Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 29



Rất nhiều năm trước, sau khi mẹ tôi qua đời, tôi muốn đến mộ thăm bà, khi đó Tô Bác không ở bên, cha thì vừa vào trại an dưỡng, chỉ có Từ Uân cùng tôi đến vùng rừng núi hoang vắng này. Có đôi khi tôi ngồi bên mộ là ngồi cả một buổi chiều, tôi nói với mẹ, đứng giữa cha và anh trai tôi luôn sắm vai nhân vật hòa giải, tôi xin mẹ nếu như có thể, mẹ hãy báo mộng nói cho anh trai biết năm đó không phải là cha không tiếp tục tiến hành trị liệu cho mẹ, xin anh đừng giữ thành kiến nghiêm trọng với cha như vậy nữa.

Ngày giỗ của mẹ là vào cuối thu, mỗi lần tôi đến, khắp núi đều là lá đỏ, tôi luôn đợi đến khi ánh chiều trải rộng mới bằng lòng rời đi.

Khi đó Từ Uân luôn bên cạnh tôi, tại tôi ngồi lâu nên lúc đứng lên chân đã tê rần dậy không nổi, là anh đỡ lấy tôi.

Nhưng bây giờ người thân cuối cùng đã rời khỏi anh, không biết có ai bên cạnh anh không, có ai đỡ lấy anh không.

Tôi nằm mộng, trong mộng Từ Uân đứng trên một dốc núi hét to, còn tôi đứng bên cạnh nhưng không thấy, không lên tiếng, sau đó chỉ trong nháy mắt, anh cứ như vậy biến mất trong bóng đêm mênh mông u tối ấy.

Tôi giật mình thức lại, một thân mồ hôi lạnh.

Chung quy là tôi sai rồi, nửa đêm cuống quít lấy điện thoại di động ra một lần lại một lần gọi điện thoại, bên kia vẫn không bắt máy.

Có lẽ đây tôi phải trả giá cho sự tùy hứng của mình.

Hôn lễ chính thức và khi diễn tập không khác nhau lắm, tôi có mời Đinh Tự tham gia, nhưng ngày đó đúng lúc anh phải tham dự hội nghị quan trọng nhất khi đến Newyork, thực không cách nào thoát thân được nên anh nhờ tôi gửi một phần lễ vật nhỏ, khi Tô Bác nhận lấy lễ vật thì nhìn tôi chằm chằm khiến tôi không khỏi có chút chột dạ.

Anh chàng phù rể tạm thời Chu Văn Thụy này cũng rất thích hợp, có điều chúng tôi hơi giống nhau ở chỗ vị trí ngược nhau, anh ta đón tiếp người nhà và bạn bè nhà gái, còn tôi thì chịu trách nhiệp tiếp đãi bạn bè của anh trai.

Tuyết bắt đầu rơi, chị dâu vẫn kiên trì muốn tổ chức bên ngoài, sau đó một đám người chúng tôi đi theo ra hoa viên dưới nhiệt độ năm độ C, nghe bọn họ tuyên thệ, nhìn bọn họ trao nhẫn cho nhau, hôn môi nhau, cuối cùng là chấm dứt, ngược lại thật là khổ mấy chị em mặc lễ phục dâu phụ thôi.

Hôn lễ chấm dứt cũng là lúc vấn đề nên đi hay nên ở trở thành một vấn đề lớn, trước khi Tô Bác rời khỏi Newyork đi hưởng tuần trăng mật, anh cẩn thận tìm tôi nói chuyện.

“Nhất định em phải về?” Sau một đêm kia, anh đã thành người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của một người khác, tuy tôi là em gái ruột của anh nhưng không thể nào để anh mãi bận tâm tới mình quá nhiều được.

“Đúng vậy.” Tôi nói rất nhẹ nhàng, “Dù sao em vẫn chưa quen cuộc sống bên này, ngay cả bạn bè cũng không có, vả lại cha ở bên kia cũng không thể thiếu người chăm sóc.”

“Chuyện của cha em không cần lo lắng, không nhận (chăm sóc) cũng được, ngược lại là em kìa, liên quan đến tiền đồ của em, em đã thông qua cuộc thi rồi có muốn tìm một ngôi trường học lên học vị cao hơn không, anh có thể tìm người đề cử giúp em, những việc này không thành vấn đề.”

Tôi kiên trì một phen, vẫn là quyết định phải về, Tô Bác cũng không cưỡng cầu nữa, sau đó anh ấy chuyển vấn đề đến Đinh Tự: “Người. . . bạn em, là làm gì? Quen biết đã bao lâu? Là người như thế nào? Đối với em có tốt không?”

Tôi hơi thẹn thùng, đứng dậy: “Anh, sao anh như đang thẩm vấn phạm nhân vậy. . .”

Tô Bác lại tỏ thái độ đoan chính, không đùa theo tôi: “Anh lớn như cha, đây là chuyện nghiêm túc, em phải nói ra để anh yên tâm một chút.”

“Vẫn chưa đến mức ấy đâu, bọn em mới chỉ là bạn mà thôi. . .” Tôi liếc trộm Tô Bác, anh không có ý để tôi lừa gạt cho qua, tôi đành phải kiên trì nói: “Anh ấy cũng là luật sư, làm việc bên phía đối tác, mới chỉ quen nhau mấy tháng mà thôi, nhân phẩm rất tốt, đối với em cũng rất quan tâm. . .” Tôi đoán như vậy vẫn chưa đủ để khiến anh yên tâm, đành phải bồi thêm một câu: “Anh ấy. . . Hình như là đàn em của Từ Uân, bọn họ quen nhau đã nhiều năm rồi. . .”

Lông mày Tô Bác giãn ra, rồi nhíu lại rất nhanh, một lát sau mới giãn ra, anh thở dài nói: “Anh vẫn cho là cuối cùng em sẽ về với Từ Uân, dù sao từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hiểu rõ nhau, Từ Uân này là người miệng xà tâm phật, cậu ta để ý chăm sóc em từ nhỏ đến giờ, giao em cho cậu ta anh cũng yên tâm, vả lại cậu ta cũng không dám ức hiếp em, có điều. . . Chuyện này phải xem ý của em, anh không thể can thiệp được, chỉ là em đó, từ nhỏ ngang bướng đã quen, ngoại trừ Từ Uân điên chung với em thì vẫn còn người khác điên cùng em ư?”

Anh nói mấy câu tôi nghĩ muôn đường, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nhưng anh nghĩ rằng tôi thẹn thùng, vậy nên dời chủ đề sang hướng khác: “Chờ anh khi nào bớt bận sẽ về gặp cậu ta xem.” Nhưng cuối cùng, Tô Bác vẫn không yên lòng về tôi, anh nhìn tôi, lắc đầu: “Không ngờ mới thoáng chớp mắt em đã thành người lớn mất rồi, nếu như gả em ra ngoài, nói thật anh chưa quen, cha bên kia em đã phí tâm nhiều, có gì khó khăn thì nói với anh, còn nữa. . . Người bạn trai kia của em, nếu cậu ta dám ức hiếp em thì em cứ nói với anh.”

Cái này tôi thật sự hơi ngượng ngùng, Tô Bác lại nói một hồi, thấy đêm đã khuya mới đứng dậy muốn đi, đột nhiên tôi giữ chặt anh, muốn biết đáp án của anh: “Anh, anh có thể nói cho em biết yêu là cảm giác gì hay không? Yêu một người, đó là cảm giác gì?”

Tô Bác sửng sốt một chút, búng vào trán của tôi: “Em cho rằng đang tham gia cuộc thi sao? Còn muốn hỏi đáp án tiêu chuẩn?”

Tôi vẫn không buông tay, Tô Bác đành phải ngồi xuống, “Cảm giác yêu? Anh không nói được, chỉ cần là trạng thái hai người thoải mái nhất vui sướng nhất hạnh phúc nhất, đó chính là cảm giác yêu đương, nếu như em cảm thấy ở chung quá vất vả quá mệt mỏi, kiên trì tình cảm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”

Lời của anh khiến tôi buồn cười, chỉ có thể ngây người nhìn anh, tiếp tục nghe anh nói: “Về phần cảm giác yêu một người, nếu như em cảm thấy, trong sinh mệnh của em nếu như thiếu người này, nhẹ thì sống không vui vẻ, nặng thì mất đi phương hướng và ý nghĩa, người kia, phải là người em yêu, bất kể là người thân hay là người yêu, đạo lý này cũng giống nhau.”

“Nếu như người anh yêu. . . Không yêu anh. . . Hoặc là nói, không phải yêu anh, vậy thì nên làm gì bây giờ?”

Tô Bác nhíu mày, anh vịn lấy bờ vai của tôi, nhìn vào mắt tôi nói: “A Hạnh, không nên yêu một người không yêu em, tương lai sống với nhau mấy chục năm, nếu như ngay cả yêu cũng không bền vững, vậy nhất định là không đi chung được.”

Thấy tôi ngây như mộng, tay anh đè bả vai tôi thoáng dùng sức: “A Hạnh, thế giới này không thiếu người yêu em, anh thà rằng em từ từ phát hiện ra những người ấy cũng không hy vọng em đi khiêu chiến một người không yêu em.”

Tô Bác cực kì ít mở lòng nói chuyện liên quan đến chủ đề tình cảm với tôi, đây cũng là lần đầu tiên anh cho tôi nhiều ý kiến như vậy, mỗi một câu của anh khiến tôi cảm thấy đều đang nhằm vào tôi, nghe vào thì không có gì không đúng, nhưng lại cảm thấy không chỉ như vậy thôi.

Đêm khuya yên tĩnh tôi mở máy vi tính lên tính vừa tiêu hóa những lời kia, vừa viết thư cho D tiên sinh.

Đến O rồi, obey? Only? Hay là option?

“D tiên sinh:

Tôi vẫn nghĩ, tôi không biết cảm giác yêu đương là như thế nào, người khác đã dẫn cho tôi một lối, tôi cảm thấy rất có đạo lý, mượn câu này làm đáp án của tôi, nam nữ yêu đương, sẽ cùng nhớ nhau, nhớ thời gian ở cùng người kia, muốn nói chuyện phiếm với người kia, muốn cùng người kia nắm tay tản bộ, muốn ôm người kia, muốn hôn môi người kia, từng biểu cảm, từng động tác của người kia đều ghi tạc thật sâu trong đầu, lúc nhớ lại, còn có thể bật cười.

Tôi nghĩ, đây cũng là một cảm giác yêu đương, tuy nhiên tôi vẫn chưa có cơ hội cảm thụ, hi vọng có một ngày tôi sẽ cảm thụ được.

O, tôi nghĩ thật lâu, lấy occupy, ý chiếm giữ.

Tôi nghĩ chiếm giữ, là chiếm giữ địa vị rất quan trọng trong lòng đối phương, mới có thể gọi là yêu.

O tiểu thư là cô gái có vẻ ngoài không đẹp, nhưng lại đáng yêu lanh lợi, nói chuyện nhẹ nhàng, làm việc có trật tự.

Bạn trai của cô, O tiên sinh là Phú Nhị Đại, nhân phẩm không vấn đề gì, chỉ là phải xã giao rất nhiều, hơn nữa đều tổ chức trong căn biệt thự lớn hàng năm không người ở, chịu trách nhiệm chiêu đãi vẫn là O tiểu thư.

O tiên sinh và đám bạn cùng chơi game, O tiểu thư ngồi một bên, nếu như chơi thắng, ngay tại đó anh hôn cô một cái xem như phần thưởng.

O tiên sinh uống rượu với đám bạn, uống đến say không còn biết trời đất gì, là O tiểu thư giúp anh ta rửa ráy từng chút từng chút, kéo anh lên giường đắp mền kín kẽ.

Trong nhà O tiên sinh phản đối bọn họ quen nhau, O tiểu thư liền không xuất hiện trong trường hợp có người nhà anh, cô cũng không mở miệng hỏi O tiên sinh muốn gì.

Bạn học của họ tỏ vẻ khó hiểu, bất kể là phía nam hay nữ đều hỏi một câu, rốt cuộc là cậu thương anh ta chỗ nào mà lại cứ mãi nguyện ý khăng khăng bên cạnh anh ta như vậy?

Dường như O tiểu thư cho tới giờ vẫn không suy nghĩ đến vấn đề này, nửa ngày mới nói, ở cùng anh ấy rất vui vẻ, anh ấy đối với tôi rất tốt nên tôi cũng đối tốt với anh ấy chứ sao.

Sau đó O tiểu thư qua đời do tai nạn giao thông, một đoạn thời gian rất dài O tiên sinh rơi vào trạng thái xác không hồn, anh ta vẫn chơi game, vẫn uống rượu, nhưng không có linh hồn.

Lúc lần đầu tiên uống rượu anh gọi tên O tiểu thư, mấy người anh em khuyên anh, người không còn nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều cô gái tốt, hãy quên O tiểu thư đi.

O tiên sinh vuốt ngực, biểu cảm cực kỳ đau khổ, anh nói O tiểu thư tựa như một miếng thịt sinh trưởng trong lòng anh, đời này đã cắm rễ thật sâu ở đó, chiếm lĩnh một nơi rất lớn, cho dù chặt thân cây ấy xuống vẫn sẽ để lại một lỗ lớn, trí nhớ ở chỗ kia đều là về O tiểu thư, anh vĩnh viễn không thể nào quên được.

Về sau, O tiên sinh được bạn bè giới thiệu vài cô gái, bất luận là tướng mạo hay tính tình đều có vài phần bóng dáng của O tiểu hư, nhưng cuối cùng đều chia tay không lý do.

Có người nói với tôi như thế này, trong sinh mệnh của em nếu như thiếu người này, nhẹ thì sống không vui vẻ, nặng thì mất đi phương hướng và ý nghĩa, đó chính là người em yêu.

D tiên sinh, chuyện anh muốn làm với người anh yêu là gì?

S tiểu thư.”

Sau khi thư được gửi đi, Đinh Tự gọi điện cho tôi, anh bảo anh sẽ về vào chuyến bay ngày mai, hỏi tôi đã quyết định ngày về chưa.

Tôi nói, nếu như tôi xuất hiện tại sân bay, thì đó là đáp án.

Tôi nghĩ như vầy, ly biệt là một chất xúc tác cho tình cảm, tôi nhất định phải cố gắng bắt lấy cơ hội này, biến chuyện này thành sự thật, nếu như có thể, tiện thể nắm chặt cả chuyện hôn môi.

Nhưng mà cuối cùng tôi không thực hiện được, bởi vì khi tôi đến sân bay, ngoại trừ thấy Đinh Tự, tôi còn thấy thêm không dưới mười vị đang đứng chung quanh anh, tất cả đều là đồng nghiệp của anh.

“Luật sư Đinh, bạn của anh à?” Trong ánh mắt của bọn họ lộ ra sự tò mò và bát quái, tôi tránh không được, bắt đầu hối hận quyết định lỗ mãng này.

“Luật sư Đinh, không giới thiệu một chút sao?” “Khó trách công việc năm nay mệt đến chết đi sống lại vẫn không hai lời ôm thêm, thì ra luật sư Đinh có hồng nhan tri kỷ ở đây.”

Tôi đã sớm đỏ mặt, Đinh Tự lại không tỏ vẻ gì quá nhiều, tôi cho là anh sẽ ôm bờ vai của tôi thoải mái giới thiệu với người khác, tôi là bạn gái của anh, hoặc là giới thiệu tôi là ai, là người của anh . . .

Nhưng mà Đinh Tự chỉ như hũ nút: “Cô ấy là ai, các anh biết nhanh thôi, không cần tôi giới thiệu.”

Không thể không nói, tôi hơi mất mát, nhưng tôi đã tìm lý do cho mình tìm rất nhanh, dù sao quan hệ của chúng tôi bây giờ vẫn chưa đạt tới tình cảm nam nữ kia, thân phận của tôi đúng là rất khó giải thích, hơn nữa tôi sắp gia nhập Hằng Thắng, trước khi vào đúng là không thể để lại ấn tượng quan hệ kì quái cho những người trong sở được.

Vậy nên cuối cùng tôi chỉ là nói hẹn gặp lại với Đinh Tự, thuận buồm xuôi gió, cuối cùng kế hoạch “Bá Vương ngạnh thượng cung” của tôi đã chết trong trứng nước.

Còn dư lại thời gian tôi lấy sổ tay du lịch ra xem, sau khi Tô Bác lên máy bay đi Bắc Âu bắt đầu tuần trăng mật của anh, tôi cũng bắt đầu bay về.

Trước khi đi, tôi nhìn cửa hàng con rối ở góc đường một lần, Wall.E của tôi vẫn không xuất hiện, Eva đang ở trong vali của tôi, tôi đành phải mang nó đi trước.

Máy bay cất cánh, tôi nghĩ tôi đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị cho một hoàn cảnh mới, khởi đầu mới.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗi nhân vật đều có khuyết điểm, maybe Từ Uân là miệng quá tiện, Đinh Tự là quá lạnh mạc, Tô Văn Hạnh này thì quá tùy hứng, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu chút khổ, tuổi cũng chưa lớn, về mặt đối nhân xử thế nhất định là chưa vẹn toàn, là một đứa trẻ bốc đồng còn thiếu chín chắn nhất định sẽ dễ mắc sai sót, một người anh trai hàng xóm từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, vừa thấy mặt đã đấu võ mồm đùa giỡn, cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ người ấy sẽ nói chuyện yêu đương với mình, đột nhiên hôn mình một cái, chắc chắn là sẽ cảm thấy lúng túng, vốn là muốn qua một thời gian ngắn không gặp mặt từ từ sẽ hóa giải phần xấu hổ, không nghĩ ngược lại còn trở nên dữ dội hơn, mà lúc này đây người cô ấy thích đã lâu muốn cùng cô ấy bắt đầu, cô ấy sợ bị Đinh Tự biết quan hệ giữa mình và Từ Uân lung tung rối loạn, cho nên quyết đoán phủi sạch quan hệ trước rồi nói sau.

Cho nên lúc cô ấy muốn gọi điện thoại nhưng lại không gọi phần nhiều là do dự, nhiều khi một người bởi vì nhất thời tùy hứng mà để lại tiếc nuối, có lẽ đây chính là tiếc nuối của Tô Văn Hạnh, cô ấy không phải là một người hoàn mỹ, nhưng cô ấy sẽ từ từ lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.