Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 37



Edit: Ốc

Làm sao để tạo ấn tượng kinh ngạc đầu tiên… Kỹ xảo một, ăn mặc thích hợp, chờ đợi tình yêu đến, kỹ xảo hai, luôn duy trì tâm lý ‘Chuẩn bị yêu’…

Tôi bĩu môi, ấn tượng đầu tiên của anh với tôi là vào hai mươi mấy năm trước, khi đó tôi còn là đứa trẻ nhăn nheo, chắc cũng đủ để anh cảm thấy kinh ngạc…

Lật trang kế tiếp, làm sao để đối phương cảm giác mới quen đã thân… Kỹ xảo một, thuần thục vận dụng các từ ngữ để đối phương có cảm giác tương tự, để trong tiềm thức đối phương cảm thấy hai bạn là giống nhau…

Tôi lắc đầu, lại lật một tờ khác trong quyển sách, bước này có thể bỏ qua, chúng tôi chính là cùng một loại người như nhau, không cần cảm thấy trong tiềm thức, càng không cần làm gì để chứng minh….

Lật ra sau nữa, cách nắm chắc lần đầu tiếp xúc, lần đầu nói chuyện với nhau… Những điều này đều không có ích, đọc cả một buổi mà cuốn sách này chẳng có tí giá trí sử dụng nào, lại còn tốn những 25 đồng của tôi, cái gì mà cách ăn mặc cho thích hợp, cái gì mà duy trì tâm lý, những điều này còn cần học à, đây là bản năng con người đấy!

Lại nghĩ đến bộ dạng đắc ý của Từ Uân lúc đưa tôi đến dưới lầu, còn không quên bổ sung một câu: “Nhắc nhở, cái này… Bản thân sắp tới thường có thể cảm giác được bên người có ai đó nhìn trộm, cái này đối với em mà nói… A, không phải là tin tức gì tốt, Tô Văn Hạnh, em phải cố gắng lên!”

Hừ… Tôi hất sách lên, nắm chặt tay đập mạnh lên bàn mấy cái, cuối cùng bất đắc dĩ nhặt sách lại, lật đến đằng sau, rốt cuộc cũng có gì đó có chút nội dung khiến tôi chú ý.

Làm cách nào để ý trung nhân vừa thấy được tôi, trái tim đã đập rộn lên…

Ừ…

….

Bước đầu tiên theo đuổi Từ Uân, hiểu rõ những gì anh yêu thích, nắm trong tay nhau cầu của anh.

Vì vậy tôi dậy sớm hơn bình thường nửa giờ, nhân lúc văn phòng không có ai, đặt một ly sữa nóng và một cái bánh mỳ cà rốt ở cửa hàng nổi tiếng đặt trên bàn làm việc của Từ Uân, sau đó trốn trong khung làm việc nhỏ của mình, đợi mười phút sau đến giờ làm.

Từ vị trí của tôi, gần như không nhìn tới văn phòng Từ Uân, đến giờ làm việc, mọi người lục tục đi vào cửa, Từ Uân đến muộn một chút, vừa đi vào thì mặt mày hớn hở, tôi thấy anh đi vào thì nhân cơ hội đứng dậy, lẻn đến phòng giải khát ở giữa phòng làm việc và văn phòng đối tác.

Từ vị trí máy đun nước, có thể nhìn thấy Từ Uân vào văn phòng, cởi áo khoác rồi treo lên móc, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa sổ, gió thổi bay giấy trên mặt bàn, sau đó anh giữ tờ giấy đang muốn bay lên, sau đó anh phát hiện đồ để trên bàn…

“Tiểu Tô, cô đổ tràn nước rồi.”

“A ——” Tôi như người hâm, rõ ràng rót nước nóng mà không để ý, bị phỏng tay, vừa thả tay cả, cả chén nước rơi trên mặt đất, bắn tung tóe.

“Sao lại ngẩn người thế, có nóng không?”

“Không sao, không sao…” Tôi vội vàng thu dọn lại, đến khi tôi dọn xong ngẩng đầu lên thì Từ Uân đã đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, bắt đầu làm việc.

Anh lại không nói gì, là ăn hay ném đi rồi? Là thấy cảm động hay là ghét bỏ?

Nghĩ vậy tôi lại thò cổ ra, cố gắng phá tan chướng ngại nặng nề là khuôn mặt chẳng tỏ ra gì của Từ Uân, để tìm ra manh mối, tôi ngửa người ra sau, ngửa ra sau, lại ngửa ra sau nữa, đến khi gắp gãy cả eo thì Từ Uân đột nhiên ngẩng đầu.

“Á!”

Tôi kêu lên một tiếng, thậm chí ánh mắt còn chưa chạm nhau, cả người đã biến mất khỏi phạm vi tầm mắt của Từ Uân, cú ngã này khiến tôi đau chết đi được. Từ Uân chết tiệt, nói cái gì mà muốn cho tôi theo đuổi anh chứ, theo đuổi cái gì, theo sợi len à. Không phải lúc đó từ chối khiến anh cảm thấy mất mặt thôi sao, mang thù, hẹp hòi như thế nữa, anh có phải là đàn ông không chứ. Tôi còn không theo đuổi Đinh Tự đâu, chỉ hơi chú ý đến sở thích của anh một chút thôi, không phải Đinh Tự đã đồng ý thử hay rồi. Chỉ có Từ Uân là lắm chuyện, kỳ cục, phiền chết rồi, phiền chết rồi, phiền chết rồi!

“Em nằm trên mặt đất làm cái gì?”

“A!”

Từ Uân đột nhiên đứng trên cao nhìn tôi, khiến tôi không có phòng bị, vốn còn chưa ngã ra đất nhưng bị anh dọa tới mức ngã sầm xuống.

“Rảnh thế sao?” Từ Uân tự rót cho mình một ly cà phê, trước khi đi liếc tôi một cái: “Đến phòng làm việc của anh.”

“A…” Tôi còn thấp thỏm thì đôi mắt tiếu lý tàng đao phóng tới, vẻ mặt ‘Em dám không vào thử xem’, tôi đành ngoan ngoãn đứng dậy.

“Đóng cửa lại.”

Ánh mắt anh bắn tới, tôi không dám không nghe theo, ngoan ngoãn đóng chặt cửa thủy tinh lại, giống như đứa bé phạm lỗi đứng trước mặt anh, nhân cơ hội phóng mắt khắp phòng xem có gói to nào đựng bánh mì không.

“Nhìn cái gì?” Từ Uân nhàn nhã ngồi xuống, giống như ban giảm khảo uy nghiêm nhìn chằm chằm vào tôi: “Ăn xong rồi.”

“Ăn… cái gì?” Tôi giả ngu.

Anh tức giận hỏi lại: “Em không hiểu là ăn cái gì hử?”

“Có… Ăn rồi sao?”

Từ Uân ‘xùy’ một tiếng, không nể mặt mà lắc đầu trong ánh mắt mong đợi của tôi: “Tô Văn Hạnh, anh rất thất vọng, thậm chí em còn không biết anh thích ăn gì…”

“Không phải anh thường mua ở nhà này à…” Tôi lầm bầm nhưng lại bị ăn cắt đứt: “Lớn bằng này rồi, em có thấy anh ăn cà rốt bao giờ chưa?”

Bả vai tôi hơi run một chút: “Ặc…”

“Chẳng hiểu sao anh lại hiểu em như vậy…” Anh ngừng tay, đứng lên, đưa lưng về phía tôi, kể ra từng cái: “Thích uống sữa tươi, không ăn cay, thích ngọt, không thích chua, sợ phơi nắng, sợ lạnh, sợ cao, sợ tối, trọng cảm tình, lại mẫn cảm, ở trước mặt người khác miễn cưỡng lắm cũng có thể coi như là thục nữ, chỉ khi ở trước mặt anh mới lộ rõ bản chất nữ hán tử, rõ ràng rất ngốc lại giả bộ cái gì cũng hiểu…. Nhưng mà, Tô Văn Hạnh, em thật sự hiểu rõ bản thân mình sao? Em cũng hiểu được anh sao?

Từ Uân xoay người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi: “Em thật sự biết rõ, mình muốn cái gì sao?”

Trong vòng hai ngày, Dương Dịch đã hỏi tôi câu đó, D tiên sinh cũng đã hỏi tôi, bây giờ, Từ Uân cũng hỏi tôi như vậy, tôi bị anh nhìn thì chột dạ, đành nhẹ nhàng thở dài, đến lúc này rồi còn che che lấp lấp cố ra vẻ thần bí cũng chẳng được gì: “Từ Uân, em biết là anh tốt với em, nhiều năm như thế vẫn luôn chăm sóc cho em, khi ở bên anh rất nhẹ nhàng, cũng rất thoải mái, nhưng anh biết không, em vẫn luôn coi anh như anh trai, ngày đó đột nhiên anh làm thế với em… Anh có thể tưởng tượng, nếu như… Nếu như Tô Bác làm thế với em, em có thể chịu được à! Em bị sợ hãi! Từ Uân, em chưa từng nghĩ tới sẽ đi tới một bước kia với anh, nhưng em cũng chưa bao giờ…” Tôi ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của anh: “Em cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ mất anh.”

Ánh mắt Từ Uân trở nên nhu hòa, ánh ngồi xuống ghế, nhìn thẳng tôi, nói rất chân thành: “A Hạnh, ý của em là, anh có thể hiểu là, thật ra em cũng thích anh?”

Anh hỏi hơi đột ngột, tôi hơi kinh ngạc, nhưng tôi lại, gật đầu nặng nề.

“Thích là chuyện của hai người.” Từ Uân nói: “Em phải biết rằng mình thích gì. Là thích con người anh? Thích cách tự nhiên khi chúng ta bên nhau? Yêu thích sự quan tâm chăm sóc của anh với em, mang đến cảm giác an toàn cho em? Hay là, đó chỉ là tình cảm tự nhiên qua hai mươi năm không thể vứt bỏ được, khiến em cho rằng đó là thích?”

Tôi thẫn thờ nhìn anh, điều này có khác gì nhau à?

“Đương nhiên là không giống nhau.” Từ Uân dựa vào ghế: “Nếu như em thích cách ở chung với anh, khi em gặp được một người khác, hai người ở cạnh nhau khiến em thoải má hơn, có lẽ là người đó càng yêu chiều em hơn, có lẽ người đó sẽ càng dung túng cho em, lúc đó có lẽ em cũng sẽ bị anh ta hấp dẫn..” Tôi muốn xen vào nhưng Từ Uân không cho tôi cơ hội đó, anh tiếp tục nói: “Nếu như em thích cảm giác được anh chăm sóc, như vậy đến khi em gặp được một người càng quan tâm chăm sóc em hơn, có lẽ trái tim em sẽ thay đổi…. Mà đáp án kém nhất, chính là em coi tình cảm hai mươi năm qua là thích, em không thể dứt bỏ tình cảm đó, cho rằng đó là thích, đây là điều tàn nhẫn nhất với cả hai bên, lúc đó khi thời gian trôi qua, nó sẽ nhạt dần và chỉ còn lại đạo đức là điều ràng buộc…”

Tôi khẽ lắc đầu, mặc dù tôi chưa thể phản bác lại anh ngày, nhưng tôi cũng không… quá đồng ý với anh, những điều này không phải biểu hiện của thích sao?

Từ Uân nhìn ra nghi ngờ của tôi, giải thích nhiều hơn: “Có thể ở chung với em nhưng không nhất định sẽ chăm sóc em, cũng không nhất định sẽ mang lại cho em cảm giác an tâm, có lẽ khiến em cảm thấy không thú vị. Nhưng nếu em thích người đó thì em có thể chấp nhận tất cả của anh ta…” Từ Uân lại gần tôi, trên khuôn mặt nghiêm túc của anh lộ ra vui vẻ: “Tô Văn Hạnh, anh thích em, cho dù em không biết trái tim anh, mặc dù em còn chưa để ý nhiều đến anh, mặc dù trong lòng em có thể còn có người khác, nhưng anh thích, là thích em lúc tùy hứng, là thích em lúc quật cường, là thích em lúc hồ đồ, lúc em cố gắng làm việc, em vui vẻ thì anh cũng sẽ vui vẻ theo mà không hiểu vì sao, em mà khổ sở thì anh cũng bị lây bệnh, cảm thấy không thoải mái, cho dù là tốt hay xấu thì anh đều có thể chấp nhận.”

Lời của anh khiến tôi đỏ cả cổ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chớp chớp không biết nhìn đi đâu.

“Như vậy, có phải em nên tự hỏi mình, nếu như em thích anh thì em thích cái gì? Có phải đã có sự chuẩn bị để chấp nhận tất cả những gì thuộc về anh không?”

Tôi ngẩng đầu định nói thì Từ Uân lại để tôi từ từ suy nghĩ: “Anh bỏ ra vài chục năm mới suy nghĩ cẩn thận, cho nên em không cần phải gấp gáp cho anh một đáp án, em hãy hỏi lòng mình, nghe một chút tiếng lòng mình thế nào.” Anh vừa nói xong, lấy một hộp văn kiện đưa cho tôi: “Cũng đừng chỉ nghĩ đến đáp án, sửa sang lại sổ sách trong này cho anh, trước thì tan làm thì gửi lại.”

Lại là cái kiểu này…

Còn nói là thích cách ở chung với anh… Tôi ghét nhất đó, có được không hả….

Mặc dù lẩm bẩm như vậy, nhưng tôi vẫn thành thật ôm đống nhiệm vụ của mình ra ngoài, trước khi tan làm giao lại co anh, nhưng mà anh đã không còn trong phòng làm việc rồi.

Dường như làm đối tác cao cấp, anh đã bận rộn hơn trước nhiều.

Trước khi ngủ, tôi lại lật quyển sách kia, lật tờ đầu tiên thì thấy: Đầu tiên, bạn phải tự hỏi bản thân, có phải bạn đã thương người đó, là muốn giữ lấy? Hay là tình yêu thật sự? Nếu như yêu, xin hãy bảo vệ người đó, vào lúc người đó cần thì phải ở bên cạnh người đó.

Lời nói của Từ Uân lại vang lên trong đầu tôi, dường như tôi nằm trên giường nhưng nó cứ lật qua lật lại khiến tôi chẳng tài nào ngủ nổi.

“D tiên sinh:

Có một vị S tiểu thư (xin đừng cố gắng dò số của tôi) cô ấy có chút tùy hứng, lại hơi ngoan cố, có đôi khi đa sầu đa cảm, có đôi khi lại rất tùy tiện, bởi vì lỡ thích một người không thích mình, lại bỏ qua một người rất quan tâm đến mình.

Cô ấy từ chối người thích mình, làm tổn thương người đó, sau đó lại cố gắng cảm hóa người mà cô ấy thích, cuối cùng cô ấy mới biết, người mà cô ấy phí hết tâm tư lại gần, đã có người yêu sâu đậm trong lòng từ lâu.

Vận mệnh luôn buồn cười như vậy, chẳng phân biệt được ai đúng ai sai, chẳng phân biệt thứ tự đến trước và sau, nhưng lại có thể tạo nên một đoạn nghiệt duyên.

Khi S tiểu thư biết trong lòng mình muốn theo đuổi người luôn bảo vệ cô ấy, luôn bên cạnh cô ấy, nhưng lại không biết làm cách nào mới có thể lấp đầy trái tim bị tổn thương kia.

Một câu nói, rất xin lỗi, chắc chắn là không đủ.

D tiên sinh, rất cảm ơn anh vì không sợ người khác làm phiền mà trả lời mỗi một lá thư, mặc dù từ đó tôi hiểu được rất nhiều điều nhưng tôi vẫn chẳng biết được mình muốn điều gì, có lẽ từ giờ trở đi, tôi sẽ dần dần hiểu được.

Mặc dù tôi biết, anh thích tennis, thích tập thể hình, thích xem phim, thích nghe nhạc, có ý kiến riêng về tình yêu, từ đầu tới cuối chỉ yêu một người, muốn làm rất nhiều chuyện với người mình yêu, nhưng mà tôi cũng không biết, anh ở trong cuộc sông hiện thực, là cao hay thấp, là béo hay gầy, thích cay hay chua, thuận tay trái hay tay phải, lúc đông người thà rằng xếp hàng để đợi được ăn món ngon hay là bỏ qua, bầu trời đột nhiên đổ mưa thì anh sẽ chen chúc chờ dưới mái hiên với mọi người, hay sẽ vui vẻ đi dưới cơn mưa tí tách.

Tôi dường như có thể tưởng tượng được một con người rất thật từ những bức thư, nhưng lại không thể nào đặt anh vào những điều vụn vặt trong cuộc sống.

Khi duyên phận biến thành tiếc nuối, thì tình yêu sâu đậm cỡ nào cũng không thể chạy thoát được thời gian.

D tiên sinh, S tiểu thư không muốn bỏ qua phần tình cảm này, cho nên anh có thể giúp cô ấy được không?

S tiểu thư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.