Cũng không biết là có phải hay là hai cục cưng được thật nhiều nguyên khí, chân khí từ hai baba của hai bé nên rất nhanh Tô Hiển Nhiên từ trong cơn đau co thắt của giấc mơ mà tỉnh dậy.
" Trí Trí... Vinh Vinh... " giọng Tô Hiển Nhiên run rẩy lêu lên, hai mắt cũng dần dần mở ra.
Cảm giác đau đớn từ giấc mơ làm cô không nhịn được mà nhìn về hướng bụng nhô to hơn ngày kia.
Tô Hiển Nhiên biết chính bản thân mình không thể nào sinh ngay, nhưng bụng to đó, cơn đau đó toàn bộ đều là giấc mơ nhưng sao lại chân thật đến như vậy.
Thái tử phi... người phụ nữ đó là ai? Vì sao ngay cả Đỗ Đức Trí cũng gọi cô ta là thái tử phi, không lẽ Đỗ Đức Trí đã có vợ...
Càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng lo lắng sợ hãi hơn bao giờ hết.
Hai mắt ẩm ướt mở ra nhìn chằm chằm Đỗ Đức Trí, sau đấy lại nhìn về Nhậm Thừa Vinh, Tô Hiển Nhiên không chần chừ đẩy Đỗ Đức Trí ra mà chui vào lồng ngực của Nhậm Thừa Vinh.
Hai mắt cô đỏ ửng ẩm ướt như một con mèo nhỏ bị bỏ mặc bên ngoài trời mưa to giông bão vậy.
Đỗ Đức Trí bị đẩy, hai mắt anh trừng to không tin mà nhìn về hướng Tô Hiển Nhiên đang vùi đầu vào lòng Nhậm Thừa Vinh, lại nhìn hai tay trống trơn của mình.
" Nhiên Nhiên. " Đỗ Đức Trí hai mắt trừng to kêu lên nhìn Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên mím chặt môi đáng thương hề hề mà nhìn Đỗ Đức Trí, tay cô run rẩy nắm chặt lấy cổ áo của Nhậm Thừa Vinh.
Nhậm Thừa Vinh như nhìn ra chuyện gì đó, tay anh khẽ vỗ nhẹ lưng cô không nhanh không chậm nói.
" Không sao Nhiên Nhiên đừng sợ. "
Tô Hiển Nhiên gật nhẹ đầu, có giữ giọng nói của mình không quá run rẩy mà nói.
" Đỗ Đức Trí, anh có vợ rồi có đúng không? " cứ nghĩ bản thân sẽ không sao, sẽ thật bình tĩnh, nhưng khi thốt ra câu hỏi đó, Tô Hiển Nhiên mới biết.
Bản thân cô không hề giữ được bình tĩnh.
Đỗ Đức Trí nhíu chặt mày hô khẽ.
" Nhiên Nhiên, em đang nói cái gì vậy? "
Tô Hiển Nhiên tay nắm chặt lấy tay áo của Nhậm Thừa Vinh, không nhanh không chậm quát.
" Anh còn nói dối... rõ ràng... rõ ràng anh đã có vợ. "
Tuy đấy chỉ là một giấc mơ, nhưng cô biết rõ nếu không có lửa làm sao có khói...
Đỗ Đức Trí thấy Tô Hiển Nhiên không giữ được bình tĩnh, anh cũng không đành lòng mà khiến cô khó chịu, giọng anh dịu xuống hỏi.