Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 1: Ly hôn



Trên lầu hai của một salon nổi tiếng trong thành phố G, một nhà tạo mẫu đẹp trai, lại cực kỳ dịu dàng đang xác nhận lại một lần nữa: “Tiểu thư, cô định cắt toàn bộ sao?”

An Tiểu Phàm đang chán ghét nhìn chằm chằm vào cái đầu có mái tóc nâu uốn cong gợn sóng kia, lạnh lùng nói: “Cắt!” Dáng vẻ giống như mái tóc này đã đắc tội với tổ tông mười tám đời nhà cô.

Cô bạn gái Lý Phỉ đứng một bên khẩn trương ôm chặt cánh tay của nhà tạo mẫu, đương nhiên là không thể không nghi ngờ cô thừa cơ ăn vụng đậu hũ của anh chàng đẹp trai này, nhưng mà cô cũng rất sợ, nếu như một kéo này cắt xuống thì sau này, người chị em tốt của cô sẽ biến thành một tiểu ni cô, ăn chay niệm Phật mất, chỉ nghe thấy giọng của cô giật mình nói: “Cậu định làm thật à? Mái tóc này chính là bảo bối của người kia nhà cậu, không phải cậu vẫn thường nói, mỗi lần hai người. . . . . .” Ý thức được còn có một soái ca đang đứng ở đây, cô nói một cách mập mờ: “Hai người các cậu mỗi lúc đến cái thời khắc quan trọng kia, việc anh ta thích nhất vẫn là vuốt ve mái tóc của cậu, lại còn đem vẻ đẹp của cậu so sánh với hoa nữa, chưa kể cứ hai ba hôm là lại đưa cậu đến salon làm tóc, hận không thể một ngày hai mươi giờ chăm sóc, bốn giờ còn lại thì cậu cùng lăn lộn đùa giỡn với anh ta ở trên giường. Bây giờ cậu lại lên cơn động kinh gì vậy?”

Tiểu Phàm soi gương, bình tĩnh khạc ra ba chữ: “Sợ phiền toái!”

Lý Phỉ bật cười: “Cái người này, hôm nay chắc chắn là cậu bị động kinh thật rồi, bình thường không phải cậu vẫn nói chồng cậu luôn mồm luôn miệng như thế khiến cậu cảm thấy vui sao? Sao bây giờ lại. . . . .” Nói đến đây, cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì, nhướng mày lên nói: “Cậu cãi nhau với ông xã rồi hả?”

Tiểu Phàm toét miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không có.”

Lý Phỉ giống như hiểu ra, nói: “Vậy là do không sử dụng biện pháp an toàn, cậu có thai rồi à?”

Tiểu Phàm sợ cô nói thêm gì nữa, càng nói càng kéo dài, trực tiếp phun ra hai chữ: “Ly hôn!”

Lý Phỉ sửng sốt nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười: “Cậu đừng có đùa thái quá như vậy chứ, tớ còn lạ gì cậu sao, đồng chí Dịch đem vợ con cưng chiều giống như tổ tông vậy, còn cậu thì cả ngày nhớ kỹ đến cả chuyện vệ sinh ăn uống của anh ấy, chỉ cần anh ấy eo mỏi lưng đau là cậu lại khẩn trương xin nghỉ để về chăm sóc, y hệt như năm đó Tiểu Lý Tử hầu hạ Từ Hi thái hậu vậy.”

Tiểu Phàm cảm thấy vô cùng xấu hổ, nghĩ đến những chuyện trước kia mình đã làm lại bị coi thường liền cảm thấy thật con mẹ nó có lỗi với bản thân!

Cô kiên quyết yêu cầu nhà tạo mẫu cắt ngắn mái tóc của mình, trong lòng thầm nghĩ: “Không phải chỉ là đàn ông thôi sao, chị đây cần gì phải vì anh ta mà chịu đựng uất ức để cầu toàn, cả ngày giả bộ làm khuê nữ phục vụ không ngừng, cuối cùng cũng. . . . . . .Thôi, chuyện đã đến nước này thì nói ra cũng chả làm được gì nữa!

Cuối cùng, mái tóc của cô vẫn bị cắt ngắn, đương nhiên không phải là toàn bộ, tuy trong lòng của An Tiểu Phàm cảm thấy không thoải mái cho lắm, nhưng cũng không đến mức bất mãn.

Mái tóc ngắn, gọn gàng sạch sẽ, hơi lệch sang bên trái, ôm sát vào má, bên phải thì ngắn hơn một chút, được cô vén ra sau vành tai, đối với kiểu tóc mới này của mình, Tiểu Phàm cảm thấy rất hài lòng, cô nhướng mày nhìn Lý Phỉ, nói: “Chị đây có đẹp trai không?”

Lý Phỉ hiểu Tiểu Phàm rất rõ, bình thường cô sẽ không bao giờ lấy hôn nhân của chính mình ra nói giỡn, hôn nhân của hai người này được tất cả mọi người trong nhóm bọn họ công nhận là trời sinh một đôi, chưa nói đến chuyện hai người đều yêu thích đối phương, đã vậy còn môn đăng hộ đối, khi ấy, còn có người nhận xét rằng: “Thật con mẹ nó làm cho người khác hâm mộ, mấy người nói xem, trên đời này ngoài bọn họ ra còn có thể tìm ra được ai thích hợp hơn nữa?”

Lúc bước chân ra khỏi tiệm salon, Tiểu Phàm nhận được một cuộc điện thoại, sau đó, sự vui vẻ lúc vừa mới cắt tóc xong đã tan thành mây khói. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là thời tiết trên khuôn mặt của cô, đang từ ngày nắng ấm lại trực tiếp trở thành mây đen dày đặc.

Lý Phỉ hỏi: “Đồng chí tiểu Dịch đã xảy ra chuyện gì à?”

Tiểu Phàm nhân lúc đang đón xe nói với Lý Phỉ: “Đơn từ chức của tớ đã bị người khác gỡ xuống rồi.”

Lý Phỉ giật mình: “Sao lại nghiêm trọng đến mức phải từ chức, mới được một thời gian ngắn thôi mà, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra cái chuyện kinh thiên động địa gì vậy?”

Ngồi trên xe taxi, Tiểu Phàm nói: “Anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài cho nên tớ đã ly hôn rồi.”

“Đồng chí tiểu Dịch cũng giống như cậu thôi, ở trên quan trường, ngẫu nhiên gặp dịp thì chơi, cậu cũng chưa cho anh ấy cơ hội giải thích mà đã trực tiếp phán quyết như vậy thì cũng quá tàn nhẫn rồi.”

Tiểu Phàm nở nụ cười: “Tàn nhẫn? Nếu tớ tàn nhẫn thì đã cho người gửi hình trực tiếp lên tòa soạn báo xuất bản hàng tuần để cho anh ta thân bại danh liệt rồi.”

Lý Phỉ khinh bỉ nhìn cô một cái: “Cậu mà có thể làm như vậy thì tớ sẽ đổi sang họ của cậu luôn. Tớ bảo này, cậu cũng khờ thật đấy, cậu ly hôn lúc này không phải là khiến cho tiểu tam có cơ hội để tiến thêm một bước nữa, thay thế vị trí của cậu hay sao? Cậu nên mạnh mẽ kiên quyết, đấu với cô ta một trận, để cho cô ta biết khó mà lui, cậu còn nhớ rõ chúng ta vẫn thường hay xem tiểu thuyết cung đấu, trạch đấu không, nhiều chiêu thức như vậy, cậu cứ tha hồ chọn đại một chiêu khiến cho tiểu tam chết cũng không có chỗ chôn thân. . . . . . . . .”

Tiểu Phàm nhìn Lý Phỉ, phun ra ba chữ: “Bệnh thần kinh.”

Cô hạ cửa kính xuống, châm một điếu thuốc, nhìn khói trắng bay lượn lờ trước mắt, tức giận nói: “Tớ thật sự con mẹ nó quá ngu ngốc, vì Dịch Đông Thần mà chính bản thân mình cũng không quan tâm, cậu nói đúng, tớ cẩn thận phục vụ anh ta giống như là đang hầu hạ tổ tông vậy, đã thế lại còn cảm thấy ngày hôm đó thật ngọt ngào như mật nữa chứ.”

Rất nhanh đã đến thành phố G, Tiểu Phàm dập tàn thuốc lá, lại nhai thêm vài viên kẹo chewing gum.

Lý Phỉ cười: “Chúng ta là nhà giáo nhân dân, nếu bây giờ có học sinh nào mà nhìn thấy bộ dáng sa sút này của cậu thì chắc rớt cả mắt kính ra mất.”

Tiểu Phàm nói: “Tương lai của Tổ quốc không thể nào tàn phá, một giáo viên không thể không thể làm ra chuyện sai trái.”

Hai người vừa bước vào trường học liền tươi cười, trưng ra khuôn mặt hiền lương thục đức, đối mặt với học sinh đều ân cần thăm hỏi, đáp lễ nhiệt tình, đúng như câu nói: đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.

Tiểu Phàm và Lý Phỉ đều là giáo sư của trường đại học G, Tiểu Phàm phụ trách bộ môn ngữ Văn, còn Lý Phỉ thì lại chuyên môn về nghệ thuật biểu diễn, hai người này từ nhỏ đã thường hay cấu kết, thông đồng với nhau, lại cùng nhau đến trường, cùng nhau công tác ở một chỗ, tình bạn quả thật giống như kim cương—— cực kỳ vững chắc.

Nhưng mà hôm nay Tiểu Phàm lại không có tiết, cô đến trường học rồi đi thẳng một mạch đến phòng hiệu trưởng, cô rất muốn biết vì cái gì mà thư từ chức của cô lại bị chìm xuống đáy biển như vậy, mà hôm nay, cô còn nhận được thông báo chuyển nơi công tác.

Còn chưa kịp đến cửa phòng, Tiểu Phàm đã nghe thấy tiếng phụ nữ trung niên của mấy giáo sư đang nói chuyện với nhau.

“Hiệu trưởng, tất cả mọi người đều không hiểu được điều mà ngài nói. Không sai, giáo sư An giảng bài rất sinh động, được rất nhiều học sinh yêu mến. Đáng tiếc, kinh nghiệm của cô ấy còn quá ít, nếu để cô ấy làm trợ lý cho hiệu trưởng thì quả thật khiến cho người khác không phục.”

“Đúng vậy, giáo sư An còn trẻ tuổi như vậy, lại không có cống hiến gì vượt trội, bây giờ lại được bổ nhiệm lên làm trợ lý cho hiệu trưởng, chắc chắn sẽ có không ít lời ra tiếng vào, nào là quy tắc ngầm, đi cửa sau, không chỉ riêng một mình giáo sư An phải gánh chịu mà thanh danh của trường học cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Tiểu Phàm nở nụ cười, bình thường, mấy người này nói chuyện cũng không liên quan đến cô. Đối với sự việc lần này, cô cũng vô cùng bất đắc dĩ, không phải là cô không muốn tạo mối quan hệ tốt với bọn họ, chỉ là những sự hâm mộ và ghen tị này, cho dù cô có giả vờ không biết cũng không thể dễ dàng xóa bỏ được, huống chi cô cũng không muốn vì để làm vừa lòng người khác mà phải khiến cho mình chịu uất ức.

Cuộc đời này là sống cho bản thân, chứ không phải là sống cho người khác. Tiểu Phàm rất tin tưởng vào câu nói này.

Hiệu trưởng cao giọng nói đây là an bài của bộ giáo dục khiến cho vài người quay trở về, lúc mấy người bước ra cửa lại trông thấy Tiểu Phàm, trên mặt mỗi người đều không nhịn được, xấu hổ nở nụ cười, cũng chưa kịp chào hỏi liền rời đi.

Tiểu Phàm nghĩ, cũng không tệ lắm, ít nhất còn biết được nói xấu sau lưng người khác là hành vi không có đạo đức, cho nên mới sợ cô biết như vậy.

Tiểu Phàm hỏi hiệu trưởng về việc chuyển công tác là như thế nào, quan trọng là thư từ chức của cô bây giờ đang nằm ở đâu?

Hiệu trưởng thành khẩn nói: “Tiểu Phàm à, việc này cũng là trên bộ suy xét đến biểu hiện xuất sắc của cô, còn có đủ loại nguyên do khác nữa nên mới đưa ra quyết định như vậy, cô cũng đừng phụ lòng người khác.”

Tiểu Phàm nói: “Hiệu trưởng, ngài đừng hù tôi, trên bộ giáo dục làm sao lại rảnh rỗi mà quan tâm đến chức vị của một giáo sư nhỏ nhỏ như tôi đây, chắc chắn là do ngài an bài rồi.”

Hiệu trưởng khoát tay: “Trước đây không lâu, bộ giáo dục có liên lạc với tôi, nói về vấn đề của cô, Tiểu Phàm à, việc này là cô làm cho trường chúng ta hãnh diện rồi. Thứ nhất, điều này nói lên rõ ràng là trên bộ giáo dục rất chú ý đến tài năng và sức lực của giáo viên trường chúng ta, đây chính là vinh quang của chúng ta. Thứ hai, trên cục đưa ra cái quyết định này, chắc chắn là bọn họ có chủ ý khác, cô phải cố gắng thực hiện cho tốt.”

Đã biết rõ ràng là ý kiến của ai, Tiểu Phàm liền chạy một mạch đến chỗ Bộ giáo dục.

Cô vốn dĩ muốn từ chức tạm thời là định đi đâu đó để cho khuây khỏa nỗi buồn bực trong lòng một chút, cái chuyện ly hôn này thật sự là đã hao tổn không biết bao nhiêu sức lực và tinh thần của cô rồi.

Chỉ là, Tiểu Phàm cũng không nghĩ đến sẽ gặp Dịch Đông Thần ở đó, anh ta còn đang nhàn nhã uống trà, nói chuyện phiếm với cục trưởng, trông thấy một màn như vậy, Tiểu Phàm đều đã hiểu ra tất cả.

Cái người chồng trước này của cô quả nhiên rất tốt, thật sự rất tốt!

Cô thật sự không biết, rốt cuộc cái người đàn ông này muốn như thế nào, ở bên ngoài. . . . .chính là anh ta, không muốn ly hôn cũng là anh ta. Đúng, là do cô uy hiếp, nếu không ly hôn, cô sẽ đem tất cả mọi chuyện phanh phui, nhưng tại sao cuối cùng lại giống như chính cô mới là người từ bỏ anh ta!

Lúc Tiểu Phàm đang đứng ở trước cửa Bộ giáo dục để bắt taxi, một chiếc Toyota màu đen chạy đến bên cạnh cô, vừa nhìn thấy bảng số xe, một dãy số 0 liên tiếp, nghĩ cũng không cần nghĩ, liền biết là xe cơ quan của Dịch Đông Thần.

Cô chỉ nhìn thấy anh hạ cửa kính xuống, tay đặt trên vô lăng, nói: “Lên xe!”

Tuy không quen nhìn cái điệu bộ này, nhưng cô cũng muốn nhân cơ hội này để nói rõ ràng anh, vì vậy, Tiểu Phàm lại một lần nữa bước lên chiếc xe cơ quan của Dịch Đông Thần. Ngồi trên xe này, cảm nhận lớn nhất chính là lái xe vô cùng thuận lợi, không ít chiếc xe sau khi nhìn đến cái biển số này đều sẽ tự giác nhường đường.

Giống như phụ nữ có thai ngồi trên xe bus sẽ được hầu hết tất cả mọi người nhường chỗ, mà một vài người không nhường thì sẽ bị mọi người xem thường, khinh bỉ người này không biết đức hạnh.

Tiểu Phàm còn chưa mở miệng nói chuyện thì đã nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Địa chỉ?”

Chắc là đang hỏi chỗ ở hiện giờ của cô phải không, Tiểu Phàm cười: “Phó thị trưởng Dịch, anh nhất định phải lái chiếc xe này đến chỗ ở của tôi sao? Anh không lo lắng ngày mai, tin đồn về anh sẽ bị truyền đi huyên náo, đến lúc đó, không chỉ riêng chuyện chúng ta ly hôn giấu diếm không xong, mà cái người phụ nữ của anh ở bên ngoài kia chắc cũng không chịu nổi rồi.”

Dịch Đông Thần vẫn bình tĩnh nắm chắc vô lăng: “Báo chí truyền thông sẽ chỉ nói, thường ủy Phó thị trưởng không ngại vất vả, có thể trải nghiệm và quan sát dân tình. Trong vòng ba ngày ghé thăm những cơ nghiệp lớn nhỏ trong thành phố G, cũng quan tâm đến cả tình hình của người dân nơi đây.”

Tiểu Phàm chăm chú nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ: Dịch Đông Thần, anh điên rồi, không phải là quan lớn vẫn hay chèn ép người dân sao, anh đừng có nói một cách quang minh chính đại như vậy.

Trông thấy Tiểu Phàm vẫn không lên tiếng, Dịch Đông Thần lại nở nụ cười: “Cô rất thích ngồi ở trên xe tôi đi tham quan cảnh đẹp của thành phố G sao? Nếu cô muốn như vậy, tôi cũng không ngại chở cô đi hóng gió vài vòng đâu.”

“Chung cư XX lầu sáu. . . . . .” Dịch Đông Thần xuất chiêu còn ác hơn lúc trước, Tiểu Phàm cũng nhanh chóng tiếp chiêu.

Nhưng rồi rất nhanh, cô bắt đầu hối hận, bởi vì hành vi của cô có thể dùng một từ khái quát để hình dung, đó chính là: Dẫn sói vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.