Hai Người Cha Của Tôi

Chương 43: Khi chồng vắng nhà (1)



Dương Hàn nghĩ, chắc chắn Hàn Thời Vũ đã đắc tội Dương Mạt rồi.

Khi cô nàng gọi video với ba, cái người mà một ngày không có hơi ba là mình mẩy bắt đầu khó chịu thế mà không dám ló cả mặt, chỉ trốn đằng sau máy tính nghe giọng.

Dương Hàn báo cáo tình hình gần đây với ba, chuyện học hành rất thuận lợi, cô nàng chơi với ông nội vui lắm luôn.

Lão Dương thấy cháu gái rồi mới yên tâm đi về. Ông sợ trễ nải công việc Hàn Thời Vũ nên khăng khăng đòi tự đi, mà không chịu đi máy bay, cứ càu nhàu chỉ tổ phí tiền. Hàn Thời Vũ không thuyết phục được chỉ đành đặt vé xe lửa, chở Dương Hàn ra nhà ga tiễn ông.

Dương Mạt trong màn hình chỉ nghe, lâu lâu “Ừm” đáp lời con gái.

Kể chuyện mình xong, Dương Hàn vừa định thuận miệng nói vài câu về Hàn Thời Vũ thì Dương Mạt lập tức lên tiếng: “Trễ rồi, con đi ngủ đi.”

Dương Hàn: “Dạ…”

Cô nàng lia mắt nhìn Hàn Thời Vũ phía đối diện. Hắn khoanh tay yên lặng ngồi ngay ngắn, hai người nhìn nhau vài giây, cuộc gọi video đã bị bên kia kết thúc.

Dương Hàn xác nhận: “Ba giận bố rồi chứ gì.”

Hàn Thời Vũ: “Vớ vẩn.”

Dương Hàn nhích máy tính về phía hắn, nói: “Vậy giờ bố gọi điện cho ba đi.”

Hàn Thời Vũ im lặng hồi lâu, mãi sau mới đáp: “Hôm nay trễ rồi, để bữa sau…”

“…” Hàn Thời Vũ nhíu mày: “… Nhóc thúi kia nhìn bố kiểu gì đấy?”

Dương Hàn dời mắt đi, thầm âu lo: “Đang nghĩ xem mấy ngày nghỉ này con sống sót kiểu gì.”

Bây giờ Dương Hàn đã là một nữ sinh cấp ba có thể tự chăm sóc bản thân. Cô nàng không cần ở người lớn ở bên để mắt từng li từng tí nữa rồi, thậm chí còn lo Hàn Thời Vũ ở nhà sẽ kéo chân mình.

Mà Hàn Thời Vũ quả không phụ sự mong đợi của dân chúng, buổi tối đầu tiên đã kéo Dương Hàn chơi game thâu đêm.

Với một cậu con trai mà nói thức đêm cày game là một trong những cách thức giải trí hạnh phúc nhất trên đời, cho dù cái giá có là đánh đổi sức khỏe.

Thời đại học Hàn Thời Vũ cũng thích thâu đêm suốt sáng với mấy anh em cùng phòng. Bây giờ cũng có tuổi rồi, từ sau kết hôn bắt đầu theo nhịp làm việc nghỉ ngơi của Dương Mạt nên không thức đêm nữa.

Mà bây giờ, Dương Mạt không có nhà —— Tận hai tháng tới cũng không có nhà. Hắn như con chó hoang thoát cương bản chất thực được giải phóng tự do.

Dương Hàn cũng chơi say mê với hắn một cách khó hiểu. Sáng hôm sau ba chuông báo thức liền không gọi cô nàng dậy nổi.

Nắng sớm dìu dịu, nếu không bị cản lại, hẳn chúng đã rót đầy khắp căn phòng, nhưng vì nhốt ngoài rèm cửa nên chỉ len lỏi từng chút chạm đến đầu ngón tay Dương Hàn. Nắng ấm rung rinh theo tấm rèm như cánh bướm mong manh chập chờn.

Nhưng cảnh tượng yên bình này nhanh chóng tan nát vì tiếng gõ cửa rầm rầm của Hàn Thời Vũ: “Dương Hàn —— Sắp chín giờ tới mông rồi!”

Dương Hàn rê,n rỉ bất mãn, tung chăn đắp kín đầu mặc Hàn Thời Vũ đứng ngoài kêu réo.

Đang mơ mơ màng màng thì tỉnh trong thoáng chốc, cô nàng bỗng bị luồng hơi âm ấm bên tai gọi dậy.

Có ai đó kéo góc chân, khe khẽ nói thầm bên tai: “Còn ngủ à?”

Nghe tiếng, Dương Hàn tốc độ mở to mắt, chớp chớp mấy lần rồi giật phắt chăn ra. Có bóng người mờ mờ xuất hiện trước tầm nhìn nhập nhèm, mũi thoảng hương thơm nhạt.

Liễu Tộ Diệp búng trán Dương Hàn không chút thương tiếc, lên tiếng: “Công chúa, tôi chờ cậu ngoài đó nửa tiếng rồi.”

Lúc này Dương Hàn mới nhớ ra hình như mình có hẹn Liễu Tộ Diệp cuối tuần đến nhà chơi.

“Dậy… dậy rồi, tớ xong liền.” Cô nàng tỉnh táo, lập tức rúc vào chăn chỉnh trang lại. Dương Hàn vừa thay quần áo vừa ngáp: “Oáp… tại Hàn Thời Vũ hết. Hai giờ sáng nay tớ mới ngủ á…”

Liễu Tộ Diệp đáp: “Trông chú tươi tỉnh lắm.”

Dương Hàn đứng dậy vò mái tóc rối bù, xỏ dép vào phòng khách thì thấy bãi chiến trường đêm qua vẫn y nguyên. Hàn Thời Vũ dựa vào chính giữa sô pha và đống đổ nát, nốc sữa xem phim tài liệu.

Thấy Dương Hàn ra, Hàn Thời Vũ chỉ vào bếp: “Trong bếp có đồ ship đó, nguội hết rồi, con tự hâm lấy đi.”

Dương Hàn nheo mắt săm soi hắn.

Tóc hắn xõa sụp xuống, tóc mái hơi dài rủ xuống vầng trán mang vẻ u buồn, bù xù chứ không tã tượi. Dáng người trong bộ quần áo rộng thùng thình như không có xương sống ngả hẳn vào sô pha, xung quanh bày đầy máy chơi game với đồ ăn vặt tán loạn.

Dương Hàn gãi gãi, biếng nhác lên tiếng: “Ông anh là ai?”

Buộc phải thừa nhận rằng, Hàn Thời Vũ chăm sóc bản thân quá tốt.

Nghiễm nhiên biến thành một tên lười ngỗ ngược nằm ngửa ăn bám.

Hàn Thời Vũ đáp: “Bố cô.”

Dương Hàn hừ một tiếng đầy khinh thường. Sau đó vào bếp, loạt soạt một hồi rồi kêu rên với bữa sáng kì lạ trên bàn: “Con đâu thích ăn mấy cái này.”

“Bố có biết con thích gì đâu.” Hàn Thời Vũ đặt sữa lên bàn, kêu vọng về: “Mua theo sở thích ba con đó.”

Ít nhiều gì Hàn Thời Vũ cũng ship đồ ăn đều đặn cho Dương Mạt suốt hai năm trời, nắm rõ sở thích ăn uống của anh trong lòng bàn tay.

Dương Mạt ăn mặn, cả ba bữa. Thường đến cả đậu phụ mặn ăn sáng cũng phải chan lớp ớt tươi mỏng mới chịu.

Dương Hàn thì không như vậy.

Dương Mạt luôn chiều theo khẩu vị của Dương Hàn, thế là ba bữa cơm nhà họ xưa nay đều khá thanh đạm.

Thỉnh thoảng Hàn Thời Vũ xoa x.oa nắn nắn eo Dương Mạt, hoặc bế anh lên ước lượng thử, đau lòng cảm thán: “Chẳng được mấy lạng thịt luôn.”

Cái hành vi và giọng điệu không khác gì chăn heo của hắn dẫn tới một trận đòn, như lẽ đương nhiên.

Dương Hàn đặt đồ ăn xuống, nói: “Thôi.”

“Không thích ăn thì đừng ép uổng làm gì, trong đó có cháo trắng chắc con ăn được đó.” Hàn Thời Vũ nói: “Chưa no thì bố đặt thêm.”

“Cậu muốn ăn gì?” Liễu Tộ Diệp hỏi: “Để tôi đi mua.”

Dương Hàn đương nhiên không phiền bạn mình được, gãi đầu cười cười: “Cảm ơn cậu nha, không cần đâu.”

Cô nàng nổi hứng, lôi tạp dề xuống mặc vào, đáp: “Để tớ ra tay.”

Liễu Tộ Diệp nhướng mày.

Quả nhiên, thái công chúa làm bỏng mình lúc tráng trứng, tay phồng rộp lên.

Liễu Tộ Diệp đến chịu, đành nhận việc, giúp cô nàng nấu bữa sáng xong xuôi rồi thổi tay cho Dương Hàn mắt long lanh như hai ngôi sao.

Kể ra thì xấu hổ. Vì Dương Mạt chiều quen rồi, cô nàng đã lớn đầu thế mà vẫn chưa tự nấu nướng bao giờ, lần đầu tiên xắn tay vào bếp đã bị thương rất là mất mặt; thế là có đau mấy cũng không dám kêu, kiềm nén như quả banh rót đầy nước.

Thấy Dương Hàn như thế, Liễu Tộ Diệp nắm tay cô nàng, vừa thổi vừa buồn cười: “Lần đầu tiên trong đời chạm vào bàn tay chưa dính một giọt nước.”

“…” Tai Dương Hàn đỏ ran.

Hàn Thời Vũ kiếm thuốc vào, lo lắng hỏi han: “Tổ tông ơi… có đau không?”

“Không, không sao thật… bị phồng rộp lên tí thế thôi…” Dương Hàn như càng xấu hổ tợn, thái độ lo lắng quá độ của hai người làm cô nàng cứ như công chúa hạt đậu yếu ớt không chịu nổi chút xíu va chạm nào.

Thấy tình hình không nghiêm trọng lắm, Hàn Thời Vũ nhẹ thở hắt ra, vừa bôi thuốc trị bỏng vừa bất an nói: “Con… con đừng méc ba đó.”

Dương Hàn: “Hở?”

Nếu Dương Mạt ở bên kia đại dương hay tin Hàn Thời Vũ ngầm cho phép Dương Hàn tự vào bếp nấu cơm, lại còn làm phỏng tay.

Vậy thì Hàn Thời Vũ của hai tháng sau sẽ có kết cục “đẹp” như mơ.

Dương Hàn như ngộ ra gì đó. Mới đầu cô nàng không nghĩ tới chuyện này, Hàn Thời Vũ lại lôi nó ra làm cô nàng bỗng nảy ra một cách giải quyết vấn đề đầy tuyệt diệu.

“À, coi tình hình sao đã.” Dương Hàn vờ như trịch thượng.

“…” Hàn Thời Vũ kêu: “Con đang uy hiếp bố.”

Dương Hàn: “Ơ, thế ạ.”

Tiền lắm khi là phương pháp giải quyết vấn đề nhanh chóng nhất.

Người có tiền không gì không làm được.

Đây là câu cửa miệng của Hàn Thời Vũ.

Thái công chúa nhờ vết phỏng trên tay sống một ngày đầy xa xỉ.

Buổi chiều lộng gió mát mẻ, Hàn Thời Vũ lái xe chở hai đứa đi hóng gió, cuối cùng tê tái cắm trong Starbucks trung tâm thương mại ké wifi, không muốn nhúc nhích gì hết.

Dương Hàn và Liễu Tộ Diệp vẫn đang đi dạo ngoài kia.

Hàn Thời Vũ tính múi giờ chênh lệch, đặt điện thoại lên bàn nhìn ảnh đại diện của Dương Mạt ngẩn người.

Hồi xưa anh vẫn để tấm ảnh đại diện mặc định xám xịt, sau này đồng ý với Hàn Thời Vũ mới chịu đổi thành hoa hồng trên hành tinh, còn Hàn Thời Vũ thì để hình hoàng tử bé.

Khoảnh khắc đầu tiên nhận được số liên lạc từ Lục Hữu Khí, Hàn Thời Vũ đã âm thầm phấn khích rất lâu. Hắn tắm rửa thay quần áo xong xuôi hết mới trịnh trọng gửi lời mời kết bạn.

Làm quen rồi, hắn giữ thái độ hết sức kiềm chế, muốn lại gần nhưng chần chừ trước mặt Dương Mạt. Hắn tưởng mình có lòng tôn trọng với đàn anh, sau này mới nhận ra, mình biết yêu.

Bao nhiêu năm qua đi, não bộ hắn như đã hình thành thói quen mỗi lần ngơ ngẩn nghĩ vẩn vơ sẽ lại gõ tên “Dương Mạt” vào nội dung yêu thích, cứ lướt mãi lướt mãi để khắp nơi đều là anh.

Hàn Thời Vũ hút một hơi Iced Americano trong tay, đôi mày vặn xoắn lại. Hắn đưa mắt nhìn ly nhựa trong tay, nghĩ bụng sao Dương Mạt lại thích uống cái này thế nhỉ.

Khi hắn vừa định đặt cốc cà phê xuống, tầm mắt bỗng lia Dương Hàn và Liễu Tộ Diệp đi chơi qua ô cửa kính.

Liễu Tộ Diệp cao tầm một mét bảy tám, nổi bần bật giữa nhóm con gái xung quanh.

Hắn trông thấy Dương Hàn đang gắp gấu bông, Liễu Tộ Diệp đứng bên nhìn con gái mình. Mặt mày đồng chí Tiểu Dương ngập tràn vui vẻ, môi cả hai mấp máy liên hồi, nhưng đương nhiên Hàn Thời Vũ không nghe được nửa chữ. Chỉ thấy Liễu Tộ Diệp đưa tay, khẽ gập ngón tay quẹt lên chóp mũi Dương Hàn.

Đó là thói quen vô thức của Liễu Tộ Diệp mà thôi, vì làm xong Liễu Tộ Diệp cũng không có vẻ gì là khác thường. Nhưng nụ cười trên môi Dương Hàn bỗng cứng đờ, luống cuống chớp chớp mắt, rồi vội vã quay sang nhìn gấu bông.

Hàn Thời Vũ nhìn ngó, miệng đang ngậm ống hút thì khựng lại làm cà phê lơ lửng kẹt ngang.

Không hiểu sao sau đó Dương Hàn cứ run mãi không gắp được gì. Cô nàng ảo não gục đầu, tì trán vào máy gắp trông mòn con mắt.

Dương Hàn quyết định từ bỏ, đề nghị: “… Hai đứa mình đi xem phim ha?”

Liễu Tộ Diệp đáp: “Được.”

“Tớ bao, cậu khỏi phải tốn kém nè.” Dương Hàn nói: “Lần trước cậu qua học với tớ tớ còn chưa cảm ơn gì hết trơn.”

Cả hai đều không có ý định kéo Hàn Thời Vũ đi chung. Dương Hàn có vẻ căng thẳng, chạm mu bàn tay mình vào người đối diện, khẽ như chuồn chuồn lướt nước rồi lại giật thót về. Cuối cùng cô nàng cắn răng, nắm lấy, giọng gấp gáp không chờ nổi nữa: “Đi đi đi.”

Hàn Thời Vũ hút cạn cà phê trong vô thức. Hắn nhướng mày, cảm thấy câu chuyện hình như không đơn giản.

Con gái với nhau nắm tay đụng mặt thì có gì mà căng thẳng.

Hàn Thời Vũ vứt rác, móc kính râm trong ngực áo, mở ra, chậm rãi đeo vào.

Nhân viên phục vụ đi ngang không nhịn được đưa mắt nhìn hắn, bỗng phát hiện vị khách này trông quen quen… Nhưng khí chất thì khác người mình nghĩ một trời một vực.

Hắn đứng dậy, giả bộ bám theo.

“Tới sớm vậy.”

Người vừa bước vào có mái tóc xoăn màu hạt dẻ được búi gọn sau đầu. Người nọ kéo ghế ngồi xuống trước mặt Dương Mạt, giao tiếp bằng vốn tiếng Trung phát âm hơi sai sai của mình, cười: “Đã lâu không gặp.”

Thanh niên này tên Allen Clive, là đồng nghiệp cũ của Dương Mạt. Nghe bảo anh sang đây bồi dưỡng nên đã hẹn gặp ngay.

Dương Mạt: “Ừm.”

“Uống gì không?” Allen cười hỏi: “Iced Americano?”

Dương Mạt nhấc ly nước trong tay lên.

“Khẩu vị em sao mà đáng sợ thật sự.” Allen nhướng mày trêu: “Tôi nhớ rõ mồn một có lần em dẫn tôi đi ăn lẩu Tứ Xuyên, báo hại tôi suýt thì viêm dạ dày.”

Dương Mạt đáp: “Cũng tạm.”

“Nghe danh Thú Địa bên em rồi, Youtube Trung Quốc.” Allen nói: “Dạo này thế nào. Lương lậu khá khẩm lắm chứ hả?”

“Cũng vẫn đi làm thôi, bình thường, không phất nhanh cũng không chết đói.” Dương Mạt bình thản đáp: “Thường thường bậc trung.”

Allen: “.”

Anh ta cười bất đắc dĩ: “Con người em đúng là chẳng thay đổi tí gì, vẫn cứ thiếu nhiệt huyết y xưa.”

Dương Mạt vào thẳng vấn đề: “Có việc gì không?”

Allen vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn chễm chệ trên ngón áp út Dương Mạt, tay bỗng giật giật. Bình thường Dương Mạt không hay đeo nhẫn ra đường, nhưng khi đi tụ hội bạn bè các thể loại, có thứ này trên tay sẽ bớt được khối việc.

Anh ta hỏi: “Em kết hôn rồi à?”

Dương Mạt: “Ừm.”

“Chủ tịch hội độc thân.” Allen nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, tay chống cằm, cười: “Tôi thật sự tò mò, người em thích là người thế nào.”

Dương Hàn thấy Hàn Thời Vũ đúng là đồ đần.

Cô nàng luôn tự nhủ mình không được hình dung hắn như thế, dẫu sao cũng là người lớn là bố mình, thế nào cũng phải chừa thể diện cho hắn.

Nhưng dưới tình huống này thì chính Dương Hàn cũng phải xấu hổ tới độ đâm đầu xuống đất thay hắn, thật sự không thể nào mà không liên tưởng tới cái kiểu hình dung đó cho được.

Hắn cứ tưởng mình ngồi hàng cuối cùng lỉnh vào góc tối, đeo thêm cặp kính râm là mình không nhận ra là ai á hả.

Lúc Dương Hàn quay sang lấy bắp rang, nhìn thấy con người kỳ quặc nọ từ trên cao và gần như nhận ra hắn ngay lập tức.

Dương Hàn: “…”

Hai người cha của mình làm sao thế, bị bắt tận hai lần rồi.

Hàn Thời Vũ sốt ruột bám đuổi đến độ không buồn nhìn cả tên phim, chỉ lo xếp hàng canh chừng chăm chăm hai cô bé đằng trước. Mãi đến khi ngồi vào ghế, xung quanh lấp đầy người rồi mới phát hiện đây là phim 3D, mà cái kính hắn tiện tay nhặt lại là mắt kính kẹp.

Khó khăn luôn nhiều hơn biện pháp còn người đàn ông này thì là chuyên gia trong việc tìm cách. Hắn bình tĩnh chờ đèn trong rạp tắt, lần nữa đeo kính râm, sau đó kẹp kính 3D lên.

Bây giờ phải mà có bóng mặt trăng chiếu đằng sau thì hợp hoàn cảnh.

Người ngồi cạnh: “…”

Người qua đường nhiệt tình hỏi: “Này anh, anh thấy được không vậy?”

Hàn Thời Vũ và khung cảnh đen thui trước mắt: “Được.”

Hắn khoanh tay trước ngực, sốt ruột theo dõi, không mảy may chú tâm vào bộ phim mà cũng không đi đổi kính. Hắn giật kẹp ra, không rời mắt khỏi Dương Hàn.

Dương Hàn ngồi coi ngượng run cả lên.

Ba với bố chắc bị phim truyền hình với anime tiêm nhiễm thái quá rồi, tưởng đeo thêm mỗi cặp kính râm là biến mọi người quen thành đui mù hay gì.

“Sao vậy?” Liễu Tộ Diệp phát giác Dương Hàn thiếu tự nhiên, cứ cảm thấy cô nàng chốc chốc lại cứng đờ ngoảnh về sau. Liễu Tộ Diệp vừa định ngoái đầu thì Dương Hàn ghìm mặt lại xoay về.

“Cậu đừng nhìn, đằng sau có đồ đần.”

Liễu Tộ Diệp bị nắn nắn hai má: “?”

Dương Mạt thản nhiên đáp: “Cũng khá trưởng thành chín chắn.”

Allen vẫn giữ dáng ngồi chống tay lên má, bán tín bán nghi nhăn mày: “Phải không đó?” Anh ta nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn, “Tôi con tưởng gu của em phải nóng bỏng tí, giống mấy món cay em thích vậy.”

Dương Mạt: “.”

“Đàn ông cấm dục lạnh như băng thích chơi với lửa nhất.” Allen hiếu kỳ: “Lúc là.m tình người ta không quyến rũ em à?”

Dương Mạt chắc như đinh đóng cột: “Không.”

“Thế thì nhạt nhẽo quá nhỉ.” Allen đưa tay đến, niết nhẹ mặt anh, nói đầy sâu xa: “Nếu ngày nào đó em bỏ tên ấy, thử với tôi xem.”

Mấy năm làm việc ở nước ngoài tên này từng theo đuổi Dương Mạt, vậy nên anh nghe Allen nói vậy cũng không lấy làm kì lạ, chỉ đáp: “Cậu nghĩ hơi nhiều rồi.”

Người trước mắt phụt cười thành tiếng: “Tiếc ghê, đàn ông tốt như em lại biến thành người có chồng rồi…” Anh ta ôm tiếc nuối một phút chốc, lại hỏi: “Em là 1 nhỉ.”

Dương Mạt: “.”

Anh ta cười: “Nửa kia của em hạnh phúc thật.”

Hành vi Hàn Thời Vũ.

Bách khoa Baidu không có ghi nhận về khái niệm này, song Dương Hàn sau nhiều lần trải quan sát trải nghiệm đã đúc kết, đây là loại trạng thái mang tính lan truyền cực cao, mà nguồn gốc chỉ có duy nhất một.

Dương Hàn đã từng chứng kiến tính lây lan của hắn, thậm chí cô nàng đã từng trúng chiêu. Nhưng đây lại là lần đầu lĩnh hội công lực thần sầu đến từ chính chủ nguồn lây.

Gu chọn phim của Dương Hàn dở tệ, cô nàng lại bị mớ quảng cáo đẹp đẽ bóng bẩy của bộ phim lừa cho lần nữa. Nội dung phim chán không buồn tả, nhiều người đến xem đã bắt đầu làm việc riêng, chỉ những người tiếc tiền mua vé mới ráng xem đến hết.

Nhưng hàng sau nơi có sự hiện diện của Hàn Thời Vũ, lại là một câu chuyện vô cùng thú vị khác.

Hắn kéo đám đàn ông xung quanh đeo tai nghe bật Vương Giả Vinh Diệu lên.

TIMI vang lên, mọi hoạt động khác trôi vào dĩ vãng.

Các anh em chat lộn tùng phèo trong game.

“Thằng đi rừng mù à! Đối thủ cướp mấy lần rồi? Ông kéo mẹ kính râm xuống được không.”

Hàn Thời Vũ: “Xoắn thế, đây đây.”

Màn hình hiện chữ “Thất Bại” to tướng, mọi người thở phắt ra, đang giữa nơi công cộng không ồn ào được nên chỉ đành kiềm nén.

Người ngồi cạnh vỗ vai hắn, nói nhỏ: “Bà mẹ, nhìn acc ông trông kinh thế còn tưởng đánh gớm lắm.”

Hàn Thời Vũ ngụy biện: “Lạ tay tí.”

Phim đã gần đến kết, Dương Hàn không coi nổi mà Liễu Tộ Diệp cũng thế. Cô nàng đành nhân lúc Hàn Thời Vũ lơ là nhanh chân kéo Liễu Tộ Diệp chuồn trước.

Xung quanh đã vãn người, mấy thanh niên vừa chơi game với nhau yên tâm bàn tán.

Đàn ông với nhau chỉ cần vài ba ván game là thân thiết như thể biết mặt nhau đã nửa đời. Có người hỏi: “Êi, mấy ông làm gì?”

Người ngồi cạnh đáp: “Làm culi cho người ta chứ gì nữa. Nhà vừa có thêm một đứa, mấy năm nay cày như trâu.”

“Tôi shipper, mệt gần chết, chưa có ai ở chung.”

“Tôi thì tạm, đang làm bên truyền thông, mới có bạn gái đây chứ chưa kết hôn.”

“Ủa vậy hả, nhìn ông sắp đầu ba tới nơi rồi còn gì.”

Người làm truyền thông cười: “Cút mẹ ông đi.”

Người lớn tuổi hơn cười, lắc lắc điện thoại: “Thời tôi bằng tuổi cậu, lúc đam mê lên dữ dội suốt ngày mơ tưởng có câu lạc bộ lớn hốt đi đánh giải chuyên nghiệp. Giờ mới nhận ra hồi xưa đúng khờ thật.”

Có người ngồi trước cười ha hả: “Ai mà chẳng mơ một lần, hồi FPX ẵm quán quân ký túc xá bọn tôi gào gáy cả đêm.”

Anh shipper cũng hùa vào: “Ầy, tôi cũng vậy, nguyên tòa ký túc như muốn nổ tung.”

Anh truyền thông nói: “Hồi đó em mới học tiểu học. Bây giờ làm về chơi game đã khó rồi, còn phải chăm bạn gái nữa.”

“Haha hồi tiểu học bọn anh còn đang chơi game trên 4399 cơ. Tới thời mấy cậu đã tân tiến thế rồi.”

*4399 là trang giống game24h hay y8 ấy ~

“4399 là gì cơ?”

“Đó đó, sự khốc liệt của thời gian.”

Nhóm người nọ tuy không cùng tuổi nhưng họp lại với nhau nhờ ván game tình cờ nọ, bỏ qua cả khoảng cách thế hệ mà hòa hợp chuyện trò nói cười.

Giữa cuộc nói chuyện, có người thình lình hỏi tới Hàn Thời Vũ: “Ông kính râm làm gì vậy?”

Có người nói thay: “Người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể truyền thống.”

Cả đám cười ầm lên, đèn đã sáng, mọi người cũng về hết, trong rạp chỉ còn mỗi nhóm người này còn tụ tập.

“Tôi à?” Hàn Thời Vũ từ nãy giờ vẫn yên lặng nghe, nghe hỏi mình chỉ cười cười, đáp: “Tôi làm game.”

Họ im ắng một hồi, đồng thanh: “Trâu bò vãi.”

Họ hỏi: “Tên gì vậy, phát hành chưa?”

Hàn Thời Vũ đáp: “Chưa đâu, lần đầu tiên bên tôi làm, vẫn đang nghiên cứu thôi.”

Anh lớn tuổi thở dài: “Mới mày mò trong mảng game thì khó thật, giai đoạn đầu toàn đốt tiền, cậu ráng mà trụ.”

Hàn Thời Vũ cười: “Có việc gì là dễ đâu.”

Anh truyền thông đề nghị: “Hay cậu sang Cực Tấn xin đầu tư thử, thấy bảo dạo này bên đó đang định lấn sân sang game đó.”

“Thằng cháu Hàn Thời Vũ đó thì hiểu quái gì.” Có người hảo tâm cho lời khuyên: “Cậu cứ đi kiếm mấy người chuyên làm mảng này. Cực Tấn nó đã làm bao giờ đâu, coi chừng bị hố cho đó cậu em.”

Hàn Thời Vũ: “.”

Hắn đáp: “… Ồ.”

Anh truyền thông cười: “Tôi làm bên đó nên biết cũng kha khá, thật ra tầm nhìn với khả năng của Hàn Thời Vũ khá lắm.”

Hàn Thời Vũ hết sức tán thành: “Tôi cũng thấy vậy.”

Gạt những câu đùa sang một bên, họ nói: “Chừng nào cậu phát hành để bọn tôi tràn vô đánh giá năm sao cho cậu.”

Đôi mắt Hàn Thời Vũ cong cong, mặc dù bị kính râm và tóc mái che khuất nhận không ra. Hắn đáp: “Được.”

Nỗi nhớ nhà lo nước, gặp phải chuyện nhỏ nhặt tốt lành nào đó hay là niềm hạnh phúc giản đơn khi được theo đuổi ước mơ… Từ xưa tới nay cảm xúc của con người luôn có khả năng lan tỏa, mà mối liên hệ ấy không phải điều tầm thường. Hắn có thể vượt qua nhiều trở ngại và gom mọi trái tim về hòa chung nhịp đập.

Đó là mối liên hệ mà hắn muốn đào sâu tìm kiếm.

Hàn Thời Vũ luôn thích khám phá ý nghĩa của việc mình làm trước khi thực hiện. Những quyết tâm ban sơ của hắn bắt đầu từ ý nghĩa ấy, có nó đồng hành cùng, mọi thứ sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

Cực Tấn vốn có dự định lấn sân sang mảng trò chơi và phim ảnh. Hắn đã chuẩn bị nguồn tài chính kỹ lưỡng, dự định khởi động vào năm sau, và bây giờ cũng đã tìm được ý nghĩa.

Khi Hàn Thời Vũ tỉnh táo lại, bỗng sững sờ.

Hắn, thình lình nhớ ra mình đang làm gì.

Hàn Thời Vũ nhìn chỗ ghế ngồi đã trống hoác, vỗ trán kêu lên: “Tiêu, con gái đâu mất rồi.”

Các anh em đứng dậy được phân nửa cùng ngoái đầu nhìn hắn: “?”

Cùng đi với nhau trên một con đường, Allen không tưởng tượng nổi vẫn cứ thấy khó tin, đút hai tay vào túi nghía đầu sang hỏi Dương Mạt: “Trưởng thành chín chắn?”

Dương Mạt bị thẩm vấn mặt mày đã tối sầm đi phân nửa, anh gầm lên: “Cút mẹ nhà cậu đi.”

Allen: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Thời Vũ, chàng quả phu bị vợ bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.