Sau khi màn trình diễn kết thúc, đèn được điều chỉnh lại thành ánh sáng trắng sáng.
Người dẫn chương trình đi lên phía trước giữ chân Nguyễn Vân Kiều lại.
“Mọi người thế nào rồi, có ngạc nhiên vì vị khách bí ẩn này không?”
Khán giả: “Có!!”
“Vậy sao, vậy chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt cho đàn chị Vân Kiều thêm một lần nữa!”
Tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên, Nguyễn Vân Kiều mỉm cười cúi chào mọi người.
“Vân Kiều, trở lại trường cũ, chị cảm thấy thế nào bây giờ?” Sau khi khán giả đều đã im lặng, người dẫn chương trình liền hỏi.
Nguyễn Vân Kiều nói: “Tôi rất biết ơn các thầy cô không có quên tôi, lần này được mời tôi vô cùng phấn khích và hạnh phúc. Tất nhiên, trước khi múa, tôi cũng rất hồi hộp”.
Người dẫn chương trình bật cười: “Hồi hộp? Tại sao lại hồi hộp chứ? Bài "Mưa Trường An" của chị múa rất là đẹp.”
“Cảm ơn, cảm ơn, nhưng tôi vẫn rất là hồi hộp.” Nguyễn Vân Kiều nói đùa, “Bởi vì bên dưới có cô giáo Lâm người đã dạy tôi múa trong nhiều năm, các kỹ năng cơ bản của tôi bây giờ đã bị thụt lùi rồi. Vì vậy, cô Lâm, em rất xin lỗi cô, có lẽ đã làm cô mất mặt rồi.”
Nguyễn Vân Kiều hướng về phía dưới sân khấu mà nói, sau đó một giáo viên nữ ngồi ở hàng đầu tiên đã giơ ngón tay cái lên với cô. Cô ấy là cô Lâm, lúc này được học sinh nhắc đến thì vô cùng vui vẻ.
Nguyễn Vân Kiều: “Ừm, cô Lâm hình như không hề cảm thấy mất mặt, vậy thì tôi yên tâm rồi. Tiếp đến, một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ~”
Nguyễn Vân Kiều vừa khiêm tốn vừa nói đùa khiến bầu không khí càng trở nên thoải mái hơn, người dẫn chương trình nói, “Không phải cổ vũ, mà là sùng bái, chúng tôi đều cảm thấy tự hào về chị.”
“Cảm ơn.”
“Vậy hôm nay nhân dịp kỷ niệm thành lập trường, đàn chị có gì muốn nói với các bạn sinh viên không ~”
Nguyễn Vân Kiều gật đầu: “Trước tiên, tôi vô cùng vinh dự được tham gia lễ kỷ niệm thành lập của trường chúng ta, đầu tiên, tôi xin bày tỏ lòng kính trọng tới tất cả các giáo viên ở đây. Đại học là điểm khởi đầu cho một cuộc sống mới. Tôi hy vọng rằng các bạn...”
Nguyễn Vân Kiều đứng trên sân khấu nói vô cùng dõng dạc, sinh viên ở bên dưới thì lại điên cuồng đăng Weibo.
Hôm nay, Nguyễn Vân Kiều đến tham dự kỷ niệm thành lập trường Đại học Bắc Kinh, trên mạng không có chút tin tức gì hết, đến khi mọi người bắt đầu đăng video lên mạng, cư dân mạng vô cùng bất ngờ, còn có rất nhiều người hỏi bây giờ chạy đến Đại học Bắc Kinh có còn kịp không, nhưng sau khi biết rằng hôm nay người ngoài không được vào Đại học Bắc Kinh, thì chỉ đành từ bỏ ý định này.
[Có bản hoàn chỉnh không, chị gái nhảy múa đẹp chết tôi, đẹp quá đi thôi]
[Chủ Weibo hãy cho bản full đi mà cầu xin đó!!!]
[Nguyễn Vân Kiều nhảy múa giỏi đến thế sao?]
[Còn có người không biết Nguyễn Vân Kiều tốt nghiệp chuyên khoa Múa sao… mấy năm trước cô ấy cùng đã từng múa trong một bộ phim, không phải dùng thế thân]
[Lý Nghiên cũng đến đó! Thấy có rất nhiều người đăng ảnh và video, đẹp trai tuyệt vời!!!]
[Fuck cặp tình nhân này đến Đại học Bắc Kinh là để tàn sát nam nữ sinh khóa dưới hả]
[Bộ đồ này thật là đẹp, là tiên nữ hả]
[Có ai đi chung đến Đại học Bắc Kinh không, ngồi đợi bên ngoài một lát thôi cũng được]
[Cho tôi đi với!!]
…
Sau khi đi xuống sân khấu, Nguyễn Vân Kiều nâng váy vội vã chạy về phía cánh gà.
Cô và Lý Nghiên đã rất lâu không gặp nhau rồi, lần gần đây nhất là một tháng trước anh đến thăm đoàn phim, sau đó bởi vì cả hai đều rất bận, không có thời gian rảnh mà gặp nhau.
Yêu xa đúng là vô cùng hành hạ người khác, có điều càng nhớ nhung, thì giờ đây cô lại vô cùng vô cùng muốn xông tới trước mặt anh, dùng sức mà ôm lấy anh.
“Bây giờ Lý Nghiên đang ở trong phòng trang điểm hả?” Trên đường đi, Nguyễn Vân Kiều hỏi Thỏ.
Thỏ: “Lúc này em nhờ Tiểu Trương đưa anh Nghiên đến đó rồi.”
Nguyễn Vân Kiều: “Ừm, được.”
“Vân Kiều, hay là đi thay đồ trước đi?”
“Đợi một lát, chị đi gặp anh ấy trước, nói với anh ấy một tiếng rồi đi thay đồ sau.”
“Ừm, cũng được.”
Đi đến phòng trang điểm, Nguyễn Vân Kiều đẩy cửa đi vào. Lúc này, có một người đàn ông mặc vest đang đứng ở phía cửa sổ lúc trước cô đứng xem biểu diễn.
Nghe tiếng cửa vang lên, anh xoay người nhìn sang.
Nguyễn Vân Kiều nhìn thấy anh, gần như không hề dừng lại mà chạy bước nhỏ trực tiếp nhào vào lòng anh.
Đuôi váy tạo nên một đường cong đẹp đẽ trong không trung, Lý Nghiên vững vàng mà ôm lấy cô.
Một người mặc vest một người mặc đồ cổ trang, hình ảnh này, giống như hai thời đại giao thoa với nhau, mâu thuẫn mà lại đẹp đẽ vô cùng.
Nếu không vì sợ bị mắng, giờ đây Thỏ vô cùng muốn lấy điện thoại ra chụp cho hai người bọn họ một tấm hình, nhưng mà bây giờ cô vẫn là âm thầm giúp họ đóng cửa phòng trang điểm lại.
“Xuống máy bay sao không báo cho anh biết?” Lý Nghiên nói.
Nguyễn Vân Kiều ôm chặt lấy anh: “Em hồi hộp quá, lúc đó trong đầu toàn là động tác múa, lại sợ đến không kịp, vẫn luôn lo lắng. Cho nên quên mất.”
Lý Nghiên cười cười: “Hồi hộp cái gì, em múa rất tốt.”
“Vậy sao~”
Lý Nghiên: “Ừm.”
Nguyễn Vân Kiều vui vẻ, nhào tới gần muốn hôn anh, nhưng lúc sắp chạm vào lại dừng lại, “A, son môi vẫn chưa lau.”
Lý Nghiên cúi đầu nhìn cô, “Không sao.”
“Không được không được, đợi lát nữa sẽ dính hết lên miệng chúng ta, em đi lấy khăn giấy.”
Nguyễn Vân Kiều vữa tính đi thì bị Lý Nghiên túm lại. Anh lấy chiếc khăn ở ngực áo vest ra, giữ lấy khuôn mặt cô, lau son trên môi cô từng chút một.
Nguyễn Vân Kiều không động đậy nữa, mặc cho anh lau.
“Lý Nghiên.”
“Hả?”
“Anh có nhớ em không.”
Động tác lau son của anh dừng lại, anh nói: “Nhớ.”
“Em cũng nhớ anh, lúc ở trên sân khấu nhìn thấy anh, thật muốn trực tiếp xông xuống dưới.”
Lý Nghiên lắc đầu: “Ngốc.”
“Thật đó, không giống anh, bình tĩnh tự nhiên mà ngồi đó, nhìn thấy em hình như cũng chẳng có phản ứng gì cả!”
Lý Nghiên lau xong rồi, anh siết chặt chiếc khăn vuông trong tay, ánh mắt thâm trầm mà nhìn cô.
Có lẽ, không ai biết được lúc anh ngồi dưới khán đài nhìn thấy cô phản chiếu như vậy, trong lòng rung động nhiều thế nào, có phản ứng lớn đến thế nào.
“Sao không nói gì nữa vậy.”
Ngón tay cái của Lý Nghiên đè nhẹ lên khóe môi cô, “Sao em biết anh không có phản ứng.”
Lúc anh nói câu này thì anh đã ở rất gần cô, hơi thở ấm áp mà mập mờ, đèn nén dUc v0ng nào đó đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy.
Nguyễn Vân Kiều nhìn vào ánh mắt của anh, đột nhiên không biết nói gì, trong lòng có cảm giác ngứa ngáy, cô nghiêng đầu qua, hôn lên ngón tay anh một cái rồi lại nhìn anh cười.
Ánh mắt Lý Nghiên tối sầm lại, cúi đầu hôn xuống.
——
“Thỏ, chị đi thay quần áo, sau đó em nhờ người tháo trang sức trên đầu và tẩy trang cho chị, chị đi xuống lầu gặp giáo viên một lát.” Sau khi đi ra khỏi phòng, Nguyễn Vân Kiều gọi Thỏ đang đứng chờ bên ngoài.
Thỏ quay đầu nhìn màu son nhàn nhạt của cô, hiểu rõ mà cười: “Vâng ạ ~ em gọi người làm tóc và trang điểm đến ngay.”
Nguyễn Vân Kiều ừ một tiếng, quay đầu lại nói với Lý Nghiên: “Vậy anh đợi em một lát nha, em xong thì cùng nhau đi.”
Lý Nghiên: “Ừm.”
Nguyễn Vân Kiều thay một cái áo sơ mi và quần jean đơn giản, phụ kiện tóc thời Đường cũng đã gỡ xuống, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản.
Sau khi làm xong những việc này, cô và Lý Nghiên đi xuống lầu để chào hỏi các giáo viên, cuối cùng lặng lẽ rời đi với nhóm người Đồ Khuynh.
“Mấy năm không về, trường học vẫn có chút thay đổi.” Đồ Khuynh nói.
Nguyễn Vân Kiều nắm lấy cánh tay cô ấy: “Nhưng căn bản không khác mấy. Bây giờ đi trên đường, thực sự có… cảm giác luyến tiếc.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi vẫn nhớ rằng lúc trước chúng ta thường đi dạo ở đây, còn có cửa hàng đó, tôi vô cùng thích ăn bánh kem phô mai ở đó, không biết còn bán không.”
“Cửa hàng còn chưa đóng cửa, bánh kem đặc trưng chắc chắn vẫn còn.”
“Vậy thì chúng ta đi xem được không? Mua một cái!”
“Được chứ.”
Bởi vì là lễ kỷ niệm của trường, trong quảng trường của trường học có đủ loại quầy hàng, nhưng vì Nguyễn Vân Kiều, bọn họ không đi tới chỗ đông người, mà khiêm tốn đi vào đường nhỏ.
Nguyễn Vân Kiều và Đồ Khuynh nói muốn đi mua bánh kem, nên lập tức đi về phía cửa hàng bánh ngọt đó, không chút để ý đến ba người đàn ông đi theo phía sau họ.
Lương Trác Dụ: “Này, hai người đi nhanh như vậy làm gì? Đi đâu vậy?”
Đồ Khuynh quay đầu lại: “Đi theo, chúng ta đi mua đồ ăn ngon.”
“Chờ tôi với chờ tôi với.”
Lương Trác Dụ cũng chạy lên phía trước theo.
Cao Sướng lắc đầu cười: “Haiz, nghe Đồ Khuynh nói, cậu và Vân Kiều hơn một tháng rồi chưa gặp nhau à.”
Lý Nghiên: “Ừm, cô ấy quay phim ở Hoành Điếm.”
Cao Sướng trêu chọc nói: “Cặp đôi yêu nhau nồng nhiệt xa nhau quá lâu, ngành nghề này của cô ấy, cậu có cảm thấy khó chịu trong không?”
Lý Vị Ương cười nhẹ: “Là bởi vì dạo này tôi quá bận, bằng không, tôi có thể thường xuyên đi gặp cô ấy. Là tôi ở bên cô ấy quá ít.”
Cao Sướng bất ngờ liếc nhìn Lý Nghiên, bọn họ đã lâu không gặp nhau, với sự hiểu biết của anh ta về Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều còn dừng lại ở thời đại học, bây giờ nghe thấy Lý Nghiên nói câu này, anh ta lại cảm thấy có chút không thích ứng được.
“Có vẻ như tôi đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện của hai người.” Cao Sướng nói, “Tôi bây giờ vẫn còn nhớ khi còn học đại học, cái vẻ trong lòng ngoài miệng không giống nhau của cậu đối với Nguyễn Vân Kiều.”
Lý Nghiên: “Lúc đó, tôi chưa có hiểu rõ.”
“Cái gì?”
Lý Nghiên nhìn bóng lưng của Nguyễn Vân Kiều, nói: “Cách để yêu một người.”
——
Hôm nay mọi người đều đi dạo chợ ở quảng trường, trong quán bánh ngọt chỉ có hai ba học sinh đang ngồi.
Nhưng khi Nguyễn Vân Kiều đi vào vẫn thu hút sự chú ý, nhưng mọi người đều rất có chừng mực, mặc dù lén nhìn, nhưng không hề đi tới làm phiền.
Đồ Khuynh và Nguyễn Vân Kiều nhanh chóng gọi ba chiếc bánh, rồi lại gọi năm tách cà phê.
Họ ở trong quán cafe nói chuyện phiếm rất lâu, khi uống xong cà phê định đổi chỗ khác thì phát hiện bên ngoài quán có hơn hai mươi sinh viên đang đợi.
Có lẽ là được ai đó trong cửa hàng vừa rồi thông báo, sau đó lập nhóm kéo đến.
“Đàn chị! Có, có thể chụp ảnh chung với chị được không?” Nhìn thấy Nguyễn Vân Kiều rốt cuộc cũng đi ra, có người can đảm hét lên.
Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn Đồ Khuynh bọn họ.
Đồ Khuynh nói: “Không sao không sao, nếu có thể thì cậu cứ chụp, chúng tôi sẽ chờ cậu.”
Nguyễn Vân Kiều gật đầu và nói với nhóm sinh viên, “Được, đứng ở đâu chụp?”
“Đứng ở cửa là được! Cảm ơn đàn chị!” Khuôn mặt chàg trai đang nói ửng hồng, tay khẽ run khi đứng bên cạnh Nguyễn Vân Kiều.
Chàng trai này chụp hình xong, cúi người với Nguyễn Vân Kiều một cái, lại đổi sang một người khác, một người nói tiếp một người, ai cũng đều cười vui vẻ.
Khi đến lượt một chàng trai mặc áo thun trắng, sao khi anh ta chụp xong, hỏi Nguyễn Vân Kiều có thể ký tên không, cậu ta trực tiếp xoay lưng lại, đưa bút cho cô để cô ký lên lưng áo.
“A… cái áo này em nhất định sẽ lồng vào khung treo lên!! Chị Vân Kiều, em vô cùng vô cùng thích chị, mỗi một bộ phim truyền hình của chị em đều xem, phim điện ảnh em cũng đều xem, còn có những chương trình giải trí mà chị tham gia, em một tập cũng không bỏ sót, em là fan cứng của chị!”
Nguyễn Vân Kiều mỉm cười một tiếng, có chút cảm động: “Cảm ơn nha, đàn em.”
“Không cần cảm ơn, dù sao em cũng cảm thấy chị vô cùng xinh đẹp, chị cái gì cũng tốt, những bình luận trên mạng của anti fan chị đừng để trong lòng, chị ở trong lòng fan bọn em, cái gì cũng tốt hết, ồ! Bạn trai mà chị quen cũng rất tốt!”
“Ồ ~~” Mọi người liên tục vang lên tiếng reo hò.
Nguyễn Vân Kiều quay đầu nhìn Lý Nghiên vẫn đang đứng chờ bên cạnh một cái, cười nói: “Ừm, anh ấy rất là tốt.”
“Nam thần một thời của Đại học Bắc Kinh chúng ta tất nhiên là tốt rồi! Đàn chị, hai người rất xứng đôi, xin hỏi, khi nào thì kết hôn vậy!!”
Nguyễn Vân Kiều sững sờ, bị câu hỏi này làm cho ngây người.
Nói đến đây, đám sinh viên ở bên cạnh cũng không còn buồn ngủ nữa, đồng loạt say sưa hỏi: “Đúng rồi đàn chị! Khi nào thì kết hôn!!”
“Kết hôn đi, kết hôn đi! Hai người ngọt ngào quá!”
“Đàn chị, tên của con hai người chúng em cũng đã nghĩ ra rồi, ở trong diễn đàn của trường! Chị vào chọn đi nha!”
“Không chỉ là tên thôi, ảnh ghép cũng có nữa, siêu đáng yêu luôn.”
“Đàn chị, nếu mà chọn được ngày tốt, nhất định phải công khai nha!”
Nguyễn Vân Kiều bị đám sinh viên này làm cho buồn cười, ai mà ngờ được ba mẹ còn chưa thúc giục, thì những sinh viên cùng trường của cô đã giục trước rồi.
“Được rồi được rồi, nếu chúng tôi dự định kết hôn, tôi nhất định sẽ công khai, không giấu các em đâu. Nhưng mà, chuyện khi nào thì kết hôn, thì các em cũng nên đi hỏi Lý Nghiên chứ.”
Mọi người hai mắt sáng ngời: “A…”
Nguyễn Vân Kiều nói đùa: “Anh ấy không cầu hôn, thì làm sao kết hôn được.”