Lâm Thiên Thiên vô cùng cảm động: “Vẫn là chị Vân Kiều tốt nhất!”
Lý Nghiên cũng sững sờ, anh tưởng cô chỉ giúp người người ta đoán, không ngờ còn muốn giúp người ta uống.
Cho lên lúc Nguyễn Vân Kiều vươn tay muốn cầm lấy ly rượu trên bàn, Lý Nghiên cầm lấy cổ tay cô, ngăn cô lại.
Nguyễn Vân Kiều dừng lại, theo hướng cái tay đang léo mình mà nhìn về người đó: “... Làm gì.”
Lý Nghiên cau mài: “Lúc nãy ở trong khách sạn, cậu đã uống nhiều rượu lắm rồi đúng không.”
Giọng của anh bình tĩnh, nhưng mang theo sự quan tâm nho nhỏ.
Nguyễn Vân Kiều hơi không được tự nhiên: “Tôi vẫn có thể uống.”
“Đừng có uống say.” Lý Nghiên nói, “Nếu không, để tôi uống vậy.”
“Hả, Lý Nghiên, cậu đội của tôi mà, sao có thể giúp bên đó uống rượu chứ!” Dương Án nói.
Lý Nghiên nhìn Nguyễn Vân Kiều, không nói gì.
Hai người nhìn nhau, có chút kỳ lạ, nhưng vì mọi người đều đã uống say, hơn nữa ánh sáng trong phòng rất tối, cũng không ai nhận ra sự khác thường giữa Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên, chỉ cảm thấy Lý Nghiên rất phong độ.
“Dương Án anh có còn là con người không, anh Nghiên người ta uống rượu giúp con gái bọn tôi, anh quản được sao~” Lâm Thiên Thiên nói.
Người bên cạnh cười nói hùa theo: “Người đẹp thì đều được hưởng đặc quyền, nào nào nào, Thiên Thiên, tôi cũng uống giúp cô một ly.”
“Anh em tốt!” Lâm Thiên Thiên vỗ người đó một cái, cũng vui vẻ mà vỗ vai Lý Nghiên, “Cảm ơn anh Nghiên! Em thu lại câu nói anh nhẫn tâm lúc nãy!”
Lý Nghiên rũ mắt, lấy ly rượu từ trong tay Nguyễn Vân Kiều qua, uống cạn một hơi.
Sau khi uống xong, trò chơi tiếp tục.
Mấy ván tiếp theo, Lý Nghiên không tham gia giúp đỡ nữa, Dương Án chỉ nghĩ anh không biết đáp án, nhưng trong vài lần chơi Dương Án may mắn, vẫn thắng được mấy ván.
Lâm Thiên Thiên thua nên vẫn phải uống rượu, Nguyễn Vân Kiều tất nhiên phải giúp cô ấy, mỗi lần cô vươn tay muốn lấy rượu, thì ly rượu đó đều bị Lý Nghiên lấy mất.
“Anh Nghiên! Anh đúng là anh em tốt của em mà! Nhìn đi nhìn đi, mọi người hãy học hỏi theo anh Nghiên của tôi đi, đẹp trai quá đi!” Lâm Thiên Thiên vui vẻ mà nói.
Nhưng mà trong lòng Nguyễn Vân Kiều biết rõ, anh cố ý chống đối cô, mục tiêu rất rõ ràng.
Cho nên nhân lúc mọi người không chú ý, cô tức giận lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho anh.
[Cậu làm gì vậy? Rượu của tôi cậu uống cái quái gì!]
Gửi xong quơ quơ điện thoại về phía anh.
Lý Nghiên nhìn thấy, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Lý Nghiên: [Cậu có biết cậu uống say thì rất khoa trương không, cho nên đừng uống say]
Nguyễn Vân Kiều bật cười một tiếng, từ Tư Vị Trai bắt đầu thì ý tưởng nào đó trong đầu ngày càng rõ ràng hơn. Cô cố tình nói: [Mấy năm không gặp tửu lường của tôi bây giờ không giống với lúc trước biết không, cậu tưởng rằng cậu vẫn hiểu rất rõ?]
Sau đó lại mang đến một chút oán giận mà nói: [Hơn nữa, tôi có uống hay không cũng không liên quan gì tới cậu, cậu quản được tôi sao?]
Lý Nghiên nhìn cô một cái, cau mày: [Không phải quản cậu]
Nguyễn Vân Kiều: [Vậy thì là gì? Lý Nghiên, vẫn là dừng lại ở đây đi, xin cậu đừng có bất kỳ ý nghĩ lo lắng gì cho tôi cả]
Gửi xong tin nhắn này, Nguyễn Vân Kiều trừng mắt với anh một cái, trực tiếp tắt điện thoại, không muốn xem câu trả lời nào của anh cả.
Bởi vì cô thực sự hi vọng dừng lại ở đây, cô không cần anh quan tâm, không cần anh can thiệp, cũng không muốn anh đến gần.
Anh bây giờ làm như vậy là có ý gì chứ? Theo đuổi cô? Hay là vẫn còn thích cô?
Chuyện này không phải là nực cười lắm sao? Chuyện đã qua nhiều năm như vậy anh muốn bắt đầu lại từ đầu.
Anh dựa vào cái gì mà đột ngột như vậy, dựa vào cái gì mà xem như năm năm này không hề tồn tại.
Có lẽ là do uống rượu, cảm xúc dâng trào, đôi mắt của Nguyễn Vân Kiều hơi nóng lên.
Nhưng cô nhanh chóng giấu đi cảm xúc đó, cầm lấy ly rượu trên bàn, trực tiếp uống hết.
Lâm Thiên Thiên: “Ôi! Chị Vân Kiều! Ván này là Dương Án thua, chúng ta không phải uống nữa!”
Nguyễn Vân Kiều không quan tâm: “Không sao, bây giờ chị nổi lòng tốt, Dương Án, tôi uống giúp anh hai ly.”
Dương Án: “Trời ơi, Bồ Tát sống, cô thực sự là Bồ tát sống của tôi!”
Nguyễn Vân Kiều mỉm cười, uống thêm một ly dưới cái nhìn của Lý Nghiên.
Sau đó, cô có phần là cố tình chống đối lại Lý Nghiên, cũng có phần là cảm thấy khó chịu nên tự làm tê liệt bản thân.
Cho nên sau khi uống cùng đám người Dương Án xong, cô lại chạy sang phía đạo diễn, uống với họ vài vòng.
Sau khi uống xong, đầu cô choáng, loạng choạng mà đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng bao này có nhà về sinh riêng, Nguyễn Vân Kiều đi đến trước cửa gõ gõ cửa: “Này… có ai không?”
Bên trong lập tức có người lên tiếng trả lời.
Nguyễn Vân Kiều cau chặt chân mày, cô đứng ở bên ngoài chờ một lúc, nhưng người bên trong không đi ra. Sau đó thực sự không chờ được nữa, cô quay đầu đi về phía của phòng bao.
Nhưng cô đi không được vững, trong đầu vừa hưng phấn vừa mơ hồ, vừa suy nghĩ lát nữa trở lại phải uống hết một trăm ly chọc tức chết Lý Nghiên, vừa nhanh chóng muốn đi về phía nhà vệ sinh.
Trong đầu cô ngoài hai ý nghĩ này ra thì không có gì khác nữa, thậm chí đều đã quên mất ở đây là KTV, trực tiếp mở cửa phòng mà đi ra ngoài.
“Nhà vệ sinh… nhà vệ sinh… Fuck, nhà vệ sinh ở đâu...”
Cô vịn vào tường, đi trên hành lang, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy ký hiệu nhà vệ sinh đâu cả.
Đúng vào lúc này, từ phía xa có hai người đi tới, mắt Nguyễn Vân Kiều sáng lên, giơ tay lên gọi một tiếng: “Xin chào...”
Hai người đó nhìn sang, nhưng cũng trong khoảnh khắc họ nhìn sang, trước mắt Nguyễn Vân Kiều tối lại, một chiếc áo che ở trước mặt cô, che chắn cho cô vô cùng kín đáo.
Nguyễn Vân Kiều buồn bực, lập tức xoay người lại.
Có một người đang đứng phía sau, rất cao, cô vừa quay đầu, trán liền đụng phải cằm của anh.
“Ôi!”
Người đứng phía sau cũng bị đau, nhưng anh không lên tiếng, thay vào đó, anh trực tiếp trùm áo lên đầu cô, sau đó kéo ra phía trước, che chắn cô chỉ còn chừa lại một đôi mắt.
Giống như chiếc áo choàng của cô bé quàng khăn đỏ.
Nguyễn Vân Kiều chớp chớp mắt: “Cậu làm gì vậy…”
Lý Nghiên kéo chặt áo, kéo cô vào trong lòng, anh cúi đầu xuống, trán tựa vào trán cô. Người bên cạnh đi ngang qua không nhìn thấy rõ hai người, chỉ cảm thấy tư thế này, chắc là cặp đôi đang giận dỗi.
“Chạy lung tung cái gì, cậu không biết cậu là ai? Còn dám đi ra ngoài như thế này?” Anh trầm giọng nói.
Nguyễn Vân Kiều bây giờ đã nhìn thấy rõ đó là Lý Nghiên, cô hơi tức giận, bởi vì trong tiềm thức cô cảm thấy vô cùng ghét anh.
“Buông ra.”
Lý Nghiên không thể nào buông tay, “Trở về.”
“Không…”
“Cậu ầm ĩ cái gì!”
“Tôi không muốn.”
Lý Nghiên nghiến răng, vừa muốn trực tiếp bế cô về thì thấy người trong lòng trừng mắt nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức.
Lý Nghiên sững sờ một hồi, đột nhiên cảm thấy mềm lòng, nói: “Tôi không có mắng cậu.”
Nguyễn Vân Kiều thút thít, càng cảm thấy buồn hơn, càng vùng vẫy mạnh hơn.
Lý Nghiên không chọc giận cô nữa: “Được rồi, tôi sẽ không nói cậu nữa, cậu về cùng với tôi, có được không?”
“Không được…”
“Vậy cậu muốn như thế nào?”
Nguyễn Vân Kiều run rẩy, suýt nữa thì khóc: “Tôi muốn đi tiểu...”
——
Mấy phút sau, Lý Nghiên đứng trước nhà vệ sinh trong một căn phòng trống, đợi Nguyễn Vân Kiều.
Anh mới biết vì cô quá gấp nên mới chạy ra ngoài tìm nhà vệ sinh, nhưng anh không thể nào để cô đi vào nhà vệ sinh công cộng, cho nên trong lúc gấp gáp, trực tiếp đẩy của đi vào một căn phòng trống, đưa cô vào nhà vệ sinh ở bên trong.
“Xong chưa.” Sau khi Lý Nghiên đợi được một lúc thì liền gõ cửa.
Bên trong không trả lời, Lý Nghiên lại gõ cửa mấy lần, “Cậu xong chưa vậy?”
Anh không hề gọi tên cô, sợ có người đi ngang qua nghe thấy.
Nhưng bên trong mãi không có phản ứng, lúc Lý Nghiên sợ cô say ngất ở bên trong, định gọi nhân viên đến mở cửa, thì cửa được mở ra.
Trên mặt Nguyễn Vân Kiều lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Thiên Thiên, đi thôi, chị tiếp tục uống giúp em~”
“Uống cái gì mà uống.” Lý Nghiên sa sầm mặt, lại lấy áo khoác của anh trùm lên đầu cô, “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”
“Về nhà cái gì? Tôi không về!”
“Được, vậy bây giờ tôi gọi điện cho quản lý của cậu, để cô ấy đến đây canh cậu, canh đến khi nào cậu uống đủ thì thôi.”
Nguyễn Vân Kiều bình thường không uống rượu ở bên ngoài, bởi vì Dư Lạc có yêu cầu với cô, nhưng hôm nay có lẽ trong phòng toàn là người quen, hơn nữa cô tâm trạng của cô thực sự không tốt, nên mới có ngoại lệ thế này.
Nhưng ngoại lệ thì ngoại lệ, khi nghe thấy ba chữ người quản lý, cô vẫn cảm thấy sợ.
Nếu Dư Lạc tới canh chừng cô, không biết sẽ mắng cô như thế nào!
Nguyễn Vân Kiều cảnh giác nói: “Không! Không gọi điện thoại!”
“Vậy thì cậu ngoan ngoãn mà trở về với tôi.”
“…”
“Có nghe thấy không? Bây giờ tôi trở vào trong phòng bao lấy đồ của cậu.”
Nguyễn Vân Kiều do dự một chút, “Vậy cậu không được phép gọi điện thoại.”
“Ừ, không gọi.”
Lý Nghiên đưa cô trở lại phòng bao, giải thích với những người bên trong, nói rằng anh uống say rồi nên phải trở về, nhân tiện đưa Nguyễn Vân Kiều về nhà.
Mọi người đều đang chơi rất high, tất nhiên họ cũng rất yên tâm về anh nên sau khi nói lời “tạm biệt”, họ không quan tâm đến hai người họ nữa.
Lý Nghiên lấy túi của Nguyễn Vân Kiều, giúp cô đeo khẩu trang và mũ, anh cũng lấy khẩu trang trong túi của cô và tự đeo cho mình.
Năm phút sau, cả hai đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Xe của Lý Nghiên đậu ở đây, để đảm bảo sự riêng tư, anh không gọi tài xế mà gọi cho người của anh, kêu anh ta đến lái xe.
Người đó tới rất nhanh, sau khi đi tới bên cạnh xe, cung kính mà đứng chờ.
Lý Nghiên đưa chìa khóa cho anh ta và nói địa chỉ nhà của Nguyễn Vân Kiều.
Lúc nãy trên đường từ trên lầu đi xuống, Nguyễn Vân Kiều rất ngoan ngoãn, bởi vì bị ba chữ người quản lý dọa sợ. Nhưng sau khi lên xe, quên mất người quản lý gì đó, bắt đầu không chịu ngồi yên.
“Ôi.”
Lý Nghiên: “Không thoải mái?”
“Nước…”
Trong xe có sẵn nước, anh lấy qua đưa cho cô.
Nguyễn Vân Kiều chỉ nhấp một ngụm, liền lắc lư đi ngã về phía cửa xe, đầu sắp đập vào cửa sổ. Lý Nghiên nhanh chóng giữ lấy cô, để cô dựa vào anh.
Nguyễn Vân Kiều lúc đầu dựa vào rất yên ổn, nhưng trong mơ hồ ngước lên nhìn người bên cạnh, đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Lý Nghiên: “Làm sao thế?”
Nguyễn Vân Kiều trợn tròn mắt: “Sao cậu lại ở đây!”
Lý Nghiên: “…”
“Sao cậu lại ở đây? Sao cứ ám cứ ám tôi vậy!” Nguyễn Vân Kiều đột nhiên tỉnh táo lại, cô tức giận đẩy anh ra, “Lý Nghiên, cậu có phiền không! Chúng ta chia tay rồi, chia tay cũng, cũng đã năm năm rồi! Sao đột nhiên cậu lại đến gần như vậy, cậu! Có ý đồ gì!”
Ánh mắt Lý Nghiên tối sầm lại, trầm mặc một lát nói: “Cậu nói tôi có ý đồ gì?”
Nguyễn Vân Kiều: “Tôi không biết!”
“Tôi nhớ cậu.”
Người đàn ông lái xe phía trước hơi giật mình, không nhịn được liếc nhìn qua kính chiếu hậu.
Anh ta là trợ lý của Lý Nghiên ở tập đoàn Thịnh Thời, nhưng vì mới ở bên cạnh anh được nửa năm nên anh ta không biết nhiều về đời tư của cấp trên này. Bình thường thì họ tiếp xúc nhiều nhất là ở trong công ty, anh rất lạnh lùng và ít nói, nhưng anh làm việc rất nhanh nhẹn và quyết đoán.
Nhiều người trong công ty rất sợ anh, anh ta cũng có chút sợ.
Nhưng bây giờ... đây là lần đầu tiên anh thấy sếp của mình như thế này.
Anh ta đột nhiên có chút tò mò, “người yêu cũ” này là ai, hẳn là có dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng tiếc rằng cô che kín như vậy nên không nhìn rõ mặt... Tuy nhiên, giọng nói quen thuộc một cách khó hiểu.
“Anh đang nói nhảm!” Người con gái ngồi ở ghế sau đột nhiên lớn tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh ta không nên xem nhiều nghe nhiều, nhưng dù có thực sự nghe và thấy thì anh ta cũng sẽ giữ bí mật, đây là tôn chỉ trong công việc của anh ta.
Lý Nghiên kéo Nguyễn Vân Kiều lại gần, anh nhìn ánh mắt phòng bị của cô, trên mặt có chút đau lòng: “Tôi không nói nhảm, tôi nhớ cậu, tôi...”
Bốp…
Nguyễn Vân Kiều đập chai nước khoáng trên tay vào người anh!
Nhưng góc độ có hơi cao, một phần đã đập vào xương hàm của anh.
Lý Nghiên im lặng và hơi nghiêng đầu.
Dưới ánh đèn trong xe không nhìn thấy biểu cảm của người phía sau, nhưng mà trợ lý lái xe thì nhất thời dựng tóc gáy hết cả lên.
“Ngài không sao chứ?” Anh ta vội hỏi.
“Không sao.”
“Vâng…”
Lý Nghiên cất chai nước khoáng đi, ôn nhu nhìn Nguyễn Vân Kiều, “Tại sao lại là nói nhảm.”
“Chính là nói nhảm.” Nguyễn Vân Kiều không nhận ra mình đã làm gì, cô dựa sát vào người anh, đôi mắt ngập tràn hơi rượu và tơ máu, “Lý Nghiên, cậu rời đi thì đi cho dứt khoát, cậu đột nhiên xuất hiện làm gì vậy? Cậu có biết một người yêu cũ đủ tiêu chuẩn thì nên im lặng như đã chết không.”