“Aiya! Thật sự không có!! Không có không có không có, em chỉ nói bừa thôi mà thôi, em không có bức hôn mà!”
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Vân Kiều còn chưa rời khỏi giường, thì đã nhận được vô số tin nhắn và cuộc gọi.
Lúc này, cô đang nghe điện thoại của Dư Lạc.
Sau khi cô phủ nhận lần thứ tám và giậm chân lần thứ mười, thái độ của Dư Lạc cuối cùng chuyển từ khẳng định sang nghi ngờ: “Em cũng thiệt là, em không biết trên mạng có bao nhiêu người quan tâm em và Lý Nghiên sao, không có việc gì em nói những lời như vậy trước mặt bao nhiêu người như vậy làm gì.”
Nguyễn Vân Kiều lúc này cũng rất hối hận, hôm qua cô thật sự bị đàn em ở trường trêu chọc nên mới nói nhảm.
Ai ngờ mọi người lại tưởng thật rồi đăng lên Weibo, trực tiếp đưa cô lên hot search chứ.
Sau khi cúp điện thoại với Dư Lạc, Nguyễn Vân Kiều lại lên lướt xem Weibo.
#Nguyễn Vân Kiều lên tiếng giục Lý Nghiên cầu hôn# vô cùng rõ ràng mà nằm ở trên đầu bảng hot search, sau khi nhấp vào, là video hôm qua ở trường của cô, giọng điệu nói chuyện của cô lúc đó, còn có ánh mắt nhìn Lý Nghiên sau khi nói xong, đúng thật là có chút giống như đang bảo anh mau chóng cầu hôn.
Nguyễn Vân Kiều đỡ trán, thật sự là hiểu lầm rồi.
“Cúp điện thoại chưa?” Cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, Lý Nghiên bước vào.
Nguyễn Vân Kiều vừa định nói “đã cúp rồi”, điện thoại lại đổ chuông. Cô đảo mắt, thậm chí không nhìn xem đó là ai, thì đã trực tiếp nhấn nút im lặng bên cạnh, cầm lấy điện thoại rồi lật úp nó lại.
“Em còn chưa thức dậy, mà ai cũng gọi cho em hết, chú Phan, mẹ em, bạn bè và những người trong công ty… sau này sẽ không bao giờ nói bậy nữa.”
Lý Nghiên mỉm cười, ngồi xuống bên giường, thò tay vào chăn bắt lấy cánh tay của cô: “Thật sự chỉ là buộc miệng mà nói thôi sao?”
Nguyễn Vân Kiều úp nửa mặt vào gối liếc nhìn anh: “Thật mà ~ sao thế, anh muốn cầu hôn em à.”
Lý Nghiên nghịch tay của cô, “Cũng tạm.”
“Cũng tạm cái gì.” Nguyễn Vân Kiều lật người lại, đè anh xuống giường, cười mà bóp cổ anh, “Mời anh nói chuyện cho đàng hoàng.”
Lý Nghiên để mặc cô quậy phá: “Ngày hôm qua lúc em nói vậy anh thật sự rất cảm động, bởi vì anh muốn kết hôn với em.”
Nguyễn Vân Kiều hơi giật mình, nhìn Lý Nghiên tiếp tục nói: “Nhưng kết hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, nhất là diễn viên nữ, dù ít hay nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến việc nhận phim. Em chỉ mới hai mươi sáu tuổi, chưa đến lúc chuyển hướng, cũng còn rất nhiều không gian để phát triển, vì vậy hiện tại chúng ta không vội kết hôn.”
Nguyễn Vân Kiều từ từ buông tay ra, cô có chút kinh ngạc, hơn cả là cảm động.
Giới giải trí rất tàn khốc, tuy rằng bây giờ cô là diễn viên hạng A, mức độ phổ biến cũng rất cao, nhưng tất cả những điều này không ổn định, xung quanh có rất nhiều nguy cơ.
Tham vọng của cô vẫn chưa dừng lại, cô muốn mở ra nhiều con đường hơn, muốn lên một vị trí cao hơn, muốn có nhiều không gian để phát triển hơn.
Kết hôn không nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nhưng... ai biết được chứ, cái giới này đối với các nữ diễn viên rất là khắc nghiệt, luôn có điều ngộ nhỡ.
Đây cũng là lý do khiến Dư Lạc luôn lo lắng việc cô sẽ kết hôn với Lý Nghiên.
“Anh… thực sự nghĩ vậy sao.” Nguyễn Vân Kiều hỏi anh.
Lý Nghiên gật gật đầu, nhìn cô thật sâu: “Em sẽ rời xa anh sao?”
Nguyễn Vân Kiều: “Đương nhiên là không!”
“Anh cũng vậy.” Lý Nghiên nói, “Chúng ta sẽ không rời xa nhau, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, cho nên không cần vội vàng kết hôn, tờ giấy kia đối với chúng ta chẳng là gì cả”.
Nguyễn Vân Kiều: “Ừm...”
Lý Nghiên nhẹ giọng nói: “Vì lý do nghề nghiệp, kết hôn sớm như vậy đối với em mà nói không công bằng, vì vậy anh không vội. Em cứ tiếp tục bước đi trên con đường của mình và thực hiện ước mơ của mình. Anh luôn ở đây.”
Nguyễn Vân Kiều nhăn mũi, cảm thấy có chút áy náy, nhào vào trong vòng tay của Lý Nghiên: “Huhuhu Lý Nghiên, sao anh lại tốt như vậy, em yêu anh đến chết mất.”
Lý Nghiên ôm lấy cô: “Thật à, yêu bao nhiêu.”
“Rất yêu rất yêu rất yêu!”
Lý Nghiên nở nụ cười: “Miệng thật ngọt.”
“Miệng ngọt cái gì, em còn biết thể hiện nữa đó!”
“Biểu hiện như thế nào?”
Nguyễn Vân Kiều chống người lên, từ trên cao nhìn xuống anh: “Em có thể làm anh vui vẻ.”
Lý Nghiên khẽ nhướng mày, chỉ thấy Nguyễn Vân Kiều nói: “Tiểu nữ không có gì để đền đáp! Chỉ có thể, lấy thân báo đáp!”
“Ừm... vậy em tới đi.”
Nguyễn Vân Kiều nheo mắt: “Bây giờ?”
Lý Nghiên: “Chứ sao?”
Nguyễn Vân Kiều vẻ mặt khó lường, làm một động tác OK, rồi từ từ lùi lại.
Cho đến khi tuột khỏi giường và ngồi xuống mép giường.
Lý Nghiên vốn dĩ biết cô đang nói gì, nhưng mà không ngờ rằng, cô muốn dùng cách này.
Hô hấp của anh trở nên trầm trọng, “Nguyễn Vân Kiều…”
Hai tháng sau khi đóng máy, Nguyễn Vân Kiều cơ bản đều hoạt động ở Bắc Kinh, trong hai tháng này, cô và Lý Nghiên đều sống cùng nhau. Lúc hai người ở cạnh nhau, thì cứ dính lấy nhau, Dư Lạc may mắn có cơ hội đến nhà ăn cơm hai lần, sau khi chứng kiến dáng vẻ cái gì cũng không biết của cô khi ở trước mặt Lý Nghiên, thì cô ấy quyết định không bao giờ đến ăn cơm nữa.
Bởi vì đối với chó độc thân mà nói, những cảnh tượng đó đúng là hành hạ người khác mà!
May mắn là sau khi nghỉ ngơi, Nguyễn Vân Kiều lại gia nhập đoàn phim mới, Dư Lạc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình có thể bớt bị cho ăn cơm chó.
Lần này là phim điện ảnh, hơn một tháng sau, phim đã đóng máy đã đến cuối năm.
Trước đêm giao thừa, Nguyễn Vân Kiều đã quay về chỗ Nguyễn Thanh Mạn và Phan Thuần Bân để đón năm mới với họ. Lý Nghiên sang Mỹ thăm mẹ và ông bà ngoại.
Sau Tết, Nguyễn Vân Kiều còn hẹn Dương Án và Lâm Thiên Thiên cùng đi ăn cơm, lúc đó Lý Nghiên vẫn đang ở nước ngoài vẫn chưa trở về.
“Vậy là chị và anh Nghiên đã lâu không gặp nhau rồi à, chậc chậc, đau lòng quá.” Lâm Thiên Thiên vừa nhúng thịt vừa cảm thán nói.
Nguyễn Vân Kiều: “Hơn một tháng đó tôi đang quay phim, còn anh ấy, phải bắt đầu chuẩn bị cho Giải vô địch thế giới, tập trung vào việc tập luyện.”
Dương Án: “Tôi nói mà, đừng yêu đương với diễn viên, cậu ấy không chịu nghe, lúc đầu giới thiệu em gái tôi cho cậu ấy mà cậu ấy không chịu.”
Ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Vân Kiều bay tới, Dương Án nở nụ cười: “Aiya, là nói đùa, là nói đùa.”
Nguyễn Vân Kiều lười quan tâm đến anh ta, Lâm Thiên Thiên hỏi: “Anh Nghiên không phải trở lại công ty rồi sao, vừa làm việc vừa huấn luyện à, có bận lắm không?”
“Trong công ty có người hỗ trợ anh ấy. Anh ấy có thể tạm gác chuyện công ty sang một bên, nhưng đấu kiếm thì không gác lại được. Lần này anh ấy chắc chắn sẽ tham gia. Dù sao thì anh ấy cũng sắp giải nghệ rồi, các cuộc thi quy mô lớn tham gia một lần thì ít đi một lần.”
Lâm Thiên Thiên: “A… đừng mà, nếu mà giải nghệ thì thật là một tổn thất lớn cho đất nước của chúng ta.”
Nguyễn Vân Kiều: “Phải xem trạng thái của anh ấy.”
“Ừm…” Lâm Thiên Thiên nói, “Ồ đúng rồi, Giải vô địch thế giới lần này sẽ được tổ chức ở Mỹ đúng không? Đến lúc đó chúng ta cùng đi xem đi!”
Nguyễn Vân Kiều: “Đương nhiên.”
Lâm Thiên Thiên: “Dương Án, anh có đi không?”
Dương Án: “Đi chứ, có lịch trình thì cũng phải nhường chỗ cho anh em của tôi. Tôi nhất định sẽ đi xem, Vân Kiều, lấy cho tôi một vé, chỗ ngồi phải tốt!”
“Đừng có suốt ngày giới thiệu em gái của anh với Lý Nghiên, tôi sẽ lấy cho anh một vé.”
“Được rồi được rồi, tôi chúc hai ngươi trăm năm hạnh phúc răng long đầu bạc, lấy cho tôi một vé.”
Nguyễn Vân Kiều cười: “Anh lo mà ăn đi!”
Hơn một trăm bảy mươi quốc gia và khu vực tham dự giải vô địch đấu kiếm lần này, từ vòng bảng đến trận chung kết kéo dài mười ngày.
Nguyễn Vân Kiều đã dành thời gian rảnh để đến Mỹ từ sớm, trong thời gian thi đấu, cô luôn ở bên cạnh Lý Nghiên.
Cũng có rất nhiều người trong nước đến xem cuộc thi này, vì vậy hình bóng Nguyễn Vân Kiều ngồi dưới khán đài thường xuyên bị chụp được, sau đó xuất hiện trong tầm mắt cư dân mạng.
Vào ngày diễn ra trận chung kết, Lý Nghiên không làm mọi người thất vọng mà giành được huy chương vàng giải đấu cá nhân của bộ môn kiếm liễu nam.
Cư dân mạng nhiệt tình chúc mừng anh, và hình ảnh Lý Nghiên bước xuống bục nhận giải rồi ôm lấy Nguyễn Vân Kiều cũng bị đẩy lên hot search.
Trong chốc lát, tin tức về hai người đã lan truyền khắp trong nước.
Mà vào lúc này, Lý Nghiên đang cùng Nguyễn Vân Kiều nắm tay nhau, lặng lẽ đi trên Đại lộ số 5 ở New York.
Họ không có điểm đến, chỉ là đi dạo chơi, đi mà không có mục đích gì cả.
“Aiya, mấy ngày nay vẫn luôn căng thẳng vì trận đấu của anh, em đến đây vẫn chưa mua quà cho mẹ của anh, bây giờ đi mua đi.” Đi được một lát, Nguyễn Vân Kiều đột nhiên nhớ ra.
Vốn dĩ, lần này cô đến cũng không có ý định đi gặp mẹ anh, nhưng hai ngày trước khi diễn ra trận chung kết, mẹ của anh - Quách Mẫn Nhàn đã đến chỗ ở của Lý Nghiên, hai người trùng hợp chạm mặt nhau.
Lúc đó cô thật sự có chút hoảng loạn, bởi vì chưa kịp chuẩn bị, nhưng Quách Mẫn Nhãn lại nhìn có vẻ rất bình tĩnh, mọi người cùng nhau ăn tối, trước khi đi, bà ấy còn dặn dò cô, có việc gì cần thì gọi điện thoại cho bà ấy.
Lý Nghiên: “Không sao cả, chuyện này không gấp, bà ấy không quan tâm những thứ này.”
Nguyễn Vân Kiều: “Thế thì không được, bà ấy không để ý nhưng em phải có chút lễ nghi chứ.”
Nói xong, Nguyễn Vân Kiều trực tiếp kéo Lý Nghiên đi dạo trung tâm mua sắm. Buổi tối, hai người cùng nhau trở về nơi Quách Mẫn Nhàn ở, nơi này cũng là nơi lúc trước Lý Nghiên ở khi ra nước ngoài.”
Vẫn chưa đến giờ cơm tối, lúc nãy hai người đi dạo rất lâu trong trung tâm mua sắm, có hơi mệt, nên Lý Nghiên liền bảo Nguyễn Vân Kiều vào phòng anh nghỉ ngơi.
Nguyễn Vân Kiều ngủ một giấc ngắn, sau khi đi ra khỏi phòng, ánh mắt vẫn có chút mơ hồ.
“Này, Vân Kiều, dậy rồi à.”
Lúc này, một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi đi tới, đeo một cặp kính gọng đen, lịch sự, nho nhã. Nguyễn Vân Kiều lúc trước đã từng gặp ông ấy, liền lên tiếng chào hỏi: “Bác sĩ Dương.”
Dương Tiềm nói: “Hôm nay huấn luyện viên đến, Lý Nghiên đang nói chuyện với ông ấy ở phòng khách dưới lầu, xuống lầu không?”
“Không sao để cho bọn họ nói chuyện đi, tôi không quấy rầy đâu.” Nguyễn Vân Kiều nói, chỉ vào căn phòng đang mở phía bên cạnh, “Đây là phòng sách sao?”
Dương Tiềm gật đầu: “Đúng vậy, để tiện cho Lý Nghiên, căn phòng bên cạnh phòng ngủ của cậu ấy được sửa thành phòng sách, trong đó đều là sách của cậu ấy.”
“Ồ ~ vậy tôi sẽ ở lại đây một lúc.”
“Cũng được.”
Trong phòng sách rất sạch sẽ, hai kệ sách sát tường đặt rất là nhiều sách, một bên toàn là sách tài chính, bên còn lại thì có nhiều loại sách khác nhau.
Nguyễn Vân Kiều đọc không hiểu những quyển sách tài chính đó, vì vậy đứng trước kệ sách còn lại tìm sách đọc.
Lúc này, cô thấy một chồng tạp chí được xếp ngay ngắn ở phía bên phải của hàng thứ tư. Nguyễn Vân Kiều tiện tay rút một quyển ra, khi nhìn thấy người trên trang bìa, liền sững sờ.
Là cô.
Quyển này, là trang bìa tạp chí mà mấy năm trước cô đã chụp.
Nguyễn Vân Kiều có hơi bất ngờ, lại tiện tay rút thêm một quyển nữa, thì thấy vẫn là cô.
Trong chốc lát cô lấy cả chồng tạp chí xuống, cô ngồi trên ghế làm việc, lấy từng quyển từng quyển từ chồng sách cao đó ra xem.
Bìa của mỗi cuốn đều là cô, hơn nữa còn có một số cuốn đã rất lâu về trước rồi. Đây là trang bìa tạp chí đầu tiên mà cô chụp khi mới bắt đầu nổi tiếng.
Cũng có vài cuốn ít được ưa chuộng, đến bản thân cô cũng không có được.
“Cái người này… sưu tầm à.”
Tâm trạng của Nguyễn Vân Kiều rất phức tạp, lúc vừa định xếp gọn lại chồng tạp chí này, một vài tấm bưu thiếp trượt ra từ quyển tạp chí nào đó.
Nguyễn Vân Kiều nhặt nó lên xem, thấy ở trên bưu thiếp là ảnh của cô, hơn nữa mỗi tấm đều có chữ ký của cô trên đó.
Trong những năm qua, cô đã ký rất nhiều chữ ký, nhưng khi đó cô chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có những chữ ký có thể đi xuyên đại dương mà đến tay Lý Nghiên.
“Em đang xem gì vậy?” Đột nhiên, trước cửa truyền đến giọng nói của Lý Nghiên.
Lý Nghiên đi vào, sau khi nhìn thấy những thứ bày trên bàn, hơi sững sờ, giải thích nói: “Tạp chí là lúc trước mua, ảnh… cũng vậy.”
Theo tính cách từ trước đến nay của Nguyễn Vân Kiều, cô sẽ cười mà trêu chọc anh mấy câu, nói sao anh lại yêu cô nhiều như vậy hoặc là nói anh là fan cứng của cô sao, nhưng vào lúc này, cô lại phát hiện mình không thể nói ra.
Cô nhớ lại lời bác sĩ Dương nói qua điện thoại trước đây: “Những năm đó cháu chính là chỗ dựa tinh thần trong lòng nó.”
Lúc đó nghe thôi nên không thể nào hình dung hết được, nhưng bây giờ nhìn thấy những thứ này, đột nhiên mọi thứ đều trở nên có hình dạng cụ thể.
Cô không thể nói ra những lời trêu chọc.
Lý Nghiên nhìn cô đang ngây ra, vuốt đầu cô nói: “Đang nghĩ gì thế.”
Mắt của Nguyễn Vân Kiều hơi đỏ lên, trong chốc lát có cảm giác nội tạng như bị ngâm trong a-xit, nhưng cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ chua xót muốn khóc của mình nên nhanh chóng ôm lấy eo anh, dựa vào người anh: “Lý Nghiên.”
“Ừm?”
“Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.” Cô thì thầm nói.
“Đột nhiên sao lại nói những lời này.” Lý Nghiên nhìn những thứ ở trên bàn, cười nhẹ một tiếng, “Là bởi vì nhìn thấy những thứ này, tội nghiệp anh sao.”
“Không phải vậy, anh nghĩ bậy gì vậy.” Nguyễn Vân Kiều nói, “Là do em quá yêu anh rồi.”
Lý Nghiên hơi sững sờ: “Hả?”
Nguyễn Vân Kiều ôm chặt lấy anh, lặp lại lần nữa: “Bởi vì em quá yêu anh rồi… Chúng ta nhất định phải mãi mãi ở bên nhau.”
Lúc còn nhỏ, em không tin vào thứ gọi là tình yêu này.
Em chưa từng nghĩ tới, một tình yêu nồng nhiệt như vậy, vững chắc như vậy trong thực tế sẽ xảy ra trên người em.
Em chưa bao giờ nghĩ rằng có một người sẽ toàn tâm toàn ý, cho dù có chuyện gì xảy ra, người ấy vẫn luôn chỉ thích em mà thôi.
Cho nên giờ đây không phải là tội nghiệp, không phải là đắc ý.
Mà là may mắn, là thích, là tình yêu vô bờ bến nảy sinh sau khi được một người lựa chọn không chút đắn đo.
Anh yêu em như thế, sao em có thể không yêu anh được.
Màn đêm dần dần bao phủ, cửa sổ phòng sách khép hờ bị một cơn gió nhẹ thổi vào, làm lay động mái tóc của người trong lòng.
Lý Nghiên dường như nhận ra điều gì đó, anh ngồi xổm xuống và nhìn vào mắt cô.
Trong mắt cô ẩn hiện những giọt nước mắt, mà niềm vui và sự kiên định trong những giọt nước mắt ấy, giống như dòng nước suối nóng mềm mại, xoa dịu thể xác và tinh thần của anh.
Lý Nghiên hít nhẹ một hơi, nhẹ giọng nói: “Ừm, đương nhiên.”