Hai Người Cha Của Tôi

Chương 46: Khi chồng vắng nhà (4)



Dương Mạt đã ra nước ngoài bồi dưỡng được hơn một tuần.

Thói quen là thứ vô cùng đáng sợ. Cuộc sống Dương Mạt từ ngày dung nạp Hàn Thời Vũ đã tiến hóa đến giai đoạn “kháng nóng nảy”. Giống như hàng xóm sửa nhà mười bảy năm liên tục, tiếng đục đẽo ồn ào thành người bạn thân theo Dương Mạt vào mỗi giấc ngủ. Rồi bỗng một ngày kia mấy chú thợ hồ đi mất, không ai tức khắc quen ngay được.

Nhưng Dương Mạt là người có khả năng tập trung rất mạnh. Chỉ cần anh đặt tâm trí vào thứ gì đó, tất cả cảm xúc ngoài luồng sẽ được gạt gọn sang một bên, thời gian như trôi qua nhanh hơn. Hai năm ra nước ngoài sau tốt nghiệp kia cũng thế, và một tháng suýt đổ vỡ với Hàn Thời Vũ cũng vậy.

Nhưng mà, sự xuất hiện của anh bạn người nước ngoài Allen đầy lòng hiếu kỳ về Hàn Thời Vũ đã hoàn toàn xáo trộn trạng thái tự điều chỉnh của Dương Mạt.

Anh chợt nhận ra bộ xử lý trong não mình nhảy lỗi. Anh không cách nào hoàn toàn cất cái tên nọ đi được.

Đêm, tắt đèn, Dương Mạt vẫn mở to mắt.

Không ngủ được.

Anh ngồi dậy, tựa lưng trên đầu giường, cầm điện thoại đang sạc pin lên.

Trong điện thoại cũng không có gì để giải trí ngoài Thú Địa.

Dương Mạt ấn mở icon màu xanh lam nọ, vào phần văn học, đưa mắt nhìn danh sách đọc của mình.

Thường Dương Mạt cũng rất hay đọc sách, nhưng anh luôn đọc có mục đích, ngấu nghiến từ nội dung đến tác giả, ghi chú phải dày bằng một nửa cuốn sách. Anh đọc đa dạng thể loại, nhưng rất hiếm khi xem tiểu thuyết mạng.

Từ khi Hàn Thời Vũ đề cử bộ truyện “Như Nghẹn Ở Cổ Họng”, anh nhận ra chúng khá ổn, thế là nhấn theo dõi Cực Quang Bắc Dược, coi bộ truyện cập nhật dài kỳ này như thú tiêu khiển sau giờ làm, và thêm cả hai bộ Vũ Tinh khác nữa.

Trong danh sách đọc của anh chỉ có vỏn vẹn ba tác phẩm này.

Tác giả Cực Quang Bắc Dược là một chú bồ câu phản cách mạng, không chỉ chưa chịu lấp hết “Như Nghẹn Ở Cổ Họng” mà giữa đường còn sa chân ngã vào cái hố Vũ Tinh một đi không trở lại.

Hai vị tác giả Không Phải Lập Trình Viên và Cực Quang Bắc Dược sẽ không bao giờ tưởng nổi rằng, có một ngày kia đại thần Starry nằm trong chăn đọc câu chuyện họ viết giữa đêm muộn —— Hội chị em bạn dì bấn loạn với nhau dưới khung bình luận, tưởng tượng Starry sẽ bị bức ép ra sao, HSN sẽ bình bịch đại thần khóc cả ra như nào…

Dương Mạt thu tất cả vào mắt.

Đại thần nhăn mày, một phần nghi hoặc, hai phần kinh sợ, bảy phần thế giới quan đang tái tạo lại bằng sơ đồ hình quạt. Rồi anh giữ y nguyên biểu cảm này đọc hết từng bình luận một.

Đêm ấy Dương Mạt lần nữa nhận thức tính đa dạng phong phú trong văn hóa của thế giới này, nơi trăm hoa đua nở, nơi tư tưởng phân tranh, não anh như có thứ gì đó triển nở chỉ trong vòng một đêm.

Anh nghiêm túc phân tích tính khả thi trong đống chữ nghĩa vô cùng quái lạ người ta để lại dưới bình luận, đồng thời đưa ra nhận định, nếu áp dụng vào thực tiễn có đến 80% khả năng anh sẽ chết trên giường.

Khóe miệng Dương Mạt giật giật.

Mấy cô nàng này nghĩ gì trong đầu cả ngày vậy.

Cũng may chỉ là bình luận bấn loạn với nhau thôi, mạch truyện chính vẫn trong sáng bình yên như trước.

Dương Mạt bất lực với nội dung câu chuyện, chậm rãi đọc những câu chữ viết về thời đại học của mình và em.

Anh hồi tưởng lại khoảng thời gian ấy, Hàn Thời Vũ hẹn mình đi xem concert, lúc xem hết cũng là ban đêm. Hai người chen chúc giữa biển người, thỉnh thoải vai chạm vai, người cười nói ồn ã xung quanh để lại dư vị rất đỗi tuyệt vời.

Hàn Thời Vũ hỏi anh vui không. Dương Mạt trả lời lấp lửng chung chung.

Hắn khẽ khàng chạm vào mu bàn tay anh, sau đó nắm chặt ba ngón tay anh.

Xung quanh toàn người với người, Dương Mạt khẽ giọng quở để hắn buông ra.

“Nếu cho em đứng lên cao.” Hàn Thời Vũ không nghe lời anh, nói tiếp: “Em tìm được anh trong một tích tắc thôi đó.”

Con người hắn tự tin, oang oang khắp nơi, trời sinh làm tâm điểm của sự chú ý, mai này nhất định sẽ thuộc về sân khấu. Lần đầu tiên thấy hắn biểu diễn trong lễ hội ẩm thực, Dương Mạt đã nghĩ như vậy.

Có nửa kia quá chói lòa đôi khi sẽ thật rắc rối. Với diện mạo, tính cách và địa vị như vậy thường đi cùng sự lãng mạn và đa tình. Dù cho không tự ý trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng cũng sẽ bị động thu hút bao nhiêu là ong bướm.

Nhưng tổng giám đốc Cực Tấn đã tự cách ly thành công với những điều trên do bị thiểu năng trí tuệ.

Có người bạn từng đưa ra lời cảnh báo với Dương Mạt: “Cậu phải nhiệt tình vào đi, đàn ông điều kiện như Hàn Thời Vũ hiếm lắm đấy. Nếu mãi mà không nhận được hồi đáp sẽ dễ nảy sinh tai họa ngầm ngoài tầm kiểm soát…”

Dương Mạt: “Ồ.”

Người bạn: “?”

Dương Mạt tỉnh táo lại, anh đã đọc xong chương mới nhất, khóe môi vẫn thoảng nét cong cong.

Khi nhìn thấy những chữ cuối chương, lồ.ng ngực anh chợt trống rỗng một cách khó hiểu, rất lâu sau đó mới nhận ra tâm trạng này dường như… là nhớ nhung.

Hình như anh hơi nhớ đồ đần kia.

Đây lại còn là lần đầu tiên.

Dương Mạt thở dài một hơi, kiểm tra ngày tháng, xác nhận chỉ mới được một tuần lễ.

Anh cảm thấy chắc chắn là do mình làm việc chưa đủ nhập tâm, bởi vậy mới dư sức nghĩ này trông kia. Anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, chuẩn bị đi ngủ.

Đúng lúc này, chuông reo.

Dương Mạt sửng sốt, do dự một lúc, ngoái lại cầm điện thoại lên.

Quả nhiên là “Cún hoang viện quản lý”.

Dương Mạt mân mê ngón tay trước màn hình hồi lâu. Anh mở đèn phòng, sau đó mới ấn nghe máy.

Cuộc gọi vừa kết nối, lập tức có cái đầu chó hiện ra.

Là đầu chó thật.

Nhóc Corgi Gu Gu bị biến thành một cái máy. Nó giơ chân trước camera, khó hiểu nhìn ngó ngửi ngửi màn hình máy tính bảng.

Hàn Thời Vũ không lộ mặt mà chìa tay ra, cầm điện thoại nằm trên bàn.

Sau đó, có giọng nam máy móc vang lên: “Anh đẹp trai đi ngủ chưa ạ.”

Dương Mạt: “.”

Gu Gu vẫn chưa hiểu câu chuyện đang diễn ra, nó nghiêng đầu nhìn Dương Mạt trên màn hình máy tính bảng, đôi mắt đen láy ngập thắc mắc, hình ảnh cộng với giọng nói không khác gì nó đang tự nói chuyện vậy ——

Gu Gu lại “nói”: “Em giám sát Hàn Thời Vũ cho anh rồi đó, cả tuần nay Hàn Thời Vũ thật sự đã suy nghĩ kỹ càng. Nhấn mạnh ba lần, Hàn Thời Vũ thật sự đã suy nghĩ kỹ càng, Hàn Thời Vũ thật sự đã suy nghĩ kỹ càng.”

“Không biết anh có nhớ Hàn Thời Vũ không, còn Hàn Thời Vũ nhớ anh lắm.”

“Nếu anh ngẩng lên mà không nhìn thấy vì sao nào trên bầu trời đêm kia, đó là tại Hàn Thời Vũ nhớ anh khôn nguôi, cảm động đến độ tụi nó rụng xuống hết trơn.”

Hôm nay bầu trời thành phố nơi Dương Mạt ở giăng đầy mây.

“Anh xem đó, lòng chân thành của Hàn Thời Vũ được cả trời đất chứng giám…”

Gu Gu lúc lắc, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Hàn Thời Vũ đang nhấc người mình lên, lại bị chủ nhân ấn đầu xuống.

Gu Gu “nói” tiếp: “Thế nên Hàn Thời Vũ nhờ em hỏi anh, anh còn giận không nè.”

Giọng AI nghe cứng đơ mà buồn cười. Khóe môi Dương Mạt không nhịn được nhếch lên, anh lại cố gắng đè xuống, đáp: “Hàn Thời Vũ em có phải con nít không hả?”

Hàn Thời Vũ không nói gì, một tay nhấc Gu Gu một tay kéo màn hình sang, điện thoại lặp lại lần nữa: “Thế nên Hàn Thời Vũ nhờ em hỏi anh, anh còn giận không nè.”

Vốn chẳng phải chuyện to tát gì cho cam. Dương Mạt vốn cũng chẳng cáu giận gì thật, chỉ là ngại thể diện nên hờn dỗi một tí xíu vậy thôi.

Dương Mạt chịu thua, đáp: “Không.”

Hàn Thời Vũ vẫn không ló mặt, hắn chỉnh thanh tiến trình, điện thoại vang lên: “Không biết anh có nhớ Hàn Thời Vũ không, còn Hàn Thời Vũ nhớ anh lắm.”

Dương Mạt: “…”

Anh trả lời: “Không nhớ.”

Gu Gu vểnh tai nhìn Dương Mạt, nghiêng đầu.

Hắn lại chỉnh thanh tiến trình: “Không biết anh có nhớ Hàn Thời Vũ không…”

“Rồi.” Dương Mạt đỡ trán, vẫn không nhịn cười nổi, bất đắc dĩ lên tiếng: “Nhớ em.”

Dương Hàn thi cuối kỳ xong, bước vào kỳ nghỉ hè đầu tiên thời cấp ba.

Chân Hàn Thời Vũ cũng lành lặn rồi, hắn chào tạm biệt mẹ và Gu Gu về nhà mình. Dương Hàn phát hiện Hàn Thời Vũ đã trở về nhịp điệu gọi điện cho Dương Mạt mỗi ngày.

Thế là cô nàng ló ra trong lúc hai người đang gọi video, hỏi: “Ba ơi ba! Ba với bố làm lành rồi nè.”

Hàn Thời Vũ ấn đầu cô nàng xuống: “Chậc, lúc nào mà chả vui vẻ với nhau.”

Dương Hàn chỉ vào Hàn Thời Vũ tố cáo với Dương Mạt: “Ba ba, ba vừa đi một cái là Lão Hàn thức đêm cày game, vừa ăn vặt vừa coi tivi, còn để con…”

Hàn Thời Vũ vội vã bịt miệng tổ tông lại.

Dương Hàn cực kỳ chờ mong kỳ nghỉ hè này. Mặc dù Dương Mạt không ở đây, song điều khiến cô nàng mừng rỡ hơn cả là, Dương Hàn sắp có được chú cún đầu tiên thuộc về mình.

Cô nàng hẹn Hứa Gia và Liễu Tộ Diệp đi cùng. Trên đường đến trạm cứu hộ, Dương Hàn tưới tắm dưới ánh nắng vàng ươm ngân ca vài câu hát.

Hàn Thời Vũ hết sức để ý từng động thái của con gái với Liễu Tộ Diệp, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn gương chiếu hậu.

Trạm cứu hộ động vật này do Lục Hữu Khí móc nối, hôm nay lâu lâu được dịp rảnh rỗi nên cũng theo cùng, ngồi cạnh ghế lái nghe đám trẻ ngồi sau líu ríu chuyện trò.

Lục Hữu Khí hỏi: “Bao giờ Dương Mạt mới về?”

Hàn Thời Vũ đặt tay trên vô lăng, đáp: “Phải cả tháng nữa lận.”

Lục Hữu Khí ngả lưng ra sau đón làn gió nhẹ nhàng thổi tới từ ngoài cửa sổ xe, cười cười: “Ài, nhiều khi tôi ghen tị với cậu lắm đấy.”

Hàn Thời Vũ trả lời: “Em cũng thấy mình khiến người ta ghen tị nhiều đó.”

“…” Lục Hữu Khí: “Cậu không biết xấu hổ thật nhỉ.”

“Theo đuổi được Dương Mạt phải rêu rao khoe khoang hết đời.” Hàn Thời Vũ cười: “Em không muốn phải khiêm tốn đâu.”

Lục Hữu Khí nhướng mày: “Bây giờ thì thành công rồi. Hồi đại học hai người các cậu giấu ghê thật. Tôi không phát hiện gì luôn mà.”

Hàn Thời Vũ đáp: “… Em với ảnh không có giấu, đó là tại anh rồi.”

Ba cô bé phía sau nói chuyện hăng say, không ai quan tâm cuộc hội thoại của Hàn Thời Vũ và Lục Hữu Khí trên này.

Trên xe có một chiếc chuông gỗ lắc lư theo đà xe. Lục Hữu Khí vô tình trông thấy năm cái tên xiêu vẹo nhà Dương Hàn khắc bên trên.

Là nét chữ của trẻ con.

Lục Hữu Khí cũng đoán được: “Dương Hàn viết hồi bé à?”

Trong nụ cười Hàn Thời Vũ đầy ắp hạnh phúc: “Ừm.”

Lục Hữu Khí tháo xuống ngắm nghía kỹ lưỡng, chợt nhớ hôm nay gia đình họ đang đi đón một “thành viên mới” đặc biệt. Anh ta bỗng liên tưởng tới Dương Hàn, hỏi: “Hồi xưa cậu nhận nuôi Dương Hàn thế nào?”

“Bọn em không đủ điều kiện.” Hàn Thời Vũ trả lời: “Thật ra con bé được nhận nuôi dưới danh nghĩa mẹ em.”

Hàn Thời Vũ nói: “Em với Dương Mạt có đến thăm con bé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.