Hai Người Cha Của Tôi

Chương 14: Chuyện làm văn (1)



Thi cử.

Bách khoa Baidu định nghĩa nó là một phương thức kiểm tra trình độ kiến thức nghiêm ngặt.

Thường chỉ có giáo viên và học sinh tham gia. Hai nhóm người này vốn được xã hội cho là cộng sinh với nhau và có mối quan hệ kính trọng yêu thương lẫn nhau. Nhưng chính vì hoạt động “thi cử” mà phút chốc trở mặt thành thù trong một khoảng thời gian xác định.

Giáo viên khiến học sinh đấm ngực giậm chân sống không bằng chết vì độ khó bài thi; học sinh khiến giáo viên tăng huyết áp đùng đùng vì điểm số trả về. Mà mức độ hành hạ nhau suốt quá trình này chỉ có tăng chứ không có giảm.

Từ góc độ hòa hợp giữa thầy và trò, hoạt động này không mang lại một tí giá trị nào.

Khi cầm đề thi ngữ văn, Dương Hàn đã nghĩ trong bụng như vậy.

Dương Hàn lật trước sau xem đề một lượt để nắm khái quát độ khó đề như thói quen. Nhưng đến đề làm văn chiếm 60 điểm, cô nàng trông thấy một cái tên quá sức quen thuộc, và cực kỳ chói mắt.

IV. Phần làm văn (60 điểm)

22. Đọc đoạn trích dưới đây và viết đoạn văn theo yêu cầu.

Hàn Thời Vũ, nam, người dân tộc Hán, hiện là chủ tịch kiêm tổng giám đốc đương nhiệm của Công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa học Kỹ thuật Cực Tấn.

Sau mười năm gầy dựng và phát triển, Cực Tấn đã chiếm lĩnh một vị trí trong ngành Internet, đồng thời là người liên tục dẫn đầu tiêu điểm truyền thông. Hàn Thời Vũ không chỉ là một doanh nhân xuất sắc, mà ở độ tuổi ba lăm, anh còn là tấm gương cho thế hệ trẻ chúng ta học tập. Anh từng phát biểu tại hội nghị Internet: “Nắm bắt giá trị của người trẻ là nắm bắt được tương lai của một doanh nghiệp, tương lai của một đất nước.”

Là một học sinh vừa bước chân vào năm thứ nhất trung học phổ thông, đồng thời một người trẻ thời đại mới, anh/chị có trải nghiệm và suy nghĩ gì? Hãy viết một đoạn văn không dưới 800 chữ trình bày cảm nhận của anh/chị.

Ý câu hỏi này rất dễ hiểu, bình thường nhất không lo lạc đề thì cứ viết về “thanh niên” và “tuổi trẻ”. Toàn bộ bài viết cần bám sát ngữ liệu đoạn trích ở trên, cũng có nghĩa là, không quan tâm học sinh có tình nguyện hay không cũng buộc phải lấy Hàn Thời Vũ làm dẫn chứng.

Phòng thi của Dương Hàn xếp hạng khá cao, các bạn xung quanh đọc đề một lần đã tự tin viết dàn ý trong đầu, bắt đầu làm bài thi.

Dương Hàn: “…”

Dương Hàn đặt bút xuống, hai tay túm tóc mình.

Dương Hàn đang giãy giụa.

Rốt cuộc là nên làm trái lương tâm mình ca ngợi tâng bốc Hàn Thời Vũ lên chín tầng mây để bảo toàn điểm số, hay là bám lấy lằn ranh tôn trọng sự thật cuối cùng.

Dương Hàn cảm thấy mình đang đứng trước lựa chọn của cuộc đời, có lẽ đây là bài kiểm tra cuối cùng mà thượng đế dành ra để thử thách lương tâm mình. Nếu như có thể, cô nàng muốn gặp giáo viên ra đề này đàm đạo ngay lập tức.

Cô nàng gầm khẽ: “Đề gì mà khó vậy trời…”

Bạn học xung quanh kỳ quặc đưa mắt nhìn.

Dương Mạt nhìn người trước mặt bằng ánh mắt nhìn một tên ngốc.

Cảnh sát làm việc nhanh gọn, đến điều tra quán net nọ và camera xung quanh. Mau chóng bắt được tên hacker kia.

Người nọ hiện đang ngồi phía đối diện, tóc vàng hoe như phát sáng, cười với Dương Mạt.

Người nọ họ Lục, tên Hữu Khí, bốn năm đại học thì hết ba năm Dương Mạt gọi người nọ là “băng thông rộng”.

Bản thân họ Lục rõ ràng chẳng liên quan gì tới băng thông rộng. Nhưng Dương Mạt không quan tâm, cứ gọi người nọ là băng thông rộng.

Người nọ tuyên bố mình là con lai tám nước, nhưng khi Dương Mạt uy hiếp bảo muốn chích máu ra làm xét nghiệm lại thừa nhận thật ra mình chỉ lai hai nước thôi, gen tóc vàng đến từ người mẹ quốc tịch Anh.

Dương Mạt khoanh tay trước ngực: “Cậu mắc chứng gì vậy.”

Lục Hữu Khí đáp: “Về nước tạo bất ngờ cho cậu đó.”

Dương Mạt giơ tay muốn đánh, mà đang ngay dưới mắt cảnh sát nên chỉ dọa dẫm người nọ.

Lục Hữu Khí rụt cổ: “Mạt Mạt tôi sai rồi.”

Dương Mạt: “Lại gọi?”

Lục Hữu Khí: “Bạn cùng phòng à tôi sai rồi.”

Dương Mạt xin lỗi cảnh sát, nói thấy người này thành tâm hối lỗi nên không truy cứu kiện cáo nữa, còn nhờ người trao cờ thi đua cảm ơn hiệu suất làm việc hết sức nhanh chóng của họ.

Những người làm kinh doanh, đặc biệt là mảng Internet như anh có rất nhiều luật ngầm mà người ngoài giới không hiểu, miễn là không đụng chạm đến giới hạn. Cảnh sát tỏ ý đã hiểu, giáo dục an ninh mạng với tên hacker nọ một tiếng đồng hồ rồi thả họ đi.

Lục Hữu Khí muốn mời Dương Mạt ăn cơm, tấp đại vào bày trên đường. Cái đầu vàng hoe nọ quá hút mắt, đủ sức hấp dẫn ánh mắt không chừa trai gái già trẻ. Dương Mạt lại không thích bị người ta nhìn ngó nên dẫn Lục Hữu Khí tới một nhà hàng hải sản gần nhất.

Lục Hữu Khí cười: “Cậu còn nhớ tôi thích ăn hải sản luôn à.”

Dương Mạt không ừ hử gì.

Anh gọi hai chai bia, hai người vừa uống vừa nói chuyện.

Lục Hữu Khí dịch chai bia ra: “Bao nhiêu năm không gặp, không ngờ Hàn Thời Vũ ra dáng phết nhở.”

Dương Mạt lột một con tôm, chấm vào tương.

Lục Hữu Khí nhìn chằm chằm con tôm đã bóc vỏ há miệng “A” một tiếng chờ đồ ăn tới. Nhưng Dương Mạt không buồn nhìn anh ta một cái, nhét vào miệng, nhìn đồ ngốc nọ: “Tay bị tật à.”

Lục Hữu Khí cười, nhún vai, uống một hớp bia: “Giờ cậu đang làm việc dưới trướng Hàn Thời Vũ à.”

Dương Mạt đáp: “Ừm.”

“Thật không ngờ cậu lại cam lòng làm lính cậu ta.” Lục Hữu Khí chậc chậc lưỡi: “Chắc giờ cũng quấn quýt cậu cả ngày y hồi đại học hả?”

Dương Mạt: “À.”

Lục Hữu Khí: “Chẹp.”

“Cậu ta chưa có bạn gái chứ gì.” Anh ta nói: “Tôi mà là cậu gái cậu ta chắc cả ngày ghen lồng ghen lộn với cậu cho xem.”

Anh ta cười khà khà.

Dương Mạt nhìn anh ta.

Từ hồi năm hai đại học anh và Hàn Thời Vũ đã yêu nhau. Khi đó ký túc xá đổi người, anh ở chung với tên con lai tám nước này.

Sau này bạn bè của cả hai đều nhìn ra hai người đang yêu đương, trừ băng thông rộng.

Dương Mạt lên tiếng: “Tôi với Hàn Thời Vũ kết hôn rồi.”

Lục Hữu Khí ngẩng đầu, cười hì hì: “Kết hôn rồi à? Chúc mừng ha.”

Bầu không khí chìm vào yên ắng.

Nụ cười trên mặt Lục Hữu Khí cứng đơ, não chậm chạp xử lý cái tên kia: “… Với ai?”

Hai người ngồi ở tầng trệt, bàn cạnh cửa sổ, đột nhiên có người đứng ngoài gõ gõ vào.

Cả hai đồng loạt quay sang, trông thấy một tên đội mũ đeo khẩu trang kính râm, che kín mít tới độ chắc mẹ ruột cũng không nhận mặt được, đứng sừng sững ở ngoài.

Người đó tháo kính râm xuống.

Dương Mạt chau mày, Lục Hữu Khí còn đang đắm chìm trong cảm giác khiếp sợ vẫn chưa ngoi lên, nhìn thấy ánh mắt kia giật ngược về sau cứ như gặp quỷ.

Hứa Gia vội vã lắc lắc Dương Hàn như đang xuất hồn khỏi miệng kia, hỏi han: “Cậu sao đó?”

Dương Hàn đổ ập lên vai cô bạn.

Hứa Gia nói: “Thái công chúa không thể có chuyện được, còn vụ chữ ký của tớ biết làm sao.”

Dương Hàn tiếp tục nằm vật ra.

Hứa Gia khẽ đảo mắt, như nhận ra gì đó cười ầm lên: “À ha! Đề văn phải không! Haha, kể cậu nghe nè, tớ cứ vừa viết vừa nín cười, tới mức giám thị xuống gõ bàn tớ luôn mà.”

Dương Hàn ngẩn lên: “Cậu viết câu chủ đề gì đó.”

“Gánh vác sứ mệnh, tuổi trẻ không nuối tiếc á!” Hứa Gia đáp: “Chẳng phải đơn giản quá à? Cậu viết gì?”

Dương Hàn nhíu mày: “Tớ quên rồi.”

Hứa Gia: “?”

Dương Hàn hồi tưởng trong đau đớn: “Tớ chừa phần viết văn cả tiếng, vậy mà suýt không viết kịp kìa.”

Hứa Gia vỗ vai cô nàng, an ủi: “Chắc là không biết không sợ, biết thì rụng hói đầu trong truyền thuyết đây!”

Dương Hàn: “… Có câu danh ngôn này nữa hả?”

Hai người đang nói, đột nhiên Thượng Học chạy tới phòng thi tìm Dương Hàn, gào ầm ĩ lên làm người ta chú ý. Thượng Học vội bình ổn cảm xúc bão táp, kéo ghế trước Dương Hàn ngồi xuống.

Dương Hàn: “?”

Cô nàng nói: “Tỉnh tỉnh.”

Thượng Học xoa tay: “Dương Hàn cậu biết bữa nay tớ viết chú làm sao không?” Thượng Học khao khát: “Nhắm mà đăng lên thể nào mình cũng nổi tiếng ầm ầm.”

Dương Hàn nghi hoặc: “Cậu viết gì cơ?”

Thượng Học xắn tay áo vung vẩy: “Nhiều khía cạnh lắm, bàn về chia rẽ và thống nhất, hòa bình với chiến tranh, ôn hòa với cực đoan,…”

Hứa Gia: “???”

Dương Hàn: “???”

Hai người họ đang làm cùng một bài kiểm tra à.

Hứa Gia hỏi: “Rồi câu chủ đề của cậu là gì?”

Thượng Học trịnh trọng: “Bàn về mặt ưu và khuyết của công nghệ “Xưng bá địa cầu” – lời bình ngắn về tổng giám đốc Cực Tấn Hàn Thời Vũ.”

Hai người: “…”

Cái tên này chỉ lo chăm chăm vào Hàn Thời Vũ, còn đâu mấy cái ngữ liệu khác cậu ta gặm sạch rồi.

Hàn Thời Vũ dời bữa ăn lên tầng nhằm tránh tai mắt người khác.

Hắn tháo hết võ trang xuống, Lục Hữu Khí ngồi cạnh nhìn hắn, phỉ nhổ: “Tính vào giới giải trí hay gì?”

Hàn Thời Vũ liếc anh ta: “Giờ anh tìm xem trong cái giới giải trí đó ai hot được bằng tôi?”

Lục Hữu Khí nhún vai: “À, không có thật.”

Chỉ riêng nội dung về hắn đã đủ xếp top đầu, nếu không tính cả độ phủ sóng của những hotsearch dính với Cực Tấn, Thú Địa, Tìm Người Ấy và Nghe Biển, Hàn Thời Vũ đích xác là ông hoàng xu hướng hàng thật giá thật.

Dương Mạt vẫn đang lột tôm, lên tiếng: “Em không mở họp à.”

Hàn Thời Vũ ngồi xuống, tu một hớp bia giải khát rồi mới nói: “Còn chưa xong em đã đi tìm anh đây này…”

“Em ra cục cảnh sát tìm anh nhé, thì anh xong việc cả rồi. May mà em không về thẳng, đi dạo loanh quanh mới gặp được…”

Dương Mạt lột vỏ tôm xong, đang định chấm tương thì Hàn Thời Vũ đứng kế bên tỏ ra tủi thân: “Anh chặn em suốt từ bữa giờ em chẳng nhận được tin gì của anh, thế mà anh còn đi ăn cơm với tên này, em…”

Dương Mạt ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn: “Có gì không ổn à?”

Hàn Thời Vũ lập tức cua quẹo: “… Không có gì ạ.”

Lục Hữu Khí: “…”

Hàn Thời Vũ vừa định ngồi xuống, Dương Mạt đột nhiên lên tiếng: “Ngồi sang đối diện, cản chỗ anh gắp đồ ăn.”

Hàn Thời Vũ ngoan ngoãn đi sang ngồi cạnh Lục Hữu Khí.

Lục Hữu Khí nhìn hắn.

Đã bao nhiêu năm qua, cái kiểu sợ sệt của thanh niên này vẫn y hệt trước.

Lục Hữu Khí vừa giác ngộ được quan hệ của hai người nhếch môi. Dù gì anh ta cũng sống ở nước ngoài lâu năm, đương nhiên là hiểu được rồi, chỉ là không ngờ nửa kia của Dương Mạt lại là Hàn Thời Vũ mà thôi.

Anh ta đang tính mở miệng trêu chọc đã thấy Hàn Thời Vũ ngồi cạnh mình xắn tay áo đeo bao tay, muốn chộp con cua trên bàn, bỗng phát hiện Dương Mạt lột xong tôm nên há miệng “A” một tiếng.

Dương Mạt liếc mắt nhìn Hàn Thời Vũ mong đợi há miệng chờ ăn.

Lục Hữu Khí cười xùy, cầm chai bia đung đưa: “Tay cậu bị t…”

Còn chưa dứt câu đã chứng kiến Dương Mạt hết sức bất đắc dĩ, tỏ ra ghét bỏ đưa tay qua bàn nhét tôm vào miệng Hàn Thời Vũ, quay về lột thêm con nữa.

Lục Hữu Khí: “…”

Anh ta nuốt chỗ còn lại xuống.

Hỡi ôi, thế hạ chịu đựng đống tiêu chuẩn kép này từ đời nào rồi.

Hàn Thời Vũ khó hiểu, ngoái lại hỏi: “Mới nãy anh định nói gì?”

Lục Hữu Khí coi cái điệu vừa nhai tôm vừa nói chuyện với mình của hắn là một kiểu khiêu khích, nhưng hàm là người không biết đều vô tội. Anh ta bèn bực bội thở hắt ra: “Cậu cứ xem như tôi vừa đánh rắm đi.”

Hàn Thời Vũ: “?”

Hắn thấy hình như Dương Mạt vừa cúi đầu cười khẽ một tiếng.

Kì thi tháng kết thúc, Dương Hàn tự thấy mình phát huy ổn định. Bài văn không kém như cô nàng tưởng, ẵm được 45 điểm.

Hứa Gia cao hơn cô nàng hai điểm. Dù biết Dương Hàn làm bài thất thường chứ không phải do mình viết hay ho gì, nhưng Hứa Gia vẫn rất vui vẻ vì bài văn của mình cao điểm hơn bài đứng thứ hai lớp.

Thượng Học danh xứng với thực được 28 điểm, bị nêu làm gương xấu ẩn danh, in trong một tập văn mẫu phát cho mỗi lớp.

Thượng Học trông có vẻ vui hơn hớn, giáo viên ngữ văn kéo cậu ta ra giáo dục tư tưởng một phen.

Bình phẩm bài thi xong, cuối tuần về nhà.

Dương Hàn gom mấy bài văn mẫu về, bày ra trước mặt Dương Mạt.

Cô nàng chỉ vào chủ đề bài văn trên cùng, phàn nàn: “Ba ơi, bài thi văn tệ không phải tại con đâu, con không vượt qua được rào cản lương tâm.”

Dương Mạt ngồi trên sô pha, cầm một bài văn mẫu lên đọc: “…”

Dương Hàn lắc đầu, rút bài văn nọ khỏi tay anh rồi nhét một bài khác vào. Cô nàng nói: “Bài này mới là văn mẫu nè ba.”

Đúng lúc Hàn Thời Vũ xuống lầu, nhìn đống giấy bày khắp bàn, nhíu mày hỏi: “Hai ba con đặt báo à?”

Dương Mạt nhìn hắn, rồi anh chậm rãi cúi đầu, xem bài văn Dương Hàn đưa cho mình.

Bàn về mặt ưu và khuyết của công nghệ “Xưng bá địa cầu” – lời bình ngắn về tổng giám đốc Cực Tấn Hàn Thời Vũ.

Dương Mạt: “???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.