“Nhiều năm về trước, Thú Địa còn chưa khai sinh. Khi ấy Cực Tấn xem như có chút thành công, có một người bạn từng hỏi tôi, tiếp tới đây cậu định làm thế nào?”
Đèn hội trường tắt hết, chỗ ngồi chật kín, trong đôi mắt mỗi học sinh phản chiếu màu đèn ánh xanh, là màn hình lớn phía sau Hàn Thời Vũ hắt về.
“Lúc đó tôi chưa đầy ba mươi tuổi.” Cả hội trường im phăng phắc nghiêm túc nghe Hàn Thời Vũ kể. Hắn tiếp tục: “Chắc là với cái nhìn của người trong giới, tôi hãy còn quá trẻ. Thể theo quy mô của Cực Tấn mà nói, nó phải được nằm trong tay của một nhân tài nửa đời người dấn thân trong giới thương nghiệp, họ mới đủ sức an tâm đeo đuổi cụm từ “ngày một đi lên”. Mà gã tổng giám đốc Hàn Thời Vũ kia đến lẽ sống trên đời này còn chưa hiểu hết, chỉ được ông trời trên kia ban cho tí cơ may và cái đầu đầy nhiệt huyết ý chí của tuổi trẻ cưỡi lên đầu sóng, để may mắn được gió thổi ào ào xô đi.”
“Thành ngữ có một câu thế này, gió đến thì heo cũng biết bay. Hàn Thời Vũ đương nhiên ghê gớm hơn heo rồi, gã là một con chim cút non vừa phá vỏ.”
Hội trường cười rộ lên.
“Và thế là, người bạn của tôi rất lấy làm lo lắng, hỏi tôi định hướng tiếp theo là gì.” Hàn Thời Vũ cười, kề micro lên sát miệng, nói: “Các bạn đoán thử tôi trả lời thế nào?”
Hội trường trả lời: “Không biết.”
Hàn Thời Vũ tiếp tục: “Hôm ấy tôi tham dự một bữa tiệc tối, ở đó có rất nhiều đàn anh, rất nhiều những vị tiền bối có tuổi lão luyện, trong đó bao gồm cả chủ tịch Chu của Dược Tín. Câu hỏi hấp dẫn sự chú ý của các vị tiền bối, mọi ánh mắt đổ dồn về tôi; còn tôi đắm chìm trong sự chú ý ấy trả lời bạn mình rằng, tôi muốn khoa học kỹ thuật Cực Tấn xưng bá địa cầu.”
Dương Hàn ngồi ở hàng cuối cười phì thành tiếng.
Cô nàng đeo thẻ nhân viên tổ chức, ngồi cạnh Dương Mạt.
“Các vị tiền bối không ai đáp lời.” Hàn Thời Vũ kể: “Sau lần ấy, Chu Dịch không hề liên lạc với tôi khá lâu. Tôi mới hỏi sao anh ta lại tránh né tôi làm gì, anh ta trả lời, bố tôi bảo tôi bớt bớt tiếp xúc với cậu lại.”
Hội trường rộ tràng cười giòn giã.
Dương Hàn quay sang hỏi Dương Mạt: “Thật hả ba?”
Dương Mạt gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt lên sân khấu.
Chờ tiếng cười nguôi dần, Hàn Thời Vũ mới tiếp tục: “Bởi vì tôi trẻ quá, đến các chú ấy còn không dám nói, vậy mà tôi dám.”
“Có ai không mơ thành công. Viết một tác phẩm, khi đặt nét bút đầu tiên lên giấy viễn cảnh một bộ phim ăn khách hàng đầu toàn thế giới đã chạy sẵn trong đầu. Các bạn làm bài kiểm tra, vừa khoanh xong câu đầu tiên đã tưởng như mình đang dự buổi trao thưởng cho học sinh có thành tích xuất sắc nhất trường. Năm sáng lập Cực Tấn đó —— lúc ấy công ty tên là Siêu Nhanh, sao lại không có tham vọng vượt qua Apple trở thành công ty số một thế giới chứ.”
Hai chữ “Siêu Nhanh” lại chọc đúng điểm cười của hội trường.
“Cái hay ho của tuổi trẻ là, khi các bạn nói về những hoài bão viển vông, mọi người không ai thấy kỳ lạ nhưng trái lại còn cho rằng đó là điều mà tuổi trẻ nên có. Dẫu thái độ của họ là khích lệ ca ngợi hay là, Nhìn coi, đúng là cái kiểu của thằng Hàn Thời Vũ này mà.”
Slide trình chiếu chuyển trang, trên màn hình là logo Thú Địa nền xanh chữ trắng cùng với câu khẩu hiệu —— “Thú Địa, thánh địa giới trẻ”.
“Vì thế mà, tôi muốn tạo ra nền tảng để tất cả mọi người sẵn sàng nêu lên tiếng nói cá nhân. Mọi người sẽ dùng nó để bày tỏ ước mơ và tình yêu của bản thân. Nó phải là một điều gì đó tươi mới, trẻ trung, và là nơi của hằng sa số ý tưởng sáng tạo không giới hạn. Mọi người có thể gặp gỡ những người đồng trang lứa, thậm chí là cộng hưởng đồng cảm với nhau ngay trên chính nền tảng này.”
Hội trường đổ dồn sự chú ý vào màn hình Thú Địa chói mắt trên kia.
“Nhưng đó không phải chuyện dễ dàng.” Hàn Thời Vũ thật lòng bày tỏ: “Trước Thú Địa, lúc vừa bắt tay vào thực hiện ý tưởng này, trong quá trình điều chỉnh sơ bộ để đưa ý tưởng này vào thực tế đã trải qua một lần thất bại hoàn toàn, nghiêm trọng đến mức Cực Tấn suýt phá sản.”
Gương mặt Hàn Thời Vũ không hề có ý cười, hắn thản nhiên nói tiếp: “Khi đó tôi và người yêu hiện tại đã bên nhau chừng hơn sáu năm, vốn đang dự định kết hôn. Nhưng thời gian đó chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn rất lớn, cũng suýt nữa đã chia tay.”
Dương Mạt: “.”
Không khí khựng lại khoảng ba giây đồng hồ.
Vài ký giả truyền thông đang định chụp vài tấm hình gửi về tòa soạn lên bài sửng sốt, không hẹn mà cùng mẹ nó một tiếng đầy cảm thán.
Tin mới nảy ra quá sức đột ngột.
Hội trường bấm tạm dừng thình lình nổi bão.
Dương Hàn hoàn toàn không cần lo lắng về độ phủ sóng của buổi diễn thuyết hôm nay nữa rồi, đại khái chắc tầm tí nữa toàn bộ trang web sẽ nghẽn băng thông tới độ các lập trình viên nghi ngờ nhân sinh, khi quần chúng hóng chuyện sẽ nghe danh ùa vào xem phát lại.
Hoặc là, chỉ giây lát sau trên hotsearch sẽ chễm chệ một dòng.
#Hàn_Thời_Vũ_lần_đầu_công_bố_đã_kết_hôn
Song Hàn Thời Vũ trên sân khấu vẫn giữ nguyên sắc mặt, chỉ xem câu vừa rồi như một ví dụ chuyển tiếp mà thôi, tiếp tục mổ xẻ câu chuyện.
Hàn Thời Vũ nói: “Nếu cốt lõi văn hóa của ý tưởng tôi muốn thực hiện có vấn đề, vậy dù lượt tương tác có lớn đến đâu, thiết kế có cao cấp đến đâu thì một ngày nào đó cũng sẽ vỡ trận. Nhà đầu tư nói tôi quá ngây thơ, tôi không tin, kết quả đã thất bại thảm hại.”
“Khoảng thời gian chán nản đó, tôi đã nghĩ, bỏ đi, không khởi nghiệp nữa, đóng cửa tuyên bố phá sản cho rồi, gồng không nổi thì về thừa kế gia sản.”
Hội trường: “…”
Bầu không khí bị hắn in đậm gạch chân sự thê lương vừa rồi làm mọi người quên béng chuyện Hàn Thời Vũ là con nhà giàu hàng thật giá thật.
Dương Hàn nghĩ bằng đầu gối cũng ra khu bình luận trước tiếp đầy mấy dòng kiểu “Đây là ngôn ngữ loài người à?” với “HSN lại không chịu làm người nữa rồi”.
“Lúc đó, có người mắng tôi một trận.” Hàn Thời Vũ đi lại trên sân khấu, “Anh ấy nói, nếu em cứ giữ khư khư cái điệu bộ tự cho mình là giỏi giang đấy thì làm sao đồng cảm được với người dùng? Em chỉ toàn mơ những giấc mơ mà người bình thường không làm được. Em phải đặt hai chân mình lên mặt đất.”
Như đã suy đoán từ trước, nhịp tim Dương Mạt chợt tăng tốc, ở trong bóng tối vậy mà chỉ trong một giây người trên sân khấu đã tìm thấy anh rồi. Hàn Thời Vũ nhìn anh từ đằng xa, trên gương mặt vẫn là nụ cười có khả năng phát sáng ấy, đôi mắt sáng lấp lánh dừng trên anh vài giây rồi mới dời đi.
Dương Mạt nhớ đêm hôm qua hắn đã nói, hắn sẽ tìm được anh giữa biển người.
Hàn Thời Vũ kề micro lên, tiếp tục nói: “Người đã mắng tôi xối xả ấy, chính là đại thần Starry mà các bạn liên tục nhắc đến.”
Toàn hội trường “Ồ ——” lên.
Dương Mạt vừa tốt nghiệp đã nhận được offer của tập đoàn Microsoft, một kết quả mà không ai theo đuôi kịp. Nhưng giữa một rừng lời ca ngợi và ao ước, anh vẫn giữ sự tỉnh táo.
Bước đi đầu tiên sau tốt nghiệp là vô cùng quan trọng. Anh không phải sinh viên đúng chuyên ngành, đang suy nghĩ đến chuyện trao đổi với thầy Trình Thiệu, đương nhiên cũng sẽ đến gặp Lâm Sơ tìm lời khuyên.
Cả hai bên ủng hộ anh trải nghiệm một thời gian ngắn. Nhưng không chỉ trải nghiệm mà còn làm đẹp lý lịch hơn, và anh sẽ có con đường suôn sẻ trong ngành khi về nước làm việc.
Lâm Sơ hỏi anh, vậy chi phí ra nước ngoài thì thế nào.
Dương Mạt im lặng một lúc, đúng là một vấn đề cần trăn trở. Gia đình anh không mấy khá giả, dù Lão Dương tích cực ủng hộ anh đi, mượn tiền sẽ có, nhưng Dương Mạt không thích làm vậy.
“Có thể đi mượn Hàn Thời Vũ…” Dương Mạt đáp: “Rồi sẽ trả lại hết.”
“Cậu đừng nói vay trả gì trước mặt thằng nhóc đó.” Lâm Sơ cúi đầu cười cười: “Thể nào cũng đau lòng cho xem.”
Dương Mạt nuốt miếng cơm đã nhai rất lâu: “Ừm.”
Tốt nghiệp là một chướng ngại của nhiều cặp đôi yêu nhau, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Hàn Thời Vũ còn một năm.
Trước khi Dương Mạt tốt nghiệp, Hàn Thời Vũ bỗng trở nên bám víu quấn anh cực độ, chỉ thiếu điều ăn ngủ chung thôi. Mà dù quan hệ ra sao, khoảng cách quá gần gũi trong khoảng thời gian dài khiến Dương Mạt có đôi chút thiếu tự nhiên. Thế là sau nhiều ngày quấn quýt, anh không chịu được nữa mở miệng, muốn Hàn Thời Vũ đi về.
Nhóc cún cụp đuôi buồn rầu lập tức tỏ ra đáng thương: “Anh ơi, nếu anh đi anh sẽ không cần em nữa mất.”
Hắn nói: “Anh sẽ đi làm, có đồng nghiệp, có công việc phải bận rộn. Anh sẽ có rất nhiều thứ khác, không rảnh chừa thời gian cho Hàn Thời Vũ nữa.”
Hàn Thời Vũ: “Nhưng Hàn Thời Vũ chỉ muốn có anh thôi.”
Dương Mạt: “…”
Rồi rồi.
Dương Mạt dừng cương trước vực, không nỡ lòng giật miếng kẹo cao su ra khỏi người mình.
Nhưng anh chỉ làm việc ở nước ngoài được hai năm.
Vào năm cuối, Hàn Thời Vũ hào hứng gọi điện cho anh, nói, Mạt ơi, em muốn khởi nghiệp, anh sẽ về chứ.
Hai nửa địa cầu lệch múi giờ, suốt từ đó đến nay bao nhiêu lần gọi điện Hàn Thời Vũ chỉ lo nghĩ thời gian của anh. Giọng hắn có vẻ mệt mỏi, thức tới nửa đêm mới dám gọi sang cho anh.
Hàn Thời Vũ tự tin: “Mục tiêu của em biển sao trời kia, xưng bá địa cầu.”
Dương Mạt cố kiềm khóe môi vểnh lên, không nghĩ nhiều thêm, hỏi thăm vài chuyện công việc xong là lập tức đáp: “Được.”
Thực ra trước khi Hàn Thời Vũ cầu hôn Dương Mạt, hai người đã tích tụ mâu thuẫn vì chuyện Cực Tấn.
Khi đó Lão Dương vẫn chưa biết gì về mối quan hệ của anh và hắn. Có lẽ cũng vì những mâu thuẫn đó, tâm trạng của anh nóng nảy lạ thường, đến mức anh không dám tiến bước nào đổ thêm dầu vào cảm xúc đang bốc cháy.
Sau màn cầu hôn Tết năm ấy, thật ra mâu thuẫn giữa hai người vẫn chưa kết thúc.
Cực Tấn đang ở thời kỳ suy thoái, người ngoài nhìn vào sáng láng nhưng cũng chỉ được cái mã xe sang trong khi động cơ tiềm tàng không biết bao nhiêu tai họa, mà đầu óc người người cầm lái đã không còn nằm trên vô lăng.
Cuối cùng, Dương Mạt hỏi Hàn Thời Vũ câu hỏi mà rất nhiều người từng hỏi hắn: “Sau này em định làm gì?”
Hàn Thời Vũ tỏ ra chẳng việc gì to tát: “Mẹ em thu mua Cực Tấn cũng được mà, dù sao mảng truyền thông bên mình làm cũng khá, giúp ích được nhiều cho bên hậu cần. Để mẹ em làm tiếp sẽ tốt hơn em, nhân viên cũ cũng giữ được…”
Dương Mạt cố nén cơn giận: “Anh hỏi em, em định làm gì?”
Hàn Thời Vũ không dám nhìn vào mắt anh, vô thức cắn cắn m,ôi dưới, đáp: “Cực Tấn… em không làm nữa.” Hắn cười xòa làm dịu bầu không khí: “Hầy, chắc tại em đi vội quá, quay về chỗ em tập tành trước thì hơn.”
Dương Mạt nói: “Lúc đó em nói với anh cái gì?”
Hàn Thời Vũ nín thinh.
Mọi người ai cũng mệt mỏi, giữa lúc rối rắm Hàn Thời Vũ trở nên rất khác ngày trước, bắt đầu dựa dẫm Dương Mạt.
Hàn Thời Vũ ngoài mặt cười, nhưng Dương Mạt luôn cảm giác bóng lưng hắn mỏi mệt và thất vọng. Vậy mà từ xưa đến nay Dương Mạt chưa bao giờ trách giận hắn, hắn đưa ra yêu cầu gì anh cũng cố gắng hết sức thỏa mãn tiêu chuẩn.
Cho đến tận lúc hắn thốt ra hai chữ “không làm”, cảm xúc chịu đựng bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát.
Nghe Hàn Thời Vũ nói chuyện trên kia, Dương Hàn dựa vào người Dương Mạt. Cô nàng giật giật góc áo ba, khó tin hỏi: “Ba ơi… ba với Lão Hàn… có cãi nhau nữa ạ?”
Dương Mạt đáp: “Có hết chứ.”
“Ồ…”
Dương Hàn vẫn trong giai đoạn mông lung chuyện tình cảm, luôn ảo tưởng tình yêu ngọt ngào như cp mình gặm trong tiểu thuyết, chỉ cần mâu thuẫn một chút xíu đã muốn chết muốn sống, ngược ngạo thấu tâm can.
Hàn Thời Vũ và Dương Mạt chưa từng cãi vã to tiếng trước mặt con gái. Cô nàng cũng không tài nào tưởng tượng được, cho nên vừa tò mò vừa lo lắng hỏi: “Nghiêm trọng lắm hả ba…”
Dương Mạt nhìn Dương Hàn, khóe môi thoáng cong cong. Anh đưa tay xoa xoa đầu con gái: “Không phải chuyện gì to tát đâu.”
Anh nói tiếp: “Chuyện đã qua lâu rồi.”
Dương Mạt đã quên ai là người nói chia tay trước.
Nhưng cuối cùng cả hai vẫn quyết định giữ tỉnh táo, dẫu gì cũng đã yêu nhau quá lâu, Hàn Thời Vũ còn cầu hôn rồi… Nếu hấp tấp kết thúc sẽ có quá nhiều thứ không cắt đứt được.
Thế là hai người cho nhau một tháng suy nghĩ. Nếu một tháng sau vẫn không giải quyết được vấn đề, vậy mỗi người một ngả.
Một tháng ấy trong ký ức dường như không có gì đột ngột đáng nhớ, lặng yên xếp vào một góc nhỏ.
Dương Mạt nhận ra tâm trạng của mình bình tĩnh lạ. Anh ngừng viết nhật ký, mỗi ngày qua đi cũng chẳng có gì đáng chép lại, nhàm chán lật đi lật lại chuyện trước đây.
Chợt phát giác, thì ra mình và Hàn Thời Vũ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện đến thế.
Một tháng ấy, hai người không nói với nhau câu nào.
Đến ngày cuối cùng, Dương Mạt tỉnh giấc giữa ánh hoàng hôn nhạt nhòa, đồng hồ báo thức bị dời chuông báo rất nhiều lần, trên màn hình còn đang hiện lên mười phút nữa sẽ đổ chuông.
Anh đến công ty, xách theo một cái thùng thu dọn đồ đạc.
Không biết Hàn Thời Vũ đi đâu rồi. Một tháng qua hắn về rất khuya, mấy ngày cuối cùng còn không về nhà.
Hoàng hôn hôm ấy dày đặc đến nỗi xuyên qua cửa sổ sát đất tràn xuống, rót tràn lối đi nhỏ hẹp, kéo dài bóng người lưa thưa dài dặc.
Dương Mạt cũng lấy làm ngạc nhiên, không hiểu tại sao ký ức về khoảng thời gian đó rất nhạt nhòa, duy chỉ có khung cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ anh nheo mắt nhìn trên lối đi chật chội là còn rõ ràng.
Khi anh bê thùng vào phòng làm việc, điện thoại đổ chuông. Anh khựng lại, đút tay vào túi mò mẫm mới nhớ ra vừa nãy quên tắt báo thức.
Anh nhét điện thoại về túi quần, đồng nghiệp đi ngang qua hỏi thăm, trưởng phòng Dương, anh thu dọn đồ đạc làm gì vậy.
Dương Mạt hé môi, không nhẫn tâm trả lời mình sẽ đi, nói dối mình tạm đổi địa điểm làm việc.
Dương Mạt mua vé xe chuyến năm giờ chiều, định về nhà ở một thời gian, chuyện công việc cuộc sống sau này để tương lai giải quyết dần.
Anh nhắn tin cho Hàn Lãng, mẹ, con về nhà, năm giờ đi ạ.
Hàn Lãng biết hai đứa cãi nhau. Nhưng bà không xen vào, chỉ khuyên nhủ anh ở Thâm Quyến một thời gian, hoặc là đến chỗ mẹ nghỉ ngơi đi?
Dương Mạt đáp, thôi ạ, con cảm ơn mẹ.
“Sau đó, tôi sống trong căn trọ mười mấy mét vuông một năm. Hè không có điều hòa, người ngợm đổ đầy mồ hôi lại quay quạt cho CPU, ưu tiên hạ nhiệt cho chúng nó trước. Tôi và các nhân viên đầu tiên của Cực Tấn cùng làm việc cùng nhau, tan làm chen lấn trên tàu điện, đi chợ ngoại ô mua rau cỏ cơm nước.”
“Tôi nhận thức được hóa ra có nhiều người không mua rau quả tươi được gói ghém cẩn thận trong siêu thị, mà lại đi cò kè mặc cả, tốn nước bọt nửa buổi trời chỉ để bớt được hai tệ. Vài ký rau mua về cất trong tủ lạnh có khi ăn được tận mấy ngày.”
“Thỉnh thoảng cha mẹ nhân viên gọi điện thoại tới, họ che loa ra ban công trả lời nhỏ nhẹ từng li từng tí. Những gì tôi loáng thoáng nghe được không gì hơn ngoài mấy chữ hóa đơn, tiền bạc, dường như nói với nhau một tiếng nhớ thương cũng là điều xa xỉ.”
Hàn Thời Vũ ở trên sân khấu đi lại từng bước nhỏ: “Tôi nhận ra nhiều người trong số họ tính toán chi li, loay hoay giữa khát vọng và tiền bạc, nhưng sự cân bằng mỏng giòn ấy chỉ cần một tờ giấy hôn thú hay một đứa trẻ là đập tan về nguyên hình.”
“Tiêu chuẩn cao nhất của con trẻ họ là điểm số, tâm trạng chúng thay đổi chóng mặt vì con số có tính chất đo lường này. Nhưng rồi khi về đến nhà, chúng sẽ đắm chìm vào những nhân vật hoạt hình, trò chơi hay tiểu thuyết mà khóc cười, cố gắng học viết lách, vẽ vời, chỉnh sửa video, trưng diện tác phẩm vụng về nhưng chứa đầy tình cảm chân thành này cho mọi người xem, nhận được một chút khích lệ cũng đủ nhảy cẫng lên ảo tưởng bản thân đã thành công vô bờ trong lĩnh vực mình đam mê. Rồi lại đến trường lớp, tiếp tục vật vờ mơ màng đắm chìm vào bài kiểm tra. Sau đó lại trở về nhà… lặp đi lặp lại như một vòng lặp bất tận.
Hàn Thời Vũ nói: “Các bạn có cho rằng họ thua cuộc trong chính hiện thức này không?”
“Các bạn có cho rằng, lũ trẻ ấy chỉ là một thế hệ bị điểm sổ gông xiềng, không thể vẫy vùng tiến về phía trước?”
Hội trường từ đây chìm vào im ắng rất lâu, dường như với các học sinh hiện diện ở đây mà nói, những lời chia sẻ đầu tiên có phần sớm với họ, nhưng phần sau này lại khơi gợi được sự đồng cảm.
Màn hình đổi trang.
Một logo hoàn toàn mới của Thú Địa, với câu khẩu hiệu cũ, nhưng hình thức trở nên đủ đầy và tự tin. Đây là thiết kế được làm lại sau khi Cực Tấn hồi phục, Tạ Thần Mân gia nhập công ty, nét thư pháp này là do chính anh ta đặt bút.
Hàn Thời Vũ nói: “Tôi nhận ra tuổi trẻ có rất nhiều khía cạnh mà ta không thể chỉ định nghĩa đơn giản bằng “ước mơ”. Tôi chậm rãi tìm hiểu thế nào là đặt hai chân lên mặt đất mà Starry từng nói với tôi.”
“Làm sao để không biến thành nhà tư bản gian ác trong mắt mọi người. Chuyện này đơn giản thôi, cứ thử trải nghiệm một ngày sinh hoạt của nhân viên trong công ty là cảm nhận được.” Hàn Thời Vũ nói: “Nên tôi thường xuyên đi chợ, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu cách thức quy luật để trả giá thành công.”
Hắn đùa: “Nếu các bạn có thời gian ra ngoại ô làm khảo sát thực tế, biết đâu chừng các bạn lại gặp anh Hàn, một công dân nhiệt tình thì sao?”
Hội trường vang tràng cười và tiếng vỗ tay, hồi lâu sau cũng không ngớt.
Dương Mạt cúi đầu mỉm cười, hạ tay xuống. Thấy anh chuẩn bị đi ra, Dương Hàn hỏi: “Ba, ba không ở lại nghe hết hở?”
“Phần này là giới thiệu thôi.” Dương Mạt nói: “Tiếp theo sẽ giới thiệu tính năng mới của Thú Địa, sẽ khá là nghiêm túc đó.” Hàn Thời Vũ là vị tổng giám đốc thường xuyên đi diễn thuyết, làm người ta say mê bị cuốn hút vào bài nói chuyện đã quá lành nghề.
“Ồ.” Dương Hàn đáp: “Vậy ba đi đâu, chút xíu nữa con ra kiếm ba.”
“Ngày hội khoa học nghệ thuật mà.” Dương Mạt trả lời: “Ba đi dạo quanh trường xem.”
Dương Mạt đeo khẩu trang, đi trên cung đường hẹp lát đá.
Anh loáng thoáng nhớ, ngày mình đi đã kéo vali đến bến xe cũng như bây giờ. Taxi chỉ chở anh một quãng, con đường còn lại anh tự đi bộ đến.
Anh quấn kín người, mặt mũi quá nửa chôn trong khăn quàng cổ, hít thở còn thấy nóng ran.
Dương Mạt cảm giác bản thân thiếu mất thứ gì, đơn côi như khoác lên vai ánh chiều tà.
Trên đường có vài hòn sỏi nhỏ, anh hiếm khi hành động trẻ con đá văng chúng đi.
Sau đó bánh xe vali chợt dừng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Thời Vũ.
Hai người cách nhau rất gần thôi mà lại như xa cả khoảng trời, xa đến mức không thể chạm đến.
Cứ đứng vậy nhìn nhau.
Giọng Hàn Thời Vũ ngượng nghịu thô ráp, nhẹ hẫng mà nóng hổi: “Anh đi thật à.”
Dương Mạt bị đâm nhói, như thể, rất rất lâu rồi không được nghe thấy giọng nói của hắn.
Anh đáp: “Một tháng đến rồi.”
Hàn Thời Vũ không nói gì.
Dương Mạt không biết phải nói gì nữa. Đang khi chuẩn bị lướt qua Hàn Thời Vũ, hắn bỗng nhích sang một bước, chặn đường anh.
Dương Mạt tiếp tục lách đi, nhưng lần này Hàn Thời Vũ đột ngột kéo anh lại, ôm chầm lấy.
Giọng hắn chôn trong bờ vai Dương Mạt, run rẩy: “Sao anh lại như thế.”
Dương Mạt bị hắn ôm rất chặt, giãy không ra, bao nhiêu từ ngữ nghẹn cứng trong cổ họng không thốt nổi thành lời.
“Em suy nghĩ một tháng, lại thành công cốc rồi.” Hàn Thời Vũ lên tiếng: “… Em không thể sống thiếu anh được.”
Dương Mạt mặc bản thân nói, giọng mũi nghèn nghẹn: “Anh đánh em đi, hay là anh mắng em nữa đi cũng được… Bất kể ra sao cũng không được đi.”
Giọng hắn nhỏ xíu, lặp lại một lần, non nớt như một đứa trẻ: “Em không thể sống thiếu anh đâu mà…”
Hàn Thời Vũ ghì chặt Dương Mạt, hơi thở như thể hòa làm một.
Anh chợt nhớ nhóc cún to xác dầm mưa nói thích mình, chẳng khác gì nhóc chó con gượng thẳng lưng rũ cụp hai tai. Nhưng kia chẳng qua là lo lắng bất an, còn hắn đang sợ hãi vuột mất.
Hàn Thời Vũ nói: “Em sẽ làm tiếp… Cực Tấn sẽ tồn tại… Thật đó ạ, em không nói dối anh đâu.”
Sau bao nhiêu dằn vặt, Dương Mạt đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng run run khe khẽ kia.
Dương Mạt đáp: “… Không đi.”
Dương Mạt bắt gặp Lộc Duyệt Minh.
Lộc Duyệt Minh thấy Dương Mạt ra ngoài nên mới đi theo.
Cậu dẫn Dương Mạt đi tham quan trường.
Dạo gần đây Lộc Duyệt Minh không còn gọi Dương Mạt là chú nữa mà chuyển sang gọi thầy Dương, tóm lại sự nể trọng chỉ tăng không giảm.
Dương Mạt ấn vào màn hình cảm ứng trong khu trưng bày, nói: “Con có hứng thú đến xem tổng bộ Cực Tấn không?”
Lộc Duyệt Minh sững người mất vài giây, sau đó cảm xúc hưng phấn và mừng rỡ như tràn hết lên khuôn mặt. Cậu bắt đầu nói năng lộn xộn: “Có… Dạ, được lắm ạ, vô cùng có.”
Thấy bộ dạng của cậu nhóc, Dương Mạt nở nụ cười: “Chọn ngày nào rảnh trong dịp nghỉ lễ này đi.”
Lộc Duyệt Minh trả lời ngay: “Lúc nào con cũng rảnh ạ.”
Dương Mạt nhẹ gật đầu.
Hai người tiếp tục đi dạo. Dương Mạt đưa mắt nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp đến giờ rồi. Hàn Thời Vũ hẹn sau buổi nói chuyện hắn sẽ giả bộ quành lại với cánh truyền thông, thực ra là cải trang đi về, gia đình ba người kín đáo đi chơi vòng vòng.
Dương Mạt giải thích với Lộc Duyệt Minh, đang định trở về thì thấy Dương Hàn cầm một đầu băng rôn đỏ chót, cuống cuồng chạy như phi tới.
Dương Mạt: “?”
Dưng Hàn trốn tịt sau lưng Dương Mạt, vội vội vàng vàng nói: “Ba, Lão Hàn sắp diễn thuyết xong tới nơi rồi. Nếu Lão Hàn mà kiếm con ba cứ bảo con biến mất đâu rồi nha.”
Nói xong, thái công chúa vội xách băng rôn phóng đi tiêu hủy vật chứng.