Trong ký ức của Nguyễn Vân Kiều, hồi trung học, quan hệ của cô và Lý Nghiên chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó là: Chán ghét.
Anh không vừa mắt cô, nghiêm trọng đến mức cô hoàn toàn có thể cảm nhận được. Ví dụ như lúc tan học, người nhà bảo anh sẵn tiện dẫn cô về nhà, mỗi lần chờ cô, biểu cảm mặt anh cứ như là nuốt phải ruồi vậy...
Lúc đó cô cảm thấy anh thật sự rất ghét cô, không thích nói chuyện với cô, không muốn đứng cùng một chỗ với cô, chẳng bao giờ bày vẻ mặt hòa nhã với cô cả.
Nhưng giờ đây Quý Thần lại nói anh đã thích cô từ hồi trung học?
Chuyện này khó tưởng tượng quá.
"Sao cậu lại nói thế, hồi trung học anh ấy ghét tôi lắm mà." Nguyễn Vân Kiều cảm thấy buồn cười, nói.
Quý Thần: "Cậu ấy chưa từng nói cậu ấy thích cậu, nhưng phản ứng của cậu ấy cũng khá rõ ràng mà."
Nguyễn Vân Kiều có hơi tò mò: "Phản ứng gì cơ?"
"Tôi và cậu ấy có thể xem như là lớn lên cùng nhau, có lẽ là từ hồi học mẫu giáo, cha mẹ đã cho tôi chơi với cậu ấy rồi, tên này ấy à, tính cách cứ như thế ấy, luôn khách sáo, nghiêm chỉnh, lạnh lùng." Quý Thần nở nụ cười, nói, "Nhưng tôi phát hiện cậu ấy sẽ không như thế với cậu, cậu ấy sẽ tức giận, biểu cảm cũng thú vị lắm."
Nguyễn Vân Kiều không nói nên lời: "Cậu cảm thấy anh ấy hung dữ với tôi cho nên mới cho rằng anh ấy thích tôi á? Quan điểm của cậu cũng kỳ lạ thật."
Quý Thần: "Đương nhiên không phải chỉ có mỗi thế, trong lòng tôi khẳng định như thế là vì có một lần trong trường tổ chức diễn xuất gì đó, lúc đó hẳn là cậu đang tập múa hoặc diễn tập, khi đó tôi thấy Lý Nghiên nhìn lén cậu múa đó."
Nguyễn Vân Kiều ngẩn người.
Quý Thần tiếp tục nói: "Lúc đó cậu ấy đứng ngoài cửa sổ, cậu ấy không phát hiện ra tôi, cậu ấy cũng nghĩ chắc không ai phát hiện mình, dù sao thì lúc đó cậu ấy nhìn lâu lắm, mãi cho đến khi cậu múa xong cả một bài nhạc hoàn chỉnh, cậu ấy mới rời đi. Ừm... Lúc ấy vẻ mặt của cậu ấy không hề tỏ ra ghét bỏ."
Nhìn Quý Thần có vẻ như không hề nói dối, hơn nữa, cô ta cũng không cần thiết phải nói dối cô.
Cho nên là, Lý Nghiên thật sự nhìn lén cô múa sao? Anh thầm thích cô ư??? Bắt đầu từ sớm như thế rồi à?
Quý Thần nhìn sắc mặt cô, cảm thấy buồn cười, nói: "Chuyện gì đây? Không phải hai người yêu nhau à, chuyện trước kia cậu ấy chưa từng nói cho cậu nghe hả?"
"Bọn tôi mới bên nhau chưa được bao lâu." Nguyễn Vân Kiều ho nhẹ, nói, "Đúng rồi, sao cậu lại ở đây."
Quý Thần bình tĩnh nói: "Đương nhiên là giành Lý Nghiên của cậu rồi."
Nguyễn Vân Kiều: "?"
Quý Thần khẽ cười, nói: "Nói đùa thôi, tôi không vô vị tới thế đâu. Là công ty tôi và Thịnh Thời có hạng mục hợp tác, tôi đến đấy họp thôi."
Nguyễn Vân Kiều ờ một tiếng: "Tôi cũng nghĩ thế."
"Cũng là sao? Tự tin thế à." Quý Thần thở dài, "Được rồi, cậu có thể tự tin, dù sao tôi cũng không thèm giành đâu, vài năm đi nước ngoài kia tôi cũng có ý tóm lấy cậu ấy rồi, tiếc là lại thất bại."
Quý Thân vẫn giống như xưa, nói mấy lời này lúc nào cũng thẳng thắn.
Nguyễn Vân Kiều cũng chẳng cảm thấy gì, dù sao cô cũng quen cái dáng vẻ này của cô ta rồi, chỉ là cô có hơi tò mò về câu vài năm ở nước ngoài kia của cô ta.
"Hóa ra lúc đó cậu cũng ở đó, lúc đó cậu luôn bên cạnh anh ấy sao?"
Quý Thần nói: "Không phải là luôn, sau khi tôi tốt nghiệp ở trong nước xong mới ra nước ngoài, hôm đầu đến đó tôi có đi thăm dì Quách, khi đó dì ấy cũng đã phẫu thuật xong, trạng thái tinh thần cũng ổn. Dì ấy giữ tôi ở lại nhà họ vài ngày, cũng trong vài ngày đó, tôi thấy Lý Nghiên có chút vấn đề."
Nguyễn Vân Kiều nhíu mày: "Anh ấy làm sao cơ?"
Quý Thần hơi nhướng mày, có hơi bất ngờ khi Nguyễn Vân Kiều hỏi vậy, thế nhưng ngẫm lại kỹ thì với tính cách của Lý Nghiên, chắc chắn anh sẽ không để lộ ra vẻ thảm hại của mình trước mặt người mình thích.
Nghĩ đến đây Quý Thần đột nhiên hào hứng, nếu Lý Nghiên không muốn nói cho Nguyễn Vân Kiều, vậy thì cô ta sẽ cố tình nói cho cô nghe. Có lẽ là do không cam lòng với mấy năm trời trong quá khứ, bây giờ cô ta thật sự rất thích xem cảnh Lý Nghiên bại trận.
Quý Thần nói: "Là thế này, ban đầu tôi thấy trạng thái của cậu ấy không được đúng cho lắm, rồi lại phát hiện cậu ấy uống thuốc. Sau đó thì tôi lén cầm thuốc của cậu ấy tra thử thì mới biết đó là thuộc trị trầm cảm và rối loạn lo âu."
Nguyễn Vân Kiều lập tức giật mình: "Trầm cảm? Rối loạn lo âu?"
"Đúng vậy, lúc đó cậu ấy mắc phải bệnh này. Nhưng cũng không có gì lạ, ai bị người nhà tra tấn, sự nghiệp rơi xuống vực như cậu ấy cũng đều sẽ mắc phải thôi. Nhưng nhìn cậu ấy bây giờ hẳn là ổn hơn nhiều rồi. Cậu ấy của năm đó và bây giờ không giống nhau, có một hôm kia tôi thấy cậu ấy ra khỏi phòng, trông chật vật lắm, râu ria xồm xoàm, vừa gầy vừa nhợt nhạt, trông u ám thật sự. Nói thật, lúc đó tôi cũng chẳng tin nổi đó là Lý Nghiên, lúc đó cậu ấy —"
"Đủ rồi." Đột nhiên Nguyễn Vân Kiều lên tiếng.
Quý Thần hơi khựng lại một chút: "Sao thế, không muốn nghe à? Lý Nghiên sĩ diện như thế, nếu tôi không nói thì cậu ấy cũng sẽ chẳng nói cho cậu nghe đâu."
Không phải là Nguyễn Vân Kiều không muốn nghe, mà là cô phát hiện cô không đành lòng nghe dáng vẻ như thế của Lý Nghiên từ trong miệng người khác.
Thì ra là thế...
Hóa ra sau đó anh không liên lạc gì với cô là bởi vì anh đã rơi vào một đầm lầy khó có thể giãy ra, anh bị bệnh.
Còn cô thì lại không biết gì, trong lòng vẫn mãi trách cứ anh, cảm thấy anh không liên lạc với cô là vì anh không thích cô nhiều đến thế.
"Anh ấy khỏe lại khi nào." Một lúc lâu sau, Nguyễn Vân Kiều mới nhẹ nhàng hỏi.
Quý Thần: "Tôi cũng không biết cậu ấy hoàn toàn khỏe lại khi nào, chẳng phải hai người sống cùng nhau sao, không nhìn thấy cậu ấy uống thuốc là biết rồi. À... Nhưng mà nếu cậu ấy đã có ý giấu cậu, vậy nếu có uống thuốc cũng sẽ tránh mặt cậu."
Nguyễn Vân Kiều khẽ cong môi, cô đưa tay chạm cốc cà phê, lúc định cầm lên, cô mới phát hiện tay mình có chút run rẩy.
Cô ngập ngừng một lát rồi mới nói: "Cám ơn."
Quý Thần sửng sốt: "Gì cơ?"
Nguyễn Vân Kiều: "Cám ơn vì cậu đã nói cho tôi biết, nếu không, có thể mãi mãi tôi sẽ chẳng bao giờ được biết."
Quý Thần nở nụ cười: "Tôi ngứa mắt vì cậu ta cứ giấu diếm, lúc nào cũng phải bày ra trước mặt cậu dáng vẻ tốt đẹp nhất. Không cần cám ơn tôi đâu, tôi ấy à, đang muốn phá cậu ấy đây."
Nguyễn Vân Kiều hơi cau mày, nói: "Đối với tôi mà nói, mấy chuyện đó cũng chẳng phải là chuyện gì xấu... Anh ấy như thế nào tôi cũng sẽ thích."
"Chậc, nghe ghen tị ghê." Quý Thần nói, "Thôi được rồi, không làm phiền cậu nữa, tôi cũng phải đi rồi. Cậu đấy, nhớ về nhà làm ầm ĩ lên với cậu ấy nhé, ai bảo cậu ấy dám lừa cậu."
Sau khi Quý Thần rời đi chưa bao lâu, cà phê trước mặt Nguyễn Vân Kiều cũng đã hoàn toàn nguội lạnh.
Điện thoại rung lên, Nguyễn Vân Kiều cúi nhìn thì thấy tin nhắn Lý Nghiên gửi đến: [Anh xong rồi, có gì bất ngờ thế?]
Nguyễn Vân Kiều nhìn dòng chữ của anh, suýt chút nữa đã không kìm được được nước mắt, cô hít một hơi thật sâu, không còn tâm trạng để tạo "bất ngờ" cho anh nữa, cô nói thẳng: [Em đang ở phòng tiếp khách ở sảnh tầng một công ty anh]
Lý Nghiên không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi điện cho cô, Nguyễn Vân Kiều nhận điện thoại: "A lô, bây giờ anh tan làm được chưa."
Lý Nghiên: "Anh đến cửa thang máy rồi, sao em về rồi mà không nói anh biết một tiếng."
Nguyễn Vân Kiều nhẹ nhàng đáp: "Nói cho anh biết sao còn gọi là bất ngờ nữa."
Lý Nghiên tựa như là nở nụ cười: "Chờ anh, anh đến ngay."
"Ừm..."
Lý Nghiên không cúp điện thoại, Nguyễn Vân Kiều nghe được tiếng thang máy, cũng nghe thấy tiếng những người xung quanh chào hỏi anh...
"Vào thang máy rồi, tín hiệu không tốt." Anh nhắc cô một câu.
Nguyễn Vân Kiều ừm một cái: "Vậy anh cúp đi, em ở ngay dưới tầng mà."
Trong ống nghe không truyền đến tiếng "tút" ngắn, anh không cúp máy.
Nguyễn Vân Kiều cũng không, cô nghe âm thanh yên lặng ở phía bên anh, tựa như có thể nghe được tiếng hít thở của anh vậy, anh đã sắp tới rồi, nhưng cô lại không nỡ cúp máy.
Hai phút sau, cuối cùng trong ống nghe cũng truyền đến tiếng "tút" ngắn, điện thoại đã bị cúp, Nguyễn Vân Kiều như cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại, lúc này Lý Nghiên đang đứng ở lối ra vào của khu vực cà phê.
Cô cau mũi, đứng dậy rồi nhào vào lòng anh.
Lý Nghiên đón lấy cô đầy vững vàng, cũng không quan tâm đến ánh mắt của các nhân viên đang lui tới, nói bằng chất giọng ấm áp: "Về nhà nhé?"
Nguyễn Vân Kiều ôm chặt lất anh: "Em nhớ anh."
Trái tim Lý Nghiên lập tức như tan chảy, anh ừ một tiếng rồi nói: "Anh cũng nhớ em."
"... Lúc anh nhớ em anh làm gì."
Lý Nghiên: "Gọi điện thoại cho em?"
"Không phải em đang nói về hiện tại." Giọng Nguyễn Vân Kiều buồn buồn, "Ý em là, trước kia lúc anh ở nước ngoài, những lúc anh nhớ em thì anh làm gì."
Lý Nghiên hơi giật mình, đột nhiên anh trầm mặc.
Nguyễn Vân Kiều ngước nhìn anh: "Sao anh không nói gì."
Lý Nghiên nói: "Xem ảnh chụp được đăng trên Weibo của em, xem các video mà fan làm cho em, xem phim em đóng."
Sống mũi Nguyễn Vân Kiều cay cay: "Cho nên đó là lý do anh không gọi điện thoại cho em, không nhắn tin cho em, đúng không."
Lý Nghiên: "..."
Nguyễn Vân Kiều buông anh ra: "Đi thôi, về nào."
Đột nhiên vẻ mặt cô đầy thờ ơ, trực tiếp đi lướt qua anh, Lý Nghiên ngẩn ra, sau đó đi theo.
"Xe ở trước cửa rồi." Lý Nghiên nói.
Nguyễn Vân Kiều đang định ra thang máy để xuống bãi xe ở tầng hầm, nghe thế thì ờ một tiếng rồi chuyển hướng đi về phía cửa đại sảnh.
Tuy cô đeo kính râm, nhưng những ai tinh mắt đều có thể nhìn ra sắc mặt cô không được tốt.
Các nhân viên đi phía sau Lý Nghiên cũng đang ra về, bọn họ nhìn nhau, có vẻ như có hơi kích động mà bắt đầu xôn xao: "Cãi nhau rồi hả?"
"Vừa nãy còn ôm nhau như ở chốn không người mà."
"Nhưng trông sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm."
"Ôi mấy cặp yêu nhau nó thế..."
"Hu hu đẹp quá, vừa rồi tôi còn muốn xin chụp ảnh chung, nhưng mà nhát quá."
"Đây là bà chủ tương lai đó, chỉ cần anh không nghỉ việc thì tương lai vẫn còn cơ hội mà."
"Ha ha ha cũng đúng."
Hôm nay trợ lý Trần Bắc của Lý Nghiên là tài xế, sau khi hai người ngồi vào xe, cậu ta nhìn kính chiếu hậu.
Lý Nghiên nói: "Về nhà."
Trần Bắc gật đầu, ý của cụm "về nhà" mà ông chủ nói lúc này không phải là về nhà của mình, cho nên cậu ta dứt khoát chạy về nhà của Nguyễn Vân Kiều.
Chỉ là khi xe bắt đầu chạy rồi, cậu ta lại nhìn kính chiếu hậu, chậc... sao cảm giác không khí hôm nay không đúng lắm.
Lý Nghiên cũng cảm thấy Nguyễn Vân Kiều có gì đó sai sai, nhưng lại không biết cô sai sai ở chỗ nào, anh cũng không biết sao vừa rồi cô lại đột nhiên nhắc về chuyện quá khứ.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô: "Sao thế."
Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn anh một cái, cô cũng không nỡ tức giận với anh, chỉ là cô cảm thấy khó chịu, thậm chí là... có chút tự trách.
"Về tính sổ với anh sau..." Giọng cô đầy phiền muộn.
Lý Nghiên hơi nhướng mày, cười khẽ: "Anh chọc giận em sao?"
"Đúng vậy."
"Chỗ nào."
"..."
Lý Nghiên dỗ dành: "Thế nào em cũng phải nói chứ, em không nói sao anh biết anh đã làm sai chỗ nào."
Nguyễn Vân Kiều nhịn không được nữa, nói thẳng: "Anh sai ở chỗ anh thích em mà anh không chịu nói cho em biết."
"... Hửm?"
Trần Bắc ngồi phía trước trợn tròn mắt, lén nhìn hai người.
Lý Nghiên có chút dở khóc dở cười: "Ý của em là sao? Anh không nói cho em khi nào, không nói sao bây giờ chúng ta lại bên nhau được."
"Ý em là trước kia kìa, là trước kia đó!" Nguyễn Vân Kiều nói: "Hồi trung học anh đã thầm thích em, thích của anh là hung dữ với người ta sao?"
Sắc mặt Lý Nghiên thay đổi thành kinh ngạc xen lẫn với xấu hổ: "Gì mà thầm thích."
Nguyễn Vân Kiều híp mắt: "Đấy, lại chối rồi."
Lý Nghiên: "Anh..."
"Không thầm thích em, vậy hồi trung học anh nhìn trộm em múa làm gì."
Lúc này Lý Nghiên hoàn toàn sửng sốt: "Sao em lại biết."
Nguyễn Vân Kiều hơi nhếch môi: "Hôm nay em gặp được Quý Thần ở công ty anh, cô ấy nói cho em nghe."
Lý Nghiên hơi cau mày, kết hợp với lời nói vừa rồi của cô, trong chớp mắt mặt anh có hơi cứng đờ.
Nguyễn Vân Kiều biết anh hiểu ra rồi nên cô cũng không nói gì nữa, chỉ nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: "Lý Nghiên, anh có thể nói với em, tất cả mọi chuyện anh đều có thể nói với em."