Tô Hiển Nhiên tỉnh dậy, hai mắt mở ra, ký ức vài tiếng trước dần dần ùa về, cô nhìn quanh căn phòng một vòng cũng nhận ra đây không phải phòng của mình, nhưng cô không nói gì hay làm gì mà chỉ nằm im một chỗ.
Lúc này cô bình tĩnh lại, cái cơn ác mộng kia cũng hiện rõ trong đầu cô.
Đứa bé đó là con cô, nhưng cô lại không được nhìn, không được chạm vào, Tô Hiển Nhiên nhớ về hình ảnh đó, hình ảnh bản thân cô đơn đó thì hai mắt không nhịn được đỏ lên.
Cô nên làm gì đây, nếu như giấc mơ là thật... thì cô nên làm gì bây giờ...
Những gì trong mơ cứ như là thật vậy, có khi nào giấc mơ đó là tương lai của cô không... hoàng tử... con cô là hoàng tử... hai anh chồng cô cũng là thái tử sao? Nếu thật sự như vậy... thì cô nên làm gì đây...
Mất con... mất hai anh chồng... cô đều không muốn.
Tô Hiển Nhiên nằm đó ngây ngốc một lúc lâu thì cánh cửa phòng mở ra, Nhậm Thừa Vinh vào trước sau đó là Đỗ Đức Trí.
Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí nhìn thấy Tô Hiển Nhiên tỉnh dậy, hai người vội vàng đi nhanh về phía giường gọi.
" Nhiên Nhiên. "
" Nhiên Nhiên. "
Trong tiếng gọi đó không giấu được sự vui mừng hòa lẫn với lo lắng của họ.
Tô Hiển Nhiên nhìn hai anh chồng đang đứng trước mặt cô, cô bĩu môi khẽ nói.
" Ngồi xuống đỡ em dậy coi, đứng đó làm gì? "
Hai anh chồng vừa nghe Tô Hiển Nhiên nói, hai anh nhanh chóng ngồi xuống đỡ Tô Hiển Nhiên lên.
Tô Hiển Nhiên bĩu môi nhíu mày nói.
" Sau này không được như vậy nữa biết không hả? "
Gật gật, Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí gật đầu liên tục, mãi một lúc Đỗ Đức Trí mới hỏi.
" Nhiên Nhiên muốn đi bệnh viện không? "
Tô Hiển Nhiên nghĩ nghĩ gật đầu một cái, cho dù cô muốn tiết kiệm tiền, thì cô cũng không thể không lo cho hai cái chân của mình, cho dù là bị gì hay sắp đến kỳ phát tình như trong truyền thuyết thì cô vẫn muốn đi nhìn xem bản thân có bị làm sao không.
Nhậm Thừa Vinh im lặng không nói gì mà chỉ nhìn Tô Hiển Nhiên, Tô Hiển Nhiên thấy lạ liền nhìn chằm chằm Nhậm Thừa Vinh nhíu mày, thấy anh im lặng hơn mọi ngày cô liền hỏi.
" Xảy ra chuyện gì sao? " hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?
Nhậm Thừa Vinh lắc đầu cái, anh cúi đầu xuống như cô dâu bị chồng ăn hiếp.
Tô Hiển Nhiên nhíu mày không nhanh không chậm nói.
" Rốt cuộc anh bị làm sao? " nói xong lại nhìn về phía Đỗ Đức Trí, Đỗ Đức Trí im lặng không nói gì.
Tô Hiển Nhiên nhìn Nhậm Thừa Vinh, lại nhìn Đỗ Đức Trí.
Rốt cuộc là hai tên này bị làm sao đây? Sao lại cứ im im như vậy! Bộ trong thời gian cô ngủ đã xảy ra chuyện gì nữa hay sao?