Hải Nộ Triều Âm

Chương 3: Hận thù chồng chất



Sau khi rời khỏi Tạ gia trang, Phùng Phá Thạch đi từ cuối canh tư đến trưa ngày hôm sau tới thị trấn Vân Thai, còn cách Phùng Sơn bảo khoảng hai trăm dặm.

Trên quảng đường lại có nhiều sơn khê hiểm hóc khó đi, phải trải qua một buổi mới tới nơi.

Phùng Phá Thạch không ghé vào thực quán ăn uống vì sợ phí mất thời giờ, chỉ mua ba cái bánh bao, ăn vội vã rồi tiếp tục cuộc hành trình.

Cậu bé nghe trái tim đập mạnh bồi hồi hình như linh cảm trước đã có chuyện không lành xảy ra cho Phùng Sơn bảo.

Một điều nữa, Phùng Phá Thạch cần gấp rút gặp lại phụ thân Phùng Phá Sơn để trao lá thư của Trang chủ Tạ Chử Giang, bởi trong lá thư sư thúc viết có nhiều điều vô cùng hệ trọng liên quan tới Phùng Sơn bảo.

Phùng Phá Thạch trổ thuật khinh công đi mãi cho tới khi ánh nắng chiều vừa tắt đã tới con đường nhỏ quanh co dẫn vào Phùng Sơn bảo.

Con đường này tới Phùng Sơn bảo có hơn hai mươi dặm đường sá rất khó đi.

Phùng Phá Thạch vừa phi thân vào con đường nhỏ, chợt giật mình dừng bước.

Cậu bé ngẩng mặt nhìn lên trông thấy một vùng khói lửa cuộn lên mù mịt.

Vùng khói lửa kia rõ ràng đúng là nơi tọa lạc của Phùng Sơn bảo.

Phùng Phá Thạch kinh hãi kêu lên :

- Nguy rồi! Phùng Sơn bảo bị đốt!

Bọn nào đốt Phùng Sơn bảo, nếu không phải là kẻ thù thì còn ai nữa.

Cậu bé rất đỗi kinh hoàng bật thốt :

- Ta hãy trở về cho mau!

Phùng Phá Thạch thi triển khinh công thần tốc băng mình vào con đường nhỏ.

Trong lòng cậu bé nóng như có lửa đốt, muốn tới Phùng Sơn bảo trong nháy mắt để xem chuyện gì.

Đi được vài dặm, thình lình Phùng Phá Thạch nhận ra từ phía trong xa xa có một bóng người phi thân ra, khinh công thuộc hàng thượng thừa.

Phùng Phá Thạch giật mình nhủ thầm :

- "Kẻ nào chạy tới đây, ta hãy dừng lại chờ xem hắn là ai?"

Cậu bé thu hồi thân pháp, dừng lại bên đường chờ chiếc bóng từ phía trong đi tới.

Chiếc bóng tới dần dần có vẻ quen thuộc. Trong lòng Phùng Phá Thạch nôn nao hồi hộp.

Chẳng mấy chốc chiếc bóng chỉ còn cách Phùng Phá Thạch chừng năm mươi trượng.

Nhận ra chiếc bóng chính là Triệu Phi Tần, Phùng Phá Thạch vô cùng hoan hỉ.

Gã gọi to :

- Mẹ...

Triệu Phi Tần đang chạy tới, chợt nghe tiếng kêu ngẩng mặt lên nhìn.

Nhận ra Phùng Phá Thạch, mỹ phụ mừng rỡ kêu thương :

- Con!

Triệu Phi Tần phóng tới hai tay ôm chặt Phùng Phá Thạch, giọt lệ từ hai khóe mắt trào ra như suối.

Cách xa đã hơn một năm, nay gặp lại con mỹ phụ vì quá xúc động nghẹn cứng cổ họng chẳng nói được lời nào.

Phùng Phá Thạch ôm cứng lấy Triệu Phi Tần vùi đầu vào lòng mẹ, nước mắt tuôn ra thấm ướt áo mỹ phụ.

Thật lâu Triệu Phi Tần mới chịu buông Phùng Phá Thạch đưa tay lau giọt lệ.

Phùng Phá Thạch trỏ về hướng đám lửa cháy mịt trời, hỏi Triệu Phi Tần :

- Mẹ, đám cháy nào vậy?

Triệu Phi Tần sụt sùi :

- Con ơi, Phùng Sơn bảo đã bị đốt...

Phùng Phá Thạch tròn xoe hai mắt :

- Mẹ, kẻ thù nào đốt phá Phùng Sơn bảo?

Triệu Phi Tần thảm thiết :

- Kẻ thù...

Nhưng mỹ phụ vụt im bặt vì bên trái vừa nghe có tiếng vó ngựa từ phía trong Phùng Sơn bảo vọng tới.

Tiếng vó ngựa dập dồn, hình như rất nhiều tên kỵ mã sắp tới đây.

Phùng Phá Thạch nhìn về hướng có tiếng vó ngựa hỏi Triệu Phi Tần :

- Bọn người nào sắp chạy tới đây vậy mẹ?

Triệu Phi Tần nhìn đám cát bụi tung bay mà kinh hãi nói mau :

- Phùng nhi, bọn chúng đang đuổi theo mẹ...

Phùng Phá Thạch gấp lên :

- Bọn người nào vậy mẹ?

Triệu Phi Tần chưa kịp đáp lời, thình lình nghe tiếng quát từ phía sau :

- Đứng lại, nàng chạy không khỏi đâu.

Triệu Phi Tần hôm nay :

- Phùng nhi, chạy mau...

Mỹ phụ chụp lấy cánh tay Phùng Phá Thạch, hai người cùng trổ thuật khinh công chạy nhanh như gió hướng ra ngoài quan đạo.

Phía sau lưng tiếng vó ngựa ào ào, lại có tiếng quát to hơn :

- Đứng lại, nàng chạy không khỏi đâu.

Triệu Phi Tần càng thêm khiếp đảm, kéo lấy Phùng Phá Thạch trỗ thuật khinh công thần tốc chạy nhanh như khói tỏa.

Hai mẹ con Triệu Phi Tần chạy bất kể sự sống chết, bất kể hầm hố chông gai, đá ghềnh hai bên đường, miễn sao thoát khỏi bọn người đang đuổi theo rất gấp.

Ra tới quan đạo, Triệu Phi Tần và Phùng Phá Thạch vẫn chạy không ngừng nghỉ, bỏ xa dần dần tiếng vó ngựa ở phía sau lưng, chẳng bao lâu không còn nghe tiếng nữa.

Dù vậy, Triệu Phi Tần và Phùng Phá Thạch vẫn giữ nguyên tốc độ vì nơi này hãy còn gần con đường vào Phùng Sơn bảo.

Nửa thời khắc trôi qua, Triệu Phi Tần và Phùng Phá Thạch vượt qua khỏi cánh rừng già nguy hiểm, trước mặt hai người là một dãy núi đồi trùng trùng điệp điệp, ước lượng có tới mấy trăm ngọn núi, phải đi nửa ngày mới qua khỏi.

Nơi đây chỉ có một con đường độc đạo. Nếu mà bọn giáo đồ Thần Đạo giáo xuất hiện bất ngờ chận đường, quả thật là tuyệt lộ.

Trong lòng Triệu Phi Tần lo sợ không yên. Nhưng nơi đây là con đường duy nhất, chẳng còn con đường nào khác trốn chạy nữa.

Bấy giờ đã vào buổi hoàng hôn, chim chóc từng đàn kêu ríu rít kéo nhau tìm về tổ ấm.

Phùng Phá Thạch thấy cảnh sinh tình, lòng cảm khái vì những đàn chim kia còn có tổ ấm, còn gã và Triệu Phi Tần đang trong cảnh bôn đào, chẳng biết phải về đâu.

Vượt qua khỏi ba ngọn núi, vừa lọt qua một tảng đá bên tai Triệu Phi Tần và Phùng Phá Thạch bỗng nghe có tiếng quát lớn :

- Đứng lại!

Từ phía trên các tảng đá, một loạt bóng người phi thân cản ngang quan đạo.

Triệu Phi Tần và Phùng Phá Thạch giật mình, cùng thu hồi thân pháp đưa mắt nhìn tới.

Mười bốn tên thân hình vạm vỡ, vận y phục toàn đen, trên ngực gắn phù hiệu Thần Đạo giáo, tay cầm giới đao sáng ngời, dàn thành hàng ngang, mắt hướng về phía Triệu Phi Tần và Phùng Phá Thạch.

Dĩ nhiên là bọn giáo đồ Thần Đạo giáo đã mai phục nơi đây từ lâu rồi.

Chưa rõ bọn đó là ai, Phùng Phá Thạch hỏi Triệu Phi Tần :

- Bọn kia là ai vậy mẹ? Sao trông bọn chúng mặt mày hung ác như thế kia?

Triệu Phi Tần đáp khẽ :

- Bọn chúng là giáo đồ Thần Đạo giáo đón đường mẹ con ta đấy. Con hãy chuẩn bị mau.

Nghe nói tới Thần Đạo giáo, lửa hận trong trái tim Phùng Phá Thạch như cháy phừng phừng, liền rút ngay thanh kiếm trong tay, sát khí xung lên đầy mặt.

Cậu bé nghiến răng :

- Mẹ, để con tới giết bọn chúng.

Triệu Phi Tần giữ chặt bàn tay Phùng Phá Thạch :

- Con đừng vọng động, hãy chờ xem bọn chúng nói gì.

Tên cầm đầu quát to :

- Chư huynh đệ, hãy xông lên bắt ả Triệu Phi Tần và tên oắt con Phùng Phá Thạch cho ta.

Mười bốn thanh giới đao trong tay mười bốn tên giáo đồ Thần Đạo giáo vung lên cùng lượt, phóng tới trước mặt Triệu Phi Tần và Phùng Phá Thạch.

Phùng Phá Thạch giận dữ hét :

- Tiểu gia liều chết với bọn ngươi.

Đoản kiếm trong tay Phùng Phá Thạch cất lên :

Ánh kiếm vọt tới nửa chừng biến thành những đóa hoa kiếm điểm vào bốn tên giáo đồ Thần Đạo giáo, trông giống như những đóa hoa rơi.

Phùng Phá Thạch xuất chiêu "Tán Hoa Phi Vũ". Chiêu thức đã được Triệu Phi Tần dạy cho lúc gã còn ở thủa ấu thơ và tập luyện đến nay nên rất thuần thục.

Đồng thời, Triệu Phi Tần cũng xuất chiêu "Tán Hoa Phi Vũ", vô số kiếm ảnh chớp tới mười tên giáo đồ Thần Đạo giáo nhanh tợ sét giật lưng trời.

Kiếm ảnh như chớp giăng, che ngay trước mặt. Kiếm khí rít gió vèo vèo nghe ghê tợn, chận lấy mười bốn thanh giới đao của bọn giáo đồ Thần Đạo giáo.

Soảng... soảng... soảng...

Đao kiếm chạm nhau chan chát, từng đóa hoa lửa rực bắn đi mọi nơi.

Bỗng nghe hai tiếng kêu uất nghẹn. Lập tức hai chiếc đầu bay ra rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất.

Hai tên giáo đồ Thần Đạo giáo vì xem thường Phùng Phá Thạch là một đứa bé nên không đề phòng, bị nhát kiếm của hắn chém bay đầu chỉ kêu được nửa tiếng.

Triệu Phi Tần thét :

- Cho hai ngươi chết.

Trường kiếm của Triệu Phi Tần vừa thu hồi lại nhanh lẹ phóng tới, hóa thành hàng trăm ánh kiếm nhằm vào hai tên giáo đồ đứng trước mặt.

Phập... phập...

Lại hai tiếng rú uất nghẹn. Hai tên giáo đồ Thần Đạo giáo lảo đảo thối lui, hai tay ôm lấy ngực, máu phun thành vòi, té quị xuống đất nằm im.

Hai tên này vừa bị nhát kiếm của Triệu Phi Tần đâm thấu từ trước ngực tới sau lưng chết một cách vô cùng thê thảm.

Triệu Phi Tần và Phùng Phá Thạch cầm ngang thanh kiếm chuẩn bị xuất chiêu.

Mười tên giáo đồ Thần Đạo giáo còn lại quá đỗi kinh hoàng, phóng mình sang hai phía, hết nhìn bốn cái tử thi của đồng bọn lại nhìn hai mẹ con Triệu Phi Tần.

Bọn chúng không ngờ kiếm pháp của Triệu Phi Tần và cậu bé kỳ diệu đến thế.

Nhất là bọn chúng không thể nào tưởng tượng nổi Phùng Phá Thạch, một đứa bé tuổi mới mười bốn, mười lăm mà kiếm pháp lại cao thâm như vậy.

Cơ hội đã đến, Triệu Phi Tần chẳng dám chậm trễ vì sợ còn có số đông giáo đồ Thần Đạo giáo kéo tới. Mỹ phụ nói thật mau :

- Phùng nhi, chạy mau...

Mỹ phụ nắm tay Phùng Phá Thạch cùng trổ thuật khinh công vượt qua khỏi mười tên giáo đồ Thần Đạo giáo, nhắm phía trước chạy nhanh như làn khói tỏa...

Hoàng hôn xóa mờ cỏ cây, vạn vật. Bóng tối từ muôn hướng kéo về.

Triệu Phi Tần vẫn nắm chặt lấy tay Phùng Phá Thạch chạy nhanh không ngừng nghỉ.

Trên quãng độc đạo này rất nguy hiểm, mỹ phụ định vượt qua dãy núi tới cánh rừng phía trước chạy vào trong lẩn trốn khỏi bị bọn giáo đồ Thần Đạo giáo trông thấy đuổi theo.

Chạy trên ba mươi dặm, chợt nghe có tiếng vó ngựa từ phía trước mặt phi tới.

Không cần phải nghĩ ngợi vẫn biết đó là đoàn kỵ mã của bọn giáo đồ Thần Đạo giáo chứ chẳng còn là ai nữa.

Phía trước mặt có kẻ thù, phía sau lại có kẻ thù, không còn con đường nào đào tẩu được nữa, bởi hai bên toàn là vách núi dựng thẳng, khỉ vượn khó leo.

Triệu Phi Tần hoảng sợ nói mau :

- Phùng nhi chạy tới chỗ kia lên núi.

Hai người phóng tới phía trước, có một cái khe đá nhỏ, cùng phi thân lên ngọn núi.

Lên tới đỉnh núi, Triệu Phi Tần và Phùng Phá Thạch tiến sâu vào những ngọn núi điệp trùng.

Vượt qua hết năm ngọn núi cách quan đạo đã xa, không còn nghe tiếng vó ngựa vừa lúc vầng trăng tròn vành vạnh nhô lên khỏi đỉnh núi xa xa, soi ánh sáng xanh xanh dìu dịu trên cỏ cây vạn vật.

Tới đỉnh núi có khoảng bình đài chu vi chừng năm trượng, Triệu Phi Tần buông tiếng thở phào.

Mỹ phụ nói :

- Phùng nhi, hãy dừng lại đây.

Hai mẹ con thu hồi thân pháp đáp trên bình đài, nơi có mấy phiến đá bằng phẳng.

Trên bình đài vắng lặng chỉ nghe thỉnh thoảng tiếng gió vì vèo.

- Phùng nhi hãy lại ngồi chỗ kia.

Triệu Phi Tần dắt tay Phùng Phá Thạch tới ngồi xuống phiến đá bằng phẳng.

Triệu Phi Tần buông một tiếng thở dài, căm hận :

- Phùng nhi, mẹ tưởng đã chết rồi!

Phùng Phá Thạch thở hổn hển một lúc rồi nói :

- Mẹ ơi, con cũng tưởng đã chết rồi. Bọn Thần Đạo giáo thật là hung tợn.

Nhớ lại chuyện đã qua, cậu bé hỏi :

- Mẹ, kẻ thù nào tới đốt phá Phùng Sơn bảo vậy mẹ?

Triệu Phi Tần buồn bã :

- Chính bọn Thần Đạo giáo đã tới đốt Phùng Sơn bảo.

Phùng Phá Thạch giật mình :

- Mẹ, phụ thân con có đánh nhau với bọn Thần Đạo giáo không?

Triệu Phi Tần gật đầu :

- Phụ thân con và mẹ cùng chúng môn đồ đánh nhau với hàng trăm tên Thần Đạo giáo một trận ác liệt. Chúng ta chống cự không nổi nên bọn chúng đốt phá Phùng Sơn bảo, mẹ phải bỏ chạy.

Phùng Phá Thạch kinh hoàng :

- Mẹ, phụ thân con ở đâu rồi. Không có chạy theo mẹ hay sao?

Triệu Phi Tần nức nở :

- Phụ thân con đã... chết rồi...

Phùng Phá Thạch thét :

- Chết rồi!

Cậu bé nhào vào trong lòng Triệu Phi Tần òa ra khóc lớn nghe vô cùng thê thảm.

Triệu Phi Tần ôm chặt lấy Phùng Phá Thạch, giọt lệ thánh thót trào ra như suối. Nỗi thương tâm dâng lên cùng cực trong lòng.

Mỹ phụ im bặt nghẹn cứng cả cổ họng không nói thêm được một lời nào nữa.

Phùng Phá Thạch khóc một lúc thật lâu trong lòng mẹ, chợt nín bặt buông Triệu Phi Tần ra, đưa tay lau sạch nước mắt.

Cậu bé hỏi :

- Mẹ, kẻ thù nào giết phụ thân con?

Triệu Phi Tần sụt sùi :

- Chính là lão đại ác ma Xích Phát Đại Ma Tôn đã giết phụ thân con.

Ánh mắt Phùng Phá Thạch lóe rực lửa căm thù :

- Mẹ, tại sao lão đại ác ma Xích Phát Đại Ma Tôn lại giết phụ thân con?

Triệu Phi Tần đáp :

- Lão đại ác ma Xích Phát Đại Ma Tôn cùng sáu bang hội kéo theo trên hai trăm môn đồ tới Phùng Sơn bảo, bắt buộc phụ thân con phải giao nộp pho bí kíp Cửu trùng thiên tôn bảo lục. Phụ thân con chống lại, nên lão đại ác ma ra lệnh cho bọn chúng tấn công phụ thân con và mẹ cùng chúng môn đồ Phùng Sơn bảo. Vì yếu thế phụ thân con bị giết. Bọn chúng tàn sát tất cả môn đồ rồi đốt luôn Phùng Sơn bảo, chỉ còn một mình mẹ nhanh chân thoát chạy.

Phùng Phá Thạch nghiến răng :

- Mẹ, sáu bang hội nào hợp với lão đại ác ma Xích Phát Đại Ma Tôn đánh phá Phùng Sơn bảo?

Triệu Phi Tần căm hận :

- Sáu bang hội đó là Thanh Vân bang của Mã Kỳ, Bạch Kỳ bang của lão Thương Sư Ngươn, Long Hổ hội của lão Ngụy Khôn, Kỳ Môn bảo của lão Lâm Kiến Chương, Quần Thư hội của ả Tuyết Hồn Tiên Tử, Hồng Loan cung của Bách Cốt Ma Cơ. Sáu bang hội này bị lão đại ác ma Xích Phát Đại Ma Tôn bắt đến dự vào trận tàn sát chúng môn đồ Phùng Sơn bảo và giết phụ thân con.

Phùng Phá Thạch nắm chặt hai bàn tay thốt :

- Lão đại ác ma Xích Phát Đại Ma Tôn và sáu bang hội, tiểu gia thề bằm thây các ngươi ra làm muôn đoạn báo thù cho phụ thân.

Phùng Phá Thạch không khóc nữa, bỗng trở nên bình tĩnh lạ lùng, máu hận thù sôi sùng sục trong huyết quản.

Triệu Phi Tần bảo :

- Phùng nhi, con hãy ngồi xuống cho mẹ hỏi.

Phùng Phá Thạch ngồi xuống phiến đá.

Triệu Phi Tần nhìn Phùng Phá Thạch :

- Phùng nhi, con từ Tân Hồn Động trở về đây phải không?

Phùng Phá Thạch gật đầu.

- Thưa mẹ, đúng vậy. Con đang luyện tập võ công chợt nhớ phụ thân và mẹ nên xin sư phụ trở về một tháng đâu ngờ Phùng Sơn bảo gặp thảm trạng như thế này.

Triệu Phi Tần hỏi :

- Tàn Hồn lão sư huynh đã truyền dạy võ công cho con được đến đâu rồi.

- Sư phụ bảo con còn quá trẻ, nội lực chưa đủ tập luyện tuyệt chiêu, nên chỉ dạy cho con bí pháp bồi ngươn chân khí và khinh công, chờ hai năm nữa sư phụ sẽ dạy cho con kiếm pháp. Tàn Hồn tam thức và chưởng pháp Càn Khôn Thái Cực.

Sực nhớ lại chuyện Tạ Chử Giang, Phùng Phá Thạch nói :

- Mẹ, trên đường trở về con ghé Tạ gia trang, chúng môn đồ của Tạ sư thúc vừa trải qua một trận thảm sát chết không còn một mạng nào.

Triệu Phi Tần giật mình mở to đôi mắt :

- Con nói sao, Tạ gia trang bị tàn sát ư?

Phùng Phá Thạch gật đầu :

- Thưa mẹ, đúng vậy. Chính lão quỷ Diêm Vương Tôn Giả đã kéo bọn giáo đồ Thần Đạo giáo tới đánh phá Tạ gia trang, giết các môn đồ rồi lão giết luôn Tạ sư thúc. Lúc con tới sư thúc đang hấp hối ký thác cho con lá thư và mảnh ngọc gửi cho phụ thân.

Triệu Phi Tần tái hẳn sắc mặt :

- Lá thư chiêu Tạ lão huynh ở đâu, con hãy trao cho mẹ xem?

Phùng Phá Thạch móc lấy lá thư của Tạ gia trang trao cho Triệu Phi Tần.

Triệu Phi Tần tiếp lấy lá thư mở ra đọc, cắn chặt vành môi dưới, cố trấn áp cơn xúc động mạnh.

Đọc lá thư xong, Triệu Phi Tần bật thốt :

- Hỡi ơi...

Rồi mỹ phụ nén bật tiếng khóc trong nghẹn ngào...

* * * * *

- Ha ha ha... ha ha... ha ha ha...

Giọng cười quái gở ghê rợn từ trên đỉnh núi vọng xuống bình đài nghe sởn cả tóc gáy.

Triệu Phi Tần và Phùng Phá Thạch giật mình vùng đứng phắt dậy ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi.

Mỹ phụ thét lớn :

- Nhân vật nào, hãy xuất hiện mau!

Một giọng trầm khàn như loài quỷ mị vọng xuống :

- Hãy chờ đó, phó bản tòa sẽ xuống ngay.

Từ trên cao hơn bốn mươi trượng, ba chiếc bóng người to lớn đáp xuống bình đài.

Ba chiếc bóng ngưng lại cho thấy người đứng giữa là lão quái nhân hình dạng cổ quái, mình vận hồng bào, ánh mắt nửa đỏ nửa xanh chớp ma quang lạnh lẽo.

Hai bên hai tên đại hán vận võ phục xanh, mặt mũi cực kỳ hung tợn, lưng giắt giới đao.

Triệu Phi Tần khẽ rùng mình, nhưng vẫn giữ thật bình tĩnh :

- Lão là ai?

Quái nhân cất giọng trầm khàn :

- Phó bản tòa là Phó giáo chủ Thần Đạo giáo chờ mẹ con nàng nơi đây đã lâu rồi.

Phùng Phá Thạch khẽ than :

- Lão đại ác ma này là ai, có phải chính lão đã tàn sát chúng môn đồ Tạ gia trang giết chết Tạ sư thúc hay không. Ta phải bằm thây lão ra làm muôn đoạn báo thù cho sư thúc.

Cậu bé rút thanh đoản kiếm bên lưng ra thét :

- Lão tới đây có chuyện gì?

Diêm Vương Tôn Giả nhìn Phùng Phá Thạch bằng ánh mắt rực ma quang cười khà :

- Oắt con hãy câm cái mồm hôi sữa lại, phó bản tòa đi tìm bắt hai mẹ con ngươi mang về bản giáo. Hãy quì xuống đó chịu trói, chống cự sẽ mất mạng.

Triệu Phi Tần khiếp đảm, tự biết mình và Phùng Phá Thạch không thể nào chống nổi Diêm Vương Tôn Giả, lại còn có hai tên đại hán áo xanh.

Mỹ phụ đào mắt nhìn quanh tìm đường cùng Phùng Phá Thạch tẩu thoát.

Nhưng Phùng Phá Thạch đang lúc máu hận sôi trào không còn máu sợ, hét lớn :

- Lão đại ác ma, tiểu gia sẽ băm thây ngươi ra làm muôn mảnh báo thù cho Tạ sư thúc.

Cậu bé toan xuất chiêu, chợt Triệu Phi Tần đã nắm chặt cánh tay cậu, khẽ nói :

- Phùng nhi đừng vọng động. Hãy chờ mẹ hỏi lão quỷ này vài câu rồi sẽ động thủ.

Mỹ phụ cố duy trì để tìm phương cách cùng Phùng Phá Thạch chạy trốn.

Triệu Phi Tần vờ hỏi Diêm Vương Tôn Giả :

- Bọn lão vì tìm ta chờ ở nơi đây có chuyện gì lại đòi bắt mẹ con ta về Thần Đạo giáo?

Diêm Vương Tôn Giả nhìn Triệu Phi Tần bằng ánh mắt nửa đỏ nửa xanh, lạnh lẽo như ma đăng, cất giọng như quỷ hú :

- Phó bản tòa và nhị vị Thủ tòa đi tìm nàng lấy pho bí kíp Cửu trùng thiên tôn bảo lục. Nàng có mang bảo vật theo trong người hay không, hãy mau mau giao nộp cho ta...

Lão dọa tiếp :

Nếu nàng ngoan ngoãn giao nộp bí kíp, phó bản tòa sẽ liệu lượng khoan thứ cho hai mẹ con nàng được an toàn ra đi, bằng nghịch mạng chờ khi ta động thủ chắc chắn nàng sẽ rơi vào cái cảnh đắm ngọc trầm châu. Ta sẽ bắt nàng vùi dập cho đến lúc hoa tàn nhụy rữa và bắt tên oắt con kia tra tấn, phải cung khai nơi ẩn của lão quỷ Tàn Hồn Quái Nhân.

Nghe Diêm Vương Tôn Giả nói sư phụ là lão quỷ, Phùng Phá Thạch cháy bừng lửa giận, khẽ thầm bên tai Triệu Phi Tần :

Mẹ, lão quỷ này có phải là Diêm Vương Tôn Giả hay không. Xem ra lão hung tợn quá vậy?

Triệu Phi Tần đáp nhỏ :

Lão đứng giữa chính là Diêm Vương Tôn Giả, Phó giáo chủ của Thần Đạo giáo. còn hai tên kia là Thủ tòa. Công lực của lão cao thâm xuất quỷ nhập thần, mẹ con chúng ta chưa phải là đối thủ của bọn lão đâu, con hãy bình tĩnh đừng vọng động, chờ mẹ tìm cách đối phó với lão.

Triệu Phi Tần nghiêm sắc mặt :

- Bí kíp Cửu trùng thiên tôn bảo lục không có trong mình ta. Bọn lão đi tìm mẹ con ta làm cho vô ích.

Diêm Vương Tôn Giả nổi giận :

- Phó bản tòa đã nói rồi, nàng ương ngạnh thì đừng trách ta sao ra tay ác độc.

Trố cặp mắt nhìn từ gương mặt tới gò ngực ẩn trong làn lụa của Triệu Phi Tần, Diêm Vương Tôn Giả cất tiếng cười khẽ :

- Xem qua nàng rất xinh đẹp. Nàng có một thân hình no tròn, hai trái đào vun như hai quả núi, vô cùng hấp dẫn. Phó bản tòa sẽ bắt nàng hưởng khoái lạc thần tiên trong một tháng cho phỉ chí bình sinh, sau đó sẽ lục tìm bí kíp Cửu trùng thiên tôn bảo lục cũng chẳng muộn màng gì.

Lão trỏ Phùng Phá Thạch :

- Còn thằng oắt con kia hãy đứng đó, không được động đậy.

Diêm Vương Tôn Giả giơ ngọn chưởng lên biến thành năm ngọn quỷ trảo vỗ vào người Triệu Phi Tần.

Năm ngọn quỷ trảo đen sì nhanh như chớp điểm vào năm đại huyệt của mỹ phụ.

Triệu Phi Tần thét lên một tiếng, rung thanh trường kiếm xuất chiêu "Tán Hoa Phi Vũ" trông như một trận hoa bay đón lấy năm ngọn quỷ trảo của Diêm Vương Tôn Giả.

Đồng thời Phùng Phá Thạch thét :

- Lão quỷ không được vô lễ với mẹ ta.

Miệng hét, tay cậu bé xuất chiêu "Nhất Tinh Xạ Nguyệt", đâm một nhát đoản kiếm vào bên hông trái của Diêm Vương Tôn Giả nhanh như chớp.

Nhưng hai tên đại hán Thủ tòa Thần Đạo giáo đã đồng thanh quát lớn :

- Tiểu quỷ muốn chết!

Cả hai cùng lượt cất ngọn chưởng lên vỗ vào mình Phùng Phá Thạch hai đạo kình nặng ngàn cân.

Phùng Phá Thạch đang trên đà phóng tới đâm nhát kiếm vào lưng Diêm Vương Tôn Giả nên không tài nào tránh né hay chống đỡ kịp, trong khi hai đạo kình chỉ còn cách ba thước.

Bình... bình...

Phùng Phá Thạch trúng nhằm hai đạo kình nặng ngàn cân của hai tên đại hán Thủ tòa, ré lên một tiếng thê thảm, thân hình bé nhỏ bay bổng lên cao hơn ba trượng, rơi trở xuống lăn nhào xuống thung lũng dưới chân núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.