Một hành động chính nghĩa khiến cả thế giới chú ý cuối cùng biến thành một cuộc chạy trốn đến chân trời.
Người phụ trách của VJ nói với Paul rằng trốn không có nghĩa là chột dạ, hoặc vì hắn sai mà vì tồn tại. Chỉ có tồn tại mới có thể có nhiều quyền lợi và tự do, mới có thể chứng minh bản thân. Bọn họ dùng thẻ tín dụng đặt trước hơn hai mươi vé máy bay từ Hongkong đến nhiều nơi trêи thế giới, cuối cùng bọn họ ngồi chuyến bay nào rời đi thì phải xem tình huống. Từ khách sạn đi đến sân bay như thế nào, ở sân bay sẽ gặp phải tình huống gì bọn họ đều nghĩ đến trước, và đưa ra cách giải quyết. Cảm xúc của mỗi người đều căng chặt như một cây cung chờ bắn ra.
Paul lại không được chuyên nghiệp như thế, hắn bình tĩnh đến khác thường, giống như hắn không phải nam chính trong vở kịch này. Thậm chí hắn còn tìm một tấm bản đồ thế giới, khoanh tròn hơn hai mươi chỗ rồi lôi kéo Gia Hàng cùng thảo luận.
“Từ chỗ này lái xe tầm mấy tiếng lên hướng bắc chính là cảng cá, chỗ đó có một ngọn hải đăng nổi tiếng, được du khách ưa thích. Nơi đó mùa đông rất dài, từ tháng chín kéo dài tới tháng năm, tuyết rơi liên tiếp lấp kín đường, người bên ngoài không có cách nào đi qua. Chỗ đó hình như rất an toàn, nhưng anh lại không biết lái thuyền, không bắt cá, khẳng định sẽ bị xa lánh, cho nên……” Hắn dùng bút đánh dấu x trêи chỗ đó, rồi ngẩng đầu cười nói với Gia Hàng, “Việc này không thể tùy tiện, nói không chừng nửa đời sau của anh đều ở chỗ đó, coi như quê hương thứ hai.”
Gia Hàng trầm mặc mà nhìn cái bút trong tay hắn hướng đến nơi thứ hai rồi nghe hắn nói: “Chỗ này là một hòn đảo nhỏ ở biển Caribê, trêи đó có một làng du lịch, mấy năm cũng chỉ có vài người tới. Ông chủ của nó gần đây đang bán tháo với giá thấp, tiền trong tay anh đủ mua một căn biệt thự, nhưng một mình ở đó, đến hàng xóm để nói chuyện cũng không có thì sợ là anh sẽ thành người câm mất.”
Hắn lại đánh dấu x trêи chỗ kia.
“Chu sư huynh,” Gia Hàng duỗi tay đè hắn lại nói, “Đừng nói nữa.”
Paul khó hiểu nhíu mày sau đó hiểu rõ mà cười nói, “Heo, cho dù em không cẩn thận để lộ thông tin thì anh cũng không trách em, anh vẫn muốn nói cho em biết anh ở đâu.” Sau đó vào ngày lễ ngày tết bọn họ có thể gọi điện thoại, gửi mấy bức ảnh, có ngày nghỉ thì sẽ mời đối phương đến thăm.
Nhưng trong việc này có vấn đề thuộc logic: Mặc kệ là Chu sư huynh đã vùi mình ở đáy nước trước kia hay Paul của hiện tại thì quan hệ của bọn họ đều không có cái gọi là “hẹn gặp lại”, “Không từ mà biệt” mới thích hợp với họ. Lần trước Chu sư huynh đã dàn xếp khiến Chu Văn Cẩn bị tai nạn xe chết dưới nước ở San Francisco, sau đó ở Vancouver hắn bắt cô đi. Lúc đó hắn chỉ chặn một con đường đến thành Rome, còn hiện tại hắn đang cắt đứt hết mọi con đường đến La Mã, vì thế hắn không thể không bước trêи con đường mòn, bên trái là vực thẳm, bên phải là vách đá, phía sau còn có kẻ địch đuổi theo. Cho dù hắn cẩn thận đến đâu sợ là cũng chẳng thể tới La Mã được. Gia Hàng có thể tưởng tượng được ngày tháng về sau của hắn sẽ thế nào. Giống như trong một đàn sư tử, có một con sư tử kiêu ngạo bị thương, tàn phế, hoặc già cả, nó sẽ yên lặng tránh đi, tìm một chỗ lặng yên nhìn mặt trời lặn rồi mọc, chờ đợi trời xanh gọi mình. Đây là cách chúng dùng sinh mệnh duy trì tôn nghiêm và thể diện. Chu sư huynh cũng thế.
“Con trai em bảy hay tám tuổi rồi?” Thấy Gia Hàng không nói tiếp, Paul thay đổi đề tài.
“Lúc ăn tết thằng bé tròn 8 tuổi.” Gia Hàng gấp bản đồ lại, dùng cuốn tiểu thuyết đè lên, mắt không thấy thì tim không phiền. Chu sư huynh thật đúng là đang đọc thật, cái trang đang đọc dở còn được kẹp thẻ đánh dấu trang cẩn thận.
“Anh có thể mời thằng bé một bữa cơm không?” Sợ cô lo lắng, Paul vội vàng bảo đảm, “Em không cần lo lắng chuyện an toàn, anh sẽ sắp xếp.”
Gia Hàng muốn cự tuyệt nhưng thấy đôi mắt khát vọng của hắn, cô lại nuốt lời muốn nói xuống.
Nhưng cô vẫn không quá yên tâm nên kể việc này cho Loan Tiêu. Nếu Loan Tiêu nói Phàm Phàm không thể đi thì cô sẽ tìm lý do uyển chuyển từ chối. Loan Tiêu nghe xong thì im lặng trong 5 phút. Sau anh ta dùng giọng cực nhỏ nói, “Nếu anh ta có thành ý mời thì tôi nghĩ có thể nhận.”
Lời này của anh ta khiến Gia Hàng phải cân nhắc từng chữ một. Loan Tiêu lại phân tích cho cô thấy, “Theo tình hình trước mắt thì hắn còn đang hận không thể giấu diếm sự tồn tại của mình lâu hơn. Mặc dù hắn ngốc nhưng đám người VJ không ngốc, sẽ không để chuyện gì xảy ra lúc này.”
“Tôi cũng cảm thấy anh ấy sẽ không tổn thương chúng tôi.” Lần bắt cô đến Tromso cũng không gọi là thương tổn, chỉ là hắn…… Gia Hàng tự mình đánh trống lảng mà cười.
Trêи thế giới này thứ chân chính đáng sợ không phải những tên tội phạm giết người phóng hỏa mà chính là những kẻ không hề có trách nhiệm và không quan tâm đến hậu quả do việc làm của mình. Bọn họ không nghe lời người khác khuyên, cũng không thèm để ý tới sinh mệnh của minh. Đối mặt với bọn họ, chỉ có thể trầm mặc. Trầm mặc giống nước lạnh, nhanh chóng thấm vào hết thảy, sau đó hết thảy nhão nhão dính dính thành một cục.
“Hắn sắp đi đúng không?!” Loan Tiêu giống như đang lầm bầm lầu bầu, đôi mắt sau cặp kính lặng lẽ liếc nhìn mặt Gia Hàng.
Gia Hàng thất thần mà “ừ”.
“Hắn giống như một cơn cuồng phong, sau khi rời khỏi thì thời tiết Hongkong sẽ tốt hơn.” Loan Tiêu hơi quẫn bách bởi vì so sánh này không thỏa đáng. Thời tiết Hongkong hôm nay vạn dặm không mây, gió thổi ấm áp. May mắn là Gia Hàng không chú ý đến cái này, cô chỉ phụ họa: “Đúng vậy, bọn sinh viên cũng có thể ổn định mà học tập.”
“Cô bị sinh viên làm khó nên sợ à?” Loan Tiêu biết trong lớp của Gia Hàng, đám sinh viên toàn hỏi hacker này nọ.
“Cũng thế mà thôi.” Gia Hàng cũng quay sang trêu chọc anh.
Rất nhiều người khi hình dung phụ nữ đều dùng các từ: Xinh đẹp, đáng yêu, điềm tĩnh, quyến rũ, nhã nhặn lịch sự, ưu nhã, ngẫu nhiên cũng sẽ dùng đến mấy từ cá tính và đặc biệt. Loan Tiêu nhìn Gia Hàng, giờ phút này anh ta không hề nghĩ tới những từ đó mà chỉ nghĩ được tôn kính, chấn động. Tôn kính cô quý trọng bạn cũ, chấn động vì trong đống hỗn độn này cô vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo đáng sợ. Paul đối với cô chỉ là một đàn anh thôi sao?
Vì mời Phàm Phàm ăn cơm nên Paul chuẩn bị rất tỉ mỉ. Hắn mạo hiểm hóa trang đi ra một nhà hàng bên bờ biển của khách sạn Thuyền Buồm. Nhà hàng nằm sâu 6m dưới nước, dùng vật liệu nhựa dẻo trong suốt để làm vách tường, nóc nhà. Khách ngồi ăn trong này có thể nhìn thấy đàn cá bơi lội bên ngoài. Dưới ánh đèn, đám san hô có màu sắc diễm lệ, như nhánh cây nhẹ đong đưa trong gió.
Rốt cuộc thì Phàm Phàm vẫn là đứa nhỏ, thằng bé ghé mặt trêи vách tường nhìn ra ngoài không chớp mắt. Gia Hàng rất là hổ thẹn, tới Hongkong được một thời gian rồi mà cô cũng chưa mang Phàm Phàm đi công viên Disney và viện hải dương.
“Lúc thằng bé còn nhỏ anh chưa từng ôm nó. Hiện tại muốn ôm thì lại không được.”
Bộ dáng tiếc nuối của Paul khiến Gia Hàng bật cười. “Về sau chờ anh có con của mình thì sẽ được ôm đủ.”
“Sẽ có một ngày như thế sao?” Paul buồn bã hỏi.
“Đương nhiên.” Gia Hàng rũ mi mắt, nhìn thức ăn trêи bàn, chua xót dâng lên nghẹn ở cổ khiến cô không nói nên lời.
“Được, anh sẽ học cách làm một người chú ôn nhu trước đã.”
Paul kéo ghế cho Phàm Phàm, giúp thằng bé trải khăn ăn, gọi nước trái cây, lại gỡ xương cá, chấm gia vị bỏ vào bát đứa nhỏ. Sau đó anh ta nướng tôm hùm, hỏi thằng bé thích ăn như thế nào. Canh bưng lên, anh ta tự mình sờ ngón tay ở thành bát xem có nóng không rồi mới bưng cho đứa nhỏ. Mỗi một món, anh ta đều giới thiệu đầy đủ từ nguyên liệu đến gia vị đặc biệt và cả câu truyện phía sau cho Phàm Phàm nghe bằng giọng nhẹ nhàng.
Hôm nay Phàm Phàm mặc một cái áo thun màu trắng có in họa tiết trước ngực, phía dưới là quần lửng màu vàng. Đứa nhỏ tuấn tú lại lễ phép khiến Paul phải nhìn Gia Hàng khen: “Heo, Phàm Phàm không giống em mà giống ba nó.”
Gia Hàng giới thiệu Paul với Phàm Phàm, nói đây là đàn anh học cùng đại học với cô hiện đang làm việc ở nước ngoài, lần này đến Hongkong công tác. Ấn tượng của Phàm Phàm với người này rất tốt, nghe hắn nhắc tới ba mình là cậu nhóc nhịn không được giành hỏi trước: “Chú cũng quen ba ba cháu ư?”
“Có chút quen biết lâu trước kia, không biết ba cháu còn nhớ chú không.” Tâm tình Paul phức tạp bưng ly rượu lên.
“Ba cháu có trí nhớ rất tốt, nhất định vẫn nhớ chú.” Phàm Phàm nghiêm túc đáp.
Sao lại không nhớ rõ? Mấy năm nay Gia Hàng cố tình quên hắn đi nhưng Trác Thiệu Hoa chỉ sợ mỗi thời mỗi khắc đều đang tìm mọi cách mà chú ý hắn, tuy anh sẽ không nhắc một lời với cô. Anh là người trầm ổn, cơ trí, bình tĩnh, cương nghị, cái gì có thể thoát được đôi mắt sắc bén của anh chứ?
Phàm Phàm rất hiểu lễ nghi trêи bàn ăn, khi ăn không phát ra tiếng động, cố gắng không nói lời nào. Bữa cơm này rất yên tĩnh, mẹ và chú kia ăn rất ít còn Phàm Phàm lại cảm thấy rất vui sướиɠ.
Paul tặng một bộ màu nước cao cấp của Đức cho Phàm Phàm, hắn cũng không quên phần của Luyến Nhi “Tác phẩm điêu khắc này gọi là《tôi nghe thấy hạnh phúc》,cháu mang về cho em gái giúp chú nhé.” Hắn nói với Phàm Phàm.
Phàm Phàm nhìn tác phẩm điêu khắc trong tay, đó là một cô gái nhỏ đang chắp tay sau lưng, khuôn mặt nhỏ hơi ngước lên, mắt nhắm lại, khóe miệng cong cong, vui sướиɠ hiện rõ. Người nhìn thấy bức tượng này cũng thấy hạnh phúc theo.
“Mẹ?” Thằng bé ngẩng đầu nhìn về phía Gia Hàng, không biết có thể nhận hai món quà này không.
“Người lớn tặng thì không nên từ chối.” Paul cố ý dùng giọng điệu nghiêm khắc nói.
“Con nhận lấy đi!” Gia Hàng sờ sờ đầu Phàm Phàm. Một Chu sư huynh lõi đời, hiểu lòng người như thế khiến cô khó lòng chống đỡ.
Ba người ra khỏi nhà hàng, Paul kiến nghị bọn họ đi bộ về. Sắc trời đã tối, không trung sâu thẳm mà trong vắt, phía xa là biển xanh, ánh sao chợt lóe. Paul nắm lấy tay Phàm Phàm, hỏi thằng bé thích đồ chơi gì, thích đọc sách gì. Biết Phàm Phàm đã đọc《 luận ngữ 》,hắn dừng chân, ngồi xổm xuống trước mặt Phàm Phàm hỏi: “Cháu có biết bên trong《luận ngữ》có câu ‘cha mẹ còn sống không nên đi xa’ không?”
“Biết ạ, sau đó có một câu: Du tất có phương. Ý là nếu nhất định phải xa nhà thì nên có nơi cố định để cha mẹ biết, không cần lo lắng. Bởi vì có vài người lòng mang chí lớn, có việc lớn phải làm, cha mẹ không thể dùng hiếu đạo trói buộc được. Hiếu đạo trong《 luận ngữ 》không phải chỉ dạy trẻ con mà còn giảng về tình cảm của cha mẹ với con cái.”
“Cháu đúng là đứa nhỏ ngoan!” Có vẻ như Paul ngồi xổm lâu nên tê chân, cả người lắc lư mãi mới đứng lên được. Hắn hôn hôn lên mép tóc Phàm Phàm, khóe miệng nổi lên chua xót. Đột nhiên hắn bước nhanh hơn, ném lại Gia Hàng và Phàm Phàm.
“Chú làm sao thế?” Phàm Phàm cho rằng mình nói sai gì đó vì thế lo lắng nhìn về phía Gia Hàng.
“Chú ấy chỉ đang nhớ nhà, nhớ ba mẹ.” Đi xa phải có nơi cố định, thật rõ ràng và đơn giản, nhưng sợ là kiếp này Chu sư huynh cũng chẳng thể có được.
Lúc Paul quay đầu lại, tuy ánh sáng không tốt nhưng Gia Hàng vẫn nhìn thấy khóe mắt hắn ướt át. Hắn đưa mẹ con cô lên taxi, tay để trêи cửa xe, nói nhỏ bên tai cô: “Ngày mai, 9h tối, đi Zimbabwe. Em ra tiễn anh nhé?”
Gia Hàng hé miệng, mắt trợn tròn. Hắn bị bộ dáng khϊế͙p͙ sợ của cô chọc cười nói, “Em đến trước 2 tiếng, chúng ta tạm biệt.”
Gia Hàng:
Thành Công đã từng hỏi anh nếu Phàm Phàm được thụ thai tự nhiên thì chúng ta có còn muốn Luyến Nhi không? Lúc ấy anh dùng bộ dáng “Có phải cậu đố kỵ không” mà ứng phó trả lời. Nhưng sau đó anh nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, nhưng đáp án lại là “Không có nếu”.
Anh và Thành Công có tính cách hoàn toàn khác nhau, nói trống đánh xuôi kèn thổi ngược để hình dung thì cũng chẳng quá. Nhưng bọn anh lại là anh em, còn là bạn bè, phần tình cảm này sẽ tiếp tục đến khi sinh mệnh của bọn anh chấm dứt. Bác Thành luôn oán giận với ba rằng Thành Công không bằng anh, kỳ thật ông ấy chỉ đang khiêm tốn. Việc duy nhất khiến ông ấy tiếc nuối là Thành Công không tòng quân, còn lại chẳng có gì để phàn nàn. Thành Công không chỉ có chỉ số thông minh cao, EQ càng cao hơn. Rất nhiều người thấy cậu ta lấy Thiện Duy Nhất thì đều trố mắt nhưng anh lại cảm thấy cậu ta chính là như ý nguyện.
Chắc là từ rất sớm cậu ta đã phác họa trong lòng bộ dạng một nửa của mình. Những năm đó cậu ta nhìn có vẻ phong lưu, bạn gái đổi liên tục nhưng trêи thực tế bọn họ đều không phải người kia, cậu ta cũng không thể thật lòng đối xử với bọn họ, ai đi ai tới cậu ta chẳng thèm để ý. Cậu ta cũng từng gặp được những cô gái khiến mình động tâm, vì thế cậu ta quý trọng, yêu thương, thưởng thức nhưng không cưới họ. Trước sau anh đều cho rằng nếu người kia không tới vậy khẳng định là Thành Công cứ mãi như vậy.
Cậu ta là người cực kỳ kiên định nhưng lại cực yêu quý bản thân, một chút thiệt thòi cũng không chịu. May mắn là cuối cùng Thiện Duy Nhất cũng tới. Cô ấy là trang giấy trắng cậu ta có thể tùy ý vẩy mực. Cô ấy có sự trung thành dành cho Thành Công không ít hơn dành cho thần thánh. Cô ấy coi cậu ta như trời, dù cậu ta bảo cô ấy nhắm mắt giao sinh mệnh ra thì cô ấy cũng chẳng do dự. Có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy cô ấy ngốc, không có chính kiến, nhưng chẳng ai dám nghi ngờ đây không phải tình yêu. Có kiểu yêu mãnh liệt giống ngọn lửa; có kiểu yêu ôn hòa, tôn trọng nhau như khách; có kiểu yêu đến quên mình như Duy Nhất, mà đây chính là kiểu Thành Công muốn.
Tính cách của Thành Công là do thiên tính của cậu ta, cha mẹ cậu ta rất yêu thương nhau vì thế cậu ta trưởng thành trong ánh mặt trời sáng lạn, chưa từng có mây đen bao phủ. Anh nghĩ có lẽ vì quá thông minh nên cậu ta quá bắt bẻ. Tựa như một kẻ ủ rượu có quá nhiều điều theo đuổi, loại rượu nào cũng không thể khiến hắn vừa lòng, cuối cùng cái hắn thấy uống ngon nhất là một chén nước sôi để nguội, đây chính là dư vị cơ bản của cuộc sống.
Nếu so với Thành Công thì anh giống như người không có mong muốn nào. Bất kể là nửa kia hay sự nghiệp anh đều chưa từng mãnh liệt theo đuổi cái gì, anh chỉ dùng toàn lực để làm. Nhưng một người có thể thích ứng mọi hoàn cảnh như anh lại gặp được em. Trong căn nhà đơn sơ kia, em kéo cửa ra, bụng to phồng lên nhưng em lại không hề giống một phụ nữ mang thai, động tác vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng, biểu tình nghịch ngợm giống đứa nhỏ…… Anh cứ thế nhìn, không sao rời mắt được. Anh không biết nên dùng từ gì để miêu tả việc chúng ta gặp gỡ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói là “Ý trời”.