Môi Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí khẽ câu lên cười nham hiểm.
" Muốn... Trí... Vinh... muốn... a... không... đừng như vậy... a... " hai cây vật nam tính đang không ngừng cọ sát bên miệng hang động ngập nước của Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên khó chịu cắn chặt môi, hai mắt tràn ngập lửa dục khát cầu nhìn Đỗ Đức Trí.
Đỗ Đức Trí chỉ nhìn cô mà không đi vào, ngay cả Nhậm Thừa Vinh cũng không hề có ý định đi vào.
Tô Hiển Nhiên biết... cô mà không nói thì nhất định phải nhịn.... chính là cô biết nói gì... nói làm sao? Không lẽ...
" Ưm... " chết tiệt! Còn xấu hổ gì nữa Tô Hiển Nhiên, đâu phải lần đầu mày đòi hỏi đâu....
Tô Hiển Nhiên dụi đầu vào hõm vai của Đỗ Đức Trí khẽ nói.
" Nằm... ưm... nằm xuống... "
Đỗ Đức Trí ngoan ngoãn nghe theo nằm xuống, Nhậm Thừa Vinh ở ngay phía sau, Tô Hiển Nhiên đang ở tư thế ngồi lên người của Đỗ Đức Trí.
Cô nuốt nhẹ một ngụm nước bọt nhìn anh, hai mắt đảo qua đảo lại khẽ nói.
" Trí... ưm... vào... vào trước... "
Đỗ Đức Trí nhíu mày, tay đưa xuống dưới cầm vật nam tính cương cứng của anh cọ cọ nhẹ miệng hang, sau đấy mới đi vào, chính là miệng hang rất nhỏ, Tô Hiển Nhiên không nhịn được ăn đau, cô mím chặt môi, hai mắt đỏ ứng, không nhịn được mà nước mắt chảy xuống.
Đỉnh đầu vật nam tính vừa chui lọt, Tô Hiển Nhiên thở phào nhẹ nhõm, Đỗ Đức Trí cứ nằm im bắt động, hoàn toàn không có ý định di chuyển.
" Trí... " nhìn thấy trong mắt anh tràn ngập ý cười, Tô Hiển Nhiên biết rõ... cô không động chính là chịu thiệt lại chịu đau, cắn chặt răng.
" Hô... " nhẹ nhàng ngồi từ từ xuống.
" A... " cơn đau ập tới, nhưng cô vẫn không từ bỏ.
Ngồi xuống tiếp...
" Ưm... ư... a... " mãi cho đến khi cả một vật nam tính to tướng của anh vào sâu trong cô.
Tô Hiển Nhiên nhìn Đỗ Đức Trí cầu cứu... cô không thể động tiếp a... rất đau.
Đỗ Đức Trí bị bóp chặt đến muốn bắn, đây là cảm giác đầu tiên của anh.
Nhìn người mình yêu đang chủ động đem vật to lớn ấy nuốt vào, anh không khỏi vui sướng trong lòng.
Mông anh nhẹ nhàng nhấp theo nhịp nhanh dần nhanh dần...
Tô Hiển Nhiên cũng bắt đầu lâm vào tình trạng rên rĩ.
Tô Hiển Nhiên mê mang trong cơn khát tình, mà quên mất bản thân cô còn đang phải sắp tiếp thu một cây nam tính to tướng khác.
Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên và Đỗ Đức Trí đang không ngừng người đẩy người lùi, sự ghen tuông cùng tức giận mà bản thân vốn cố khắc chế đột ngột tung ra.