Hai Người Cha Của Tôi

Chương 50: Chuyện hôn lễ



“Đứng dậy cho con.”

Dương Hàn đeo khẩu trang và găng tay cao su đang cầm cây lau nhà, nói với Hàn Thời Vũ nằm ườn trên sô pha.

Hôm nay tổng giám đốc Cực Tấn vẫn nhàn nhã không có việc gì làm, chồng vẫn đang ở nước ngoài chưa về.

Cũng vì thế mà cảnh tượng gã đàn ông chết gí trong nhà tay ôm hai em cún nằm giữa đống đồ ăn vặt cộng đống rác xuất hiện.

Hàn Thời Vũ nhấc một chân lên. Dương Hàn quét tước rác khu đó sạch sẽ.

Cô nàng bực bội: “Bố dịch ra chỗ khác giùm con tí được không!”

Hàn Thời Vũ quắp hai chú cún của hắn, lựa chỗ sàn nào không bị đồ ăn vặt lấp lăn ra.

Dương Hàn vừa quét dọn vừa lầm bầm lầu bầu liên hồi: “Đến hai nhóc cún còn biết dọn ổ mình, bẩn bừa thế không biết… Gì đâu mà cả ngày hết ăn no lại nằm ườn, hết ngủ rồi lại ăn, lẹ lẹ vào công ty khỏi về nhà cho rồi.”

Dương Hàn: “Sắp ba sáu tới nơi rồi đó! Làm tròn là bốn chục!”

Hàn Thời Vũ ôm hai nhóc cún cưng, nhăn nhíu mày: “Sao cứ lèm bèm như bà nội con vậy.”

Dương Hàn giận hết sức.

Liễu Tộ Diệp nói với cô nàng nuôi chó không phải chuyện dễ. Thế là lúc trước khi nhận nuôi cô nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng lại quên mất trong nhà mình có sẵn chó cỏ, lại còn ghê gớm hơn cả hai nhóc cún của Dương Hàn nữa.

Sống với Dương Mạt, Dương Hàn là một nàng công chúa. Sống với Hàn Thời Vũ, Dương Hàn là một bà mẹ nuôi.

Tất cả lời càu nhàu trên tự nhiên xuất khỏi miệng chỉ trong tích tắc.

Dương Hàn dọn sạch sẽ rồi Hàn Thời Vũ và hai nhóc cún mới quay về chỗ, nói còn hay hơn hát: “Bố đang rèn luyện con đấy thôi. Coi coi ba con cứ nuông chiều tới độ năm ngón tay không dính một giọt nước…”

Dương Hành lạnh lẽo: “Đợi ba về con méc hết.”

Nghe tới chữ “méc” Hàn Thời Vũ giật bắn mình, hai nhóc cún hai bên bị hắn kẹp cứng ngắc, đồng bộ quay đầu với chủ nhân. Hắn nói: “Không chơi được chứ gì.”

Dương Hàn chẳng buồn để ý hắn, tiếp tục quét dọn chỗ khác.

Cô nàng dọn sạch phòng, quét khung ảnh, lau bàn. Tấm hình này chụp cả năm người nhà họ. Dương Hàn vô tình trông thấy chiếc nhẫn trên tay Dương Mạt, ngây ngẩn nhìn hồi lâu, bỗng réo lên: “Lão Hàn.”

Hàn Thời Vũ nhấp bia, đáp: “Gì nhóc con.”

Dương Hàn hỏi: “Bố có tin Phật không?”

“?” Hàn Thời Vũ trả lời: “Vô thần.”

Dương Hàn ngoái lại nhìn hắn hết sức nghi hoặc: “Vậy bố có bái Bồ Tát không.”

Hàn Thời Vũ nói: “Con muốn nói cái gì?”

“Nếu không thì sao ba con lại vừa ý ba chứ.” Dương Hàn xoắn xuýt chuyện này đã lâu, “Con thấy với điều kiện cỡ bố thì, chắc phải đi thắp hương rồi.”

Hàn Thời Vũ: “…”

Hắn đáp: “Tôi cho rằng cô hiểu lầm sâu sắc sức hấp dẫn của tôi rồi.”

Dương Hàn: “Ồ.”

“Hồi xưa ba cô có viết thư tình cho tôi đấy nhé.” Hàn Thời Vũ vẫn ung dung như thường: “Dù chỉ vỏn vẹn mấy chữ.”

Dương Hàn kinh ngạc hết cỡ: “Thật á, hồi nào, bố nằm mơ thấy hả.”

Hàn Thời Vũ nốc cạn chỗ bia còn lại: “Lúc kết hôn.”

Hôn lễ được tổ chức tại Na Uy.

Khi ấy có rất nhiều khách đến tham dự, đa phần là bạn bè của Hàn Thời Vũ. Chỉ có Hàn Lãng ngồi ở ghế phụ huynh. Lão Dương sống chết không chịu đến, Dương Mạt nói chắc 90% nguyên nhân là Lão Dương không hiểu tiếng Anh tiếng ơ, dính chuyện thể diện.

Hàn Thời Vũ mới đầu định áp chiêu bấu víu nằn nì với Lão Dương đành thôi trong tiếc nuối.

Dương Mạt là một người vô cùng chú trọng cảm giác nghi thức. Hôn lễ là nghi thức nối kết hai sợi dây sinh mệnh lại với nhau, với anh mà nói còn mang ý nghĩa lớn lao hơn. Anh và Hàn Thời Vũ đã gia hẹn với nhau, trong hôn lễ cả hai bên sẽ viết lời thề, nội dung phải giữ bí mật đến trước nghi thức.

Máy bay cất cánh vào sáng sớm. Hàn Thời Vũ mắt mũi lim dim ngồi cạnh Dương Mạt, đeo bịt mắt nghỉ ngơi. Anh ngồi lặng trông ra cửa sổ máy bay hồi lâu.

Anh nghe thấy tiếng thở sát bên, khẽ khàng mà yếu ớt như đang say giấc giữa chăn êm nện ấm.

Hàn Thời Vũ ngủ rất sâu, không khác nào đứa con nít chẳng sợ sệt gì cả. Một sáng nọ Dương Mạt từng nổi hứng nhéo mũi hắn. Nhưng trò nghịch không đạt được hiệu quả mong muốn, Hàn Thời Vũ không tỉnh, chỉ hơi nhăn mày ủn về trước ôm chặt cứng anh.

Dương Mạt không đưa tay, chỉ yên lặng ngắm nghía gương mặt hắn.

Dẫu sao anh sắp đưa người này vào mỗi một quyết định trong tuổi già của mình, phải quan sát kỹ càng thêm lần nữa mới được. Nếu muốn ký khế ước chung thân, vậy trước khi đặt bút cũng nên đọc hợp đồng một lần.

Quan sát ngắm nghía từ đầu đến chân, Dương Mạt bên A vẫn đúc kết đánh giá như cũ —— Chỉ được cái mã.

Ai cũng biết rằng, động vật giống đực có bề ngoại đẹp đẽ thường có tác dụng cho công cuộc sinh sản, tức hấp dẫn giống cái. Là con người, vẻ ngoài của hắn quả thật xếp ở loại hảo hạng, làm gia tăng một tỉ lệ đáng kể xác suất cho phép giao phối.

Thế nhưng Dương Mạt là tên “mù sắc” chính hiệu. Toàn bộ lý thuyết được hình thành từ hàng triệu năm tiến hóa sinh học không có tác dụng gì với anh.

Dương Mạt thở dài, không biết đang nghĩ gì mà thơ thẩn nhìn đăm đăm Hàn Thời Vũ.

Lúc này, Hàn Thời Vũ chợt mở miệng, giọng nhỏ xíu: “Chồng anh đẹp không nè?”

Dương Mạt: “.”

Hình như thanh niên này vừa mới tỉnh táo đã cảm nhận được ánh mắt ngây ra của Dương Mạt. Hàn Thời Vũ vẫn nằm đó không cựa quậy: “Đột nhiên cảm giác được tình yêu nóng bỏng bao bọc lấy em, thế là được vừa mừng vừa lo giật tình tỉnh giấc.”

Dương Mạt kéo bịt mắt xuống thành khẩu trang phong ấn mỏ hắn lại: “Em đừng dậy thì hơn, ngậm miệng.”

Dương Mạt không tin vào tôn giáo, ấy vậy mà hôm ấy khi bước vào giáo đường cùng người kia, lòng anh chợt lắng lại, thành kính hơn bao giờ hết.

Hàn Thời Vũ rất hợp với màu trắng. Hắn điển trai và tinh tươm, đôi mắt hệt tựa mặt hồ phẳng lặng khắc rạng đông, mỗi cái nhướng mày, mỗi một nụ cười đều như sáng lấp lánh.

Hàn Thời Vũ chống tay lên để anh khoác lấy, đôi mắt cong cong thoáng ý cười: “Bình tĩnh nào.”

Đứa bé chập chững bước vào đời với đôi ngươi trong veo lóng lánh đủ sức chứa đựng cả thế giới. Nhưng càng trưởng thành con người ta càng khô cạn, để rồi hình ảnh phản chiếu bên trong ấy chỉ còn lại đoạn đường đời chật chội.

Vậy mà ánh mắt hắn vẫn sáng ngần ấy.

Như có những vì sao bị bỏ quên.

Có khoảng thời gian nọ, Dương Mạt vô cùng muốn tìm tòi về tuổi thơ của Hàn Thời Vũ.

Lúc vứt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, không biết rằng Hàn Thời Vũ là một đứa trẻ thế nào.

Người ta trưởng thành và hồ nước trong đôi mắt dần vơi cạn đi.

Hàn Thời Vũ lại trưởng thành và hái lấy muôn vì tinh tú.

Hắn nằm lòng độ sáng của mỗi tiểu hành tinh, khi có người lướt ngang, hắn sẽ kiêu hãnh ưỡn ngực ngẩng đầu, thuộc như lòng bàn tay nói, đây là vì sao đầu tiên, vì sao sáng nhất vũ trụ này, và là vì sao sẽ chẳng bao giờ thôi lấp lánh.

Đến năm mười tám tuổi, Dương Mạt bước ngang nơi đây, đứa trẻ ấy đã trao cho anh tất thảy vì sao ngự trị chốn tinh hà này, khắc anh vào tên mỗi một vì sao.

Và lại có người lướt ngang, bấy giờ niềm kiêu hãnh của hắn trở thành, đây là vì sao tôi và anh cùng hái xuống.

Là vì sao anh thích nhất, và tôi cũng thích nữa.

Dương Mạt nhìn nụ cười nhạt trên gương mặt Hàn Thời Vũ, dời mắt xuống, dừng ở cánh tay run run của hắn rồi đáp bằng một câu tương tự: “… Em cũng bình tĩnh nào.”

Những người bạn thân thiết của hắn đều nhìn về hai người, bạn cùng phòng của hắn, bao gồm cả “F4”. Và nếu Hàn Thời Vũ làm ra trò gì bẩn bựa, chắc chắn là khoảnh khắc huy hoàng bị đám người ghi vào lịch sử và lôi lên nhắc lại suốt đời.

Thế nên so ra, Hàn Thời Vũ căng thẳng hơn Dương Mạt một chút xíu.

Linh mục cử hành nghi thức bằng tiếng Trung. Sau khi đọc lời thề truyền thống, thể theo yêu cầu của đôi vợ chồng mới, lật sang tờ tiếp theo, lấy hơi sâu: “Anh Hàn muốn nói với người bạn đời tương lai những lời sau đây…”

“Anh Dương Mạt có bằng lòng lấy anh Hàn Thời Vũ không? Yêu anh ấy, thủy chung với anh dù nghèo khó hay gian nan bệnh tật…”

Dương Mạt hoài nghi hắn bê nguyên si lời thề vào đây.

Linh mục đọc tiếp: “… Dù anh ấy có cho phép anh ăn cay hay không…”

Dương Mạt: “.”

Anh nghe người ngồi dưới không nhịn được cười, tiếng vỗ tay vang rào rào.

Đêm trước đó, Hàn Thời Vũ đã vắt hết óc suy nghĩ rất lâu, bao nhiêu cuốn sách từng đọc cứ như thành không khí, không mài ra nổi câu nào. Cuối cùng hắn quyết định “lợi dụng” Dương Mạt nói bằng lòng, chiếm đoạn “quyền tự chủ ăn cay” của anh.

Sau khi viết đến chết cũng không đổi dời, hắn ngẫm nghĩ một lát, lần nữa đặt bút viết ——

“Anh ấy muốn chầm chậm nói những lời này với anh ở những tháng ngày tương lai, khi tỉnh giấc bỗng nhiên nhớ đến, trên đường về nhà chợt tức cảnh sinh tình. Hy vọng anh và anh ấy sẽ có nhau cả cuộc đời, cãi vã vì chuyện lông gà vỏ tỏi, kể cho nhau nghe bao chuyện vụn vặt bằng hạt đậu.” Linh mục đọc.

Dương Mạt nhìn ánh mắt chân thành tha thiết phía đối diện, anh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào ảnh phản chiếu trong giọt sương đậu trên cánh hoa.

Linh mục hỏi: “Anh Dương Mạt, anh có bằng lòng không.”

Dương Mạt thở một hơi thật sâu, đáp: “Anh bằng lòng.”

Hàn Thời Vũ ăn mừng phi vụ chiếm đoạn “quyền tự chủ ăn cay” thành công bằng biểu cảm.

Linh mục hắng giọng, lật sang trang kế tiếp. Khi nhìn thấy nét bút đẹp đẽ nọ, linh mục lần nữa khựng lại.

Linh mục nói: “Anh Dương Mạt muốn nói với người bạn đời tương lai những lời sau đây…”

Trên giấy chỉ vỏn vẹn một dòng ngắn ngủi: “Anh thích em,”

Dương Mạt viết trên chuyến bay, viết ba chữ này bằng chiếc bút bi đơn giản nhất, kết thúc bằng một dấu phẩy.

Giống như chữ “còn tiếp” phần cuối tiểu thuyết, câu chuyện sẽ vẫn còn tiếp tục.

Từ lúc anh và Hàn Thời Vũ yêu nhau chưa từng nói câu này lần nào, cảm thấy buồn nôn phát ngấy khủng khiếp, là thứ mà tuyệt đối không thể phát ra từ miệng mình được.

Nhưng khi phải chọn lấy những chữ quý giá nhất, anh lục lọi cả ngày dài, cuối cùng nhận ra rằng câu mình chưa bao giờ nói này là có sức nặng nhất.

Thời điểm đó, Dương Mạt viết xong, anh xếp tờ giấy A4 lại vài lần nhét vào túi áo, đoạn dời mắt khỏi bầu trời ngoài cửa sổ, bắt đầu ngắm nghía nhóc cún đần đeo bịt mắt ngửa đầu giả bộ ngủ kia.

Trên giấy là hàng nếp gấp đều tăm tắp, ba chữ và dấu câu lẳng lặng nằm đó. Lời thề nguyện này quá sức ngắn ngủi, linh mục không biết phải đọc tiếp thế nào, đành kết lại bằng một lời đúng nghi thức: “Anh Hàn, anh có bằng…”

Chưa nói xong, Hàn Thời Vũ đã ghì lấy gáy Dương Mạt, hôn anh.

Giáo đường vang tiếng cười và vỗ tay, ánh nắng dịu dàng xuyên qua cửa sổ quẩn quanh trong đôi mắt Hàn Thời Vũ.

Răng môi tách rời, Hàn Thời Vũ nâng gò má anh, chóp mũi cọ lấy nhau.

Da thịt bị động chạm nóng ran lên, Dương Mạt sẵng giọng: “Thôi chưa…”

Hàn Thời Vũ: “Em không.”

Cánh hoa rơi xuống, nụ hôn tiếp theo cũng chạm ngõ.

Dương Hàn chống cán cây lau, lạnh mặt nhìn hắn.

Giọng đằng sau lớp khẩu trang nghe bí bách, cô nàng nói: “Thế ba con nói gì.”

Hàn Thời Vũ ngắm lon bia chuẩn vào thùng rác, nói: “Ba chữ lãng mạn nhất trên đời này.”

Dương Hàn: “Hả?”

Hàn Thời Vũ nghĩ ngợi, thấy chắc phải cộng cả dấu phẩy vào mới chuẩn, thế là sửa lại: “… Bốn chữ.”

Dương Hàn suy tính nghĩ càng, tự tin đưa ra phỏng đoán: “Em là đồ chó.”

Cô nàng giơ bốn ngón tay: “Bốn chữ.”

Hàn Thời Vũ hằm hè, đắc ý liếc cô nàng rồi ném cái lon đi quỹ đạo đường vòng cung hoàn hảo, “cạch” một tiếng, rớt ra ngoài thùng rác.

“Hàn Thời Vũ!” Nhân viên vệ sinh Tiểu Dương nổi đóa: “Bố không có chân à!”

Editor có lời muốn nói:

Tác giả có nói đăng vụn thịt trên Weibo, nhưng mà mình thật sự không tìm thấy… khả năng cao là vì đã qua 2 3 năm nên tác giả đã ẩn đi hoặc nó không còn tồn tại nữa… Huhu xin lỗi mọi người ToT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.