Bàn tay to lớn của Nhậm Thừa Vinh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô, môi anh nhếch lên nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên mãi không thôi.
Ánh mắt nhu hòa tràn ngập yêu thương cùng cưng chiều đều dùng để nhìn mỗi mình cô.
Tô Hiển Nhiên đã ngủ say, lúc này cô cảm giác có thứ gì đó mang mát bên cạnh, cô không tự chủ mà dùng đôi tay nhỏ bé của mình nắm lấy, môi cô câu lên vui thích ngủ ngon lành.
Nhìn hành động đáng yêu như này của Tô Hiển Nhiên, Nhậm Thừa Vinh trong lòng ấm áp không thôi.
Đỗ Đức Trí từ trong phòng tắm đi ra nhìn Nhậm Thừa Vinh, không nhanh không chậm ngồi phía còn lại bên cạnh Tô Hiển Nhiên khẽ nói.
" Ngày mai chúng ta nên đưa Nhiên Nhiên theo không? " không phải anh tự mình quyết định không được mà anh và cả Nhậm Thừa Vinh đều là chồng của Tô Hiển Nhiên, vì thế chuyện của Tô Hiển Nhiên, hay muốn đưa Tô Hiển Nhiên đi hay không không phải chỉ cần một mình anh đưa ra quyết định sẽ ổn.
Tô Hiển Nhiên từng nói ' em đều yêu thương hai anh ngang nhau, và càng sẽ không bao giờ có cái ý định yêu người này nhiều hơn người kia. '
Vì vậy, Đỗ Đức Trí biết anh hay cả Nhậm Thừa Vinh có làm gì đi chăng nữa thì tình yêu của Tô Hiển Nhiên cũng sẽ không bao giờ nghiêng về bất cứ ai nhiều hơn.
Nhậm Thừa Vinh không rút tay anh ra khỏi móng vuốt của Tô Hiển Nhiên mà cứ để đó, thi thoảng lại bóp nhẹ ngón tay nho nhỏ của cô.
Anh ngẩng đầu nhìn về hướng Đỗ Đức Trí nói.
" Tôi nghĩ nên đưa Tô Hiển Nhiên theo, một ngày mai thật sự sẽ rất bận, cho dù cả hai chúng ta dư sức cũng không làm xuể mà về nhà chăm Nhiên Nhiên hai, hai là Nhiên Nhiên không thể ở nhà một mình thường xuyên. "
Đỗ Đức Trí gật nhẹ đầu, anh hiểu... chứ sao không hiểu.
Người bên anh cũng như bên Nhậm Thừa Vinh chắc chắn đã bắt được sóng truyền của đứa bé trong bụng Tô Hiểm Nhiên, cho dù có sớm hay là muộn thì một ngày nào đó không xa những người đó sẽ đến đây.
Anh không hề muốn Tô Hiển Nhiên bị bất cứ chuyện gì, và thứ duy nhất có thể duy trì điều đó chính phải ở bên cạnh Nhiên Nhiên thật lâu.
- --------
Tô Gia.
Tô Hiển Như sau khi đến công ty trở về nhà, thì đập vào mắt bà là gia chủ của Kiều Gia.
Tô Hiển Như không chần chừ mà ngồi xuống bên phòng khác nhìn Kiều Hà Ly nói.
" Không biết Kiều phu nhân đến đây có chuyện gì? "
Kiều Hà Ly nuốt một ngụm nước bọt cười nói.
" Như Như, sao bà nói chuyện xa lạ như vậy? Chúng ta dù gì cũng là... "
Hai chữ thông gia còn chưa kịp nói thì Tô Hiển Như đã nói chặn ngang lời bà.
" Kiều phu nhân, chúng ta vốn dĩ là người xa lạ...