Hai Người Cha Của Tôi

Chương 44: Khi chồng vắng nhà (2)



Trong khu trung tâm thương mại sầm uất nhộn nhịp, Dương Hàn vật vã kéo Liễu Tộ Diệp đi trốn.

Liễu Tộ Diệp t,hở dốc, hỏi: “Sao vậy?”

“Bố tớ đằng sau kìa.” Dương Hàn đáp: “Không biết dây thần kinh nào cắm lộn chỗ nữa rồi.”

Khóe môi Liễu Tộ Diệp cong cong: “Chú thú vị thật.”

Dương Hàn nhún vai, buông tay Liễu Tộ Diệp ra, kéo kéo ba lô trên vài mình cười khan mấy tiếng: “Tụi mình đi chơi thôi.”

Liễu Tộ Diệp: “Đi.”

Vừa bước được một bước, Dương Hàn bỗng lảo đảo nghiêng người về trước, “A…” lên một tiếng suýt thì ngã sấp xuống, may mà Liễu Tộ Diệp đỡ được kịp thời.

“Hết cả hồn.” Dương Hàn vịn tay Liễu Tộ Diệp, thoáng đưa mắt nhìn chỗ mình vừa trượt chân mới phát hiện có bậc thang, nhiều người không để ý tưởng là mặt phẳng dễ bị đạp hụt. Mà độ chống trượt của gạch không cao nên khá mất an toàn.

“Có trẹo chân không vậy?” Liễu Tộ Diệp ân cần hỏi han.

“Không, không có. Cảm ơn cậu.” Dương Hàn đứng dậy, cẩn thận nhìn đường từng li từng tí.

Liễu Tộ Diệp nhướng một bên mày, sượt tay qua vành tai đỏ lựng của cô nàng: “Trượt chân thôi mà, không có gì xấu hổ hết.”

Dương Hàn gãi gãi má, đáp: “Tụi mình đi thôi.”

“Chị Di… nếu chị có việc thì cứ đi trước đi ạ, em sẽ tự tham quan.”

Di Thư mỉm cười, vỗ vỗ vai Lộc Duyệt Minh: “Trưởng phòng Dương giao nhiệm vụ cho chị dẫn em đi, đây cũng là một phần công việc của chị mà.”

Dương Mạt thực hiện lời hứa mình nói trước khi xuất ngoại đi học, mua vé máy bay đến tổng bộ và thông báo cho Di Thư.

Lộc Duyệt Minh cười: “Cảm ơn chị.”

Tổng bộ Cực Tấn gồm hai tòa cao ốc, một là của riêng Thú Địa ngày ngày có rất nhiều nhà sáng tạo nổi tiếng ra ra vào vào đi làm hoặc quay chụp.

Dương Mạt đã đánh tiếng với Di Thư, cô biết Lộc Duyệt Minh không hứng thú gì khác nên dẫn cậu lên thẳng tầng kỹ thuật.

Di Thư cười: “Để chị dẫn em lên xem chỗ làm việc tương lai.”

Lộc Duyệt Minh nghe mà hoảng sợ: “… Không không… Em còn thiếu sót nhiều lắm.”

Di Thư vừa đi vừa giới thiệu: “Phòng thí nghiệm Dennis của Cực Tấn có rất nhiều chi nhánh nghiên cứu, đứng đầu cả nước trong lĩnh vực an ninh mạng. Đương nhiên nơi này không chỉ phục vụ các sản phẩm Cực Tấn hiện có mà cũng tạo ra các sản phẩm tự phát khác. Chẳng hạn như năm nay vừa cho triển khai dự án thực tế ảo chủ yếu phục vụ cho giải trí.” Cô nói: “Bên này là khu trò chơi VR, em sang chơi thử không?”

Lộc Duyệt Minh gật đầu, vừa đi theo cô vừa hỏi: “Thế thầy Dương đảm nhiệm mảng nào ạ…”

Cách gọi thầy Dương độc lạ này khiến Di Thư mất thời gian phản ứng một hồi, sau khi hiểu, cô cười: “Trưởng phòng Dương à…”

“Thầy Dương là món bảo vật trấn giữ Cực Tấn đấy.” Cô nghiêm túc: “Anh ấy chịu trách nhiệm cho toàn bộ phòng ban kỹ thuật, bao gồm cả phòng thí nghiệm Dennis. Không chỉ đảm nhiệm hoạch định chiến lược tổng thể mà còn đích thân xoay xở cả một vài dự án to lẫn nhỏ.”

Di Thư cũng là fan ruột của Dương Mạt. Cô khoanh tay, nhấn mạnh: “Em coi ảnh như bug cũng được, chỉ cần dính tới code là không gì anh ấy không thông thạo.”

Bấy nhiêu cũng không nằm ngoài tưởng tượng của Lộc Duyệt Minh, cậu thỏa mãn nhếch nhếch môi: “Lợi hại quá.”

Di Thư khen ngợi: “Tới giờ này mà ảnh vẫn bảo trì được số tóc trên đầu thì đúng thật là kỳ tích.”

Lộc Duyệt Minh: “…”

Hai người cùng đến khu trò chơi, ánh sáng xanh và trắng chồng chéo lên nhau tạo nên cảm giác vừa hiện đại vừa công nghệ.

Lúc cậu bước tới, chợt trông thấy một cô gái đang đeo kính VR.

Cô gái nọ mặc trang phục cosplay, vì tòa nhà Thú Địa vốn chứa đầy nhân tố 2D nên chuyện bắt gặp coser hay lolita cũng không có gì là lạ lùng.

Cô gái với mái tóc xõa chấm ngang vai, đeo vòng cổ, đi giày da đạp chân ga trên mô hình xe đua mô phỏng. Tay cô nàng nọ cầm hờ điếu thuốc, sau khi rít một hơi thì ghì xuống đánh lái.

Di Thư chậc lưỡi: “Đã nói bao nhiêu lần ở đây không cho hút thuốc rồi mà.”

Cô gái nọ không đáp lời.

Lộc Duyệt Minh đang nhìn cô gái nọ, bên cạnh chợt có người gọi tên cậu.

“Lộc Duyệt Minh.” Người đến gần cầm hai chai nước suối, cười: “Khéo ghê.”

Lộc Duyệt Minh quay sang, ngạc nhiên, ra là lớp trưởng Khưu Hồ lớp bên xin lỗi hôm đó.

Không đợi Lộc Duyệt Minh hỏi, Khưu Hồ đã giải thích trước: “Nay tôi tới chơi với cậu.”

Tất cả người nhà nhân viên Cực Tấn đều có quyền lợi tham quan công ty, nhưng mỗi lần chỉ được giới hạn một người.

“… À.” Lộc Duyệt Minh hiểu, hỏi: “Cậu hay đến đây đúng không?”

Khưu Hồ gật đầu, nheo mắt cười: “Lâu lâu nghỉ thì tới chơi.”

Ra vậy, nên hôm đó cậu ta nhận ra Dương Mạt cũng là chuyện hợp lý. Chỉ là người này cứ tỏ ra bí hiểm khiến người nghe khó tránh khỏi hiểu lầm.

Lúc này, cô gái nọ tháo kính, bước khỏi xe sau đó cầm chai nước trong tay Khưu Hồ.

Lộc Duyệt Minh mười bảy tuổi, cao hơn một mét tám và vẫn đang tiếp tục cao, cũng không tính là thấp giữa các cậu trai đồng trang lứa.

Mà lúc này Lộc Duyệt Minh mới phát hiện, cô gái nọ còn có chiều cao vượt trội hơn cả mình.

Cậu bị hấp dẫn, khi thấy rõ ràng đường nét khuôn mặt cô gái nọ, dù bị che khuất sau lớp trang điểm đậm vẫn nhìn ra được vẻ đẹp xuất sắc bên trong, hệt như món đồ sứ được điêu khắc tỉ mẩn, toàn vẹn không tì vết.

Lộc Duyệt Minh sững người trong giây lát một cách khó hiểu… Cậu cảm thấy gương mặt nọ khá quen mắt. Di Thư gọi cậu, đưa thiết bị VR sang, lúc này Lộc Duyệt Minh mới tỉnh thần quay sang.

Cô gái đang vặn nắp chai nước nhận ra ánh mắt Lộc Duyệt Minh, nhìn cậu mỉm cười.

Lộc Duyệt Minh chớp mắt một cái, bối rối: “Chào chị.”

Hơn phân nửa chỗ nước vừa uống kẹt lại trong má cô gái nọ: “.”

Khưu Hồ: “…”

Di Thư phì cười.

Lộc Duyệt Minh phát giác hình như mình chọn từ sai mất rồi, ngập ngừng: “Vậy… em… em gái.”

Cô gái cười thở hắt ra, kề điếu thuốc kẹp trên tay lên môi, làm một hơi rồi bước tới nắm tay Lộc Duyệt Minh —— Bàn tay ấy thon gầy, khớp xương rõ ràng với hình xăm nhỏ hằn trên da…

Đặt lên ngực mình.

“Cậu bóp thử xem?”

Là giọng đàn ông biếng nhác nhuốm ý cười.

Lộc Duyệt Minh: “.”

Khưu Hồ cầm chai nước suối còn lại, lúng túng đỡ trán, cười giới thiệu: “Ầy… đây là cậu tôi, còn tưởng cậu biết chứ…”

Xúc cảm trên tay xốp xốp như miếng bọt biển, nhưng tai Lộc Duyệt Minh cứ đỏ ran lên. Cậu tránh khỏi ánh mắt ngậm ý cười của người nọ, kêu lên: “… Ấy?”

Di Thư đứng bên điên cuồng cười ra tiếng, bây giờ mới đứng ra giải thích: “Vị này là Mộc Lưu Tô.”

Cuối cùng Lộc Duyệt Minh cũng nhớ ra vì sao mình lại thấy quen mắt rồi. Cậu đã từng thấy mặt trong buổi livestream của Hàn Thời Vũ, cùng với bức ảnh có chữ ký của Hứa Gia.

“Cô em bắt bé dễ thương này ở đâu ra vậy.” Giọng Lưu Mộc khoác vẻ lười nhác vô kể. Y tiện tay nhấc cằm Lộc Duyệt Minh lên, dụi tắt điếu thuốc trong tay, hứng thú hỏi Di Thư.

Di Thư đáp: “Đây là học trò cưng của trưởng phòng Dương đó.”

“À.” Lưu Mộc săm soi Lộc Duyệt Minh, đáp: “Anh Mạt định rửa tay gác kiếm rồi hửm?”

Đôi tai Lộc Duyệt Minh bừng tỉnh từ sự xấu hổ tột độ vẫn chưa thôi ửng đỏ. Cậu gượng gạo nhìn gương mặt và giọng nói chẳng ăn nhập gì với nhau kia, khó khăn bật ra câu xin lỗi.

Khưu Hồ cười: “Có gì đâu, nhiêu đó cho thấy rõ cậu tôi chưa nổi tiếng là mấy.”

Lưu Mộc tạt vào gáy cháu trai cái bốp, vừa lấy thiết bị VR xuống vừa nghiêng đầu về phía Lộc Duyệt Minh: “Lại đây, để chị chỉ bé chơi game.”

Lộc Duyệt Minh: “…”

Bây giờ tới cổ cũng đỏ bừng hết lên rồi.

Giữa lúc bọn họ đùa giỡn nhau, điện thoại Di Thư đổ chuông.

Cô báo một tiếng rồi ra chỗ yên tĩnh nghe máy.

“A lô, sếp Hàn… Vâng, Lộc Duyệt Minh đến rồi. Mọi thứ đều thuận lợi…” Di Thư khựng lại, nhíu mày hỏi: “Hả, cái gì?”

Cô nói: “Tại sao phải đẩy lịch trình về sau, có chuyện gì sao?”

Nghe Hàn Thời Vũ ở đầu dây bên kia trả lời xong, khóe miệng Di Thư giật liên hồi.

Dương Hàn ghé nhà Liễu Tộ Diệp chơi một lúc. Đang chuẩn bị về nhà thì nhận điện thoại Hàn Lãng gọi.

Dương Hàn: “A lô, con đây bà nội ơi.”

Hàn Lãng: “Dương Dương, con đang ở đâu để bà sang đón con.”

Dương Hàn cười cười: “Dạ không cần đâu, con đi với bố mà, xíu con gọi là được à…”

Hàn Lãng: “… Bố con bị trẹo chân rồi.”

Dương Hàn: “.”

“Ngay cổng trung tâm thương mại.” Hàn Lãng nói: “Vừa băng lại xong, đang ở nhà bà đây.”

Dương Hàn: “… À dạ, vậy để con tự đặt xe về.”

Cô nàng biết chắc sẽ có ai đó bất cẩn trượt chân ngoài cửa, nhưng người trúng độc đắc không đâu xa, lại dính tới cái mặt Hàn Thời Vũ.

“Dương Dương hỏi con muốn ăn gì.” Hàn Lãng vừa nhắn tin trả lời vừa nói với Hàn Thời Vũ ở cạnh: “Con bé nói tiện đường về mua cho con.”

Hàn Thời Vũ với cái chân quấn băng thun y tế đặt trên ghế, chân kia gác lên; khuỷu tay chống trên đầu gối kê má. Hắn đáp: “Mẹ để con bé về đây nguyên vẹn là con cảm ơn trời đất lắm rồi.”

Hàn Lãng hỏi lại: “Không muốn ăn gì thật?”

Hàn Thời Vũ thỏa hiệp: “Thế mua tí trái cây ướp lạnh về cho con đi.”

Hàn Lãng gửi tin nhắn cho Dương Hàn, suốt buổi biểu cảm không giấu nổi nét mừng thầm, thậm chí lâu lâu còn bất cẩn cười ra tiếng.

“Mẹ.” Hàn Thời Vũ quay sang nhìn bà, giọng nói đang bình thản ánh vẻ cuộc đời còn gì mà luyến lưu: “Sao tâm trạng mẹ vui tươi thế?”

Bên cháu gái gửi nhãn dán OK, Hàn Lãng tắt giao diện chat. Bà giơ điện thoại lên, chụp dáng ngồi đầy duyên dáng của con trai lại, vừa lưu về vừa nói: “Để mẹ gửi cho Mạt Mạt, vui tươi có mẹ có con luôn.”

Hàn Thời Vũ: “…”

Hắn vội vội vàng vàng cướp điện thoại: ‘Đừng! Mẹ, chị đẹp, quý bà, đừng.”

Hàn Lãng nhấc điện thoại ra xa, nhẹ nhàng ấn con trai xuống: “Rồi rồi, về chỗ đi.”

Hàn Thời Vũ chỉ biết nghe lời, buồn rầu cúi đầu ngồi về chỗ, nhìn mẹ đầy đáng thương.

“Hai đứa lại cãi vã gì phải chưa.” Thường ngày Hàn Lãng là người khá thận trọng và nghiêm túc, thế nhưng hôm nay lại trông vui vẻ lạ, cứ nhìn Hàn Thời Vũ là mím môi tủm tỉm. Bà nói: “Sợ gì chứ, Mạt chỉ ngại ngùng thế thôi, con nói chuyện với thằng bé đàng hoàng vào, từ từ giảng giải cho nhau hiểu không được à.”

Hàn Thời Vũ: “Hả?”

Hàn Lãng cười: “Lão Dương kể chuyện hai đứa cho mẹ nghe rồi.”

Nghe tới Lão Dương, Hàn Thời Vũ đang chưa hiểu gì bỗng dâng dự cảm xấu đầy thân thuộc.

Hãn Lãng lại phì cười, đưa tay che miệng, hắng giọng. Sau khi chỉnh trang lại nét mặt, bà vỗ vai Hàn Thời Vũ: “… Mẹ thật sự chẳng ngờ con trai lại tiến bộ đến mức này.”

Hàn Thời Vũ: “.”

Tác giả có lời muốn nói:

“Cả Thế Giới Cho Rằng Tôi Là Thụ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.