Tô Hiển Nhiên bước chân khựng lại, đứng yên tại chỗ, Đỗ Đức Trí cũng dừng lại, đem suy nghĩ mà bản thân của mình nghĩ mà nói ra.
" Anh thật sự có tình cảm với Nhiên Nhiên, tuy không lớn nhưng anh tin từ từ sẽ lớn, anh chấp nhận yêu thương Nhiên Nhiên của hiện tại chứ không phải quá khứ! Anh biết Nhiên Nhiên vẫn đang có chuyện giấu gì đó bọn anh, nhưng anh chỉ mong Nhiên Nhiên tin rằng anh thật sự yêu Nhiên Nhiên! Yêu Nhiên Nhiên của bây giờ. " dừng một chút, Đỗ Đức Trí đang định nói tiếp, thì Nhậm Thừa Vinh đứng sau lưng anh nói.
" Anh dùng ánh mắt nóng rực đấy nhìn cơ thể của Nhiên Nhiên, có thể Nhiên Nhiên thấy khó chịu, chính là đây là lần đầu anh lại có ý muốn không an phận với Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên của hiện tại chứ không phải trước kia.
Nếu là Nhiên Nhiên của trước kia, anh sẽ không nhìn như vậy! Vì Nhiên Nhiên, vì đó là Nhiên Nhiên anh mới như vậy! "
Tô Hiển Nhiên đứng đó, trong đầu cứ vang lên giọng nói của hai anh chồng ở đằng sau, cô quay đầu ra sau nhìn hai anh, ánh mắt nhất thời đỏ lên.
Hai anh biết... chứ không phải không biết, hai anh để ý chứ không phải không để ý...
Khi Tô Hiển Nhiên đang định nói gì đó thì Đỗ Đức Trí lại nói.
" Anh không bao giờ khuất phục hay đầu hàng bất kỳ ai, Tô Hiển Nhiên từng đánh anh, hành hạ anh, tra tấn anh, nhưng anh không bao giờ khuất phục nhưng Nhiên Nhiên lại khác, anh bất chấp... bất chấp sĩ diện, cái tôi của bản thân mà quỳ dưới chân Nhiên Nhiên một cách chân thành chứ không phải gượng ép như trước kia.
Nhiên Nhiên... tin bọn anh đi được không? "
Tô Hiển Nhiên thật sự khóc, nước mắt cô rơi xuống, rơi xuống vì vui mừng, vì trút bỏ gánh nặng, vì chính bản thân cô biết hai anh đều thật sự muốn yêu chính cô, chính cô chứ không phải ai khác.
Có những chuyện, cô thật muốn nói nhưng lý trí mách bảo cô không nên nói, vì đây không phải thời cơ tốt.
Tô Hiển Nhiên nín khóc, nhìn chằm chằm hai người đàn ông đang quỳ xuống trước mặt cô kia, môi câu lên, thu lại toàn bộ cảm xúc lạnh giọng nói.
" Còn không mau ôm em đi tắm! "
" A "
" A " hai anh chồng đồng thanh " a " lên.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi hai người đều tràn ngập vui vẻ nhanh chóng đứng dậy đi về phía Tô Hiển Nhiên.
Đỗ Đức Trí ôm cô lên, Nhậm Thừa Vinh đi song song vui vẻ.
Tô Hiển Nhiên nhìn hai anh chồng đang rất cao hứng, môi cô khẽ bĩu ra nói.
" Hứ! Em ghi âm hết rồi đấy! Sau này một trong hai anh, hay cả hai anh dám làm gì sai trái với lương tâm và em thì chính mình tự biết hậu quả đi. "
Tuy cô hung hăng nói thế nhưng cả hai anh chồng vẫn có thể nhìn ra Tô Hiển Nhiên đang rất cao hứng...