất bình tĩnh, anh đặt bút xuống, đứng lên, nghiêm túc quan sát tôi: “Tô Văn Hạnh, cánh em cứng cáp rồi phải không, chẳng phải anh đã nói em có yêu đương thì nói cho anh biết rồi sao! Đối phương là ai? Ở Mỹ làm gì? Bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ là…” Tô Bác kinh hô: “Chẳng lẽ là em trai của Văn Kỳ!”

“Không có không có! Không đúng không đúng! Lười không thèm nói với anh nữa!” Tôi tức đến thở hổn hển, dậm chân, thấy đã đến giờ nên chộp lấy túi xách chạy trối chết.

Tuy là ánh mặt trời giữa trưa ấm áp nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, người đi đường lác đác lơ thơ, tôi chỉ mang một lớp vớ chân bằng len làm từ lông cừu, lạnh run trong gió, ngay cả Đinh Tự đi tới từ xa cũng không đủ xua đi toàn bộ giá lạnh. Tôi cử động mặt để tránh bị đơ, liếc thấy đôi giầy da đen càng ngày càng gần, tôi nhanh chóng khôi phục bình thường, đứng thẳng lên, phủ lên một nụ cười tự mình cho là hoàn hảo.

“Bị lỡ mất một lúc, cô chờ lâu không?”

Anh xin lỗi thành khẩn vậy, tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không lâu đâu, tôi cũng mới vừa xong.”

Thật ra tôi đã đợi hơn hai mươi phút rồi, tôi cũng không biết mình lại có nhiều nhẫn nại đến vậy. Nếu là Từ Uân, tôi đã sớm gọi điện thoại thúc giục liên tục rồi, đừng nói là giữa trời lạnh thế này…

Đáng chết, sao lại nhớ đến anh ta nữa…

Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy càng đáng chết hơn, làm sao mà sống qua nổi hai giờ chờ đến giờ cơm tối đây… Nơi này rõ là… quá lạnh rồi, tiếp tục như vậy nữa, ngay cả đầu lưỡi của tôi cũng sẽ đông cứng luôn.

Nhưng Đinh Tự lại không hề có ý chuyển địa điểm chút nào.

“Tôi nghe Từ Uân nói, lần này cô tới đây là để tham dự hôn lễ của anh trai?”

“Ừ…” Tôi đang bị đôi giầy cao gót giày vò đến khổ không thể tả, cúi đầu cố gắng tìm chỗ bằng phẳng hơn trên con đường đá, chỉ trả lời một tiếng đơn giản. Thấy mình quá qua loa, tôi nhanh chóng ngẩng đầu khôi phục nụ cười như nắng: “Thật ra cũng không chỉ có vậy, tôi… Anh tôi vẫn muốn tôi sang đây làm việc, tôi quả thật cũng đang nghĩ tới xem có nên thử một lần hay không.”

“Ồ?”

Xong rồi xong rồi, thật đúng là trời lạnh người cũng choáng váng theo, nói lung tung cái gì vậy, muốn ở lại đây chẳng phải tôi thành người yêu thích ngoại quốc rồi sao, còn đùa giỡn cái gì nữa. Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng thêm lời: “Nhưng sau khi đến rồi thì lại cảm thấy không quen, dù sao vẫn là nước mình tốt hơn, lần này lại phải làm anh tôi thất vọng nữa rồi.”

Không biết nói vậy có tính là ổn chưa, Đinh Tự lại không hỏi thêm mà chuyển đề tài sang một hướng khác: “Vậy… Cô có nghĩ tới việc đến chỗ chúng tôi không?”

Đến… Làm việc cùng Đinh Tự?

Tôi trừng lớn hai mắt, nhìn anh mà không thể tưởng được. Không không không, hôm qua anh ấy đã nói, Từ Uân đã gia nhập vào phía đối tác cao cấp nhất của Hằng Thắng, tôi không thể… Nhưng nếu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Đinh Tự…

“Tôi chưa nghĩ đến, sở luật của các anh nổi tiếng như vậy…” Ý của tôi là, luật sở các người quá dụ dỗ rồi, cánh cửa này tiếp nối cánh cửa kia, nghe nói ngay cả người ở quầy lễ tân thậm chí còn tốt nghiệp cả nghiên cứu sinh…

Đinh Tự dường như nhận ra băn khoăn của tôi, anh cười nói: “Cô… cũng không kém đâu.”

“Tôi… tôi không thể quyết định ngay được.”

“Ừ, quả thật cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, dù sao lời của Từ Uân còn đặt ở đó, chỉ cần cô muốn đi, cửa nhất định luôn rộng mở cho cô.”

“Ừ…”

Tôi lại bị giày cao gót giày vò làm phân tâm rồi, bước chân hơi chậm lại một chút, nhanh cũng nhanh chóng đuổi kịp. Không biết tại sao, ở trước mặt Đinh Tự, tôi hoàn toàn không dám thể hiện âm thanh nơi sâu thẳm nội tâm của mình, cuối cùng mọi lời nói ra đều phải qua tầng tầng lược bỏ thành không còn chút sơ hở. Có lẽ vì vậy mà đối thoại của chúng tôi hơi cứng nhắc, tiến hành cũng… có chút khó khăn.

Cuối cùng là đợi đến khi trời tối, hai đùi tôi cũng đã không còn chút cảm giác nào, Đinh Tự mới dẫn tôi vào một nhà hàng không lọt gió. Tôi tìm đúng chỗ ngồi xuống, hai chân rốt cục được giải phóng. Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, tôi bất chấp tất cả gọi trước một ly nước ấm.

“Hôm nay đúng là lạnh thật.” Đinh Tự cuối cùng cũng phát hiện ra tôi bất thường, nhưng dù vậy anh vẫn giữ thái độ nhàn nhạt: “Là tôi không nghĩ chu toàn, không nên hẹn ngoài trời.”

“Sao có thể trách anh được.” Tôi nóng nảy, “Bên ngoài không khí rất tốt, đi dạo có lợi cho thân thể, là tôi…” Là tôi cái gì đây? Là vì tôi muốn xinh đẹp khiến anh chú ý nên cố tình mặc như vậy? Là vì tôi mau chóng thoát thân nên chưa kịp thay quần áo? Nói thế nào cũng không đúng, tôi ngẩng đầu chạm phải ánh mắt nghi hoặc của anh, thầm thở dài trong lòng, tôi miễn cưỡng giật ra một câu: “Là tự tôi không xem dự báo thời tiết.”

Ưm hừm, đây là loại trả lời nát bét gì, đúng là đủ nhàm chán, có thể quay ngược thời gian lại không…

Bữa cơm này cũng có chút cẩn thận, tôi còn chưa bao giờ như lâm đại địch giống vậy… Chỉ ăn no năm phần, còn phải giả vờ là đã rất no rất no rồi.

“Thật sự không ăn thêm sao?”

“Tôi no lắm rồi.” Tôi đưa hai tay sờ sờ cái bụng vẫn khô quắt, ra vẻ vô cùng thỏa mãn, trong lòng lại nghĩ phải chi sáng nay ăn nửa miếng pizza còn thừa trong tủ lạnh, cho nên khi Đinh Tự thuận miệng hỏi tôi có muốn về hay không, tôi không hề nghĩ ngợi mà gật đầu.

Lúc tính tiền có một việc nhỏ xen vào, chúng tôi đều muốn tranh nhau trả, tôi dùng danh nghĩa nửa chủ nhà muốn mời anh, anh lại dùng lý do “vốn không cần có lý do gì” để thanh toán, gạt tay tôi ra, tôi chỉ đành nói lần sau nữa sẽ mời.

“Tiếc là công việc quá nhiều, chỉ có thể dạo phố rồi ăn bữa cơm với cô thôi, quả thật không có sáng ý gì, chắc là cô cũng cảm thấy nhàm chán.” Đi đến dưới lầu, anh nhìn tôi, áy náy nói.

Được rồi, quả thật có chút… không thú vị, tôi cũng nên tỉnh lại, ngày thường luôn thích nói nhảm nhưng trước mặt anh tôi cứ luôn lo được lo mất…

Nhất định là do thời tiết, đúng, do thời tiết…

“Chắc do trời lạnh quá…” Tôi cười lắc đầu, giải thích.

Đinh Tự mím môi, trịnh trọng gật đầu: “Ừ, là tôi sơ sót, hẳn phải dẫn cô vào nơi ấm hơn.”

Được rồi, còn tiếp tục nữa thì sẽ thành đại hội xin lỗi mất, tôi thật sự chịu hết nổi, xoay người hắt hơi một cái, toàn thân run lên. Bộ dạng đó đẩy mạnh tốc độ tạm biệt của chúng tôi, Đinh Tự giục tôi mau lên phòng, nhưng tôi còn đang đợi…

Phải có… nụ hôn chúc ngủ ngon chứ… Hoặc là, ít nhất cũng phải ôm một cái.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, muốn nói lại thôi.

“Sao? Không muốn về à?”

Người này… thật đúng là lâu quá không có bạn gái mà…

Mặc kệ, tôi nhanh chóng tiến lên một bước ôm anh một cái, buông tay trước khi anh kịp phản ứng, chạy vào tòa nhà không quay đầu lại.

Cuối cùng là… đó là sự kiện tôi thấy có ý nghĩa nhất cả ngày hôm nay.

“D tiên sinh:

…”

Trước khi viết, lòng tôi lên xuống phập phồng, suy nghĩ đủ thứ, hồi tưởng lại suốt chặng đường vô tình quen biết của mình cùng D tiên sinh, sau đó mở cửa sổ chat nói chuyện riêng một thời gian ngắn, tôi từ tấm huân chương đó là tìm được Đinh Tự, sau đó thảo luận chủ đề tình yêu cùng anh, những bức thư này chúng tôi đã viết được mấy tháng, quan hệ của chúng tôi, cuối cùng cũng có chút đột phá.

Tôi đã tỏ tình trước mặt Đinh Tự như vậy, xem như đã tự lộ mình rồi, nếu như tôi là Đinh Tự, tôi sẽ nghĩ thế nào? Nếu trong thư, trong hiện thực, tôi không làm rõ thân phận của mình, có phải anh sẽ cảm thấy tôi không muốn nói ra không? Hoặc là, có phải tuy anh hoài nghi nhưng vẫn không thể hoàn toàn xác định tôi là S tiểu thư? Có lẽ anh sẽ cảm thấy, tôi là một người bạn nào đó của S tiểu thư, là một trong những nhân vật của những câu chuyện cũ kia? Còn một khả năng nữa đó là phản ứng của anh quá chậm chạp?

Tôi vừa nghĩ vừa tự hỏi: Như vậy có khả năng, D tiên sinh không phải là Đinh Tự hay không?

Tôi mở lại những lá thư cũ, anh nói anh thích đánh tennis, thích thể lực, thích xem phim… Lúc anh không thể hồi âm kịp thời cho tôi đúng vào khi anh đang bận, anh có nhắc tới trong thư một việc rằng tôi có kinh nghiệm cho nên tôi biết…

Toàn bộ dấu hiệu này đều chỉ về hướng Đinh Tự, tôi tỉnh táo lại, có lẽ là do tôi nghĩ quá nhiều thôi…

Mặc kệ Đinh Tự có biết tôi là S tiểu thư hay không, ít nhất bây giờ anh cũng đang tiếp xúc với Tô Văn Hạnh, mọi hành vi trong hiện thực của anh đều hướng về Tô Văn Hạnh, đây không phải là điều tôi muốn sao?

Về phần viết thư… Tôi nghĩ rồi sẽ có ngày mọi chuyện rõ ràng, nếu như tôi muốn xây dựng một niềm vui bất ngờ lãng mạn, thì nên tận dụng những bức thư này mới đúng…

Nghĩ đến đây, mặt tôi hơi nóng lên, xem ra đã đến lúc rồi, cứ tiếp tục viết như không có việc gì đi, thỉnh thoảng thả chút đầu mối cũng được.

“D tiên sinh:

Tôi có một người bạn, N tiểu thư, cô ấy là người có hành động tùy tiện, tâm tư lại tỉ mỉ như tơ, bình thường cứ luôn bực tức không ngừng nhưng làm chuyện gì cũng đều rất chân thành, đến khi nóng giận thì lại ngang tàng mạnh mẽ.

Nhưng có một ngày N tiểu thư và nam thần hẹn hò bị tôi gặp được, nếu không phải cô ấy ám hiệu nhiều lần, tôi sẽ chịu không nổi mà vạch trần bộ mặt thật của cô ấy mất. Ngày thường N tiểu thư không mặc váy, mang giầy thể thao là vì không muốn mệt mỏi khi chen chúc trong tàu điện ngầm. Nhưng hôm đó cô lại mặc một bộ váy hoa liền, còn mang giầy cao gót trắng nhỏ vô cùng thục nữ nữa. Tôi nhìn bộ dạng đi đường không được tự nhiên của cô ấy còn phải thầm toát mồ hôi dùm. N tiểu thư dùng bữa cùng bọn tôi đều tranh giành thức ăn, mục tiêu rõ ràng là các loại thịt, nhưng trước mặt nam thần, chocolate cô ấy sợ béo, ăn cay sợ nổi mụn, ăn thịt sợ nhiều mỡ, sau mỗi cuộc hẹn đều phải ôm bụng kéo chúng tôi ra ngoài ăn khuya. N tiểu thư cười to lên rất sang sảng, mặc dù không đến mức như tiếng chuông keo nhưng cũng được xưng là trong trẻo vang dội, nhưng trước mặt nam thần, cô ấy ngay cả cười cũng không dám cười ra tiếng.

Nhưng N tiểu thư, tại năm tháng nào rất lâu trước đó đã từng tức giận cực kì với những người kệch cỡm cố làm ra vẻ như vậy với chúng tôi, cô ấy nhất định không ngờ rồi cũng có ngày mình rơi vào tay giặc.

Lúc đó chúng tôi cười cô ấy ngụy biện, nhưng cô ấy lại nói chắc như đinh đóng cột, rằng một ngày nào đó chúng tôi cũng sẽ giống vậy, có lẽ chính là… loại người mà anh đã từng nói trong thư, tự biến mình thành kiểu mình không thích.

N, natural, tự nhiên. Rất nhiều người muốn nghĩ mọi cách thể hiện hoàn mỹ trước mặt người yêu, mong đối phương không nhìn thấy khuyết điểm của mình, ở cùng nhau như vậy không phải tự nhiên, tình yêu không được tưới tắm đúng chỗ cũng không phải là tình yêu tự do phát triển.

Tôi cũng từng nói như vậy với S tiểu thư, cô ấy nói là, S, cậu không hiểu cảm giác yêu là gì, nếu như ở trước mặt người yêu mà mình có thể giống như đang ở cùng các cậu, vậy các cậu có còn khác gì người trong lòng của mình đâu?

Hẳn là thế.

Vậy thì, D tiên sinh, anh đã từng có cảm giác yêu hay chưa? Đó là cảm giác như thế nào?

S tiểu thư.”

Thư được gửi đi, phòng khách truyền đến tiếng nói, tôi cẩn thận nghe, thấy có chút quen thuộc.

“Chuyện đột ngột quá, cũng chỉ có thể như vậy…”

“Sao thế?” Tôi nhìn ra ngoài phòng khách, Tô Bác đang giao trang phục phù rể cho Chu Văn Thụy, cái này…

Tô Bác nhìn tôi một cái, không trả lời mà tiếp tục nói rõ đầu đuôi, còn Chu Văn Thụy chỉ cười cười với tôi thôi.

“Phù rể… không phải là Từ Uân sao?”

“Cậu ta về rồi.”

“Về rồi? Về… về đâu?” Không phải vì cãi nhau với anh ấy một trận rồi tức giận bỏ về chứ?

“Bệnh tình của bác Từ chuyển xấu, không biết lần này về, Từ Uân có kịp gặp mặt bác ấy một lần cuối hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.