" Trí Trí sao lại không trả lời em? " Tô Hiển Nhiên thấy Đỗ Đức Trí im lặng cô nhíu mày bĩu môi hỏi.
Đỗ Đức Trí hít một hơi sâu, nhìn Tô Hiển Nhiên hỏi.
" Nhiên Nhiên muốn thử? "
" ẶC... không có! " Tô Hiển Nhiên đỏ mặt chối, làm sao cô lại BJ được cơ chứ... cô là con gái phải thật thật và vô cùng rụt rè.
Đỗ Đức Trí nhếch mép.
" Nếu không thử thì Nhiên Nhiên đừng hỏi nữa, Nhiên Nhiên ngồi đây đợi một chút để anh nấu cho Nhiên Nhiên ăn. "
Tô Hiển Nhiên im lặng nghĩ nghĩ môi câu lên giảo hoạt nói.
" Muốn ôm. "
Đỗ Đức Trí tay đang xắt thịt cứng đờ.
" Nhiên Nhiên... "
" Trí Trí vừa ôm Nhiên Nhiên vừa làm không được sao? "
Tô Hiển Nhiên đáng thương hề hề nói.
Đỗ Đức Trí mím môi.
" Nhiên Nhiên đang mang thai anh không thể nào cõng được sẽ đè bẹp đứa bé. "
" Phía bên trước, anh vẫn hay ôm Nhiên Nhiên như vậy mà... " Tô Hiển Nhiên không buông tha nói.
Đỗ Đức Trí nhíu mày.
" Nhiên Nhiên... anh đang nấu ăn. "
" Nhưng em muốn được Trí Trí ôm cơ. "
Tô Hiển Nhiên phồng má nói.
Đỗ Đức Trí không biết làm gì hơn ngoài việc ôm cô lên để cô đu lên người anh.
Tô Hiển Nhiên vừa ý cười khanh khách vui vẻ.
Đỗ Đức Trí thì thở hắc ra.
Anh nên làm gì với vợ bầu đây.
Tô Hiển Nhiên như một con khỉ đu lấy Đỗ Đức Trí, Đỗ Đức Trí vừa đi vừa lo lắng, anh không sợ gì chỉ sợ không may làm cô té hay đụng này kia làm đau cô thôi.
Khi Đỗ Đức Trí đang loay hoay nấu ăn thì Nhậm Thừa Vinh đi xuống, thấy một người đang làm còn một người thì ôm chặt.
" Làm gì thế. "
Vừa nghe thấy giọng của Nhậm Thừa Vinh, Đỗ Đức Trí thở phào một hơi nói.
" Nhanh qua đây ôm Nhiên Nghiên. "
" A!? " Nhậm Thừa Vinh đi đến ôm lấy Tô Hiển Nhiên.