Hái Sao 3

Chương 2-2



“Quân khu là của anh ta, liên quan cái rắm gì tới tôi!” Lý Nam tức giận nói.

Bí thư Thành nhíu mày, mắt lạnh nhìn Lý Nam. Lý Nam cũng cảm thấy mình nói bậy nên vội rũ mắt, thưởng thức cái bật lửa trong tay.

“Đại tá Lý nói thật hùng hồn, đây là cậu muốn làm theo ý mình sao?”

Lời này rất nghiêm trọng, Lý Nam vội vàng đứng lên, cứng rắn nói: “Tôi không có ý này.”

“Quân nhân lên chiến trường là phải đoàn kết, hợp tác. Giữa chiến hữu phải có sự tin tưởng giao cả mạng sống. Cậu quên khi mình vọt tới trước không cần lo lắng phía sau là vì đằng sau còn có chiễn hữu của mình rồi sao? Đồng đội sẽ bảo vệ cậu như bảo vệ chính mình. Các cậu thì sao, không cần người khác nhắm bắn đã tự mình đấu đá.”

“Bí thư Thành, bác Thành, thật sự không nghiêm trọng như thế, cháu…… Chỉ sốt ruột.” Lý Nam ném cho Trác Thiệu Hoa một ánh mắt hình viên đạn. Trác Thiệu Hoa thong dong mà đáp lại bằng nụ cười xin lỗi.

“Vậy cậu có thả Cao Lĩnh ra không!” Bí thư Thành lạnh giọng hỏi.

Lý Nam ngẩng cổ, hơn nửa ngày không nói gì, cuối cùng anh ta gật đầu nói: “Cháu có thể thả nhưng cháu muốn lấy người đổi người.”

“À, cậu nhìn trúng ai?” Bí thư Thành trầm giọng, biểu tình đã có chút không vui.

“Mã số 536, cố vấn mạng trung tá Gia Hàng.” Lý Nam nhìn chằm chằm về phía Trác Thiệu Hoa, anh ta cũng muốn người này nếm cảm giác của mình.

Tần Nhất Minh ở một bên nghe thấy thì trừng mắt thật lớn, anh ta không nghe nhầm chứ, bọn họ đang nói 536 là cô Gia ư?

Trác Thiệu Hoa nâng chén trà lên thong thả ung dung không chút gợn sóng mà uống trà. Lông mi rũ xuống phủ bóng lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

“Tôi nhớ rõ trung tá Gia là nữ, Dạ Kiếm toàn một đám đàn ông làm sao mà ở.” Bí thư Thành lành lùng nói.

“Cháu cũng đâu có bắt trung tá Gia lên chiến trường. Tấn công mạng là nhược điểm của Dạ Kiếm, trung tá Gia tới có thể tăng cường phương diện này của bọn cháu.” Lý Nam nói rất đường hoàng.

“Tôi sẽ chọn một người trong Kỳ Binh Mạng tới cho các cậu, còn trung tá Gia tôi có sắp xếp khác rồi.” bí thư Thành nói dứt khoát, ngữ khí không cho thương lượng.

Lý Nam kháng nghị nói: “Bác thật bất công.”

Bí thư Thành nhìn Lý Nam cao lớn thì có chút hận sắt không thành thép nói: “Được rồi, tôi cũng thiên vị cậu một phen. Cho Thiệu Hoa mượn Cao Lĩnh hai năm, sau đó cậu ta lại về Dạ Kiếm. Cậu còn ý kiến gì không?”

“Không có, nhưng người phải nguyên vẹn trở về.” Lý Nam không quá tình nguyện nói.

Bí thư Thành không nói lời nào mà nhìn Trác Thiệu Hoa. Trác Thiệu Hoa thực sự rất ân cần nói: “Lúc thực thi nhiệm vụ quả thực không có gì có thể đảm bảo. Tôi chỉ có thể tận lực bảo vệ cho Cao Lĩnh được an toàn.”

“Cái thứ gian trá.” Lý Nam ném xuống lời này rồi quay ngoắt đi. Ra đến cửa anh ta hung hăng đạp cửa một cái để thể hiện sự bực bội trong lòng mình.

Bí thư Thành nói với Trác Thiệu Hoa: “Thằng nhóc này có bản lĩnh nhưng tính tính này, sự độ lượng này…… Aizzz, sợ là đến lúc già nó cũng sẽ không thay đổi được. Nếu nó có một nửa sự trầm ổn của cậu thì có lẽ không chỉ ngừng ở chức đại tá này.”

“Cháu cảm thấy tính tình và độ lượng của anh ta thế này là vì quá mức trọng tình. Không phải thủ trưởng nào cũng có thể quý trọng cấp dưới của mình như thế.”

Bí thư Thành mệt mỏi xoa xoa trán nói: “Cậu đúng là người biết ăn nói. Aizzz, đúng là già rồi, thức một đêm đã thấy mệt mỏi. Tôi đi nằm nghỉ một lát, giữa trưa còn có một hội nghị trực tuyến nữa.”

Trác Thiệu Hoa cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, hai đêm này anh không được ngủ quá 4 tiếng. Tần Nhất Minh mở cửa sổ khiến sương khói trong phòng tan đi. Nhiệt độ lúc sáng sớm có chút thấp, lỗ chân lông vì cơn gió buổi sáng mà co lại. Trác Thiệu Hoa thích ứng trong chốc lát mới đi ra cửa ra chỗ sân phơi.

Không khí đặc biệt tươi mát, ban đêm có sương mù khiến dãy núi nơi xa thấp thoáng, cây cối bên dưới ướt sương trong nắng sớm lấp lánh đầy sức sống.

Vào lúc này thím Đường hẳn đang ở trong bếp nấu bữa sáng, chồng bà ấy hẳn đang ở trong vườn nhổ cỏ, cắt cành. Phàm Phàm hẳn cũng đã tỉnh nhưng vì còn quá nhỏ nên chưa tự gấp chăn màn thành hình vuông được mà chỉ có thể để chúng mềm mại nằm trêи giường. Luyến Nhi thì chắc vẫn còn ngủ giống con heo con ngáy o o. Lúc con bé ngủ vẫn là ngoan nhất, còn sau khi tỉnh lại thì Gia Hàng toàn phải hét bằng giọng quãng tám.

Lúc cô phàn nàn với Gia Doanh là Luyến Nhi quá khó nuôi khiến người ta tức điên thì bị Gia Doanh hắt cho một chậu nước lạnh: “Em có tư cách gì mà nói Luyến Nhi, so với em lúc còn nhỏ thì con bé còn ngoan chán.”

Gia Hàng chết sống không chịu thừa nhận: “Em làm gì mà đáng sợ thế.”

“Em có biết vì sao ba thích cười thế không? Đó là vì ông ấy quen rồi, em hồi nhỏ luôn gây rắc rối nên ông ấy đi đâu gặp ai cũng phải cười bồi tội.”

Gia Hàng bị Gia Doanh nói thế thì thở phì phì xoay đầu đi, không chịu để ý tới chị. Một khi cô khó chịu sẽ thích lăn lộn Gia Doanh mà chị ấy thì chẳng có cách nào với cô. Giống như với Luyến Nhi, dù cô có tức thế nào cũng luyến tiếc đánh con bé, nhiều lắm chỉ oán giận hai câu. Đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Trác Thiệu Hoa cười ra tiếng.

Ánh nắng đạm bạc xuyên qua sương sớm bắn ra ngoài, anh hít sâu ngụm không khí trong lành, co duỗi cánh tay. Sắp tới tháng 12 rồi, anh tự nhiên nhớ tới ngày đi đăng ký kết hôn với Gia Hàng. Đó cũng là một buổi sáng như hôm nay, trong lành tươi mát. Nhoáng cái bọn họ đã cưới nhau được 7 năm.

Có lần Thành Công gọi điện thoại cho anh trêu chọc nói: “Bảy năm, hai người có khi nào cũng đang ngứa ngáy khó chịu không?” Anh nghe xong thì thậm chí còn đặc biệt đi tra cái gì gọi là “Nỗi ngứa ngáy năm thứ bảy” (đến năm thứ bảy các đôi thường trục trặc, vượt qua được thì ổn, không thì ai đi đường nấy). Hóa ra đây là một câu đúc kết kinh nghiệm vì cứ sau 7 năm tế bào con người lại hoàn thành một vòng trao đổi chất. Hôn nhân cũng như thế, từ tràn ngập lãng mạn của yêu đương tới cuộc sống hôn nhân chân thật, mỗi ngày đều lặp lại cuộc sống giống nhau, mất đi cảm giác mới mẻ, thần bí. Trong lúc đó những bất đồng quan điểm dần lộ ra, tình cảm mệt mỏi, hôn nhân rơi vào bế tắc. Nếu không khắc phục được thì hôn nhân có lẽ sẽ tan vỡ.

Anh và Gia Hàng hẳn sẽ không trải qua tình huống đó vì con đường bọn họ đi qua không bình thường, không trải qua yêu đương lãng mạn. Cuộc sống hôn nhân của hai người cũng không phải lặp đi lặp lại, suốt cuộc đời này không biết có ngày nào mà cảm tình của bọn họ sẽ trở nên mỏi mệt hay không? Trong bảy năm nay đối với Gia Hàng anh càng hiểu càng yêu cô, trái tim càng ngày càng hãm sâu không có cách nào thoát ra.

Còn Gia Hàng thì sao?

Di động vang lên, Trác Thiệu Hoa cúi đầu nhìn màn hình, khóe miệng nhếch lên. Tần Nhất Minh đang chuẩn bị tới báo cáo lịch trình hôm nay thấy thế thì vội lui về. Có thể khiến thủ trưởng cười ôn nhu như thế thì không cần đoán cũng biết là ai gọi tới. Tần Nhất Minh dựa vào vách tường, trong đầu anh ta còn đang choáng váng với nỗi khϊế͙p͙ sợ khi biết 536 là trung tá Gia. Chẳng lẽ lúc trước thủ trưởng vì yêu người tài nên mới cưới cô nàng sao? Không cần như vậy chứ, hứa cho chức vụ cao và lương cao là được mà, tội gì phải lấy thân báo đáp chứ? Tần Nhất Minh thiệt tình cảm thấy thủ trưởng bị lỗ nặng rồi.

“Em tỉnh rồi sao?”

“Em vừa mới tỉnh. Anh khỏe không?”

“Ừ, rất tốt.”

Lời lẽ ít ỏi cũng không cần nói nhiều nhưng cô cũng hiểu. Cô nói “Thủ trưởng, chúng ta thương lượng chuyện này nhé, thứ tư tuần sau anh dành 2 tiếng đi họp phụ huynh cho Phàm Phàm được không?”

Trác Thiệu Hoa cười, họp phụ huynh bây giờ đã biến thành tâm bệnh của Gia Hàng. Anh nói: “Thời gian thì anh sẽ cố gắng sắp xếp nhưng anh mà đi họp phụ huynh thì không tiện lắm.” Cảnh vệ sẽ mặc thường phục đi theo anh, mỗi người tới gần anh đều phải bị kiểm tra an ninh, trường học còn phải giới nghiêm trước.

Gia Hàng phát điên lên hỏi: “Thế thì làm sao bây giờ?”

“Nếu em rất bận thì để thím Đường đi thay vậy.”

“Thế làm sao được? Phụ huynh sao có thể tùy tiện thay thế? Ai, nếu ba ở đây thì tốt rồi.”

Trác Thiệu Hoa biết ‘ba’ ở trong miệng cô là chỉ ông Án Nam Phi. Ông ta đang làm tổng giám đốc một công ty của Canada tại Bắc Kinh, cũng coi như đã về nước. Ông Án Nam Phi là một người nhẹ nhàng, nói chuyện hài hước, rất nhiều người ở tuổi ông ta bây giờ cũng không có con quá lớn. Ông ta đi họp thay cũng không có vẻ quá đột ngột.

“Gọi điện thoại bảo ba tới đây vài ngày nhé!” Gia Hàng đại khái không yên tâm về ông Án Nam Phi cho lắm. Trác Dương tái hôn còn ông ấy vẫn lẻ loi một mình. Tuy bởi vì Phàm Phàm cùng Luyến Nhi nên ông ấy và Gia Doanh cũng thường xuyên liên hệ. Nhưng hiện tại Gia Doanh đã có gia đình, có vài chuyện vẫn cần giữ khoảng cách. Trác Thiệu Hoa cảm thấy chỗ tốt nhất khi tới Nam Kinh không phải anh được thăng chức cũng không phải chất lượng không khí ở đây tốt hơn Bắc Kinh mà là vì anh có thể rời xa quan hệ gia đình dây mơ rễ má kia của mình. Vốn dĩ gia đình bọn họ đã đủ phức tạp, hiện tại Trác Dương gả cho Lý Đại Soái, thêm một ông anh họ trêи danh nghĩa là Lý Nam khiến quan hệ càng thêm phức tạp. Cả gia đình ngồi cùng nhau, mỗi người cái mũi không phải cái mũi, mặt không phải mặt, lời nói đều phải lo trước lo sau thật sự như đi trêи băng mỏng, ăn một bữa cơm thật giống như chịu tội.

Anh và Gia Hàng đều cố gắng không nhìn không thấy, chỉ cần biết mọi người vẫn là gia đình là được rồi. Cũng may Gia Hàng phóng khoáng, nếu đổi thành người khác thì sợ là sớm đã hỏng mất.

“Mời ba em tới là anh muốn tức chết mẹ sao?” Bà Âu Xán coi ông Án Nam Phi là cái đinh trong mắt, trước kia là vì Trác Dương, hiện tại là vì Luyến Nhi. Phàm Phàm không thân với bà ta nên bà ta không có trông cậy gì. Nhưng Luyến Nhi chính là mầm cây non, bà ấy sợ con bé thân cận với ông Án Nam Phi.

Lúc Luyến Nhi mới sinh ra, Gia Doanh, ông Án Nam Phi và bà Âu Xán đều cướp bế. Dùng cách nói của Gia Hàng thì mỗi ngày chính là chiến tranh ba bên.

“Bực cái gì, chú Án tới thăm con gái là chuyện đương nhiên. Mẹ mà muốn tới thì chúng ta cũng hoan nghênh.”

Gia Hàng nói thầm: “Em không hoan nghênh.” Có thể là vì bản thân không có con gái nên bà Âu Xán chiều Luyến Nhi đến tận trời. Nếu bà ấy ở đây thì Luyến Nhi chẳng khác nào cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, hoành hành ngang ngược đến không ai quản được.

“Sao càng ngày em càng giống cô dâu nhỏ oán giận thế?” Trác Thiệu Hoa bỡn cợt nói.

“Ai là cô dâu nhỏ? Em nhường bà ấy thôi.” Gia Hàng không phục.

“Rồi, biết rồi, nàng dâu nhỏ, hôm nay em muốn ra ngoài đúng không?! Buổi tối em tới đây ăn cơm với anh, chỉ có hai chúng ta thôi, anh ở văn phòng chờ em.” Anh cố ý đè thấp giọng, trong giọng điệu có thêm vài tia mị hoặc.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy Gia Hàng nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, hơi thở của cô cũng run lên.

Một loại kϊƈɦ động khó ức chế giống ánh trăng non chậm rãi nổi lên trong lòng. Nếu anh đoán không sai thì cô hẳn đang đỏ mặt. Trác Thiệu Hoa dùng năm phút đồng hồ để ổn định tinh thần của bản thân. Hôm nay cũng sẽ là một ngày bận rộn, chuyện thứ nhất anh phải làm chính là đào Cao Lĩnh khó khăn lắm mới lấy được tới đây.

Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ngắn gọn lễ phép.

“Vào đi!” Trác Thiệu Hoa đứng dậy từ sau bàn làm việc.

Cửa chậm rãi bị đẩy ra, đón ánh sáng ùa vào. Trác Thiệu Hoa ngưng thần nhìn anh chàng trẻ tuổi đứng trước mặt. Anh ta đeo kính không gọng, cả người mặc tây trang, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong trẻo như hồ nước tĩnh lặng, môi theo bản năng mím lại để che giấu khẩn trương trong đáy lòng.

Trong nháy mắt kia Trác Thiệu Hoa đột nhiên có loại ảo giác giống như bản thân trở lại phòng họp của Kỳ Binh Mạng trước kia. Lúc đó anh đi vào hỏi: “Cậu chính là Chu Văn Cẩn ư?” Chàng thanh niên tuấn tú kia khẩn trương nói: “Vâng, thủ trưởng!”

Mất một phần mười của một giây, nhanh đến nỗi không ai phát hiện ra anh đã phục hồi, vươn tay nói: “Xin chào, trung tá Cao…… Không, hẳn phải gọi là trung tá Loan Tiêu.”

Kỳ thật Loan Tiêu và Chu Văn Cẩn không có chỗ nào tương tự nhưng khí chất hào hoa phong nhã của anh ta vừa nhìn đã biết là người đọc sách nhiều năm. Trác Thiệu Hoa không nghĩ tới Cao Lĩnh sẽ có bộ dạng này. Anh không nghĩ bộ đội đặc chủng cần to con như Lý Nam nhưng Cao Lĩnh quả thực quá văn nhược, ngay cả làn da đều trắng nõn như một cô gái. Nhưng lúc bắt tay Loan Tiêu anh cảm nhận được tay anh ta toàn vết chai, lúc này đáy lòng anh mới nhẹ nhàng thở phào.

“Chào thủ trưởng.” Loan Tiêu hơi quẫn bách.

Cái tên Cao Lĩnh ở trong quân bị truyền đến giống thần thánh, rất nhiều người đều đã quên mất tên thật của anh ta. “Cao Lĩnh” là biệt danh trong một lần làm nhiệm vụ. Lần đó có một kẻ bắt cóc bắt giữ một toa tàu làm con tin. Lúc ấy đoàn tàu chạy đến một vùng núi tên là Cao Lĩnh, kẻ bắt cóc lúc ấy có buộc thuốc nổ tự chế bên hông, cảm xúc đã không còn bình tĩnh, giống như chạm vào là nổ. Anh ta khẩn cấp nghe lệnh mà tới nhưng trong toa xe chật chội, tay súng bắn tỉa không có chỗ mai phục. Anh ta lấy danh nghĩa người đàm phán đi vào, trong một tích tắc, với khoảng cách 10 m và không có bất kỳ yểm trợ nào cũng không kịp ngắm chuẩn anh ta đã dùng một khẩu súng lục hạ gục kẻ bắt cóc. Nếu viên đạn kia hơi lệch một chút hoặc chậm một chút thì sẽ khiến hơn trăm người thiệt mạng. Vì một trận mà anh ta đã thành danh, trận đó thành truyền thuyết trong quân cũng thành biệt danh cho anh ta. Kỳ thật lúc chấp hành nhiệm vụ, tay súng bắn tỉa đều có biệt danh, chỉ có khi hy sinh mới được gọi bằng tên thật.

“Cậu cận thị sao?” Trác Thiệu Hoa nhướng mày hỏi.

Loan Tiêu đỡ đỡ gọng kính nói: “Không, đây là kính không độ.” Một cặp kính mắt có thể khiến người ta có được khí chất như trời và đất, vừa tháo kính xuống anh ta đã lộ ra ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo không khác gì những sát thủ mặt lạnh nên ngày thường lúc đi ra ngoài Lý Nam đều yêu cầu anh ta đeo kính. Bộ dạng thư sinh này cũng sẽ khiến đối phương hạ cảnh giác xuống, ở trong mắt người khác anh ta chỉ giống một thư sinh trói gà không chặt.

“Cái này thì kính không độ gì, chính là gương biến hình chuyên lừa người khác.” Trác Thiệu Hoa hài hước nói rồi để Loan Tiêu ngồi xuống.

Loan Tiêu cũng giật mình, ở Dạ Kiếm anh ta đã nghe Lý Nam nhắc tới Trác Thiệu Hoa. Lý Nam giống như không thích Trác Thiệu Hoa, ngữ khí rất là bắt bẻ. Mấy người bọn họ nghe xong chỉ cười cười. Lý Nam là người kiêu ngạo, yêu bản thân nên người khác rất khó lọt vào mắt anh ta. Nhưng quân nhân có thiên chức phục tùng mệnh lệnh, khi bị điều tới quân khu Nam Kinh anh ta có cảm giác Trác Thiệu Hoa là một người có mưu lược lại cường thế. Lúc đối mặt ngồi xuống lại thấy Trác Thiệu Hoa ôn tồn hòa nhã khiến Loan Tiêu rất không được tự nhiên. Không chỉ có như thế, là lãnh đạo cao nhất của quân khu mà anh còn khá trẻ, tuấn lãng đến mức người khác khó mà tin được. Nhưng phần tuổi trẻ này lại không khiến người ta coi thường và nghi ngờ được. Trong lúc nói chuyện sự nho nhã và uy nghiêm cùng tồn tại trong con người anh, ôn hòa và nghiêm khắc đều dung hòa vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.