Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 51: Z



Edit: Tiểu Huyền

Tôi rất tự nhiên mang người ta về nhà mình, lúc xuống xe taxi, tôi còn chưa kịp gọi tài xế giúp tôi một tay thì chiếc xe màu xanh đã phóng đi trong chớp mắt, khu nhà vắng vẻ cũng chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Cả người Từ Uân dựa vào tôi, tôi thật sự phục anh, với tửu lượng của anh, phải uống nhiều tới mức nào mới thành thế này chứ.

“Này...” Tôi vỗ mạnh vào mặt anh, tôi vừa đỡ bên này thì đầu anh đã lệch sang bên kia, lắc la lắc lư, “ Em van anh đừng giả chết được không, em không cõng được anh đâu.”

Từ Uân hoàn toàn không có ý thức, không rên một tiếng nào, hoàn toàn bỏ mặc cho tôi dắt lấy, cuối cùng sau khi mở được cửa, quần áo của anh đã lộn xộn đầy bụi bặm.

Tôi do dự không biết nên ‘quăng’ người ở đâu nhưng vẫn mềm lòng, cơ mà nếu muốn đặt anh trên giường thì không thể làm bẩn giường. Tôi lột hết áo khoác áo len trên người anh, chỉ để lại một cái áo lót. Nhìn Từ Uân suýt nữa trần truồng nằm giữa giường, tôi lau mồ hôi trên trán, tức giận nghĩ, nhất định anh bị tâm thần rồi, cái áo lót cũng mặc số nhỏ, giống như chỉ hận không thể để lộ hết những đường cong trên người.

“Có phải anh kết hôn đâu mà uống tới mức này hả, đợi đến lúc anh kết hôn thì em phải tìm cho anh mười phù rể mới được.” Tôi vừa dịch góc chăn vừa phàn nàn, tôi không nhớ đây là lần thứ mấy chăm anh uống say nữa, nhưng đây là lần đầu tiên chăm trên giường của tôi, cơ mà sáng nay suýt nữa thì...

Nghĩ vớ vẩn gì vậy, mau ngừng lại.

Tôi vỗ trán, trong đầu hiện lên hình ảnh rời rạc rồi biến mất, nhưng lời nói vừa nãy lại đột nhiên xuất hiện, tôi bị điên rồi sao, kết hôn cái gì chứ, hóa ra dù tôi không nói nhưng trong lòng đã đồng ý buộc mình và Từ Uân vào với nhau...

Tôi oán hận thở dài, dù sao anh cũng không nghe được, tôi tiếp tục lẩm bẩm với người đáng chết đang nằm trên giường: “Em nói là hôn lễ của anh đấy, quỷ mới biết đến lúc đó anh kết hôn với ai, dù sao không phải là cùng em, hừ... Chẳng có cả nghi thức cầu hôn, anh cho rằng không phải anh thì em không gả ư, ở đâu ra tự tin em chính là vật nằm trong tay Từ Uân anh vậy? Xùy xùy xùy, hiện tại đừng nói là cầu hôn, coi như nghiêm túc cầu hôn, em còn không chắc sẽ đáp ứng, nhiều người thích em lắm, không chỉ có mình anh đâu...”Tôi vắt chân ngồi bên cạnh anh, mệt mỏi một ngày, chân rất mỏi, vừa đấm chân cho mình, vừa nháy mắt đắc ý, dù sao anh cũng không biết gì, hô hấp vừa dài vừa đều, không biết đã ngủ đến đại dương nào rồi.

Tôi ghé sát vào anh, dù tuổi không nhỏ, nhưng mà nhìn anh vẫn đẹp trai, “Từ Uân à Từ Uân, một đống tuổi rồi, đạo lý uống rượu hỏng việc anh vẫn chưa rõ sao?” Đột nhiên tôi nảy ra ý tưởng xấu, chọc mũi anh, chọc mặt anh, phả hơi vào cổ anh, “Coi chừng em lột sạch quần áo anh, chụp mấy tấm ảnh ‘vừa mắt’ bán cho những chị em trong sở thèm muốn anh từ lâu... A - - “

Cái quái gì thế này, không phải anh đã say ư!

Làm sao anh có thể lật mình trước mặt tôi nhanh tới vậy, sức lực mạnh mẽ, động tác gọn gàng, không hề có dáng say rượu chút nào.

Ánh mắt lạnh thấu xương chỉ cách mặt tôi không đến ba tấc, thậm chí tôi chưa kịp phản ứng, cũng chưa kịp phản kháng, anh đã diễn lại tình cảnh buổi sáng, rất rõ ràng. Lúc này anh đã thuần thục hơn nhiều, hơn nữa còn mạnh mẽ và dứt khoát, “Tô Văn Hạnh, lá gan của em không nhỏ ha, muốn lột sạch anh? Chụp ảnh? Giọng điệu cũng lớn nhỉ!”

Nhất định là rượu gây chuyện, nhiệt độ cơ thể trong người bắt đầu tăng lên, bị anh kìm hãm như vậy mà tôi lại không phản kháng, tôi cảm thấy buồn cười, sau đó chột dạ.

“Anh nghe nhầm, em... Em chưa nói, chưa nói cái gì hết...” Sức của Từ Uân lớn hơn vài phần, tôi bị ép tới không thở nổi, lòng bàn tay anh truyền tới cái nóng khiến tôi càng choáng váng.

“Lột quần áo anh chỉ còn một mảnh, thân thể trong trắng bị em đoạt mất, còn nói không gả cho anh? Hả?” Âm cuối cùng lên cao, giống như nơi nào đó cũng đang to dần…

“Em sai rồi, em sai rồi...” Hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi, tôi tự biết đuối lý, chiến đấu mạnh mẽ với anh không phải là sách lược, chỉ có thể dùng chiêu yếu đuối, “Đừng lộn xộn...”

Rượu trong người khiến anh không lọt tai, chợt anh bóp eo tôi, tôi sợ tới mức nhảy dựng lên, toàn thân tê dại, vốn định tức giận hét một tiếng thật to, cuối cùng lại biến thành tiếng êm ái: “Này - - “

Đàn ông rất đáng sợ, đàn ông nổi giận rất rất rất đáng sợ, từ nay về sau không thể khinh địch như thế, người này hoàn toàn không phải quân tử, tất cả thủ đoạn đều không thể nhận ra người.

Nhưng mà anh lại nắm trúng điểm chết là tôi sợ ngứa, liên tục bị anh trêu chọc, chỉ lo né tránh, tôi không còn sức lực nữa.

“Từ Uân... Đừng lộn xộn...” Tôi thật vất vả mới tránh khỏi cánh tay anh đặt trên lưng tôi, tay kia của anh cũng đổi hướng, khó đề phòng nổi, tôi thở hổn hển cảnh cáo anh: “Anh... Anh sẽ phải hối hận...”

“Tô Văn Hạnh...” Trán Từ Uân kề sát trán tôi, môi gần như áp vào môi tôi, còn sót lại mùi rượu làm rối loạn tâm trí tôi, giọng nói của anh bình tĩnh mà mê hoặc: “... Gả cho anh.”

Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ anh, ai cũng bảo ba chữ kia có ma lực rất lớn, thậm chí còn hơn cả”Anh yêu em”, hoàn cảnh như vậy, con người như vậy, giọng nói như vậy, cho dù vẫn không thể hiểu được lòng người, nhưng vẫn đủ để trêu chọc trái tim nhỏ bé làm lỡ nhịp, đập thình thịch không ngừng.

Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn cứng miệng, đôi mắt đã lấy lại tiêu cự, chăm chú nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy kia, tôi cắn môi dưới, như cười mà không cười: “Qua loa như thế... Em còn phải cân nhắc... Này!”

Khóe môi Từ Uân nở nụ cười gian xảo, một tay lại không an phận chạy khắp người tôi, tay anh đi đến đâu như âm thầm đốt lửa tới đó, lấp đầy đôi mắt tối đen của anh là mạch nước ngầm cuộn trào, cuối cùng như nước lũ vỡ đê, mãnh liệt quét qua mắt tôi, trong thâm tâm, không một tiếng động, nhưng không cách nào ngăn cản.

“Phiền phức như thế, dứt khoát gạo nấu thành cơm luôn cho rồi, không sợ em nghĩ mười năm cũng không có kết quả...”

Vẻ mặt tôi đáng ra phải hoảng sợ, nhưng hiện giờ tôi chỉ còn lại ngượng ngùng, câu “Anh dám!” lại nói rất mông lung, không có sức lực.

Anh là người bắt nạt tôi nhỏ,ừ là người chăm sóc tôi khi tôi lớn, anh sẽ thích tôi, sẽ quý trọng tôi. Anh là D tiên sinh của tôi, là người tôi nhìn thấy từ khi mở mắt đến với đời, có lẽ sẽ là người sẽ bên cạnh tôi cho đến khi tôi nhắm mắt rời khỏi thế giới này, người yêu của tôi.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong thâm tâm tôi không thể đè nén tình cảm nổi nữa, mỗi một phong thư mở đầu bằng một câu “S tiểu thư”, Wall-E to bằng nắm tay, nụ hôn đầu tiên không hề báo trước, bóng dáng cô đơn trên núi kia,… Tình cảm bị đè nén lạc lối hơn hai mươi năm trong lòng tôi đã tìm được đường về nhà, giây phút đó tựa như những bông pháo hoa nở rộ trong màn trời đêm.

Từ Uân dịu dàng hôn từ cổ rồi chậm rãi dời xuống dưới, tôi lưu luyến cảm giác này, rượu trong máu chạy tán loạn, tôi như trôi lơ lửng trong không gian, qianh người là những vì sao chói lóa, không còn chút sức lực.

Tay anh lướt nhẹ từ trên xuống dưới, một tia lý trí cuối cùng còn sót lại của tôi chạy theo bàn tay anh, nhưng không thể đuổi kịp tốc độ của anh.

Đến khi anh dừng ở vị trí quan trọng, còn cách quần một chút, dường như cảm giác được không đúng, anh buông ra, nhìn tôi chằm chằm, tôi nhìn biểu cảm rối rắm trên gương mặt ửng hồng của anh, nở nụ cười đắc ý.

“Em...” Nhìn anh ngạc nhiên, tôi nuốt nước bọt, yết hầu khô cạn thiếu chút nữa không phát ra được tiếng nào: “Em đã nói...”

Ánh mắt Từ Uân nặng nề, tôi không cần dùng nhiều sức thoát ra, nhảy xuống giường, lấy một miếng 40 cm dành cho ban đêm từ trong tủ quần áo ra giơ trước mặt anh: “Trêu chọc em, anh sẽ phải hối hận.”

Nói xong tôi nhẹ nhàng đến nhà vệ sinh, khoan khoái tắm nước nóng xoa dịu đi cảm giác rạo rực đang chạy loạn. Hơi nóng làm mờ chiếc gương, tôi lau lớp hơi nước đi, nhìn rõ thấy đôi mắt mơ màng của mình, nhưng hình như tôi chưa bao giờ rõ ràng như vậy.

Trở lại phòng, Từ Uân đã ngủ, anh rất tự giác ngủ ở bên trái giường, để lại phần bên phải cho tôi...

Có lẽ không lâu nữa, cảnh tượng này sẽ diễn ra mỗi ngày, cuối cùng trở thành thói quen trong cuộc đời. Tôi rón rén tới gần, lần này anh thật sự ngủ say, khẽ thở đều đều như một đứa bé.

Tôi còn phải làm một chuyện.

“D tiên sinh:

Lần đầu chúng ta nói chuyện là vào một năm trước,chúng ta thảo luận nhiệt tình trong group chat, tôi nói một câu châm chọc..., và cùng lúc đó, ngay sau câu nói của tôi là bình luận tương tự của anh, sau đó chúng ta bắt đầu trò chuyện riêng trong cửa sổ chat riêng.

Có một từ gọi là chỉ hận không gặp sớm hơn, mặc dù chúng ta không gặp nhau nhưng tôi cảm thấy chúng ta có thể nói chuyện không ngừng, sự ‘ăn ý’ có thể nhìn thấy rõ trong quá trình chúng ta nói chuyện.

Anh đã nói, hai người ở cùng nhau, không cần lý do.

Anh còn nói, ông trời khiến ta bỏ lỡ một người tại thời điểm tốt nhất, chỉ là vì để cho ta gặp được người tốt hơn.

Bức thư trước anh còn nói, hạnh phúc không gì hơn điều này: có người thích, có người nghĩ, có chỗ chờ mong, có chỗ nhung nhớ.

Anh đã nói rất nhiều chuyện xưa, cũng cho tôi rất nhiều lời khuyên, khiến tôi không còn bị lạc đường nữa.

Tôi bị ảnh hưởng sâu nhất bởi câu nói: Cả cuộc đời người ta sẽ yêu hai người, một người trong quãng thời gian tươi đẹp, một người dịu dàng cùng năm tháng.

Tôi may mắn vì đã gặp được người đó vào những năm tháng tươi đẹp của tôi, tôi từng cảm thấy anh ấy cao không thể với tới, cuối cùng mới phát hiện tất cả chỉ là hư ảo. Nhưng dù là thế, dù anh ấy chỉ là thoáng qua thì tôi cũng vui vì anh đã lưu lại một phần trong ký ức cuộc đời tôi.

Mà tôi càng may mắn hơn, người dịu dàng đi cùng năm tháng của tôi, phần dịu dàng nhẹ nhàng này đã luôn xuất hiện từ trước, không chỉ có trong hiện tại mà còn ở cả tương lai, may mà khi tôi xoay người lại thì anh đã đứng đó, vẫn luôn ở đây, chỉ cần tôi quay đầu là có thể nhìn thấy.

Rất nhiều chuyện, trải qua chính là kinh nghiệm, bất chấp kết quả như thế nào, chỉ thích hợp chôn giấu ở trong ký ức.

Mà có một số việc, biết rõ không cách nào trốn tránh, nhưng vẫn phải trốn tránh không gặp.

Có một vài người, tốt nhất coi như khách qua đường, nhìn người đó rời đi cũng đã đủ rồi.

Mà có vài người, nên dang cả hai tay ôm lấy anh ấy, đi về tương lai còn rộng mở phía trước.

D tiên sinh, tôi còn nhớ chúng ta đã từng hẹn khi viết xong chữ Z cuối cùng thì sẽ gặp mặt, không biết từ lúc nào, tôi nhận ra mình đã viết đến Z rồi.

Zero, số không.

Sau khi chúng ta gặp mặt, tất cả chuyện xưa cũng chấm dứt, hết thảy về không, chữ cái cuối cùng.

D tiên sinh, có lẽ sau này tôi không còn cơ hội gọi anh như vậy nữa, cám ơn anh đã làm bạn với tôi trong một năm qua, có lẽ anh chưa từng phát giác, có lẽ đây cũng không phải ý định ban đầu của anh, nhưng mỗi lần trao đổi cùng anh, tôi được lợi không hề nhỏ.

Về phần chuyện xưa nên kết thúc như thế nào, tôi giao quyền quyết định cho anh, mong rằng anh sẽ cho tôi một câu trả lời hoàn hảo.

D tiên sinh, cám ơn anh.

Hẹn gặp lại, D tiên sinh.

S tiểu thư.”

Tôi lưu riêng 26 bức thư tôi viết và 25 bức thư anh viết, tập hợp lại thành một thư mục, mở sẵn một văn bản trống để chờ bức thư hồi âm thứ 26 của anh.

Tên của thư mục được đặt là: S tiểu thư và D tiên sinh.

Màn hình máy vi tính từ từ chuyển sang màu đen, tôi khẽ trèo lên giường, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông ngủ bên cạnh tôi, tôi khẽ hôn vào trán anh một cái, rồi chui vào trong chăn.

Thật ra cầu hôn hay không cầu hôn có gì quan trọng đâu, đã nhận định là anh ấy, còn cần phải thay đổi nữa ư?

Hít sâu một hơi, lần đầu tiên tôi cảm thấy, có một người ngủ bên cạnh mình, thật sự rất ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.