Cuối cùng Nguyễn Vân Kiều cũng đổ bệnh, mặc dù trong phút chốc bị sắc đẹp của Lý Nghiên mua chuộc, nhưng vẫn không thể chống đỡ được thân thể uể oải, nói chuyện xong chưa được bao lâu đã lăn vào chăn ngủ như chết.
Đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo đã là sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Vân Kiều đứng dậy khỏi giường, đói đến hoa mắt chóng mặt.
Hôm qua lúc cùng Lý Nghiên về đây là gần bảy giờ tối, sau đó cô chỉ ngủ, chưa ăn được gì cả.
Vừa bước xuống giường, Nguyễn Vân Kiều đã thấy cửa phòng được mở ra.
Lý Nghiên mặc quần áo thể thao, sợi tóc trên trán ươn ướt, hơi thở dồn dập, mồ hồi theo cần cổ anh trượt xuống, chui vào trong cổ áo.
Vừa nhìn đã biết vừa vận động xong.
Đối với anh mà nói, việc tập thể dục mỗi sáng sớm là việc phải kiên trì. Có một lần Nguyễn Vân Kiều muốn học theo thói quen này của anh để giữ dáng, nhưng kiên trì chưa được một tuần cô đã buông xuôi.
Dậy sớm quá khó, người này, cô không thể vượt qua.
“Tôi đói quá.” Nguyễn Vân Kiều mềm nhũn đứng lên, có chút oán giận: “Tôi sắp đói đến ngất rồi, sao tối qua cậu không gọi tôi dậy ăn chút gì hả.”
Lý Nghiên thuận tay kéo khóa áo khoác xuống: “Không gọi nổi.”
“…”
“Phòng bếp có cháo đấy, tự ăn đi.” Anh cởi áo khoác ra, đi vào phòng tắm.
Mắt Nguyễn Vân Kiều lóe sáng: “Ui chao, cậu còn nấu cháo cơ à, cảm ơn nhé.”
Lý Nghiên không trả lời.
Nguyễn Vân Kiều cười hì hì lê dép đuổi theo: “Chờ chút, tôi đánh răng cái đã.”
Lý Nghiên quay đầu nhìn cô: “Tôi muốn đi tắm.”
“Cậu tắm cứ tắm, không động chạm mà.”
Không phải bên ngoài không có phòng tắm, những đồ dùng vệ sinh của Nguyễn Vân Kiều trước đây đều để trong phòng tắm này, tất nhiên cô sẽ đi vào đây.
“Sao thế, xấu hổ à?” Thấy anh đứng một chỗ không nhúc nhích, Nguyễn Vân Kiều nói khiêu khích: “Cậu là em gái nhỏ đấy à, có phải tôi chưa thấy bao giờ đâu.”
Lý Nghiên khẽ nâng mắt lên, ánh mắt không chút gợn sóng.
Ngược lại, Nguyễn Vân Kiều bị ánh mắt của anh xua tan nhuệ khí, cô ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi cũng lười nhìn, cậu tắm kệ cậu.”
Cô cầm bàn chải của mình lên, nặn kem đánh răng.
Sau khi ấn công tắc, tiếng “o o” của bàn chải điện vang lên trong phòng tắm.
Không lâu sau, trong tiếng trầm thấp tần số cao, cô nghe loáng thoáng thấy tiếng c0i qu4n áo và tiếng nước từ vòi hoa sen.
Để thể hiện sự thống nhất trong lời nói với tâm hồn, Nguyễn Vân Kiều không quay đầu nhìn, mặc dù các giác quan của cô đã bị tiếng nước chảy bên kia hấp dẫn.
Sau khi chậm rãi đánh răng, rửa mặt xong, cô mới hồi thần lại, nghiêm túc chăm sóc da.
Những mĩ phẩm chăm sóc da này đều để lại từ kì nghỉ hè đó, lúc rời đi cô cũng không mang theo bởi ngay cả cô cũng không ngờ, mình và chúng nó lại chia tay tận hai tháng.
“Cậu có thể chậm hơn đấy.”
Đang cúi đầu tìm lọ kem dưỡng ẩm, phía sau lại truyền đến giọng nói mang theo hơi ấm của Lý Nghiên.
Vừa nhìn lên, Nguyễn Vân Kiều đã mắt đối mắt cùng người trong gương, không biết anh đã tắm xong từ lúc nào, đi tới sau lưng cô.
Ánh mắt Nguyễn Vân Kiều trượt xuống, nhìn thấy đường cong bả vai cùng lồng ngực anh, cũng nhìn thấy bọt nước bám trên cơ thể anh, bọt nước chảy dọc trên làn da, trườn qua cổ, xuống đến xương quai xanh… mãi cho đến vị trí mà cô không thể nhìn thấy từ vị trí này.
Cô kiềm chế không quay đầu lại, nói: “Là cậu quá nhanh.”
“Tôi nhanh ở đâu.”
Rõ ràng giọng nói khi đặt câu hỏi của anh rất nghiêm chỉnh, sắc mặt cũng nhàn nhạt, hoàn toàn là bộ dạng lạnh nhạt.
Nhưng đối với hai người, dường như câu nói này khiến cô không thể nghĩ theo hướng bình thường được.
“Lâu không gặp, tôi cũng không biết bây giờ cậu nhanh chỗ nào… nhanh hay chậm, tôi không nói chắc được.”
Lý Nghiên hơi khép mắt.
Nguyễn Vân Kiều cười cười, ở trong nguy hiểm còn bật tanh tách: “Nhưng có một số người lần đầu quả thực khá nhanh, cái này thì tôi chắc chắn đấy.”
Có lẽ bởi hôm qua đã nhịn cả đêm, cũng có thể bởi cô đã chọc giận anh.
Vừa dứt lời, Nguyễn Vân Kiều đã bị người ta đè trên bồn rửa mặt.
Góc độ này làm cô không thể nhìn thấy người trong gương, nhưng cô có thể cảm nhận được sức nặng của anh cùng với sự ẩm ướt xuyên qua ở phía sau.
Nước đọng trên người tên này cọ hết vào áo phông của cô.
Lý Nghiên hạ mắt, giọng nói trong không gian tràn ngập hơi nước càng khàn đặc, anh nhìn cô chăm chăm, dằn từng chữ: “Tôi cũng rất đói.”
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Vân Kiều nhìn ánh mắt nguy hiểm của anh, ngón tay cô cuộn lại, adrenaline [1] trong cơ thể yếu ớt đột nhiên tăng vọt.
[1] Adrenaline: là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Cổ họng cô căng chặt, nói: “Tôi nói là muốn ăn cơm, chắc cậu không phải đâu ha?”
“Cậu nói xem.”
…
Tóm lại, Nguyễn Vân Kiều biết là chỗ nguy hiểm những vẫn thích nhảy vào tìm đường chết.
Trong phòng tắm giằng co một hồi, lại bị túm vào giường trong phòng ngủ. Vào lúc anh cbi đổi tư thế mới, cô đen mặt: “Nè, không phải cậu vừa tập thể dục xong sao, sức lực ở đâu thế.”
“Bớt bận tâm đi.”
“Nhưng tôi là bệnh nhân!”
Lý Nghiên nắm lấy hông cô, “à” một tiếng: “Không bệnh nữa rồi, 36 độ.”
“Cậu đo cho tôi lúc nào? Được rồi không quan trọng, quan trọng là tôi đói lắm, đói sắp chết rồi.”
“Đợi một lát rồi đi ăn.”
“Tôi không đợi, tôi muốn bây giờ, lập tức.”
Lý Nghiên thờ ơ, thậm chí còn mang theo điệu bộ “cậu nói tiếp đi, để tôi xem cậu còn chém được cái gì”: “Nguyễn Vân Kiều, nếu lúc cậu đánh răng rửa mặt có thể nghĩ đến tốc độ này thì đã sớm được ăn rồi.”
Nguyễn Vân Kiều còn muốn mạnh miệng với anh, nhưng vừa muốn mở miệng đã bị cái dạ dày trống không đánh tỉnh.
Cô không thể làm gì khác ngoài việc nhận thua, hơi thở mong manh, đập đầu hai cái vào vai anh: “Được rồi, tôi sai rồi được chưa, đều tại tôi quá chậm, đều tại tôi nói xấu cậu… Cậu để tôi đi ăn miếng cơm đi được không, xin cậu đó… Tôi không muốn bị chết đói trên giường đâu.”
Cô cầu xin rất thành tâm, bộ dáng này làm tâm tình Lý Nghiên sảng khoái hơn không ít.
Mà Nguyễn Vân Kiều thấy anh hơi thỏa mãn, mà tay cũng dần buông ra thì lập tức chớp lấy cơ hội lăn khỏi lồng ngực anh, lảo đảo bước xuống giường.
Bát cháo nhỏ trong phòng bếp tỏa ra tia sáng lấp lánh, hương thơm ngào ngạt bốc lên.
Nguyễn Vân Kiều đã mặc quần áo tử tế, hai mắt tỏa sáng, vừa múc cháo vừa nói: “Trong nhà có trứng gà không?”
Lý Nghiên cũng theo ra ngoài: “Có.”
“Tôi muốn ăn rán.”
Nguyễn Vân Kiều nghĩ, chắc hẳn lúc này tâm trạng Lý Nghiên đang vô cùng tốt.
Bởi vì sau khi cô nói xong, anh thế mà lại đi mở tủ lạnh rồi lấy hai quả trứng gà ra, bật bếp rán cho cô.
Trứng gà rán xong, hai người ngồi xuống cạnh bàn cùng ăn.
Nguyễn Vân Kiều ăn chẳng hề có hình tượng, cô nhanh chóng húp nốt chỗ cháo để lấp kín cái dạ dày trống rỗng, lúc này động tác của cô mới chậm lại.
Ting-
Đúng lúc này, tiếng WeChat trên điện thoại đột nhiên vang lên.
Nguyễn Vân Kiều đang húp cháo không rảnh, dứt khoát mở đoạn chat voice trong WeChat lên.
Người gửi tin nhắn là đạo diễn casting quảng cáo vào cuối tuần kia, anh ta nói, lần quảng cáo này sau khi trải qua vòng loại thì chỉ còn ba người, hai người trước đã có chút danh tiếng, đều là người mẫu đã từng chụp quảng cáo, chỉ có mình cô là sinh viên đại học, chưa có tác phẩm nào để xem xét.
Anh ta bảo cô vào buổi casting cuối tuần phải thể hiện nhiều hơn.
Nguyễn Vân Kiều rất coi trọng cái quảng cáo này, bởi vì công việc này chiếm ít thời gian, thù lao lại cao.
Cô hắng giọng, ghìm giọng xuống trả lời đối phương: “Cảm ơn đạo diễn đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Bàn tay cầm thìa của Lý Nghiên hơi dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô.
Dưới ánh mặt trời buổi sáng, đuôi mắt cô gái cạnh bàn ăn mang theo ý cười, trong yêu kiều cất giấu sự quyến rũ, vô cùng chói mắt.
Tin nhắn gửi đi không lâu đã nhận được hồi âm.
Nguyễn Vân Kiều vẫn như cũ không chút đề phòng mà mở đoạn chat voice kia lên.
Vì thế, cô nghe thấy bị đạo diễn vừa rồi hơi đè giọng xuống, giọng nói mang theo ý khác.
“Vân Kiều à, em đó, thật ra trước đó đã bị người khác loại rồi, là anh nói đỡ cho em đó. Bởi anh cảm thấy tướng mạo như em rất hợp với yêu cầu của quảng cáo lần này, rất có linh khí. Như vậy nhé, tối thứ Sáu em tới tìm anh, anh sẽ chỉ em nên làm thế nào. Em yên tâm, nếu cá nhân anh xác nhận em thực sự làm được thì quảng cáo lần này có thể đưa cho em, quyền phát biểu anh vẫn phải có…”
Đoạn chat voice dài đến ba mươi giây, nhưng Nguyễn Vân Kiều còn chưa nghe hết đã thoát ra ngoài.
Lại là một thằng ngu.
Nguyễn Vân Kiều có chút phiền não, nhưng chẳng làm sao được.
Xem ra, quảng cáo lần này lại thất bại rồi.
Cô thường xuyên gặp phải loại chuyện này, đại khái nguyên do cũng bởi vì gương mặt cô, mấy tên đàn ông tâm tư bất chính kia đều sẽ cảm thấy cô dễ câu, cũng chuyên môn oán giận vì câu cô, khiến cô mất đi rất nhiều cơ hội.
Nguyễn Vân Kiều đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên rồi liếc mắt nhìn người đối diện.
Lý Nghiên hạ mắt ăn sáng, không có phản ứng gì.
Cũng phải, mấy tháng trước khi vào đây ở cô cũng thường gặp việc này, chắc anh cũng quen rồi.
Anh là con cưng của trời, anh cái gì cũng không hiểu, cũng lười tìm hiểu những chuyện xấu này của cô.
Nguyễn Vân Kiều hít sâu một hơi, không quan tâm anh nữa, chép miệng một cái rồi lại ấn vào chat voice.
“Đạo diễn, cảm ơn anh nhé, anh để mắt đến em khiến em rất cảm động, lần này em nhất định sẽ dốc hết sức ứng phó. Nhưng mà tối thứ Sáu em sợ rằng không đi được, người nhà em đổ bệnh, em phải ở lại chăm sóc.”
Sau khi gửi đi, nụ cười trên mặt cô như bị hái xuống, lập tức quăng điện thoại vào túi xách.
Rút kinh nghiệm từ những lần casting trước, cô không lấy cứng đối cứng nữa.
Ngành này nói lớn thì không lớn, nếu như không bắt buộc, cô cũng không xung đột trực tiếp với bất kì đạo diễn nào.
“Cháo ăn rất ngon, tôi cảm thấy còn có thể ăn thêm một bát nữa.” Ăn xong một bát, Nguyễn Vân Kiều thuận miệng nói với Lý Nghiên một câu.
Lý Nghiên không tiếp lời, dọn dẹp bát đũa mang đi.
Nguyễn Vân Kiều cũng không ngại, dù sao anh cũng ít nói, hệt như người câm.
Cô đứng dậy, đi vào bếp múc thêm một bát cháo nữa. Đến khi mang ra lại thấy một bên vai Lý Nghiên đeo cặp, phải đi ra ngoài rồi.
Cô ngạc nhiên: “Ui chao, cậu đi đâu thế?”
Lý Nghiên cũng không thèm liếc mắt nhìn cô, sắc mặt như treo tảng băng: “Buổi sáng có tiết.”
“Ơ? Tôi cũng có tiết, cậu chờ tôi một chút!”
Lý Nghiên: “Tiết một, không có thời gian.”
“Tôi cũng tiết một.” Nguyễn Vân Kiều nhìn đồng hồ, thì thầm: “Sẽ không đến muộn chứ.”
Nhưng nói xong những lời này, Lý Nghiên cũng không có ý định đứng lại chờ cô. Lúc này, ngay cả cháo cô cũng không ăn nữa, đặt xuống mặt bàn: “Đợi đợi đợi với, tôi đi cùng cậu.”
Giờ này là giờ cao điểm, xe trên đường rất nhiều, gọi xe phải chờ rất lâu, ngồi xe buýt cũng rất phiền phức.
Nguyễn Vân Kiều không muốn xoắn xuýt về vấn đề này.
“Cậu đi nhanh như vậy làm gì, tôi vừa mới tính thời gian, sẽ không đến trễ đâu, kẹt xe cũng không.” Sau khi xe ra khỏi gara, Nguyễn Vân Kiều vừa nói vừa cào cào tóc rồi buộc thành đuôi ngựa.
Lý Nghiên không để ý tới cô, một chân đạp chân ga, xe lập tức xông ra ngoài, Nguyễn Vân Kiều vội vàng thắt dây an toàn cho mình.
Hai mươi phút sau, xe lái vào bãi đậu xe trong trường, trong bãi đậu xe không có nhiều học sinh lắm, chủ yếu là giáo viên.
Sau khi hai người xuống xe, một trước một sau, cách đối phương một đoạn rồi bước về phía trước.
Nguyễn Vân Kiều đi phía sau anh, ở góc độ này, có thể nhìn thấy gò má lạnh như băng trên mặt anh, người lạ đừng đến gần.
Bộ dáng này cùng với người ở trong phòng tắm vào buổi sáng hoàn toàn là hai người.
Đẹp trai sạch sẽ, áo mũ chỉnh tề, từ chó dữ làm xằng làm bậy đến sinh viên ngoan ngoãn cương trực chỉ cách nhau một đoạn nhỏ.