Dương Mạt tiếp tục dạy kèm cho Di Thư đến khi cô thi đại học.
Sau chuyện lần ấy, Hách Nghiên và mẹ Di Thư mời anh đồng hành xuyên suốt cùng Di Thư trong giai đoạn chạy nước rút này.
Dù trong lòng muốn phụ đạo cho Di Thư học tập. Song con người anh thực tế đến bất thường, không thích dính líu đến tính cảm mà hầu hết mọi chuyện đều cân nhắc tới lợi ích thực tế.
Bản thân sắp thi cuối kỳ, Dương Mạt hơi lưỡng lự. Mới đầu anh không định… Cơ mà, dạo này anh lại ầm ĩ với Lão Dương trong điện thoại một chập, Dương Mạt bận túi bụi tới mức tính hè không về nhà nghĩ ngợi – vấn đề là làm sao để sinh tồn tiếp đây.
Hách Nghiên chịu trả một khoản nhiều hơn.
Dương Mạt đồng ý ngay.
Giữa kỳ qua rồi, tầm này mỗi cái cuối kỳ thôi còn gì.
Dương Mạt nghĩ vậy – kiểu này bị Lục Hữu Khí gọi là “luận điệu của bọn súc vật”, tức, không phải thứ mà con người nói ra được.
Đầu tháng sáu Di Thư sẽ thi. Trước đó năm ngày cô nói mọi thứ đã ổn hơn đáng kể, để Dương Mạt yên tâm quay về lớp sau một khoảng thời gian cúp cua vắng bóng.
Dương Mạt sẽ bắt đầu thi đủ môn kể từ bây giờ. Bận bịu quẳng luôn cả cái tên Hàn Thời Vũ ra sau đầu.
Lục Hữu Khí lâu quá không thấy Hàn Thời Vũ, bỗng thấy kỳ lạ, chắc chắn mười mươi bạn cùng phòng mình mâu thuẫn gì với nhóc đàn em của cậu ta rồi. Thế là anh ta không nhịn được mở miệng: “Cậu ăn hiếp đàn em nhà cậu dữ quá, nên giờ người ta không thèm để ý cậu nữa chứ gì.”
Dương Mạt ôn tập thi cử ngập đầu tâm trạng đã như bó củi khô, Lục Hữu Khí cứ một hai quẹt diêm.
Dương Mạt phiền: “Đừng nhắc tới cậu ta với tôi.”
“Là sao. Nhóc đó sai hay cậu dở chứng.”
Dương Mạt đáp: “Cậu ta.”
Lục Hữu Khí chậc lưỡi, lắc lắc điện thoại: “Thôi khỏi, bớt mạnh miệng cứng đầu lại. Hàn Thời Vũ kể với tôi cả rồi.”
Dương Mạt ngừng bút, ngòi đè lên giấy ra cả đống mực. Anh ngoái đầu hỏi: “Cậu ta nói gì.”
“Hầy, để ý kìa.” Lục Hữu Khí nhướng mày, “Cuối cùng cũng ý thức mình không phải con người à?”
Dương Mạt: “…”
Anh nén giận, hỏi: “… Rốt cuộc cậu ta nói cái gì?”
Lục Hữu Khí lại nhướng mày: “Tôi xạo đó.”
Lầu bốn tòa nam chung cư Hải Thạch, họ Lục bị tẩn cho một trận thê thảm.
Dương Mạt gặp Lâm Sơ, tại siêu thị.
Trong quầy siêu thị chỉ còn đúng một hộp mì gọt, của Kim Mạch Lang.
Dương Mạt và Lâm Sơ cũng đưa tay tới. Sau đó hai người nhìn mặt nhau, gật đầu cười.
Lâm Sơ lên tiếng: “Đã lâu không gặp.”
Dương Mạt đáp: “Dạo này bận không có thời gian sang đó.”
Lâm Sơ cười: “Thầy Trịnh cứ nhắc cậu suốt đấy.”
Dương Mạt cũng cười: “Không có thầy chỉ vào mũi mắng mỏ cũng thấy yên bình lắm.”
Hai người trò chuyện với nhau, Dương Mạt thấy Lâm Sơ lại mua cả đống mì ăn liền, mới hỏi han sức khỏe anh ta thế nào.
Lâm Sơ nhún vai giải thích: “Không rảnh xuống căn tin, mà tôi thì không rành gọi ship lắm.”
Lâm Sơ nhìn đống mì đủ màu sắc trước mặt: “Tôi tính từ đây tới lúc tốt nghiệp sẽ ăn hết tất cả vị mì, ít nhiều gì cũng thành câu chuyện để kể.”
Dương Mạt thấy rất thú vị, hỏi: “Tính tới nay anh ăn được bao nhiêu rồi?”
Lâm Sơ cười cười: “Chắc một nửa cái quầy này.”
Dương Mạt đáp: “Anh thấy loại nào ngon nhất?”
Lâm Sơ chỉ vào hộp mì cả anh ta và Dương Mạt định lấy, chỉ còn đúng một hộp đó mà thôi: “Cái này.”
Dương Mạt: “Khéo thật.”
Lâm Sơ đùa: “Tôi với cậu giống đối thủ đấy.”
Tiếp xúc với người những giống mình, cảm xúc trở nên dễ lây lan đến lạ.
Tâm trạng Dương Mạt vô thức thả lỏng hơn theo vài câu chuyện trò qua lại. Anh hỏi: “Tạ Thần Mân không đưa cơm cho anh à?”
Vừa thuận miệng hỏi ra, Dương Mạt sửng sốt.
Anh chau mày, đầu như nóng sôi lên, nghi ngờ màng nhĩ mình.
Sao lại hỏi chuyện này.
Tại sao mình lại nghĩ người đó sẽ mang cơm cho Lâm Sơ.
Lâm Sơ không ngờ Dương Mạt biết Tạ Thần Mân. Anh ta chớp chớp mắt, sau đó cười: “Cơ sở Tây với Đông khá xa, thỉnh thoảng ghé còn được chứ ngày nào cũng sang thì cực lắm.”
Lâm Sơ hỏi: “Sau cậu biết em ấy.”
Dương Mạt: “… Tôi quen bạn cùng phòng.”
Lâm Sơ: “À ra vậy.”
“Nghe nói…” Dương Mạt dời sự chú ý lên quầy mì ăn liền, nhịn cảm xúc thôi thúc trong lòng xuống: “… Hai người yêu nhau.”
Một lát sau, Lâm Sơ thản nhiên đáp: “Ừm.”
Dương Mạt bất cẩn bóp nát một góc mì gà hầm nấm hướng. Đến lúc tỉnh táo lại đành phải lấy luôn gói nọ.
Lâm Sơ nhìn bao bì màu xanh như khơi gợi lại ký ức nào đó, vô thức hỏi: “… Cậu thích vị này à?”
Dương Mạt gãi mũi: “Cũng tạm.”
Lâm Sơ không giải thích gì thêm, tiếp tục gom “lương thực”. Dương Mạt không nghĩ anh ta lại hờ hững như thế, ôm tâm sự nặng nề đi cạnh Lâm Sơ, tiện tay chộp vài món đồ.
Lâm Sơ lên tiếng: “Hình như cậu có gì muốn nói với tôi nhỉ?”
Dương Mạt dừng bước, nhìn anh ta.
Mới đầu anh nghĩ đụng mặt Lâm Sơ sẽ không được tự nhiên, ngờ đâu không phải vậy, cũng vẫn bình thường như bao lần.
Đầu óc Dương Mạt choáng váng, anh ngập ngừng: “Làm sao anh phân rõ tình bạn với tình yêu?”
Lâm Sơ chớp mắt, cười.
“Nếu cậu muốn hôn người đó.” Lâm Sơ đáp: “Vậy thì đúng rồi.”
Dương Mạt bật thốt: “Tuyệt đối không.”
Không khí đóng băng.
Lâm Sơ: “?”
Dương Mạt: “…”
Lâm Sơ: “Cậu là…”
Dương Mạt: “Không phải.”
Lâm Sơ giác ngộ: “À.”
Trên đường đến quầy thu ngân, Lâm Sơ cứ tủm tỉm cười mãi. Dương Mạt cứ thấy kỳ cục mất tự nhiên, thế là kiên trì giải thích: “Thật sự không có đâu.”
Nhân viên thu ngân: “Quý khách không tìm thấy đồ cần mua ạ?”
Dương Mạt: “Không có gì.”
Lâm Sơ: “Tôi biết.”
Nhưng trọng tâm rõ ràng không phải câu trả lời, mà tại sao anh lại xoắn xuýt vấn đề này.
“Là nếu người kia muốn, mà cậu không thấy chê ghét.” Lâm Sơ nói: “Thì đại khái cũng là như vậy.”
Đến lượt Dương Mạt tính tiền, cô gái thu ngân giơ mã QR nhìn anh hồi lâu: “Quý khách?”
Dương Mạt lần nữa tỉnh thần khỏi trạng thái lên mây, thấy không biết đồ ăn đã chất đầy hai tay từ khi nào.
Nhớ tới tài khoản Alipay tội nghiệp của mình, lúng túng nói với nhân viên: “Để tôi trả lại bớt..”
Lâm Sơ xách túi nilong đứng ngoài thanh chắn chờ anh, gọi Dương Mạt: “Hay để tôi trả giúp cậu?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Dương Mạt đáp: “Có việc mà, anh về trước đi.”
Dương Mạt tập trung nhìn, phát hiện trong tay anh ta chỉ có đúng hộp mì gọt ban nãy.
Dương Mạt: “…”
Dương Mạt đi ra.
Hai cơ sở Đông và Tây của đại học Thủ Thành đều có một cái hồ, đã có từ hồi xây trường. Cái ở cơ sở Đông ở cạnh khu ký túc xá, cơ sở Tây ở cạnh nhà ăn số bốn.
Cái tên Quên Ngủ cái tên Quên Ăn. Người đặt tên chắc muốn khịa đểu đám phế vật chỉ biết ăn với ngủ.
Quên Ăn nằm khá gần siêu thị, buổi tối sẽ lên đèn, đèn từ nhà ăn cũng chiếu vào lòng hồ. Chung quanh hồ sẽ có mấy đôi yêu nhau đi dạo và mấy cô bác đánh Thái Cực.
Quanh hồ có lan can bằng đá vôi, nhiều người ngả dài lên ngắm phong cảnh.
Dương Mạt phiền muộn bước tới.
Sau đó giật lùi về sau.
Anh quay đầu, nhìn bốn người đứng ở lan can.
Trước hết, có bốn người.
Chắc chắn rồi.
Dương Mạt cho rằng, con người nên đáp ứng đúng nhu cầu sinh lý của bản thân. Chẳng hạn như đeo kính râm để bảo vệ mắt khỏi ánh nắng mặt trời, đèn đóm buổi tối làm gì tới mức độ chói mắt, hẳn là không cần đeo làm gì.
Hiển nhiên bốn cặp kính râm trên mặt bốn người này không được dùng với công dụng đó.
Mà là công dụng khác, khảo sát tần suất những cô gái liên tục dừng lại nhìn ngó, vậy thì công dụng là – để thể hiện.
Tiếp theo, bốn người này trông quen quen.
Dương Mạt: “…”
Ba người sang trọng ngả lưng tựa mình trên lan can đá, khí chất như kiểu đây là hồ nhà mình xây vậy. Người còn lại ghé vào lan can nhìn xa xăm, từ trên xuống dưới tản mát từ trường bài xích ông không muốn nhập bọn với ba thằng này.
Chu Dịch lên tiếng: “Rốt cuộc tại sao tôi lại ở đây?”
Hàn Thời Vũ trả lời: “Đã thống nhất vụ F4 rồi còn gì, anh đừng mơ đánh bài chuồn.”
Lưu Mộc nuôi tóc dài buộc lơi sau gáy, đằng sau áo khoác là hàng chữ Hokage đệ lục. Anh ta vẫy tay chào cô gái đạp xe lướt qua, ngoái đầu cười: “Lần trước anh đã không đến rồi.”
Chu Dịch đẩy ra chặn tiệt ý đồ quàng vai bá cổ của hai thanh niên kia: “Tôi bảo muốn vô cái…” Anh ta khó khăn nói tiếp: “… Phi Luân Hải viện quản lý à?”
*Nhóm nhạc nam Đài Loan 4 thành viên.
Lưu Mộc và Hàn Thời Vũ đồng thanh chỉnh lại: “Là F4.”
Chu Dịch xấu hổ: “Có gì khác nhau hả!”
Số bạn Lưu Mộc quen nhiều hơn cả ba người này cộng lại, hơn nữa còn đến từ đủ các viện. Suốt buổi cứ chào hỏi không ngơi.
Mà nãy giờ Tạ Thần Mân im lặng không nói gì, mắt đăm đăm nhìn vào cửa ra siêu thị.
Lâm Sơ ghé khu đồ điện tử mua tai nghe nên về muộn hơn Dương Mạt. Dương Mạt khoanh tay, cầm hai gói mì gà hầm nấm hương nhìn bốn thanh niên kia định bày trò gì.
Đột nhiên, Tạ Thần Mân nghiêm mặt: “Tới rồi.”
Lâm Sơ xách một bọc mì ăn liền bự đùng, đang đứng ngoài cửa siêu thị bấm điện thoại rồi tìm xe đạp. Tai nghe màu trắng nhét trong tai, ánh đèn mờ nhạt chiếu trên gương mặt anh.
Hàn Thời Vũ đụng đụng cùi chỏ chọc Chu Dịch.
Chu Dịch bất động, Lưu Mộc lại giục thêm tiếng nữa.
Chu Dịch: “Hả —— “
Hàn Thời Vũ nói: “Ai mạo hiểm thua thì giả gái, cần em kết ấn lại cho anh xem không?”
Chu Dịch hết cách, đành nhẫn nhịn đi theo bọn họ.
Anh ta đeo kính râm lên.
Chỉ một lát sau, câu chuyện thay đổi hoàn toàn, mọi thứ như được phóng đại – Nào người đi đường, mấy cô nàng che miệng cười khúc khích, đám nhóc con tóc để chỏm ngẩng đầu há miệng, lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy, nét mặt lẫn hành động của họ đều tua chậm lại.
Bốn người đi cạnh nhau cũng chậm rãi, hai tay hờ hững đút túi quần hoặc áo khoác, gió se se lạnh thổi lướt qua gương mặt rồi mái tóc, từng bước chân đi như rẽ gió, thần thái ngây ngất làm say lòng người nhìn, mọi người như nghe thấy bài hát “Loạn thế cự tinh” từ tầng trời vang lên.
Dương Mạt: “…”
Nếu không có giá trị nhan sắc thượng hạng chèo chống, đại khái nếu câu chuyện này được đăng lên diễn đàn sẽ trở thành giải quán quân hạng mục hành vi lạ kỳ của nhân loại.
Lâm Sơ nghe xung quanh vang tiếng cười với ồ lên, quay đầu tìm tòi điểm bắt nguồn.
Lâm Sơ: “…”
Tạ Thần Mân cũng ba người kia tháo kính râm, cười với anh.
Lâm Sơ càng lúc càng nhận được nhiều sự chú ý im lặng trong chốc lát, sau đó, mặt không đổi sắc quay người.
Đeo tai nghe, vặn chìa khóa, lên xe đạp, nghênh ngang rời đi.
Nhóm siêu sao loạn thế phiêu đãng trong gió.
Xem ra không ai tự nguyện liên quan gì tới bốn thanh niên mất mặt này.
Tạ Thần Mân gọi: “Đàn anh —— “
Lâm Sơ đạp nhanh hơn, thậm chí chồm người lên mà đạp.
Đứa trẻ bị bà mình ghìm lại ngửa đầu hỏi: “Nội ơi, mấy anh đó đang làm gì thế ạ?”
Bà đáp: “Con đừng nhìn.”
Dương Mạt đỡ trán, tuy cách mấy người họ không quá xa nhưng núp trong bóng tối nên không ai để ý.
Lưu Mộc gác tay lên vai Hạ Thần Mân: “Anh trai, chắc là chưa đủ thu hút sự chú ý đó.”
Tạ Thần Mân nhíu mày, hếch cằm về phía chiếc xe đạp bên kia: “Đuổi theo.”
“…” Giọng Chu Dịch vừa lạnh lẽo vừa bất mãn: “Thật ra đêm nay tôi còn bài tập phải làm.”
Hàn Thời Vũ cảnh báo: “Giả gái, kết ấn, anh hiểu không?”
Chu Dịch không thiết sống nữa.
Lúc Hàn Thời Vũ định móc điện thoại trong túi ra, ánh mắt thoáng lướt qua bóng người phía xa xa.
Giữa đám đông, hai người cùng hướng mắt về nhau.
Dương Mạt: “…”
Anh bỗng cảm giác, hình như cảnh tượng này quen quen.
Quả nhiên, Hàn Thời Vũ kêu lên: “Đàn anh ơi?”
Ba người còn lại nghe tiếng hắn ngó nghiêng tìm mục tiêu, nhiều người hào hứng vây xem cũng nhìn theo.
Dương Mạt mặt mày lạnh tanh, đeo tai nghe, kéo khóa áo, quay người cất bước, nghênh ngang rời đi.
Hàn Thời Vũ: “Ai, đàn anh ——”
Dương Mạt đi nhanh hơn, thậm chí bắt đầu chạy.
Tác giả có lời muốn nói:
Có sao nói vậy nha, mì gọt Kim Mạch Lang ngon cực.