Cho dù Trình Xuyên không hỏi cụ thể nhưng Bạc Hải vẫn biết trong lòng cậu muốn biết điều gì, để ý điều gì. Hắn đặt nhẫn vào lòng bàn tay Trình Xuyên, phủ lên tay cậu để cậu nắm chặt tay lại, lúc này mới thẳng thắn mở miệng: “Điều kiện gia đình tôi rất tốt, hội bạn cùng nhau lớn lên đều là cậu ấm con nhà giàu. Người sáng lập Scar là người anh em có quan hệ tốt nhất với tôi, xem như là bạn nối khố của tôi, tên là Đỗ Hướng Vĩnh. Quan hệ của cậu ấy rất rộng, có rất nhiều bạn, gần như những người ban đầu gia nhập Scar đều là do cậu ấy mang vào.”
“Ở đó tôi quen rất nhiều người, trong đó có Không Thanh và Tử Linh.” Bạc Hải chú ý đến sắc mặt Trình Xuyên đột nhiên căng thẳng, đáy lòng mềm nhũn, giọng nói cũng nhẹ hơn: “Tử Linh là họ hàng xa của Hướng Vĩnh, là sub duy nhất trên tầng cao nhất này. Cậu ấy vừa thấy tôi đã nói là muốn theo tôi, tôi không muốn Hướng Vĩnh mất mặt nên đã đồng ý. Quan hệ của bọn tôi duy trì nửa năm, trong khoảng thời gian ấy, tinh thần Tử Linh không quá ổn định, được bác sĩ chẩn đoán là mắc chứng trầm cảm, người có hơi điên điên khùng khùng nhưng lại luôn muốn tôi dùng hình nặng. Tôi nói với cậu ấy nhiều lần là thân thể và tâm lý của cậu ấy không thích hợp chơi quá k1ch thích, nhưng cậu ấy không nghe. Bọn tôi cãi nhau một trận, lúc đó tôi cũng hơi tức giận, không liên lạc với cậu ấy hai tuần liền.”
“Sau đó tôi nhận được điện thoại của Hướng Vĩnh, Hướng Vĩnh nói cho tôi biết là Tử Linh đã chết.” Bạc Hải chậm rãi nói: “Cậu tin được không? Sub của tôi bất ngờ chết trên hình giường của dom khác.”
Trình Xuyên nghe tới mức ngẩn ngơ hoàn toàn.
“Tử Linh không thỏa mãn với những gì tôi điều giáo, lén đi tìm người khác tìm kiếm kho4i cảm.” Bạc Hải nói: “Châm chọc biết bao.” Hắn nhéo nhéo tay Trình Xuyên, Trình Xuyên bị nhẫn trong lòng bàn tay cọ phát đau. “Sau khi Tử Linh chết thì tôi lui giới. Tôi làm chủ nhân lại không thể nắm bắt được trạng thái của nô lệ mình, tôi không đủ vỗ về cậu ấy, thế nên sub của tôi mới phản bội tôi, thậm chí còn bị chết. Tôi là một dom thất bại, cái chết của Tử Linh là giáo huấn đầy đau đớn cho tôi, tôi cần chút thời gian để suy ngẫm lại những chuyện đã qua và điều chỉnh lại chính mình.”
Trình Xuyên muốn an ủi Bạc Hải, nhưng mồm miệng vụng về lại không biết nói cái gì, chỉ có thể chăm chú nhìn vào ánh mắt Bạc Hải, vội vàng phủ nhận: “Cái này không trách ngài…”
“Chuyện này cũng không có nhiều người trong giới biết, dù sao thì cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Không Thanh cũng nghe câu được câu chăng rồi tự đoán mò, thế mà đồ ngốc như cậu cũng tin. Cậu ta vẫn có suy nghĩ mập mờ với tôi, mặc dù chính mình là dom nhưng đã đề cập vài lần là muốn làm sub của tôi, đều bị tôi từ chối. Trở về sau hai năm lui giới, nô lệ đầu tiên tôi nhận lại là cậu, vì thế cậu ta ít nhiều cũng có chút địch ý với cậu.” Bạc Hải nói: “Nhẫn này tôi vẫn đeo, chính vì nó là lời cảnh cáo sâu sắc nhất đối với tôi, chứ không phải có chuyện xưa hay tình cảm đậm sâu gì đó mà cậu tin tưởng mù quáng. Sub giao thể xác và tinh thần cho tôi, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm, tôi hi vọng bản thân tôi sẽ luôn nhớ rõ điều này.”
“Trình Xuyên,” Bạc Hải thở phào một hơi, đáy mắt cũng hơi nóng lên: “Cho nên có chuyện gì cũng đừng gạt tôi, được không? Tôi cũng sẽ sợ hãi… Bộ dáng ngày hôm qua của cậu thật sự làm tôi vô cùng sợ hãi.”
Trình Xuyên dựa vào ngực Bạc Hải, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn, giọng nói run rẩy mà lại kiên định đáp: “Được.”
Cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và tiếng tim đập của Bạc Hải, bỗng nhiên cảm thấy tất cả cũng không đáng sợ đến vậy. Cho dù cậu có nghịch ngợm quậy phá trong bùn đến mức cả người bẩn thỉu, cho dù cả người cậu toàn là gai không biết cách biểu đạt tình cảm, thì cũng có người nguyện ý kéo cậu vào trong lòng, nguyện ý chịu đựng đau đớn mà chữa thương cho cậu. Bạc Hải dùng bờ vai của mình che chở, dụng tâm dụng sức hiến máu cho cậu, chỉ khi ở cùng Bạc Hải thì cậu mới không cần nghĩ gì cả, yên tâm mà hưởng thụ ấm áp và bảo vệ chỉ thuộc về một mình mình. Xui xẻo cả một đời, cuối cùng ông trời cũng thương hại cậu, có được Bạc Hải thật giống như có được cả thế giới rộng lớn.
Bạc Hải là bùa hộ mệnh của cậu, cũng là chúa cứu thế của cậu.
Hai người ôm nhau một lúc lâu vẫn chưa nói chuyện, vẫn là Bạc Hải phá vỡ yên lặng trước, tươi cười mở miệng, giọng nói đã hơi ám ách: “Được rồi, tôi đã báo cáo xong rồi, còn gì muốn hỏi không?”
Trình Xuyên lắc đầu, Bạc Hải đã thẳng thắn đến như vậy rồi, cậu cũng không muốn giấu giếm gì nữa. Cậu hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Chuyện nhà tôi…”
“Suỵt.” Bạc Hải dùng tay chặn bờ môi Trình Xuyên: “Không cần nói, tôi đã biết hết rồi.”
Trình Xuyên giật mình, ánh mắt ảm đạm, một hồi lâu mới nói: “Vậy nên tôi không tin lòng người.”
Bạc Hải lắc đầu, không đồng ý: “Trình Xuyên, thiện lương và dịu dàng sẽ không bị cô phụ.”
Trình Xuyên nhăn mi phản bác: “Nhưng không phải là Tử Linh đã cô phụ sự dịu dàng của ngài sao?”
“Dịu dàng không cần được đáp lại, khi cậu dịu dàng với người khác thì người được lợi nhiều nhất chính là bản thân cậu.” Bạc Hải nói: “Người khác giày xéo lên sự thiện lương và dịu dàng của cậu, nhưng lại không thể nào chà đạp lên phần dịu dàng mà cậu giữ lại cho chính mình được. Đừng coi tất cả những người khác đều là người xấu ngay từ ban đầu, thế giới này luôn có những người xấu xa, nhơ nhuốc và bẩn thỉu, nhưng nếu chỉ vì chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn, cũng không cẩn thận vun vén tâm hồn mình, mặc nó trở nên khô cằn hoang phế thì chúng ta có khác gì những người đó đâu?” Giọng Bạc Hải rất ấm áp, trong mắt như chứa đựng ánh sáng: “Con người khó tránh khỏi sẽ thất vọng với người khác, nhưng làm một người dịu dàng thiện lương thì vĩnh viễn sẽ không thất vọng về mình.”
“Trình Xuyên,” Bạc Hải nhẹ giọng nói: “Đừng sống trong phẫn nộ, nó hoàn toàn không đáng giá để cậu buông bỏ chính mình.”
Trình Xuyên rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng hai tay che kín mắt, nước mắt không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay, nghẹn ngào nức nở. Bạc Hải ôm chặt lấy cậu, ánh mắt cũng ươn ướt.
Mười bảy năm trước, bé Trình Xuyên chưa tới bốn tuổi tận mắt nhìn thấy ba mẹ bị ngộ sát. Báo chí đưa tin ầm ầm, in ấn bi kịch này xuống giấy trắng mực đen, chỉ trong một đêm đã khiến hàng ngàn gia đình thổn thức tiếc nuối. Một đôi vợ chồng giúp đỡ một sinh viên nghèo khó, gánh vác toàn bộ chi phí học tập và sinh hoạt cho cậu ta trong bốn năm đại học. Sau khi cậu sinh viên kia tốt nghiệp đại học thì lại gặp trắc trở trong chuyện kiếm việc làm, hai vợ chồng lại vươn tay cứu giúp. Nhưng sau đó sự nghiệp của cậu ta lại thất bại, vốn ban đầu mất sạch. Sinh viên kia lại đau khổ tới cửa cầu xin hỗ trợ kinh tế, hai vợ chồng kiên trì cực tuyệt, vốn định mượn cơ hội này để cậu ta có thể tự đứng trên đôi chân của chính mình, không ngờ thứ nghênh đón mình lại chính là dao mổ sắc lạnh. Ba mẹ tử vong tại chỗ, Trình Xuyên trở thành cô nhi, được chính phủ đưa vào viện phúc lợi. Tai họa của cậu lại là công tích mà người khác khoe khoang, không ai để ý xem đứa bé ấy đã thoát khỏi ám ảnh của sự việc kia hay chưa, những “người tốt bụng” nọ nhiều thì cách một năm lại đến bày tỏ chút yêu thương, lôi kéo cậu hỏi đông hỏi tây, vạch trần vết sẹo trong lòng cậu, buộc cậu một lần lại một lần hồi tưởng lại thảm kịch ấy.
Trình Xuyên muốn quên, muốn giãy giụa thoát khỏi phần ký ức đầm đìa máu kia, nhưng từ lúc ấy tới giờ lại luôn mơ thấy ác mộng. Cậu không chịu nổi ánh mắt thương hại của mọi người, không chịu nổi cảm giác tự cho bản thân hơn người mà không thèm chú ý đến người khác của bọn họ. Thân thế càng bi thảm lại càng có thủ đoạn bịp bợm, quan chức cán bộ tới viện phúc lợi an ủi bé Trình Xuyên, đi đằng sau bọn họ lại là mấy chú chẳng chút hòa ái cùng với tiếng máy ảnh vang lên tách tách liên tục. Vô số ống kính chĩa thẳng vào khuôn mặt của bé, cười hỏi hiện giờ bé sống ở đây có tốt không, có còn nhớ ba mẹ không. Lúc ban đầu thì bé Trình Xuyên luôn khóc, bé mới chỉ bốn tuổi, không rõ những người mặc tây trang đi giày da cầm theo máy ảnh tới đây có ý nghĩa gì, bé chỉ nghĩ vô số lần là, ba mẹ mình đâu rồi, vì sao lại có nhiều máu như vậy, vì sao họ lại bị đặt lên cáng trùm khăn trắng rồi nâng đi, vì sao lâu như vậy vẫn chưa đến tìm bé, đưa bé về nhà.
Nhưng bé vừa khóc là sẽ bị mắng, hình như dì ở viện phúc lợi, viện trưởng của viện phúc lợi và cả những chú đeo camera đến viện phúc lợi đều không hài lòng về biểu hiện của bé. Viện trưởng tới không ngừng vỗ vai bé, lớn tiếng nói, Trình Xuyên à, cười một cái nào, sau đó bé mới hiểu được mình nên diễn như thế nào. Những việc bé phải làm không khó lắm, chỉ cần mỉm cười nói tất cả mọi người ở đây đối xử với cháu tốt lắm, cảm ơn dì, cảm ơn chú. Chỉ cần bé nói như vậy thì mọi người sẽ vui vẻ. Lần nào bé nói như vậy thì đến giữa trưa sẽ được ăn chân gà; nếu khóc mà không nói như vậy thì sẽ bị đói bụng cả ngày, thừa nhận ánh mắt lạnh lùng và tiếng chửi rủa tùy ý của mọi người.
Người khác cho rằng cậu đã trưởng thành, nhưng Trình Xuyên lại rõ hơn bất kỳ ai, rằng cả đời này mình sẽ không được sống tốt.
Cậu nhớ ba mẹ nhưng chỉ dám chờ đến tối rồi trốn trong chăn khóc một mình. Rõ ràng không lâu trước đây, cuộc sống một nhà ba người của bọn họ vẫn vô cùng hạnh phúc, rõ ràng ba đã đồng ý với cậu là nếu cậu nghe lời thì tháng sau sẽ cho cậu ra nước ngoài du lịch. Trình Xuyên rất tủi thân, rất ấm ức. Hiện giờ cậu vô cùng ngoan ngoãn, nhưng ba lại nuốt lời, thậm chí ba sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Trẻ con không hiểu sinh ly tử biệt, nhưng lại hiểu được đau thương và mất mát. Trình Xuyên mất vài năm mới kéo bản thân thoát khỏi ám ảnh của quá khứ, khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách. Cậu sợ người khác tới gần, không tin bất kỳ ai bên cạnh mình. Thiện lương là dối trá, dịu dàng là giả bộ, người tốt lại không được đền đáp, đó chính là những đạo lý sâu sắc nhất nhưng cũng tuyệt vọng nhất mà cậu học được.
Mãi đến khi gặp Bạc Hải, cô kình nhập hải, xuyên lưu bất tức (cá voi cô độc gặp biển, dòng nước chảy mãi không ngừng).
Vốn bản thân cậu cũng khinh thường sở thích này của mình, vậy mà nó lại như ngọn hải đăng ở cảng biển, từng bước đưa cậu đến bên người Bạc Hải. Khổ sở phải chịu hai mươi mấy năm qua đã đâm vào trái tim cậu, làm toàn bộ trái tim đều là lỗ thủng rỉ máu, Trình Xuyên chưa bao giờ có ý định tìm một phương thuốc có hiệu quả cho mình, nhưng lại có người tự nguyện trở thành linh đan diệu dược của cậu. Cậu từng đi tới bờ biển vào năm tốt nghiệp cấp ba, đó là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy biển, là cảnh tượng hùng vĩ vô biên mà cậu không thể tưởng tượng ra được. Biển mãnh liệt, biển mênh mông, biển sâu không lường được; nhưng biển cũng bình tĩnh, cũng cuồn cuộn, cũng bao dung vạn vật. Khi biển dâng lên những đợt sóng, đó là sóng vang chớp giật; khi thủy triều trên biển rút đi, đó là dịu dàng khôn cùng. Trình Xuyên xem đến ngẩn ngơ, trái tim điên cuồng xao động của cậu được vỗ về một cách dịu dàng và lãng mạn, giống như cậu chưa từng bị thương vậy.
Cậu không cần miễn cưỡng tươi cười, ép bản thân phải làm theo ý người khác, cũng không cần ra vẻ kiên cường như thép đã được luyện trong lò. Trình Xuyên chỉ cần là Trình Xuyên, chỉ cần là chính bản thân mình, tùy ý biểu đạt tất cả những cảm xúc lo âu, bàng hoàng, phẫn nộ, bi thương của mình. Cuối cùng thì cậu cũng có tư cách làm một người bình thường bằng máu bằng thịt chứ không phải vì sống mà gian nan kéo dài hơi tàn nữa.
Gặp được người ấy, thần phục người ấy, yêu người ấy đúng là vì hải nạp bách xuyên, cuối cùng thì trăm sông cũng đổ về một biển.