Đây là một bộ phim tình cảm do nam thần đang nổi đóng chính, tuy diễn xuất nát bét nhưng quần chúng fan vẫn thấy cảm động. Người xem đằng trước nước mắt ngắn nước mắt dài, hết phim rồi còn cảm thán dư âm sẽ còn đọng lại rất lâu.
Dương Mạt xem chẳng hiểu gì.
Lộc Duyệt Minh không xem.
Dương Hàn thấy dở ẹc.
Lộc Duyệt Minh đã bắt đầu căng thẳng không suốt từ lúc Dương Mạt ngồi xuống hai tiếng trước. Cậu co quắp siết tay, lo lắng còn hơn đi phòng vấn.
Hết phim, sáng đèn, mọi người ra khỏi rạp, ba người vẫn khồi yên tại chỗ.
Dương Hàn hỏi: “Hai người không tính ra ngoài à?”
Dương Mạt với Lộc Duyệt Minh ôm tâm sự riêng, bị Dương Hàn điểm mặt lập tức tỉnh táo, đứng dậy cùng lúc.
Dương Hàn thấy đồ hai người mặc, cô nàng chớp mắt: “Ba với cậu giống cha con thật ấy.”
Dương Mạt: “…”
Lộc Duyệt Minh: “…”
Hai người mặt đối mặt, Lộc Duyệt Minh cười ngượng ngùng.
Dương Hàn lên tiếng: “Cũng trễ rồi, con với Tiểu Lộc ăn cơm trong trung tâm thương mại luôn.”
Thật ra Dương Mạt cực kỳ muốn kiếm cớ ở lại, nhưng nhất thời không tìm ra lý do nào tự nhiên, đành ngột ngạt thở ra, đáp: “… Ừm.”
Lộc Duyệt Minh lại chủ động: “Chú… chú không đi cùng bọn con ạ?”
Dương Mạt nhìn cậu trai.
Trong tình cảm có lý thuyết ai cũng biết thế này, khi ở với người mình thích lâu, cả hai sẽ ngày càng giống hệt người còn lại.
Tóm lại, một loạt hành vi anh vừa thực hiện là: Hành động theo trực giác, đương sự tự cho là hoàn hảo, người ngoài nhìn vào mới thấy ngu dốt cùng cực —— Có thể định nghĩa ngắn gọn là hành vi Hàn Thời Vũ.
Nhưng bây giờ Dương Mạt đã tỉnh táo, anh cẩn thận mổ xẻ.
Anh nghĩ Lộc Duyệt Minh không tới chôm cải thảo, bởi vì không một đứa con trai nào có ý đồ mà giờ này khăng khăng mời ba cô gái ở lại ăn cơm chung.
Trừ khi nhóc con lo tới độ mất sạch lý trí.
Nhưng Dương Mạt cảm thấy Lộc Duyệt Minh không phải một đứa trẻ làm ra chuyện như vậy.
Chưa kể trên đường đi, Dương Mạt phát hiện Lộc Duyệt Minh cứ cố gắng tiếp cận mình, đồng thời vụng về khơi chuyện để nói với mình, bỏ rơi Dương Hàn sang một bên.
May mà Dương Hàn kém tinh tế, ngồi nghe Lộc Duyệt Minh nói chuyện với ba tự giải trí. Nếu là một cô gái mới lớn nhạy cảm, chắc cõi lòng tan nát như thủy tinh, cô lao công phải tới quẹt dọn mới được.
Dương Hàn chê hai người đi chậm rì, bảo họ ngồi chờ ở ghế đi, để cô nàng đi tìm quán nào ngon rồi quay lại gọi.
Trước khi đi Dương Hàn mua hai ly nước, đưa cho mỗi người một ly, dặn dò hai người ngồi yên đây chuyện trò tâm sự, đừng đi lung tung.
Sau khi Dương Hàn đi, vẻ mặt Lộc Duyệt Minh bắt đầu mất tự nhiên. Cậu nhỏ nghiêm trang ngồi kế bên Dương Mạt, tai đỏ ửng.
Dương Mạt: “…”
Sao cứ như mình với Lộc Duyệt Minh đang yêu đương hẹn hò vậy.
Dương Mạt uống hết coca, chưa đụng vào ly nước trong tay. Anh đưa mắt nhìn Lộc Duyệt Minh, hỏi: “Nhà con không ở đây à?”
“Ấy.” Lộc Duyệt Minh vội vã lên tiếng: “Nhà… con ở Thanh Đảo.”
Dương Mạt nhướng mày: “Ồ, trùng hợp thật, chú cũng vậy.”
Lộc Duyệt Minh ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, ngẩng đầu hỏi: “Chú không phải người ở đây ạ, con nhớ trên bách khoa Baidu viết… chú là người miền Nam.”
Dương Mạt không biết Baidu viết mình tròn méo ra sao, thường anh cũng không tự tìm tòi về bản thân làm gì.
Dương Mạt đáp: “Chú sinh ra ở miền Nam, ba mẹ làm ăn ở miền Bắc, chú sinh sống với lớn lên ở đó.”
Lộc Duyệt Minh cười: “Con cũng đi theo bố mẹ.”
Dương Mạt nhìn nụ cười ôn hòa của Lộc Duyệt Minh, hỏi: “Nhìn con không giống người ở đó… Biết uống rượu chứ?”
Lộc Duyệt Minh chớp mắt, cúi đầu cười cười: “Tiếc quá, con chưa thử uống bao giờ.”
“Phải tin đấy.” Dương Mạt nói: “Chắc chắn tửu lượng của con sẽ khá lắm, đó là gen quê hương ban cho.”
Lộc Duyệt Minh bật cười: “Vâng ạ, sau này con sẽ thử.”
Dương Mạt nhớ rất rõ. Lần đầu tiên anh uống rượu là khi vừa lên đại học.
Bài báo cáo đầu tiên thành công, thế là uống tới khi tên Hàn Thời Vũ tự xưng là kẻ mạnh bất khả chiến bại ngốc luôn.
Hàn Thời Vũ vừa nôn vừa kêu Dương Mạt là đại ca, nhận mình phục sát đất rồi.
Về chuyện tại sao ký ức vẫn còn in rõ trong trí nhớ.
Bởi vì tên đàn ông họ Hàn nọ nhậu xỉn xong làm đúng y như mô típ cũ rích trong tiểu thuyết mạng, thuận nước đẩy thuyền nảy sinh chút chuyện này kia với anh.
Dương Mạt nói: “Thôi cứ đợi khi nào lớn rồi hẵng thử.”
Lộc Duyệt nhẹ gật đầu, bầu không khí căng thẳng như dịu đi đôi chút. Cậu xoa xoa tay, gọi: “Chú ạ…”
Dương Mạt thắc mắc suốt từ nãy đến giờ: “Bộ chú già lắm à.”
“Dạ không không không…” Lộc Duyệt Minh lại rối hết lên, đáp: “Chú là ba Dương Hàn, nên gọi chú thì thích hợp hơn ạ…”
Dương Mạt thấy cậu bạn của con gái mình gò ép mãi, đành làm dịu đi: “Chú thuận miệng hỏi thế thôi, con muốn gọi thế nào cũng được.”
Lộc Duyệt Minh lấy hết can đảm nhưng vẫn không dám nhìn thẳng Dương Mạt, cổ đỏ ran cả lên: “Chú ơi, mình thêm Wechat được không?”
Dương Mạt: “?”
Đúng lúc này Dương Hàn quay về, kéo hai người tới quán mình chọn, nói chậm chân là hết chỗ.
Tối đó về nhà.
Dương Hàn thay giày đi vào, Dương Mạt tháo mũ lưỡi trai treo lên móc áo.
Dương Mạt vừa bước chân vào nhà đã nghe thấy con gái khuyên bảo mình bằng giọng điệu sâu xa: “Ba nè, sau này có chuyện gì cứ hỏi thẳng con là được. Hai ba con mình là ai chứ, không nhất thiết phải theo dõi con đâu, con lớn như thế rồi, sẽ chăm sóc bản thân đàng hoàng mà.”
Dương Mạt: “…”
Anh đứng đó nhìn Dương Hàn, trong mắt con gái ánh vẻ “thật ra con biết hết rồi, không có cáo tội ba thôi” đầy hiền hòa.
Rất biết cách bảo vệ lòng tự trọng của phụ huynh.
Dương Mạt muốn nói gì đó, nhưng anh không phản bác được.
Dương Hàn hiểu ra, Lộc Duyệt Minh không tiếp cận mình, mà là tiếp cận Dương Mạt.
Lộc Duyệt Minh nhắn tin gửi lời cảm ơn Dương Hàn, nói mấy hôm nay mình rước thêm nhiều phiền phức cho cô nàng rồi.
Đúng thật là cậu có chuyện muốn nói với Dương Hàn.
Cậu muốn cách thức liên lạc với Dương Mạt.
Nhưng Lộc Duyệt Minh không hề có ý định nói thẳng. Dù gì Dương Mạt cũng xem như nhân vật công chúng, cậu nghĩ Dương Mạt sẽ từ chối nên muốn tạo quan hệ trước, cho Dương Hàn thấy được sự chân thành của mình.
Ngờ đâu câu được Dương Mạt ra sớm thế.
Dương Hàn thở dài một hơi, đáp: “Tớ coi cậu bạn học, cậu lại đi tăm tia ba tớ.”
Lộc Duyệt Minh lúng túng trả lời bằng một hàng dấu ba chấm: “…”
Chuyện Dương Hàn đi xem phim với Lộc Duyệt Minh vào cuối tuần nọ, Hứa Gia đã biết từ lâu rồi. Thế nên tối đó vừa về cô bạn đã hỏi ngay: “Tới bước nào rồi ta?”
Dương Hàn: “???”
Cô nàng bình tĩnh trả lời: “Gặp mặt phụ huynh.”
Hứa Gia: “Á đệt, cậu nhanh thế.”
Dương Hàn: “Nhanh nhanh cái đầu cậu.”
Cô nàng giải thích với Hứa Gia. Biết chân tướng rồi, cô bạn dường như hơi thất vọng: “Tiểu Lộc thật là, chẳng chịu nói rõ ràng gì hết trơn, tự nhiên mập mờ thế. Tớ còn tưởng cậu ấy thích cậu.”
Dương Hàn lấy làm lạ: “Tụi mình mới học chung có hai tháng, cậu ấy thì thích gì của tớ được?”
Hứa Gia thản nhiên: “Thích tiền, thích sắc của cậu.”
“…” Dương Hàn phỉ nhổ: “Trong lòng cậu Tiểu Lộc là hạng người gì đấy.”
“Cơ mà… sức hấp dẫn của ba cậu đẳng cấp thật, nam nữ già trẻ hớp hồn sạch.” Hứa Gia quay lại chủ đề cũ.
Dương Hàn kiêu ngạo trả lời Hứa Gia, sau đó mở Thú Địa lên, mở phần cập nhật mới nhất tác giả mình theo dõi, vừa đọc truyện vừa nhắn tin với Hứa Gia.
Cô bạn gửi icon cười bỉ ổi, hỏi: “Thật ra tớ muốn hỏi cậu cái này lâu rồi… Ba cậu với Hàn Thời Vũ ấy… ai công ai thụ thế.”
Dương Hàn trả lời không chút do dự: “Ba tớ là công.”
Đúng lúc đó, Hứa Gia cũng nhắn sang: “Tớ thấy Hàn Thời Vũ là kiểu công chiều chuộng bạn đời á.”
Hai phía của hai màn hình, mỗi người chìm chằm chằm tin nhắn gửi đến mình, im lặng vài giây: “…”
Người đời có câu, mâu thuẫn nghiêm trọng nhất không gì sánh được giữa chị em bạn dì đu chung thuyền, chỉ có thể là nghịch cp.
Còn khó chấp nhận hơn là nhân vật bị OOC, làm người ta giận sôi.
Dương Hàn chắc như đinh đóng cột: “Không thể nào.”
Hứa Gia nghiêm túc đến độ không xài cả icon lẫn nhãn dán: “Cậu hỏi bao giờ chưa?”
Dương Hàn: “Tớ chưa.”
Dương Hàn vẫn kiên định với quan điểm của mình: “Ba tớ là công, chắc chắn, tớ hiểu rõ ba mà.”
Hứa Gia tự tin: “Chiếu theo kiến thức và trải nghiệm bao nhiêu năm trời của tớ, nó mách bảo tớ, ba cậu là thụ.”
Bầu không khí qua màn hình điện thoại dương cung bạt kiếm, tình tỷ muội plastic chạm vào là tan nát.
Hai người cùng lúc nhắn: “Cá đi!”
Hứa Gia: “Cá bằng ảnh có chữ ký.”
Dương Hàn: “Ok, nếu tớ thua, sẽ tới tay cậu trong vòng một tuần.”
Hứa Gia: “Nói là làm.”
Hứa Gia cẩn thận nói tiếp: “Tớ nói rõ trước nhé, nếu kết quả là hỗ công, vậy hai đứa mình huề. Còn nữa, cậu không được che giấu sự thật, không thì ba ngày liên tục không kiếm được bữa sáng hảo hạng.”
Thế thì ác độc quá đáng.
Nhưng Dương Hàn khinh thường đáp: “Tớ mà thèm giấu.”
Sao mà mình thua được.
Dương Hàn đi học cả tuần lễ không về. Hôm nay Dương Mạt xuống bếp tự tay nấu bữa tối cho con gái.
Bình thường gia đình ba người bọn họ cũng không thuê nhân viên dọn dẹp nấu nướng theo giờ.
Ba người có thể tự làm việc nhà kha khá đến nơi đến chốn, vì Dương Mạt không quen có người lạ đến nhà quét tước.
Hàn Thời Vũ không thường xuyên có mặt ở nhà, còn Dương Hàn… dù Dương Mạt biết mình không thể chiều chuộng con cái, nhưng lạ là lòng tự trọng kỳ quặc nào đó trong người khiến anh không thể nào nhàn rỗi nhìn con gái mình làm việc nhà, như vậy còn khó chịu hơn cả phải quét dọn lau rửa.
Nên hầu như tất cả việc nhà đều một tay Dương Mạt lo liệu.
Anh tháo tạp dề, lau bàn sạch sẽ, dọn đồ ăn, rửa tay, làm xong xuôi mới chuẩn bị gọi Dương Hàn xuống nhà ăn cơm.
Nhưng không chờ anh lên tiếng, Dương Hàn đã tự hùng hổ đi xuống.
Dương Hàn lại gần, kéo Dương Mạt ngồi xuống.
Dương Mạt: “?”
Cơm nước còn đang bốc nơi nóng, Dương Mạt nói: “Con ăn cơm đi?”
“Khoan đã ạ.” Dương Hàn ho một tiếng, trịnh trọng nói: “Ba ơi, bây giờ con muốn hỏi ba một câu hỏi… Có lẽ là hơi đột ngột, nhưng rất quan trọng ạ, ba trả lời con thật lòng nha.”
Dương Mạt cau mày, sau đó nghiêm mặt.
Anh luôn lo sợ Dương Hàn giấu chuyện trong lòng không nói với anh, được con gái tâm sự thế này anh ước còn không kịp, chân thành nói: “Con hỏi đi.”
Dương Hàn im ắng một lúc, lên tiếng: “Ba với Hàn Thời Vũ ý, ai là công ai là thụ thế ạ?”
Trước khi nhận nuôi con, Dương Mạt đã trau dồi kiến thức đầy đủ.
Anh biết mọi người có câu đùa thế này, người làm cha làm mẹ đều sẽ phải qua cùng một trở ngại mang tên “Con sinh ra từ đâu” của con trẻ.
Dương Mạt nghĩ chắc có lẽ con gái mình sẽ không hỏi đâu. Nhưng nếu con gái hỏi, Dương Mạt đã chuẩn bị sẵn thùng rác, chính xác đến cả mã số, có tái chế được hay không, phòng khi Dương Hàn hỏi kỹ lưỡng.
Vì anh cho rằng chuyện giáo dục giới tính cho Dương Hàn sẽ do Hàn Thời Vũ làm, việc này anh không nhúng tay vào.
Mà bây giờ đụng vấn đề, một vấn đề mà xưa nay anh chưa từng nghĩ tới. Cũng bởi vì anh không thể tìm được bất kỳ đáp án tham khảo nào để đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.
Dương Hàn hỏi anh, anh với Hàn Thời Vũ ai là công ai là thụ.
Anh nghĩ, độ khó của câu hỏi này đủ sức sánh vai với câu hỏi thế kỷ “Con sinh ra từ đâu”, thậm chí còn nan giải hơn.
Dương Mạt: “…”
Anh nhìn Dương Hàn, lòng nhất thời rối ren, lại hệt như cơn gió thu quét bay lá vàng, lạnh lẽo như tiếng quạ kêu rít trên cành cổ thụ mục héo.
Dương Mạt chưa từng suy nghĩ nhiều về chuyện mình ở trên hay dưới.
Anh nghĩ nó không quan trọng, sao cũng được.
Chỉ có điều lúc thực hành khá mất mặt, chỉ sướng cái thân Hàn Thời Vũ.
Cái sự mặt dày của tên Hàn Thời Vũ thể hiện rõ nhất ở chuyện bình bịch.
Dương Mạt không bao giờ biết được người này hay đọc sách báo gì, trong đầu chứa bao nhiêu kiến thức không thể nói khỏi miệng.
Mặc dù mới đầu anh từng nghĩ đến chuyện lật kèo, nhưng không khi nào chống cự nổi trò bịp bợm của Hàn Thời Vũ. Sau mỗi lần vui vẻ, Dương Mạt lại nghĩ, thôi như vậy cũng được.
Bây giờ đối diện với Dương Hàn, Dương Mạt hơi hối hận vì sao trước đây mình không vùng lên mạnh mẽ.
À không, trọng điểm không phải chuyện này.
Trọng điểm là Dương Hàn hỏi để làm gì.
Dương Mạt nhìn con gái, ánh mắt Dương Hàn vô cũng kiên định.
Anh không hiểu sao con mình lại biết chuyện này. Nhưng nước đã đến chân, anh qua loa không được.
Dương Mạt im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Con nghĩ thế nào.”
Dương Hàn đáp: “Con nghĩ Hàn Thời Vũ là thụ.”
Dương Mạt: “…”
Tâm trạng Dương Mạt vừa trải qua pha ngả nghiêng đầy rối rắm.
Anh lúng túng đáp: “Thật ra… con có thể đi hỏi thử Hàn Thời Vũ.”