Cảm giác tê dại đột ngột ập tới làm Tô Hiển Nhiên không nhịn được mà càng rên rỉ ngày một to hơn.
Nhậm Thừa Vinh vừa liếm vừa đưa mắt lên nhìn cô, môi anh khẽ câu lên thích thú.
Tô Hiển Nhiên cứ.
" Hưm... ưm... "
Nhậm Thừa Vinh cũng không trêu chọc cô quá lâu, chỉ liếm nhè nhẹ, lại dùng đầu lưỡi thọc sâu vào trong hang động một cái thì anh đứng dậy, một tay tự kéo khóa quần, người anh khom xuống hôn lấy môi Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên đón nhận nụ hôn của anh thật nồng cháy... cũng chẳng còn biết trời trăng gì ngoài việc giờ này cô cần thứ gì đó " ĐÂM " sâu vào trong cô.
Nhậm Thừa Vinh dùng đỉnh vật nam tính cọ cọ miệng hang, mút lấy vành tai của cô nhè nhẹ hỏi.
" Muốn không? "
" Ư... Vinh... đâm em... "
" Nhiên Nhiên có muốn không? " Nhậm Thừa Vinh liếm vành tai cô, thổi khí vào, khiến cả người Tô Hiển Nhiên không kiềm được mà run lên hỏi.
" Muốn... ưm... " Tô Hiển Nhiên hai tay để về sau chống thân thể sắp bị ngã mà lim dim nũng nịu đáp.
Nhậm Thừa Vinh môi câu lên, anh dịch nhẹ một chút, vật nam tính chui vào một chút, anh không hề có ý định đi sâu vào.
" Ư... Vinh... " Tô Hiển Nhiên khó chịu đến sắp chết rồi... cô muốn động...
Nhậm Thừa Vinh một tay xoa vú cô, môi anh kề sát vai cô, không ngừng kích thích cô nói.
" Nhiên Nhiên muốn anh hay muốn thứ này... " nhấp nhẹ một cái lại lui ra.
" A... ưm... "
" Muốn... thứ này... " Tô Hiển Nhiên theo bản năng trả lời.
Nhậm Thừa Vinh nhíu mày lui ra một chút.
" Vinh... đừng ra... " cảm nhận được thứ trướng to nóng bỏng đang muốn lui ra khỏi, Tô Hiển Nhiên vội vàng nói.