Sau khi tiễn Lý Nghiên đi A Tự cứ như ngựa hoang đứt cương, sau khi chạy vào nhà, chạy vòng vòng trong phòng khách mấy vòng, rồi ngã xuống sofa: “Tự do rồi!”
Nguyễn Vân Kiều cười nhìn thằng bé, đi đến bên cạnh sofa nhấc thằng bé lên: “Nói chuyện kiểu gì thế.”
Bé A Tự nói với giọng sữa: “Mẹ ơi, tối con ngủ với mẹ nha, ba đi rồi, nửa đêm sẽ không ai bế con đi nữa.”
Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn máy quay và ho nhẹ: “Nói nhảm...”
“Không có nói nhảm! Trước giờ ba luôn ngoài miệng thì đồng ý, nhưng khi con ngủ say sẽ đưa con đi! Ba chỉ muốn một mình ngủ với mẹ, không cho người khác đi theo… Huhuhu.”
Nguyễn Vân Kiều che miệng bé A Tự lại, thằng bé mở to mắt mà nức nở, dễ thương đến nỗi làm các nhân viên đang xem camerman ở hậu trường đều bật cười.
Nguyễn Vân Kiều: “Được, được rồi, buổi tối ngủ với mẹ, đừng nói gì nữa.”
“Ồ…”
Nguyễn Vân Kiều: “Vậy mẹ đi tắm một lát, con cũng đi tắm, chúng ta đi ngủ sớm một chút, có được không?”
“Được ạ! Nhưng mẹ ơi, buổi tối mẹ ăn gì chưa, mẹ có đói không? Con lấy gì cho mẹ ăn nhé?”
Nguyễn Vân Kiều: “Mẹ đã ăn trên máy bay rồi, con thì sao, nếu con thấy đói, mẹ sẽ làm một ít thức ăn tối cho con.”
“Con không đói.” Bé A Tự nắm tay cô đi lên lầu, “Chúng ta đi tắm cho thật thơm!”
“Được.”
Con trai tuy còn nhỏ nhưng khả năng tự chăm sóc bản thân đã được dạy dỗ rất tốt.
Trong khi thằng bé đang tự tắm rửa ở trong phòng tắm, Nguyễn Vân Kiều ngồi đợi bên ngoài, vừa lật xem bài tập về nhà của thằng bé vừa chờ đợi.
Một lúc sau, bé A Tự quấn một chiếc áo choàng tắm nhỏ bước ra, tóc còn hơi ướt, ánh mắt sáng ngời đi tới trước mặt cô: “Mẹ, ngửi xem có thơm không.”
Nguyễn Vân Kiều ôm thằng bé vào lòng: “Thơm, A Tự rất thơm. Nào, để mẹ sấy tóc cho.”
“Dạ!”
Nguyễn Vân Kiều lau khô tóc cho thằng bé rồi đưa về phòng trước, sau đó vào phòng tắm để tắm rửa.
Tắm rửa xong cũng gần đến giờ A Tự đi ngủ, để thằng bé dựa vào lòng mình và cầm sách lên kể chuyện cho thằng bé nghe.
Bé A Tự rất vui vẻ, thằng bé dường như không hề ngủ, hai má ửng hồng, cũng chẳng hề im lặng lắng nghe, mà thảo luận nội dung câu chuyện với Nguyễn Vân Kiều.
“Đến giờ rồi đó bé cưng, không được nói chuyện nữa, ngoan ngoãn đi ngủ.”
“Dạ.” A Tự ôm lấy Nguyễn Vân Kiều, “Mẹ ơi, vậy mẹ kể chuyện cho con nghe tiếp đi.”
“Được.”
“Mẹ ơi, ba cũng từng kể chuyện cho mẹ nghe có đúng không?”
“Hả, ba con nói cho con biết sao?”
“Đúng vậy, có một lần ba kể chuyện cho con nghe, ba chú heo con, con nói câu chuyện này con đã nghe từ hồi mẫu giáo, rất là ấu trĩ, con không muốn nghe. Nên ba nói, con không ngoan bằng mẹ.”
Nguyễn Vân Kiều bật cười: “Cái gì chứ…”
“Ba nói lúc ba kể chuyện ba chú heo con cho mẹ nghe, thì mẹ ngoan ngoãn mà nghe, cũng không hề chê ấu trĩ.”
Nguyễn Vân Kiều nhớ lại: “Ừm... đúng là vậy.”
A Tự: “Mẹ thực sự không cảm thấy ấu trĩ sao?”
“Không có, ba con kể rất hay.”
“Ồ... được thôi, người yêu trong mắt hóa Tây Thi, ba làm gì mẹ cũng cảm thấy tốt.”
Nguyễn Vân Kiều không khỏi dở khóc dở cười: “Con cũng biết nói cái này? Ai dạy con thế?”
“Chú Dương Án ấy, lần trước chú ấy đến nhà đã nói như vậy đấy!”
Nguyễn Vân Kiều chọc chọc lên mũi thằng bé: “Con đó, đúng là cái gì cũng thật học được. Được rồi được rồi, đừng nói nữa, nhắm mắt lại, nghe chuyện thôi.”
“Vâng.”
Nguyễn Vân Kiều tiếp tục kể chuyện trong hơn mười phút, sau khi nghe thấy thằng bé trong lòng cô thở đều đều và đã ngủ thiếp đi, cô từ từ đặt thằng bé xuống, đắp chăn bông và lặng lẽ rời khỏi giường.
Cô đi đến phòng làm việc bên cạnh, ngồi lên ghế, gọi video cho Lý Nghiên.
Lý Nghiên nhanh chóng bắt máy, Nguyễn Vân Kiều nằm ở trước máy quay, uể oải gọi tên anh: “Lý Nghiên à.”
Bên trong điện thoại, người đàn ông đẹp trai mỉm cười, dịu dàng mà lạnh lùng: “Con ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi, em kể chuyện một hồi. Thằng bé vui vẻ lắm, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi.”
“Vậy thì em cũng mệt rồi đúng không. Hôm nay bận rộn cả ngày rồi. Muốn ngủ thì đi ngủ sớm đi.”
Nguyễn Vân Kiều: “Vẫn ổn, không có buồn ngủ lắm...”
Lý Nghiên: “Sao vậy?”
Nguyễn Vân Kiều mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cô nhớ camera ở nhà quay 24/24 nên cô nuốt lời nói quá rõ ràng đó xuống và chỉ thì thầm: “Em nhớ anh...”
Hai người xa nhau lâu như vậy, làm sao có thể không nhớ đối phương cho được. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi cách đây không lâu, căn bản là không đủ.
Lý Nghiên trầm mặc một hồi, mới nói: “Nếu không, em ra ngoài?”
Nguyễn Vân Kiều sững sờ: “Ra đâu?”
“Nửa tiếng nữa, ra cửa, được không?”
Khi Nguyễn Vân Kiều nghe anh nói vậy, trái tim cô lập tức rung động. Cô rất muốn rất muốn ở bên Lý Nghiên, rất muốn rất muốn ôm lấy anh!
Hơn nữa bây giờ con cũng đã ngủ, một mình cô cũng không có gì để quay, lúc phát sóng thì chỉ cần cắt đi là được.
Nguyễn Vân Kiều nói: “Chờ một lát, để em hỏi.”
Lý Nghiên: “Ừ.”
Nguyễn Vân Kiều đứng dậy, đi đến phía trước cái máy quay gần nhất: “Tổ đạo diễn có ở đó không, có thì gật đầu một cái.”
Ống kính di chuyển, lên xuống gật đầu hai cái.
Nguyễn Vân Kiều nói: “A Dự ngủ rồi, tôi ra ngoài cửa ngồi một lát, có được không?”
Ống kính dừng lại trong giây lát, lại gật đầu hai cái.
Nguyễn Vân Kiều: “Cảm ơn cảm ơn, vậy, ống kính trong phòng tôi vẫn chưa che lại, xem chừng đứa bé giúp tôi một lát, nếu tỉnh dậy thì gọi điện thoại cho tôi.”
Ống kính lại gật đầu hai cái.
Nửa tiếng sau, Nguyễn Vân Kiều mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Lúc này, bên phía tổ đạo diễn có mấy nhân viên nghiên người nhìn ra ngoài cửa sổ. Để thuận tiện cho việc quay phim, họ đã thuê một biệt thự gần nhà Nguyễn Vân Kiều và đóng quân trong đó.
“Ôi, ra khỏi tầm nhìn của máy ảnh rồi, không thể nhìn thấy nữa.”
“Chết tiệt, con chó độc thân bị ngược đãi, hai người này quá ngọt ngào.”
“Kết hôn đã lâu như vậy, mà vẫn có thể dính nhau đến vậy.”
“Bé A Tự sẽ không bao giờ ngờ được, mặc dù không bị ba bế đi, nhưng mẹ của thằng bé đã trực tiếp rời đi.”
“Hahaha, đừng cắt đoạn này, ngọt quá.”
“Tất nhiên phải giữ lại rồi.”
Lúc đó Nguyễn Vân Kiều không biết tổ đạo diễn ở cách đó không xa đã bị nhét đầy một miệng cơm chó, sau khi nhìn thấy xe của Lý Nghiên liền lon ton chạy tới.
Lý Nghiên thấy bóng dáng của cô đi tới, thì xuống khỏi ghế lái, đi về phía cô.
“Có lạnh hay không, mặc mỏng như vậy.”
“Không lạnh.” Hai tay Nguyễn Vân Kiều luồn vào trong áo khoác của anh, vòng qua eo anh, “Anh làm ấm cho em.”
Trời mới vào thu, không quá lạnh nhưng nhiệt độ về đêm sẽ thấp hơn ban ngày vài độ. Lý Nghiên kéo áo khoác xuống, bọc lấy cô: “Lên xe nói chuyện?”
Nguyễn Vân Kiều dựa vào trong lòng anh, “Chờ một chút, em ôm anh một lát. Lúc trước về nhà có quá nhiều ống kính, em cũng không ôm được anh.”
Lý Nghiên ậm ừ, ôm chặt lấy cô.
“A Dự vẫn đang ngủ, em phải về nhanh một chút.” Nguyễn Vân Kiều nói.
“Không sao đâu, tổ đạo diễn đang xem chừng.”
“A Tự nói rằng chúng ta luôn đưa con đi vào nửa đêm, con đang không được vui... Vì vậy, em sợ rằng lát nữa con tỉnh dậy, thấy mình lạ ở một mình một lần nữa, thì sẽ thất vọng.”
Lý Vị Ương sờ sờ đầu của cô: “Vậy thì, chúng ta sẽ ở đây nửa tiếng.”
“Được.” Nguyễn Vân Kiều ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Hôn trước đi ~”
Trong khu đều là biệt thự, các biệt thự không quá gần nhau, đứng ở đây sẽ không bị ai nhìn thấy.
Tuy nhiên, Lý Nghiên lo lắng sẽ có người đi ngang qua nên vẫn kéo Nguyễn Vân Kiều lên xe.
Trong xe không bật đèn, ánh sáng xanh nhạt từ bảng điều khiển trung tâm chiếu vào, hai người có thể nhìn rõ nhau.
Sau khi Nguyễn Vân Kiều ngồi xuống, Lý Nghiên nhanh chóng kéo cô lại và hôn lên môi cô.
Sau một thời gian dài xa cách, Nguyễn Vân Kiều bị đòn tấn công dữ dội cả người ngả về phía sau, nhưng anh đã đưa tay đỡ sau gáy, tiếp tục hôn sâu, vì vậy cô chỉ có thể đắm chìm mà đón nhận sự k1ch th1ch ngắn ngủi này.
“Thôi… anh đừng hôn nữa, anh hôn em lại muốn cùng anh rời đi.” Nguyễn Vân Kiều thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói.
Trong không gian mờ mịt, đôi mắt mờ sương của cô vô cùng có sức hút.
Ngón tay Lý Nghiên xoa nhẹ sau tai cô, nhỏ giọng nói: “Nếu không, để Thỏ qua chăm A Tự, chúng ta đi chỗ khác.”
Nguyễn Vân Kiều vỗ nhẹ vào anh, nói một cách nghiêm túc, “Đang quay chương trình đấy, anh nghĩ gì thế?”
“Đều ngủ hết rồi. Dù sao nội dung từ bây giờ đến sáng mai sẽ bị cắt bỏ. Em làm gì cũng không quan trọng đúng không?”
Nguyễn Vân Kiều nói: “Nhưng mà như vậy, tất cả các nhân viên trong tổ đạo diễn đều biết lý do tại sao em đi... như vậy không được.”
Lý Nghiên thật ra cũng biết như vậy không được tốt lắm, nhưng mà, có đôi khi cảm xúc dâng trào, không kìm lòng được.
Sau khi dẹp bỏ ý nghĩ này, Lý Nghiên không dám hôn cô nữa, anh chỉ nắm tay, sau đó lại nghịch ngón tay của cô.
“Chỉ cần ghi hình trong ba ngày đúng không.”
Nguyễn Vân Kiều: “Ừm, trước tiên chúng ta ghi hình trong ba ngày, một tuần sau đó sẽ ghi thêm ba ngày nữa...”
“Thật may là không kéo dài quá lâu.”
“Ừm.”
Cả hai ngồi trong xe và trò chuyện một lúc mà không nói gì đặc biệt, họ chỉ chia sẻ những gì đã xảy ra trong thời gian họ xa nhau. Không phải chuyện nào cũng đều thú vị, nhưng vợ chồng với nhau, chia sẻ cuộc sống với nhau là điều vô cùng cần thiết, hai người cũng rất vui khi nghe nội dung trong cuộc sống của đối phương, như thể họ chưa hề chia xa.
Nửa tiếng sau, Nguyễn Vân Kiều xuống xe về nhà.
Mặc dù thời gian gặp gỡ với Lý Nghiên không bao lâu, nhưng trái tim đang bồn chồn của cô bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, cô cảm thấy mình có thể ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi trở về phòng, bé A Tự vẫn đang ngủ, Nguyễn Vân Kiều che camera trong phòng, nhẹ nhàng lên giường...
Sáng sớm hôm sau, thằng bé trên giường thức dậy trước, nhưng thằng bé nhớ lời ba dặn trước khi rời đi, thằng bé nhẹ nhàng ngồi dậy, không đánh thức Nguyễn Vân Kiều một chút nào.
Sau khi tỉnh dậy, thằng bé đi vào phòng tắm trong phòng ngủ để tắm rửa, tắm rửa xong thì ngoan ngoãn xuống lầu... Bình thường vào lúc này các dì ở nhà đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng hôm nay lại không có.
Nhưng A Tự không làm ầm lên mà rất ngoan, thằng bé mở tủ đồ ăn nhanh ở nhà lấy sữa và bánh bên trong ra.
Thằng bé vừa mở túi bánh mì, vừa bước đến phía trước máy quay trong phòng khách.
“Các dì các chú, đã ăn sáng chưa?” thằng bé lắc lắc bánh mì trên tay.
Bên kia, toàn bộ nhân viên trong phòng đều bị sự đáng yêu của A Tự khiến họ phải gào thét lên, khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt to, đặc biệt là lông mi dài, trắng trẻo non nớt, đàn hồi giống như bánh mochi vậy.
Không hổ danh là con của Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều, về mặt nhan sắc, đúng là không có chỗ nào có thể bắt bẻ.
Máy ảnh lắc lư lên xuống để đáp lại A Tự.
A Tự mỉm cười, đột nhiên nét mặt lại trở nên cứng ngắc, “Ôi, con mải lo ăn, quên bóp kem đánh răng cho mẹ.”
Các nhân viên công tác: “?”
Lúc này A Tự không uống sữa hay bánh mì nữa, thằng bé chạy lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Nguyễn Vân Kiều ra rồi bước vào phòng tắm.
Trong phòng tắm cũng có camera, nhân viên nhìn thằng bé di chuyển một chiếc ghế đẩu để tăng chiều cao, sau đó lấy bàn chải đánh răng, bóp kem đánh răng một cách nghiêm túc, đặt lên bàn.
Sau khi làm xong, thằng bé nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu, quay lại trước ống kính ăn sáng lúc nãy.
Thằng bé cắn một miếng bánh mì và vẫy tay chào ống kính: “Con về rồi, kem đánh răng của mẹ đã bóp xong rồi.”
Máy quay lia hai lần, A Tự cảm thấy thích thú sau đó lại tiếp tục nói chuyện với máy quay nhưng giống như là tự nói với chính mình: “Ba đều bóp kem đánh răng cho mẹ như thế đó, ba nói nói bóp hai centimet… lúc nãy con bóp có chính xác không?”