Hai Người Cha Của Tôi

Chương 2: Chuyện chuyển cấp (2)



Chỉ cần có tiền, không gì là không thể.

Đó là điều Hàn Thời Vũ dạy Dương Hàn.

Dương Hàn là một cô bé không thích tiêu xài và trang sức xa xỉ. Thứ nhất là cô nàng chưa từng được tiếp xúc nên không có cảm giác gì với chúng, thứ hai là dù Dương Mạt chiều chuộng con, nhưng anh không thái quá.

Nhất là chuyện tiền nong.

Anh cho Dương Hàn tiền đủ sinh hoạt, cô nàng sử dụng nó ra sao Dương Mạt không bao giờ hỏi. Nếu Dương Hàn muốn mua món đồ mình thích, có thể lên kế hoạch tiết kiệm mỗi tuần để mua như mọi đứa trẻ khác.

Nhưng nếu cần một khoản tương đối lớn thì phải có sự đồng ý của người lớn. Cơ mà quyền hạn đồng ý này Hàn Thời Vũ chiếm số phiếu vô cùng nhỏ nhoi —— đa phần là Dương Mạt quản lý cô bé.

Nghe Lão Hàn kể, hồi xưa lúc hắn có ý định nhận nuôi con, Dương Mạt đã suy nghĩ rất lâu, từ chối hắn hai lần, cuối cùng hắn quấn mãi nói mãi mới chấp nhận.

Vì Dương Mạt cực kỳ nghiêm túc. Nếu muốn nhận nuôi một đứa trẻ, đầu tiên anh sẽ lên kế hoạch tất cả cách thức giáo dục và sơ đồ trưởng thành, cần suy xét thêm các khuôn mẫu giải quyết ứng với từng loại vấn đề lớn; chứ không phải đón nhận với thái độ cứ như đưa thú cưng về nhà chơi giống Hàn Thời Vũ.

Thế là anh đọc hơn chục cuốn sách phương pháp nuôi trẻ, khéo léo “điều tra” mấy đồng nghiệp nam đã kết hôn.

Thật ra anh muốn thảo luận với phụ nữ hơn —— ngặt nỗi ngành anh làm khan hiếm nữ giới, số người kết hôn sinh con lại càng ít hơn.

Tóm lại, lý luận cộng thêm thực tiễn, anh đã đúc kết trong một gia đình cả người nam lẫn người nữ đều có vai trò vô cùng quan trọng, có như thế trong quá trình trưởng thành con trẻ mới cảm nhận được hạnh phúc và sự an tâm tình thân mang đến.

Thế là anh xin làm việc tại nhà để thuận tiện chăm sóc Dương Hàn.

Đồng nghiệp không có ý kiến gì, vì trình độ chuyên môn siêu đẳng và sự nghiêm túc của trưởng phòng Dương ai ai cũng công nhận, nên dù làm việc ở đâu cũng không làm chậm tiến độ.

Sau đó, anh học cách nấu nướng và làm việc nhà cơ bản xong mới miễn cưỡng đồng ý đề nghị của Hàn Thời Vũ.

Sự chuẩn bị tỉ mỉ đến cực điểm của anh đả động tới Hàn Thời Vũ, hắn yếu ớt hỏi Dương Mạt mình có thể làm gì đây.

“Tất cả những gì anh làm là để định vị bản thân thiên về phía một người mẹ trong gia đình.” Dương Mạt thong dong nói: “Vậy em vào vai người cha đi. Những gì em cần làm là có mặt ở nhà ít nhất ba ngày một tuần, không biến anh thành “vợ góa” nuôi con là được.”

Hàn Thời Vũ chưa từng gặp ai “chơi trò gia đình” với cấp độ khó nhằn như anh, thế nên hắn áy náy đến mức càng ra sức kiếm tiền hơn nữa.

Dương Mạt làm mọi chuyện rõ ràng logic, chẳng hạn như trong cách dạy Dương Hàn thái độ với tiền bạc.

Dương Mạt đã suy xét kỹ lưỡng cách giáo dục con về tiền bạc theo từng giai đoạn khi cô bé học tiểu học, cấp hai, cấp ba và thậm chí là đại học, nhanh chóng kịp thời theo đà lên lớp.

Gia đình rất có điều kiện, giàu có đến mức bạn bè xung quanh cô nàng không tưởng tượng nổi. Dương Hàn biết điều này, nhưng xưa nay chưa từng khi nào cảm nhận được.

Mãi đến khi lên cấp ba, cô nàng bỗng nhớ câu đồng tiền vạn năng Hàn Thời Vũ nói với mình. Nhân dịp cuối tuần bạn học tổ chức liên quan làm quen lớp, cô nàng tò mò muốn thử cảm giác có tiền là thế nào.

Cô nàng nói với Dương Mạt, Dương Mạt suy nghĩ một chốc lát, đồng ý.

Anh chuyển vào tài khoản Dương Mạt hai mươi ngàn*, nói cuối tuần này con có thể tự do tiêu, lúc về phải trả phần còn lại.

*20,000 tệ = xấp xỉ 67 triệu VNĐ.

Lúc tiền vào tài khoản Dương Hàn giật bắn mình, cầm điện thoại không chắc rớt bịch xuống đùi, lộn một vòng rồi lật ngửa xuống gầm ghế.

Dương Hàn: “…”

Cả lớp đi xe buýt chung, Hứa Gia ngồi cạnh Dương Hàn. Cô bạn tốt tính cúi xuống nhặt điện thoại giúp bạn mình, đúng lúc nhìn thấy con số trên màn hình.

Hứa Gia: “…”

Cô bạn run rẩy trả điện thoại về cho Dương Hàn: “Người này là gì của cậu thế.”

Dương Hàn bịa chuyện: “Anh tớ.”

Hứa Gia thở dài: “Tớ mà có người anh trai chiều chuộng tớ thế thì tốt quá.”

Cô bạn bẹo má mình, nói: “Dương Dương, hôm nay cậu đem quà gì đó.”

Dương Hàn: “Quà gì?”

“Tớ thấy cậu chẳng nói chẳng rằng gì trong nhóm lớp, chắc là không biết rồi…” Hứa Gia đáp: “Thì lớp mình còn một bạn nữa, sống ở nơi khác, gia đình có việc nên nhập học muộn mất một tuần, bữa liên hoan này cùng lúc chào đón cậu ấy luôn.”

Dương Hàn hỏi: “Bạn đó tên gì?”

“Hình như là Lộc Duyệt Minh, con trai nha.” Hứa Gia trả lời: “Kế hoạch là mỗi đứa lớp mình tặng cậu ấy một món quà…”

Dương Hàn thốt lên: “Tiêu đời.”

Hứa Gia đáp: “Có gì đâu, bạn bè chung lớp cả, có tấm lòng đến là được rồi, không quà cáp cũng có sao.”

Cậu bạn đằng sau chọc chọc vai Dương Hàn, đó là một cậu trai cao ráo ăn mặc rất sành điệu rất điển trai, kiểu tóc xoăn xù giấy bạc của trai tồi, tên Thượng Học.

Cậu ta cười hì hì hỏi: “Dương Hàn, cậu là người ở đây hả.”

Dương Hàn đáp: “Ừm.”

Thượng Học tì vào lưng ghế nói tiếp: “Bữa trước thằng bạn mình huỵch toẹt thế kia, thay mặt nó xin lỗi cậu.”

Dứt lời, Thượng Học đánh mắt sang cậu trai kế bên, chính là cậu bạn phát biểu lung tung hôm khai giảng, tên Phương Gia.

Phương Gia lừ mắt nhìn Thương Học, trên mặt đặc vẻ: “Mày muốn cưa gái thì bớt mượn danh tao.”

Dương Hàn đáp: “Không sao.”

Thượng Học lại cố gắng tìm chủ đề: “Ba cậu làm nghề gì vậy, mình coi trên nhóm mấy nhỏ nữ thảo luận um sùm, trông đẹp trai ghê.”

Dương Hàn bật thốt: “Hả, cậu hỏi ba nào?”

Thượng Học nghẹn lời, hình như tự động giải nghĩa câu nọ thành một câu bông đùa, nở nụ cười: “Haha, người chở cậu tới hôm khai giảng ấy.”

Dương Hàn: “Là lập trình viên.”

Thượng Học: “Ồ.”

Lớp trưởng hô to: “Uây uây, khúc sau ăn kẹo không?”

Phương Gia thấy lộc ăn thì banh mắt, không thèm để ý thằng bạn đang cua gái nữa, quơ tay qua đùi Thượng Học lên tiếng: “Đây đây, có người ăn đây!”

Thượng Học bị ngắt lời nhíu mày: “Cậu…”

Hứa Gia cười cười, thì thầm với Dương Hàn: “Cậu chẳng biết nói chuyện gì hết trơn, ít nhiều gì cũng phải gợi chuyện tiếp chứ.”

Dương Hàn nghiêng đầu, cảm thấy khả năng giao tiếp của mình cũng chẳng đến nỗi nào, thế nhưng vẫn khiêm tốn nhận góp ý: “Ừm ok.”

Lộc Duyệt Minh là một cậu trai nom tươm tất lại đẹp đẽ, giống hệt như cái tên đó vậy.

Điều đó khiến Hứa Gia kích động hồi lâu.

Cô bạn rỉ tai Dương Hàn mình từng nghe Lộc Duyệt Minh nói chuyện rồi, giọng hay cực, cả đám chị em đều hóng ngày gặp được người thật.

Tiêu chuẩn cái đẹp của Dương Hàn rất cao, cũng đều do ngày ngày chung sống cạnh hai người cha mưa dầm thấm lâu mà thành.

Nhưng dẫu vậy, cô nàng vẫn cảm thấy Lộc Duyệt Minh rất đẹp.

Cậu trai nở nụ cười bẽn lẽn nhìn bạn học lần lượt đứng dậy giới thiệu tặng quà cho mình.

Có người tặng thẳng một chiếc bút máy hết sức thực tế, có người có lối đi riêng tặng hẳn bộ 38 đề mô phỏng Thiên Lợi, có người đọc một bài thơ hát một bài hát làm cả lớp vui vẻ cười phá lên.

Cuối cùng tới lượt Dương Hàn, cô nàng mới biết chỉ có một mình mình không chuẩn bị.

Cũng không biết ca hát gì nốt.

Làm sao bây giờ.

Dương Hàn đứng dậy trong ánh nhìn của mọi người. Sau khi giới thiệu, cô nàng đau hết đầu, nghĩ bụng hay là vứt hết mặt mũi thể hiện giọng hát động lòng người của mình, thì đúng lúc nhân viên phục vụ món ăn lên.

Dương Hàn lên tiếng: “Ầy, lần đầu tiên gặp mặt mình cũng không biết phải chuẩn bị quà gì, nên mình… mời bữa cơm này nhé.”

Nói xong, Dương Hàn quay sang nhân viên phục vụ: “Em thanh toán trước được không?”

Nhân viên cười: “Đương nhiên là được.”

Nhân viên lại nói: “Hóa đơn tổng cộng hai ngàn năm trăm tệ.”

Dương Hàn quét mã, sau đó nói: “À… có món nào đặc biệt thì lên mấy phần giúp em ạ.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười đồng ý, tính tiền cho Dương Hàn thêm lần nữa.

Xong xuôi, Dương Hàn thở phào, bỗng phát hiện cả lớp đang trố mắt nhìn mình.

Cô chẳng hiểu gì ngồi xuống, cẩn thận đảo mắt một lượt: “Mọi người ăn đi chứ.”

Hứa Gia ăn một miếng chưa thấy nghẹn chết, cô bạn thấy miếng thịt trên đũa Thượng Học rớt xuống bát.

“Là thế ạ.” Dương Hàn cúi gằm đầu.

Dương Mạt ngồi dựa lưng trên sô pha, Hàn Thời Vũ ôm nhóc Corgi cười nhạo con gái: “Dù thế cũng phải đợi ăn xong hẵng mời chứ, tính tiền tại chỗ là đang cười vào mặt đám nhóc đó à.”

“Có gì hài đâu mà cười.” Dương Hàn nhíu mày, không biết Hàn Thời Vũ cười cái gì, giải thích: “Lúc đó con rối quá chứ bộ.”

Dương Mạt lên tiếng: “Bao nhiêu tiền không phải vấn đề, bạn học con không nói gì à.”

Dương Hàn trả lời: “Cũng bình thường ạ, lúc về lớp trưởng kiếm con, nói con đừng cố ôm, cả lớp đã chia nhau gom tiền, rồi đòi trả lời cho con, mà con không muốn.”

Hàn Thời Vũ giơ chân ngắn ngủn nhóc Corgi đung đưa: “Gây ấn tượng mạnh mẽ với bạn mới rồi đó, con có ý với cậu bạn đó chứ gì.”

Dương Hàn ghét bỏ: “Gu Gu, lại đây.”

Nhóc Corgi nọ nghe Dương Hàn gọi tên, cắp đuôi tung tăng đi kiếm Dương Hàn.

Dương Hàn xoa Gu Gu, thắc mắc: “Ủa bố phải về Bắc Kinh mà, sao giờ này vẫn còn ở đây.”

Hàn Thời Vũ nằm dài ra sô pha, với tay ra sau đeo bám được Dương Mạt: “Không cần bố về nữa, dự án đó nguội rồi.”

Hàn Thời Vũ nói: “Thiên Tháp Music tách khỏi Cực Tấn, trên hotsearch đang rầm rộ vụ này đó.”

Dương Hàn không hiểu mấy cái đó: “Sao thế?”

Hàn Thời Vũ đáp: “Chúng ta muốn làm làm một bản nâng cấp sáng tạo nhưng tương đối mạo hiểm, bên đó ngoan cố không chịu thay đổi.”

Dương Hàn không nghĩ chủ đề đã lệch pha đi đâu mất, chả hiểu gì lên tiếng: “Hở? Tại sao chứ…”

“Phần mềm tương tự chúng ta trên thị trường ngày một nhiều, không can đảm mạo hiểm thì không có sức cạnh tranh ấy mà.” Hàn Thời Vũ nói: “Bố vì nuôi con với ba con mà tan nát tim gan thật chứ.”

Dương Hàn: “…”

Dương Mạt chau mày, ngoái lại hỏi: “Ai là trưởng dự án nâng cấp?”

Dương Hàn phụ họa: “Ai nuôi ai cơ?”

Nụ cười của Hàn Thời Vũ lấp ló vẻ cuộc sống này khó khăn quá đỗi, hắn trả lời Dương Mạt: “Anh nuôi em, anh nuôi em mà.”

Tác giả có lời muốn nói:

Biểu diễn màn thanh toán tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.