Đây là một bộ phim hài lấy đề tài tuổi trẻ, Diêm Viện là nhân vật chính vào vai một nữ tuyển thủ thể thao điện tử theo đuổi giấc mơ. Nhân vật có nguyên mẫu ngoài đời nên khi vừa rộ tin khai máy cũng khá có sức nóng.
Hàn Thời Vũ là khách mời, nhận vai hiệu trưởng xuất hiện xen kẽ trong dòng ký ức thời cấp ba của nhân vật chính. Mặt mũi dáng dấp hắn thì thực tế không giống hiệu trưởng, cơ mà dù sao sự góp mặt của hắn cũng chỉ để tăng hiệu quả hài hước, thế là tính chân thật tạm lược nhè nhẹ.
Đang trong kỳ nghỉ hè, cấp hai cấp ba vắng vẻ nên đoàn quay tìm trường học để hoàn thành cảnh quay cho sếp trước tiên. Dương Hàn chọn hàng ghế khá cao trên khán đài, ngồi chống cằm theo dõi nhân viên luôn tay luôn chân, chị make up trang điểm cho Hàn Thời Vũ mà cứ nơm nớp sợ sệt. Hàn Thời Vũ cảm nhận được độ run nhẹ từ tay chị, cười: “Bình tĩnh nào.”
Chị make up cầm vững chì kẻ mày, cười xòa: “Sếp Hàn giữ gìn nhan sắc tốt thật.”
Dù có là ai, chỉ cần tuân theo nhịp làm việc và ngủ nghỉ dưỡng sinh của Dương Mạt hơn mười năm thì cũng sẽ có được làn da hồng hào như hắn thôi.
Hàn Thời Vũ cười: “Cũng đành vậy, thể chất trời sinh rồi.”
Chị makeup cười. Có lẽ từng theo đoàn làm phim nhiều nên đã thành tay buôn chuyện lão làng, trò chuyện mở đầu được vài ba câu là bắt đầu quẹo vào chủ đề hết sức tự nhiên: “Mắt thẩm mỹ nửa kia của sếp tinh tường thật.”
“Này.” Hàn Thời Vũ nói đùa: “Người ấy là thần tiên không không dính khói lửa phàm trần, để theo tuổi mà tôi phải sống như tiên nữ đấy chứ.”
Chị gái cười khúc khích.
Dương Hàn ngồi đằng xa xa nhìn, không nghe rõ hai người nói gì, chỉ chống cằm tay nhịp nhịp trên mặt.
Khóa học của Dương Mạt đã kết thúc, cả đoàn sắp về nước nhưng riêng Dương Mạt muốn ở lại một thời gian ngắn nữa vì lý do cá nhân. Lúc Dương Hàn nghe tin nà, cô nàng ôm máy tính bảng lắc điên lên như muốn kéo Dương Mạt từ bên kia màn hình ra, tuyệt vọng: “Phải bao lâu nữa ba?”
Dương Mạt trong cuộc gọi lắc đầu. Trước khi kỳ nghỉ hè của Dương Hàn kết thúc không biết có được gặp ba không. Nghĩ tới đây thôi, đồng chí Tiểu Dương đã thấy kỳ nghỉ hè của mình nhạt nhẽo quá nửa.
Đang khi thở dài, Diêm Viện đi đến vỗ nhẹ lên đầu cô nàng: “Đang nghĩ gì thế.”
Dương Hàn dẩu môi, đáp: “Tại sao mình phải lớn lên hả chị.”
Diêm Viện: “Hửm?”
“Lớn lên ý ạ, phải đi làm, đi công tác, còn phải chứng kiến bao nhiêu người xung quanh mình cứ đến rồi lại đi.” Dương Hàn kể lể: “Phiền quá đi mất.”
Diêm Viện dở khóc dở cười: “Suy nghĩ chuyện tương lai sớm thế à bé.”
“Em không muốn ba đi công tác, cũng không muốn Lão Hàn lúc nào cũng vắng nhà hết.” Dương Hàn cúi gằm đầu: “Sau này nữa… em cũng không muốn phải rời xa ba với bố đâu.”
Diêm Viện nhìn về phía Hàn Thời Vũ theo Dương Hàn, đáp: “Một ngày nào đó mình sẽ phải như thế thôi.”
Cô như lật giở được trang hồi ức quý giá nào đó: “Hồi xưa ba chị lái xe đường dài, chị thì không thích ba đi chút nào hết. Ba cứ nhân lúc chị ngủ lén ra khỏi nhà, hay là mẹ lừa là ba đi mua đồ rồi đi mất.”
“Hồi đó chị ghét lắm, khóc suốt cả đêm được kia mà.” Diêm Viện cười: “Nhưng mà lớn lên rồi, ly biệt không phải chuyện gì to tát nữa.”
Cô ngoái lại, nói với Dương Hàn: “Ở tuổi em mà nghĩ thế này là chuyện tốt ấy chứ. Ở thời đại này nhớ nhung là điều rất đáng trân trọng, còn người lớn ấy à, họ toàn tự tay biến tình cảm của mình thành con số dữ liệu thôi.”
Dương Hàn quay sang, yên lặng nhìn Diêm Viện.
“Không tám nữa.” Cô nói: “Sắp bắt đầu kìa bé.”
Dương Hàn đưa mắt nhìn Diêm Viện xuống bậc thang, vừa định đứng dậy thì có tay đè trên vai nhấn cô nàng xuống. Dương Hàn nghi hoặc ngoái lại, phát hiện Lộc Duyệt Minh và Hứa Gia mỗi người ngồi xuống một bên mình.
Hai người đang bối rối loanh quanh bên ngoài thì gặp được Lưu Mộc. Y mượn hai thẻ nhân viên dẫn hai đứa vào. Hứa Gia mới trải qua cảm giác huyết áp tăng vùn vụt, bao nhiêu nỗi kích động hiện cả lên mặt vẫn chưa tan hết, kéo banner trong tay: “Thái công chúa! Sao cậu không nói tớ biết, cả Tiểu Lộc nữa… Cả hai đều quen Mộc Lưu Tô luôn ý!”
Hứa Gia rối loạn ngôn ngữ khua tay múa chân trong vui sướng, giơ bức ảnh mới chụp trong điện thoại ra.
Lộc Duyệt Minh lúng túng gãi mũi.
Cậu chợt trông thấy gương mặt Hàn Thời Vũ trong nhóm người, hỏi Dương Hàn: “Chú cũng tham gia diễn xuất à?”
Dương Hàn đáp: “Ừm.”
“Hở?” Hứa Gia hiếu kỳ: “Chú Hàn biết diễn á?”
“Ổng đa tài đa nghệ dữ đó nha.” Dương Hàn ngẩng lên nghĩ ngợi: “Lão Hàn bảo, hồi đó vì theo đuổi ba tớ mà không gì ổng không làm được.”
“Kiến thức lập trình căn bản, đồ nướng ướp thế nào để ngon mà không cay, cách leo bốn tầng lầu thần tốc mà không đổ tháo đồ ăn, kỹ năng lời ngon tiếng ngọt dỗ người ấy vui…” Dương Hàn đếm số trên tay: “Mặc dù tớ thấy vụ lời ngọt tiếng ngọt là kỹ năng có sẵn rồi á.”
Hứa Gia thình lình bị cả rổ đường đập vào mặt: “Hức, ngọt quá rồi nè.”
Dương Mạt năm 4, anh say mê máy tính đến cực độ.
Mặc dù không phải sinh viên đúng chuyên ngành, song tài năng trời phú của anh nổi trội quá mức, vừa nhập môn đã phát triển như vũ bão. Lúc này, anh cùng đội tuyển trường đại học kiếm được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ. Bản thân anh cũng kiếm thưởng bằng lỗ hổng Microsoft và hệ điều hành iOS với danh nghĩa cá nhân. Thật sự mà nói chỉ cần anh có trên tay tấm bằng tốt nghiệp đại học Thủ Thành, cơ hội việc tự động kéo tới.
Thời năm 2, anh luôn trong trạng thái sẵn sàng đi thi đấu. Mỗi cuộc thi chỉ có cảnh tượng anh và máy tính lạnh ngắt như tờ, chẳng có gì hay ho.
Thế mà trận nào Hàn Thời Vũ cũng lẽo đẽo đi theo. Hắn đứng ngoài chờ anh khác nào phụ huynh chờ con thi ra, trông hắn còn căng thẳng hơn cả Dương Mạt, thấy anh vừa bước ra là vội vàng hỏi kết quả thế nào.
Dương Mạt sẽ cầm chai nước hắn đưa, vặn ra uống một hớp trước rồi thản nhiên đáp: “Hạng nhất.”
Có Dương Mạt trấn giữ, đội thi của họ bao giờ cũng giải được số đề nhiều nhất, chắc chắn ẵm giải vàng.
Để Dương Mạt hãnh diện hết mức, Hàn Thời Vũ sẽ vung tay mời mọi người ăn cơm, sau đó chẳng hiểu sao cứ vui vẻ cả ngày.
Khi hai người chưa quen nhau, Dương Mạt cũng đã từng đi thi đấu, niềm vui sau chiến thắng rất ngắn ngủi, đơn giản một mình đi từ nhà ăn về ký túc, lúc mở cửa có bạn cùng phòng thuận miệng chúc mừng vài ba câu.
Sự xuất sắc của Dương Mạt với mọi người mà nói đã là quá quen thuộc, gióng trống khua chiêng chúc mừng mới là chuyện kỳ lạ.
Nhưng từ khi gặp được Hàn Thời Vũ, cạnh bên anh có một người chưa bao giờ ngại vì anh mà “gióng trống khua chiêng”. Tất cả chiến thắng của anh đều nằm trên môi miệng kiêu ngạo của Hàn Thời Vũ, chẳng khi nào chán ngán dẫu có bao nhiêu lần.
Mỗi lần thấy tên nhóc này còn vui vẻ hơn cả mình, Dương Mạt luôn không nhịn được nở nụ cười. Anh sẽ uống một hớp nước hòng che đậy khóe môi hoài vểnh lên, sau đó vờ như bình thản nói: “Vui vẻ vớ vẩn cái gì, cũng chẳng phải chuyện to tát.”
Dương Mạt nghĩ, Hàn Thời Vũ vẫn chỉ là đứa bé mà thôi.
Thế là anh sẽ cố tình giúp Hàn Thời Vũ giải quyết vấn đề. Anh cảm giác, Hàn Thời Vũ ngây thơ đến mức như một con cừu béo tốt đần thối trong mắt đám lừa gạt. Lòng chiếm hữu của Dương Mạt vô cùng mạnh mẽ, nhóc cừu béo này chỉ anh được phép làm thịt mà thôi, người khác không được phép động vào dù chỉ một cọng lông.
Vậy nên khi tốt nghiệp, Dương Mạt có rất nhiều nỗi lo.
Nếu anh ra nước ngoài, tận hai năm không ở bên Hàn Thời Vũ liệu nhóc đần có sống sót được không.
Hiển nhiên, chuyện này Dương Mạt lo hơi quá trớn rồi. Nói gì thì nói hai mươi năm qua Hàn Thời Vũ đã tự thân mình ngoan cường mà đi qua.
Câu hát chào tạm biệt tuổi thanh xuân kết thúc, khi ánh đèn nháy sáng và ống kính thu khoảnh khắc các sinh viên tung mũ tốt nghiệp với bao nhiêu biểu cảm vào cuộn phim, trở thành nút thắt buộc chặt kỷ niệm trước khi mỗi người mỗi ngả.
Dương Mạt bước xuống giữa những tiếng cười và lời chào tạm biệt.
“Ba năm được cậu chăm sóc.” Lục Hữu Khí khoác vai anh, cười: “Mạt, chúc mừng tốt nghiệp.”
Dương Mạt đáp: “Cảm ơn.”
Lục Hữu Khí muốn về Anh, quê hương thứ hai của anh ta tiếp tục học lên cao. Anh ta quyến luyến Dương Mạt không thôi, dù sao bạn cùng phòng chu đáo thế có đốt đèn lồng cũng khó tìm.
Lục Hữu Khí hỏi, đóng gói cậu xách về Anh được không.
Dương Mạt đáp, tôi đánh gãy chân cậu cho ở luôn Trung Quốc thì được.
Lục Hữu Khí hoài niệm: “Ba hôm rồi bạn cùng phòng chưa đánh mình ấy nhé.”
Sắp tốt nghiệp rồi, Dương Mạt chiều theo tâm nguyện của anh ta.
Trò chuyện một hồi về dự định tương lai xong, nụ cười trên gương mặt Lục Hữu Khí chưa tan, anh ta đánh mắt nhìn xung quanh: “Nhóc đàn em của cậu không tới à?”
“Hôm nay em ấy bận.” Dương Mạt nói.
“Ồ, chắc là buồn bã đây mà.” Lục Hữu Khí huỵch toẹt: “Sau này có còn đàn anh mà quấn quýt đâu.”
Dương Mạt im lặng.
Khoảng thời gian trước tốt nghiệp Hàn Thời Vũ quấn anh đến kỳ lạ. Nhưng càng gần đến ngày ấy hắn bỗng bắt đầu biết kiềm chế. Bằng không thì quá gần gũi, nếu bất ngờ xé toạc ra vậy nỗi nhớ và cô đơn sẽ chỉ thêm trầm trọng. Dương Mạt biết điều này chứ.
Chia ly là cả hai bên, nhưng xưa nay Dương Mạt ít nhạy cảm với chuyện này, cũng không biết phải an ủi người ta thế nào. Anh cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, sau vài giây im lặng, anh nói: “Tôi đi tìm em ấy.”
Đại học Thủ Thành có một khuôn viên được dựng theo kiến trúc Bắc Kinh xưa, mỗi con hẻm đều có các cổ vật di sản, khuất sâu bên trong là một mô hình một tòa thư viện cổ để sinh viên đến nghiên cứu.
Mấy cô bác lớn tuổi rất thích đi dạo quanh khuôn viên, đánh Thái cực, kéo đàn nhị.
Không biết có cụ ông giấu nghề nào đi giày vải say sưa kéo khúc “Dương Quan Tam Điệp”.
Hàn Thời Vũ và Tạ Thần Mân lặng lẽ dựa trên lan can. Nhưng giữa cầm khúc còn lẫn tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ và ông bà chuyện trò với nhau, đương nhiên gồm cả tiếng trẻ đang học và trả giá trong chợ.
Tạ Thần Mân ngậm điếu thuốc chưa đốt, Hàn Thời Vũ đứng cạnh đã gọi điện thoại được nửa buổi trời.
Giọng hắn hết sức bình thản: “… Có tiền hay không cũng không cản tôi yêu cuộc sống này được, anh thấy có lý không.”
“Tiền tôi đâu phải trên trời rớt xuống, có ai mà sống dễ dàng… Anh vào nghề bao lâu rồi?”
Tạ Thần Mân dúi cho hắn một điếu, Hàn Thời Vũ kẹp vào kẽ ngón tay, nói tiếp: “Đang làm việc ở đâu… Nhớ về thăm nhà thường xuyên, anh xa quê lâu vậy rồi bố mẹ không biết con cái mình sống sao cũng lo lắng lắm… À, quê anh xa vậy hả.”
Tạ Thần Mân như đang nghĩ ngợi gì đó nghe hắn lải nhải cảm thấn hai chục phút đồng hồ, lòng cũng hơi gợi bồi hồi. Đợi hắn cúp máy anh ta chìa bật lửa qua, hỏi: “Ai vậy, họ hàng à?”
Hàn Thời Vũ lại ấn một số điện thoại, đáp trong lúc chờ nối máy: “Thuê bao lừa đảo ấy.”
Hàn Thời Vũ gọi cho số chú công an quen: “Chú ạ, con mới bị gọi lừa đảo xong, để con gửi số với địa chỉ cho chú. Chú với đồng nghiệp điều tra xem sao ạ.”
Tạ Thần Mân: “.”
Cảm động hình ảnh thanh niên bón súp gà cho tên lừa đảo gần một tiếng đồng hồ tới độ người ta khóc lóc như mưa sau đó lật mặt tố cáo hang ổ cho cảnh sát. Tiếng đàn nhị thê lương bên này hồ còn tô đậm tâm trạng sau khi bị lừa của tên lừa đảo hơn.
Tạ Thần Mân nói: “Bị rảnh hơi à?”
Hàn Thời Vũ cầm bật lửa, cắn cắn đầu lọc đáp: “Em rảnh mà.”
Hắn xoay xoay bật lửa hồi lâu cũng không châm thuốc, cuối cùng trả lại cho Tạ Thần Mân: “Cai lâu rồi.”
Tạ Thần Mân đáp: “Anh Mạt sắp đi, phá đại một lần cho đỡ rách việc.”
Hàn Thời Vũ nhìn điếu thuốc không khói trong miệng anh ta, hỏi: “Sao anh không hút?”
Hàn Thời Vũ: “… Anh còn không thấy ngại mà nói em nữa.”
Tạ Thần Mân: “Như nhau thôi.”
Hai người đàn ông trên lan can mỗi người miệng ngậm một điếu thuốc cho qua cơn ghiền, cũng không biết nói gì mà chỉ im lặng nhìn dòng người thưa thớt trước mặt.
Hôm nay là một ngày khá đặc biệt, cả Lâm Sơ và Dương Mạt đều tốt nghiệp.
Tạ Thần Mân hỏi: “Cậu định mai mốt làm gì.”
Hàn Thời Vũ đáp: “Tốt nghiệp xong em sẽ khởi nghiệp.”
“Vậy cậu khỏe rồi, còn năm nữa thôi.” Tạ Thần Mân nói: “Anh còn học thạc.”
Hàn Thời Vũ chống cằm, nói: “Bốn năm ngắn ngủi quá, em muốn ở đây với đàn anh cả đời cơ.”
Tạ Thần Mân tạt nước lạnh: “Thủ Thành không phải cái viện dưỡng lão.”
Hắn than thở: “Sao lại phải tốt nghiệp cơ chứ.”
“Chậc.” Dứt câu, hắn đứng dậy đi xuống. Tạ Thần Mân khó hiểu nhìn theo, chỉ thấy Hàn Thời Vũ nói chuyện với bác kéo đàn nhị một lát, rồi ông ừ ừ đồng ý.
Đến lúc Hàn Thời Vũ quay về, khúc nhạc biến thành “Đua Ngựa” rộn ràng.
Hàn Thời Vũ lên tiếng: “Đổi qua nhạc gì vui tí.”
Tạ Thần Mân dở khóc dở cười. Anh ta đã ở chung ký túc với Hàn Thời Vũ được ba năm, thế mà vẫn không tài nào đoán được cái kiểu tư duy chột thọt của thằng út. Anh ta vỗ vai hắn, thưởng thức giai điệu vui tươi: “Chừng nào cậu dựng công ty xong thì anh với anh Lâm của cậu vào chung.”
Hàn Thời Vũ cười: “Ok anh.”
“Hàn Thời Vũ.”
Có người gọi tên hắn từ phía sau. Hai người cùng quay đầu, trông thấy Dương Mạt mặc đồ tốt nghiệp đứng đó, cầm mũ trong tay nhìn Hàn Thời Vũ.
Tạ Thần Mân chào: “Anh Mạt.”
Dương Mạt gật đầu chào Tạ Thần Mân, hỏi: “Xin lỗi đã làm phiền… hai người đang bận à.”
Tạ Thần Mân nhướng mày, chỉ tay vào Hàn Thời Vũ: “Không có gì, cứ tự nhiên.”
Hàn Thời Vũ len lén rút điếu thuốc trong miệng giấu tịt ra sau lưng, mặc dù cũng bằng vô nghĩa.
Dương Mạt “Ừm” một tiếng, lãnh Hàn Thời Vũ về với mình.
Hắn xo.a nắn tay liên hồi, đi được nửa đường mới chịu lên tiếng: “Anh ơi, em không hút đâu mà.”
Dương Mạt ngừng bước, ngoái lại nhìn hắn.
Hàn Thời Vũ lại nói: “Thật, không có tí mùi nào luôn, anh ngửi thử đi ạ.”
Cái kiểu trông không khác gì đứa con nít bị xử oan của hắn làm Dương Mạt buồn cười. Khóe môi anh cong cong: “Nói vào chuyện chính.”
Hàn Thời Vũ quăng điếu thuốc vào thùng rác, chúc mừng trước đã: “Anh ơi, tốt nghiệp vui vẻ.” Hắn quẹt quẹt chóp mũi, giải thích: “Mới nãy em có việc thật ạ, không phải… cố tình không góp mặt…”
Nói đoạn, Dương Mạt ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh là gốc liễu, ánh nắng tươi tắn chiếu trên người anh.
Anh đáp: “Ừm.”
Hàn Thời Vũ cũng ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, hắn hỏi: “Anh ơi, chừng nào anh đi?”
Dương Mạt trả lời: “Nhanh thôi, về nhà chào ba một tiếng rồi đi ngay.”
Hàn Thời Vũ bắt chặt cọng cỏ, giọng nhỏ xíu mà nói năng loạn cào cào lên: “Hay em đi với anh được không? Cũng đang nghỉ hè, rồi chừng nào nghỉ Đông em lại sang gặp anh…”
Anh nghe tiếng sột soạt nhè nhẹ trên nền cỏ, sau đó tràng lầm bầm ngưng lại. Dương Mạt ghìm lấy cằm hắn, đặt lên mi mắt hắn một nụ hôn.
Thật khẽ, như là cánh chuồn chuồn mỏng dừng chân nghỉ ngơi một chốc lát. Hàn Thời Vũ khép mắt, lông mi run run.
Dương Mạt rất hiếm khi chủ động, hoặc là nhiều nhất cũng chỉ từng nắm tay hắn.
Dương Mạt nói: “Em ở đây đợi anh.”
Hàn Thời Vũ lờ mờ mở to mắt, lúc tỉnh táo lại, hắn đưa tay cọ nhẹ bên mắt được anh hôn: “Nhưng em không muốn.”
Dương Mạt lại nói: “Tương lai sau này còn dài lắm.”
Hàn Thời Vũ cố chấp: “Không muốn.”
Dương Mạt, người chuyên trị rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt: “Hàn Thời Vũ.”
Hàn Thời Vũ chỉ vào cánh môi mình, chạm ngón trỏ lên với mưu đồ quá sức rõ ràng.
Dương Mạt đưa tay kẹp môi dưới hắn lại, khóa chặt miệng hắn: “Quyết định vậy đi, em cứ thoải mái liên lạc với anh, nhưng không được mò tới. Ở trường lo học hành cho giỏi.”
“Ưm…” Hàn Thời Vũ đòi hôn vô hiệu tránh khỏi bàn tay khóa miệng mình: “Anh Dương Mạt ơi anh Dương Mạt à, anh độc ác quá, để bạn trai ngây thơ hồn nhiên ít kinh nghiệm sống của anh phòng đơn gối chiếc, anh không sợ người ta bị lừa đi mất hay sao?”
Hàn Thời Vũ chờ lời châm chọc của anh, nhưng ngờ đâu sau một khắc yên tĩnh, Dương Mạt đáp: “Sợ.”
Hàn Thời Vũ sửng sốt.
Dương Mạt lòng yêu nhưng khó nói ra nghẹn lời thật lâu, hai vành tai dần đỏ ửng. Anh không biết nói gì cho phải, đành khô khan tiếp tục: “Em ở nhà chờ đàng hoàng cho anh, phải ngoan đó.”
Hàn Thời Vũ không hề chớp mắt bắt mọi biểu cảm dù là nhỏ xíu của anh thật dễ dàng. Đôi mắt hắn cong cong, niềm vui sướng dạt dào tràn ra từ khóe môi, hắn đáp: “Vâng ạ.”
Dương Mạt thở dài, cẩn trọng quan sát xung quanh.
Anh cắn m.ôi dưới, nghiêng mình, đang định áp đến cho hắn một xíu ngon ngọt thì đúng lúc này, điện thoại Hàn Thời Vũ bỗng đổ chuông.
Dương Mạt lập tức nghiêm mặt, đặt nắm tay lên miệng giả vờ ho.
Nhưng Hàn Thời Vũ không phát giác hành động của anh. Hắn móc điện thoại ra, phát hiện dãy số khá quen mắt.
Hắn bấm nghe máy, còn chưa kịp “A lô” đầu dây bên kia đã vang giọng nói đặc ngữ địa phương đâm thẳng vào tai, khóc lóc thê thảm: “Đại ca, em hiểu ra rồi, hôm nay em sẽ trả lại tiền chuộc, không làm nữa, cả cuộc đời em chưa bao giờ gặp được người tốt đến như anh, em chân thành cảm ơn đại ca…”
Hàn Thời Vũ: “…”
Hắn đáp: “Không cần cảm ơn đâu.”
Giọng nói đầy nghẹn ngào có sức hút rất rõ rệt. Dương Mạt chau mày, lạ lùng hỏi: “Sao thế?”
Hàn Thời Vũ cúp máy như chưa có gì xảy ra, đảo mắt một phát là quay về giao diện nhóc cún chưa dứt sữa ngây thơ trong trắng, quẫy tít đuôi với Dương Mạt: “Em không biết nữa, chắc là gọi lộn số á anh.”