Quả nhiên, như thế nào đi nữa thì giấc mơ và hiện thực vẫn có khác biệt, uống say và tỉnh táo cũng có khác biệt rất lớn.
Một đêm này vô cùng điên cuồng và phóng túng, như hai bánh răng xa cách đã lâu cuối cùng cũng khớp lại với nhau, không có khe hở, không thể tách rời, tình cảm của họ bắt đầu lại một cách nhanh chóng mà nhiệt liệt.
Nguyễn Vân Kiều cũng không biết mình đã ngủ từ khi nào, tuy là mệt đến mức không còn sức lực, lại không nỡ đi ngủ, hai người cứ như kẻ ngốc vậy, nằm cùng nhau, rồi lại nhìn nhau, mệt đến kiệt sức nhưng vẫn động tay động chân.
Ngày hôm sau tỉnh dậy thì đã gần trưa.
Lý Nghiên không có ở trên giường, đồng hồ sinh học của anh vô cùng chuẩn, cho dù là tối hôm qua ngủ trễ đến thế nào đi nữa, thì ngày hôm sau vẫn cứ dậy từ rất sớm. Nguyễn Vân Kiều từ trên giường ngồi dậy, trên tủ đầu giường đang để điện thoại của cô, còn có một ly nước.
Cổ họng cô khô khốc, lúc chạm vào ly nước thì thấy nước vẫn còn ấm, cô cầm lấy rồi uống một ngụm lớn.
Cửa phòng khép hờ, sau khi uống nước xong, cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, là âm thanh dép bông nhà cô đạp lên nền nhà, âm thanh rất mềm mại và cũng rất nhẹ nhàng.
Nguyễn Vân Kiều biết anh sắp đi vào phòng, trùm lấy chăn, trên mặt không nhịn được mà nở nụ cười.
“Không ngủ thêm một lát sao?” Là Lý Nghiên, anh mặc một chiếc áo len cổ tròn màu trắng và quần tây đen, áo khoác vẫn còn để trên ghế ở bên cạnh. Đây là quần áo mà anh đã mặc ngày hôm qua, ở chỗ cô anh không có quần áo để thay.
Nguyễn Vân Kiều đưa tay về phía anh: “Vừa tỉnh dậy, không ngủ được nữa.”
Lí Vị Ương nắm lấy tay cô, ngồi xuống bên giường: “Vậy thì dậy đi, anh làm đồ ăn sáng cho em.”
Nguyễn Vân Kiều ừm một tiếng, niềm vui trong lòng giống như mật ong chậm rãi mà liên tục tuôn ra, cô không biết tại sao lại như vậy, nhưng cô cảm thấy mình sắp không thể chịu nổi niềm vui sướng khi ở bên anh lúc này.
Cô cúi người hôn lên má anh: “Lý Nghiên, em nghĩ nên chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết hàng ngày ở nhà cho anh.”
Lý Nghiên ôm lấy cô: “Anh vốn định nhờ trợ lý chuẩn bị một số đồ đạc rồi gửi qua.”
“Sao, em còn chưa nói lời nào mà anh đã tính trực tiếp dọn vào đây ở rồi à.”
Lý Nghiên nở nụ cười: “Em không đồng ý?”
Nguyễn Vân Kiều khẽ nhướng mày: “Được rồi, em đồng ý, dù sao cũng đã công khai rồi, cho dù có bị người khác chụp ảnh ra vào cùng nhau thì cũng không sao cả.”
“Ừ.” Lý Nghiên kéo chăn ra, ôm cô ra ngoài, “Hôm qua tại sao lại nói những chuyện này trước mặt phóng viên?”
Nguyễn Vân Kiều vô cùng phối hợp, ngồi lên đùi của anh, ôm anh từ phía chính diện, siết thật chặt lấy anh.
“Cái gì chứ.”
“Anh nói, tại sao lại ở trước mặt nhiều người như vậy, nói rằng đã đồng ý với anh rồi.”
Nguyễn Vân Kiều: “Mấy phóng viên đó nói em không cho anh danh phận á.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em liền nghĩ, em sẽ ở trước mặt tất cả mọi người mà cho anh một danh phận!” Nguyễn Vân Kiều giơ tay sờ mặt anh, “Anh có vui không?”
Khóe miệng của Lý Nghiên khẽ cong lên, hôn lấy một cô: “Rất vui.”
“Vui là được rồi~”
Hai người dính lấy nhau một lúc, Nguyễn Vân Kiều mới né đầu sang một bên: “Aiya, em còn chưa đánh răng nữa.”
Lý Nghiên xoay đầu cô lại: “Anh không để ý.”
“Ôi! Thấy ghê quá.”
Lý Nghiên bị biểu cảm của cô chọc cười, lại hôn cô một cái.
Anh không nỡ buông ra, từ tối hôm qua đến bây giờ, chỉ là một khoảng thời gian ngắn mà thôi, nhưng anh lại cảm thấy sự trống rỗng trong tâm trí anh đã được lấp đầy.
Quãng thời gian quen nhau hồi đại học cũng không khiến anh cảm thấy hài lòng như lúc này, vì lúc đó còn quá trẻ, còn quá nhiều nghi ngờ và đề phòng, thậm chí tình yêu dành cho nhau cũng không đủ chân thành.
Giờ thì khác rồi, anh đã thoát ra khỏi sự hoang mang và không biết làm thế nào ấy, mà chìm vào sự ngọt ngào vô bờ bến.
“Đừng nghịch nữa đừng nghịch nữa, em đi đánh răng đây… Dừng lại!” Nguyễn Vân Kiều ôm lấy mặt anh, “Không được nhúc nhích.”
“Được, anh biết rồi, không nhúc nhích.” Lý Nghiên đành phải buông ra, nói: “Em đi tắm rửa đi.”
“Ừm ~”
Nguyễn Vân Kiều mặc áo ngủ vào rồi đi vào nhà vệ sinh, còn Lý Nghiên thì đi vào bếp làm đồ ăn sáng cho cô.
Lúc cô tắm xong đi ra, Lý Nghiên vẫn còn đang loay hoay trong bếp.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng chói chang chiếu từ cửa sổ vào, rồi chiếu lên người Lý Nghiên, nhìn có vẻ ấm cúng, vô cùng ấm áp. Nguyễn Vân Kiều đứng cách đó không xa mà nhìn một lát, rồi mới đi vào, nghiêng đầu tựa vào vai anh.
“Nấu sủi cảo hả.”
Lý Nghiên vươn tay vỗ nhẹ vào đầu cô, nói: “Ừ, rán thêm cho em một quả trứng nữa.”
“Lòng đào nha.”
“Được.”
Sủi cảo vẫn còn ở trong nồi, anh quay sang bên kia chiên trứng, Nguyễn Vân Kiều cũng không rời ra, dính lấy anh mà dịch vài bước, nhìn anh đổ dầu, đập quả trứng vào.
Lý Nghiên để cô dính lấy anh, cho đến khi dầu nóng làm mép lòng trắng trứng phát ra tiếng xèo xèo, anh mới nói: “Lùi lại một chút, đừng để bị dầu bắn trúng.”
Chút dầu này làm sao có thể bắn trúng được chứ, nhưng Nguyễn Vân Kiều vẫn ngoan ngoãn lùi lại: “Vậy làm phiền đầu bếp Lý, em sẽ ở bên ngoài mà đợi thức ăn.”
Lý Nghiên cười nhẹ: “Đi ra ngoài đi, đại minh tinh.”
Nguyễn Vân Kiều sung sướng mà chạy ra ngoài đợi, trong lúc đợi thì Dư Lạc gọi điện thoại tới, nói với cô lịch trình của mấy ngày tới.
“Ngày mai em phải ra ngoài chụp ảnh cho tạp chí, chỗ chụp hình có hơi xa nên tối mai không về nhà. Ừm… tối ngày mốt có một buổi tiệc, tham gia một lát là xong, cho nên tối ngày mốt có thể về nhà.
Lý Nghiên bưng sủi cảo đi ra: “Vậy hôm đó anh tới rước em.”
Nguyễn Vân Kiều nhận lấy cái muỗng: “Ồ~ tùy anh á.”
Sau khi ăn sáng xong, Lý Nghiên rời nhà đi đến công ty.
Hôm nay Nguyễn Vân Kiều không có việc, ở nhà nghỉ ngơi, sẵn tiện lướt xem Weibo.
Những lời bàn tán về cô ở sân bay, bây giờ vẫn còn nằm trên đầu bảng hot search, Nguyễn Vân Kiều nhấp vào thì nhìn thấy đoạn video mình bị phỏng vấn và bình luận.
[Được lắm, hai người cứ thế ngược tôi đi, tôi không sao]
[Ngọt đến phát ngán, đôi tình nhân này cứ phải làm như thế ư]
[Đây là chuyện yêu đương rầm rộ nhất mà tôi từng thấy, ở trước mặt người dân toàn quốc mà tỏ tình, rồi đồng ý cũng ở trước mặt người dân toàn quốc]
[Huhuhuhu tôi lại cảm thấy ngọt rồi]
[Khóc!! Xứng đôi! Xứng đôi quá! Lăn cho tôi! Ra sức mà lăn đi, năm sau tạo ra một baby nhỏ nhan sắc bùng nổ!]
[Thật khó mà tưởng tượng con của hai người sẽ có nhan sắc tuyệt vời như thế nào…]
…
Nguyễn Vân Kiều xem vô cùng vui vẻ mà đọc bình luận, được thôi, đã ra sức lăn lắm rồi, nhưng baby nhỏ thì tạo không ra được. Tối hôm qua Lý Nghiên đã có chuẩn bị, trên người còn đem theo bao, cái tên trộm này.
Nguyễn Vân Kiều chụp màn hình bình luận lại, gửi cho Lý Nghiên.
Lúc này đây Lý Nghiên đã đến nơi làm việc, cuộc họp sắp bắt đầu, trợ lý đưa tài liệu cho anh rồi nói gì đó với anh, nhưng sau khi nói xong thì phát hiện ông chủ chẳng hề để ý đến anh ta.
Ông chủ đang nhìn điện thoại, khóe môi còn mang theo nụ cười.
Trợ lý lập tức hiểu ra ông chủ nhà mình đang nói chuyện với ai, chắc chắn là với vị đại minh tinh đó, bây giờ cả công ty không có ai là không biết chuyện này cả.
Lý Nghiên đúng là đang nói chuyện với Nguyễn Vân Kiều, anh nhìn thấy ảnh chụp màn hình mà cô gửi, liền trả lời: [Em đang cầu hôn à?]
Nguyễn Vân Kiều trả lời anh bằng dấu ba chấm rồi thêm vào đó là hai gói biểu cảm “Anh không sao chứ?”
Lý Nghiên: [Chẳng phải muốn em bé sao, vậy thì phải kết hôn trước]
Nguyễn Vân Kiều: “Em muốn cho anh xem mọi người khen ngợi nhan sắc của chúng ta, ai nói em bé chứ]
Lý Nghiên: [Vậy anh hiểu lầm rồi]
Nguyễn Vân Kiều: [Đúng thế, là do anh hiểu lầm đấy thôi, muốn kết hôn với em, geigei phải cố gắng hơn nữa~ (Cố lên cố lên)]
Lý Nghiên: [Được]
——
Hôm tham gia tiệc, Nguyễn Vân Kiều và nhân viên công tác đi đến vào hội trường.
Đây là buổi tiệc do Tencent tổ chức, Nguyễn Vân Kiều hợp tác rất nhiều với họ, tất nhiên phải đến tham dự theo lời mời.
Sau khi cô ngồi xuống ghế không lâu, thì cô nhìn thấy Khương Phó Thành, anh ta hôm nay cũng được mời, ngồi cùng bàn với cô.
“Tổng Giám đốc Khương, lâu quá không gặp rồi, lại ra nước ngoài rồi hả?”
Khương Phó Thành: “Ừm, hôm qua vừa mới về.”
“Ra vậy, chị Dư Lạc không có nói.”
Ánh mắt hai người rất tự nhiên, không hề có sự không được tự nhiên nào cả.
Khương Phó Thành: “Gần đây Dư Lạc cũng rất bận, trong tay mới có thêm vài nghệ sĩ, cũng giống như cô, chẳng khiến cô ấy bớt lo tí nào.”
Nguyễn Vân Kiều không hài lòng: “Cái gì chứ, tôi khiến người khác phải lo lắng cái gì chứ.”
Khương Phó Thành cười một cái, nói: “Đối với bản thân mình cũng không có nhận thức rõ ràng.”
“Cái rắm…”
“Đúng rồi, bộ phim mà lúc trước đạo diễn Lương Thạch nói, muốn mời cô đóng vai nữ chính, cô thấy thế nào?”
Nguyễn Vân Kiều có chút ngạc nhiên: “Quyết định rồi ư?”
“Ừ, lần trước sau khi gặp mặt, ông ấy rất tự tin rằng hình tượng của cô rất phù hợp với nữ chính, sau đó trở về cũng đã nghiên cứu kỹ năng diễn xuất của cô, xem ra rất hài lòng.”
“Vậy thì tốt quá.”
Sau đó, hai người nói chuyện với nhau về bộ phim đó, sau đó nữa thì buổi tiệc bắt đầu, thì mạnh ai nấy đi xã giao.
Nguyễn Vân Kiều không định ở lại đây lâu, sau khi làm xong hết những việc cần làm, thì rời khỏi buổi tiệc.
“Alo, anh ở đâu rồi, em xong rồi.” Cô gọi điện thoại cho Lý Nghiên.
Lý Nghiên: “Ở lối vào bãi đậu xe.”
“Được~ vậy em thay quần áo xong rồi ra nha.”
“Ừm.”
Nguyễn Vân Kiều chưa từng được trải nghiệm cảm giác “tan làm” có bạn trai đến rước, rất mới mẻ, cũng rất là vui vẻ, nó khiến cô cảm thấy, sự mệt mỏi của cả ngày hôm nay đều đã được quét sạch.
“Vân Kiều, ngày mốt chị sẽ đến nhà đón em, ngày mai em cứ ở nhà mà ôm ấp với Lý Nghiên nhà em đi.” Dư Lạc nói.
“Ồ~ cảm ơn nha.”
Nguyễn Vân Kiều cởi bộ lễ phục màu đỏ rượu ra, mặc quần và áo khoác len nỉ kiểu ngắn vào, đi về phía bãi đậu xe.
Bãi đậu xe nằm ở bên trái của hành lang, đi thẳng rồi rẽ một cái là tới.
Bước chân của Nguyễn Vân Kiều rất nhanh, chưa đi được mấy bước thì đã bị gọi lại.
“Nguyễn Vân Kiều, sao lại có một mình?” Khương Phó Thành đúng lúc muốn về nên đi về phía bãi đậu xe, nên đụng mặt với cô.
Nguyễn Vân Kiều quay đầu: “À… chị Dư Lạc bọn họ ở phía sau, thu dọn đồ đạc xong sẽ ra ngay.”
“Vậy thì cũng không được chạy ra ngoài một mình.”
“Không sao, có người ở ngoài đầu đường đợi tôi.”
Khương Phó Thành sững sờ, rất nhanh liền hiểu ra ý cô, “Lý Nghiên đến rồi à.”
“Ừm.”
Khương Phó Thành đi về phía bãi đậu xe cùng với cô, vừa đi vừa nói: “Hai người là lần đầu tiên yêu đương à, có thể tém tém lại nụ cười trên mặt rồi đó.
Mặt Khương Phó Thành không chút biểu cảm: “Khóe miệng sắp kéo lên tới huyện thái dương rồi.”
“Ồ.”
Đi không bao lâu thì đã nhìn thấy lối vào, Lý Nghiên đã đứng đợi sẵn ở đó.
Hai người vừa xác định quan hệ thì đã phải chia xa hai ngày, đương nhiên là nhớ nhau vô cùng.
Nguyễn Vân Kiều chạy bước nhỏ về phía anh, sự ngọt ngào nhỏ trong lòng dâng lên không cách nào che giấu.
“Đợi lâu lắm rồi có phải không.” Cô đứng trước mặt anh.
“Cũng tạm.” Lý Nghiên nói dứt câu, nhìn về phía Khương Phó Thành, gật nhẹ đầu mà chào hỏi.
Khương Phó Thành cũng chào lại, sao đó nói: “Vậy tôi đi trước đây.”
“Được thôi, tạm biệt Tổng Giám đốc Khương.”
“Ừ.”
Khương Phó Thành xoay đầu đi về hướng đậu xe, Nguyễn Vân Kiều vòng lấy cánh tay của Lý Nghiên: “Đi thôi, tối nay chúng ta ăn gì.”
Lề phục trên người Nguyễn Vân Kiều đã thay ra, nhưng khuôn mặt được trang điểm tinh tế và mái tóc được uốn xoăn vẫn còn đó, cả người nhìn vô cùng rạng rỡ, xinh đẹp động lòng người.
Lý Nghiên rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dừng lại hồi lâu mới nói: “Muốn ăn món loại nào.”
“À… để em nghĩ xem.” Nguyễn Vân Kiều nói, “Nhưng mà có hơi mệt, lười đi ra ngoài ăn, bằng không trực tiếp về nhà nấu mì ăn?”
Lý Nghiên: “Cũng được.”
“Được! Vậy đi thôi, về nhà.”
Lý Nghiên nắm lấy tay Nguyễn Vân Kiều đi về phía xe, hỏi: “Sao Khương Phó Thành lại đi ra cùng với em.”
“Anh ta à, bữa tiệc hôm nay anh ta cũng có mặt.”
“Ờ.”
“Sao thế? Ghen rồi à?”
Lý Nghiên: “Vẫn ổn.”
“Như thế nào gọi là vẫn ổn, vậy có nghĩa là có rồi?”
Lý Nghiên không trả lời.
Nguyễn Vân Kiều cười đắc ý: “Đừng ghen đừng ghen, anh thích ghen như vậy thì sao này phải làm sao đây, bên cạnh em có nhiều anh chàng đẹp trai lắm đó.”
Lý Nghiên nheo mắt, cậy ưu thế chiều cao mà kẹp lấy cổ cô, kéo cô đi về phía trước: “Cái gì?”
“Aiya nói thật mà, nhưng mà anh yên tâm nha, em nhất định sủng anh nhất, yêu anh nhất.”
Lý Nghiên dừng lại, hôn mạnh một cái lên đôi môi bị ép phải ngước lên của cô, “Nói lại lần nữa xem?”
Nguyễn Vân Kiều: “Vậy mà vẫn chưa được sao?!”
Lý Nghiên lại hôn cô một cái, hôn vô cùng mạnh, mạnh đến nổi son của cô dính hết vào môi anh.
Nguyễn Vân Kiều cười nghiêng ngả: “Được được được, vậy thì chỉ sủng anh, chỉ yêu anh! Được chưa!”
Lý Nghiên lại cúi đầu, Nguyễn Vân Kiều lập tức giữ lấy cằm của anh: “Đừng hôn nữa đừng hôn nữa, anh nhìn son của em, anh nhìn lại mình xem!”
Lý Nghiên buông cô ra, lạnh lùng nói: “Em chính là thiếu dạy dỗ.”
Nguyễn Vân Kiều khoái chí mà chạy theo: “Đúng vậy~ là thiếu dạy dỗ đó, về nhà dạy dỗ dạy dỗ em đi ~”
Lý Nghiên liếc nhìn cô một cái: “Là chính em nói đó.”