Hái Sao 3

Chương 4-3



Lúc này Gia Hàng mới bừng tỉnh, cô vỗ vỗ đầu, thầm mắng chính mình đúng là có tố chất thần kinh.

“Mưa gió, tuyết băng đều không bị hạn chế mà băng băng lao về phía trước.” Lúc Audi Q7 mới vừa được tung ra, trêи tấm áp phích quảng cáo to bằng nửa bức tường của siêu thị Đại Dương ở Nam Kinh có ghi dòng này.

“Tôi không thích Audi Q7, cảm giác chinh phục quá rõ ràng, không hề nhã nhặn chút nào.” Tiến sĩ Tư Ảnh uốn éo eo sau đó đoạt lấy ghế phụ cạnh ghế lái.

Loan Tiêu nhìn Gia Hàng qua kính chiếu hậu, ánh mắt anh ta mang theo chút xin lỗi. Gia Hàng bĩu môi còn Loan Tiêu thì cười. Trước khi ra khỏi văn phòng anh ta chú ý thấy Gia Hàng không mang theo bó hoa Diên Vĩ xanh kia mà chỉ dừng lại trước bệ cửa sổ trong chốc lát, tay nghịch cánh hoa. Cô lao công hỏi Gia Hàng có muốn cắm hoa vào nước để tươi lâu không thì cô lắc đầu, biểu tình trong nháy mắt có chút buồn bã.

Loan Tiêu lái xe nên không thể uống rượu, tiến sĩ Tư Ảnh lại ăn uống điều độ vào buổi tối thế nên ba người thương lượng sẽ ăn mỳ. Loan Tiêu nói giỡn rằng: “Có phải thấy tôi vừa mới mua xe nên hai người lo tôi không trả được tiền không?”

Tiến sĩ Tư Ảnh trả lời: “Không phải, bữa hôm nay phải chia làm nhiều lần, thầy Loan còn nợ chúng tôi mấy bữa cơm nữa đó, không cho anh quỵt đâu đấy.”

“Không dám!” Loan Tiêu phân tâm nhìn thoáng qua kính chiếu hậu chỉ thấy Gia Hàng đang cúi đầu trầm tư.

Một người có bằng thạc sĩ tâm lý học, ở nhà chung cư thuê, mới mua xe, nửa năm trước nộp hồ sơ vào đại học Nam Kinh, lên lớp giảng bài cực kỳ thú vị thì hẳn sẽ không bị ai liên hệ với những thứ không liên quan khác đâu phải không?! Tuy bọn họ xem như chiến hữu nhưng mọi thứ cô đều không nhúng tay được. Gia Hàng có chút lo lắng, cô và Loan Tiêu đi lại gần gũi liệu có ảnh hưởng đến anh ta không? Nhưng cố tình xa cách cũng không tốt, có lẽ chỉ cần xử sự như đồng nghiệp là được.

Sau khi củng cố tâm lý thật tốt, Gia Hàng mới có tâm tình đánh giá cảnh trí ngoài cửa sổ. Sau Trung Thu, Nam Kinh tối rất nhanh, một khi màn đêm buông xuống thì phố phường lập tức náo nhiệt. Xe hình như đang đi về hướng miếu Phu Tử, đó là địa điểm ăn uống có tiếng, đặc biệt là Tần Hoài Bát Tuyệt. Lúc vừa tới Nam Kinh thủ trưởng đã mặc thường phục dẫn một nhà bốn người bọn họ đi dạo một vòng ở đó.

Ở giữa miếu Phu Tử là Khôi Quang Các, cũng có ba tầng, ngói đỏ tường xanh, xuyên qua cửa sổ thật lớn có thể nhìn đến “Sông Tần Hoài ánh sáng ngập tràn, mái chèo rẽ sóng”. Nhưng lần đó còn chưa đi được tới Vịnh Ngâm Hạ thì bốn người đã đi về vì Luyến Nhi quá nghịch, trung tá Tần Nhất Minh thì quá khẩn trương, mỗi một người đến gần bọn họ trong mắt anh ta đều là phần tử khủng bố.

Nói là ăn mỳ nhưng nhà hàng bọn họ tới lại rất xa hoa. Mặt quán đối diện bờ sông, cửa gỗ được sơn đỏ, chia thành nhiều ô vuông chỉnh tề phức tạp, bên trêи có khắc hoa văn tinh xảo, lại có dán giấy. Trong lúc nhất thời người ta có cảm giác đang quay lại 1000 năm trước, nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn sáo nhẹ vang lên trêи thuyền bè qua lại, tiếng nữ tử mềm giọng tươi cười.

“Tôi tới Nam Kinh mấy năm rồi nhưng không biết lại có chỗ thế này.” Gia Hàng sờ sờ bàn ăn màu trầm hương, không biết bằng gỗ gì nhưng nhìn có vẻ nặng.

“Người bình thường ăn mỳ không tới đây, người tới đây là muốn theo đuổi một loại hứng thú và nhã ý xa xưa.” Tiến sĩ Tư Ảnh hiển nhiên là khách quen ở đây, cô nàng chưa xem thực đơn mà kiêu ngạo nói với nhân viên nhà hàng, “Cho ba phần mỳ trắng.” Giọng điệu cô nàng nghiễm nhiên đã xác định mình là người mời.

Loan Tiêu ôn hòa cười, nếu các chiến hữu biết anh ta tới ăn mỳ ở chỗ này thì sợ là cằm sẽ rụng hết vì ngạc nhiên. Nhưng nhìn đôi mắt trợn tròn của Gia Hàng anh ta nghĩ cuộc đời cần trải nghiệm nhiều thứ, nơi này vẫn đáng giá tới.

Đúng là một bát mỳ trắng suông, quanh bát mỳ là một loạt đĩa nhỏ đựng: Thị xào, thịt chưng, cá khối áp chảo, lươn áp chảo, tôm nõn, thịt vịt, bầu ɖu͙ƈ khía hình hoa…… lượng đồ ăn vừa vặn, cách làm đa phần là xào, cứ thế người ta biến thứ đơn giản thành hoa lệ và phiền phức. Một bát mỳ mà ăn đến hoành tráng, lại có cả khí thế chúng tinh phủng nguyệt (sao trời ôm mặt trăng). Phần nhã hứng này người thường quả là không thưởng thức được thật.

“Người Nam Kinh cũng không thích ăn mỳ, ăn một lần chẳng qua là vì đồ ăn thả bên trêи mỳ.” Tiến sĩ Tư Ảnh chỉ vào chén chén đĩa đĩa ở trêи bàn nói.

Hóa ra ý của Túy Ông không phải ở rượu, Gia Hàng gắp một đũa đồ ăn bỏ vào bát mỳ. Hôm nay cô lại lần nữa hiểu thêm một chút về người Nam Kinh.

“Thầy Loan là người ở đâu?” Gia Hàng hỏi.

Hơi nóng bốc lên, Loan Tiêu tháo mắt kính xuống, dùng tay chà lau, đang định trả lời thì tiến sĩ Tư Ảnh đã giành trả lời trước: “Thiên Tân.”

Loan Tiêu học đại học ở Thiên Tân chứ anh ta không phải người Thiên Tân. Trêи sơ yếu lý lịch nộp cho đại học anh ghi quê mình là Thiên Tân nhưng đây là điều anh chưa nói với ai cả. Lúc này anh ta thong thả đeo kính lên, rồi nhìn tiến sĩ Tư Ảnh đầy thâm ý và cười cười nói: “Đúng vậy, tôi là người Thiên Tân.”

“Quê tôi ở Thạch Gia Trang. Vào kỳ nghỉ chúng ta có thể cùng ngồi xe lửa về, hoặc tự lái xe về, giữa đường đổi lái.” Tiến sĩ Tư Ảnh gắp một miếng tôm nõn lên ăn, tâm tình rất tốt đẹp.

Nhà tâm lý học nổi tiếng Susan Nolen-Hoeksema từng viết một cuốn sách tên là《những người phụ nữ nghĩ quá nhiều》. Cho dù là một nữ tiến sĩ uyên bác như tiến sĩ Tư Ảnh thì đến một tuổi nhất định người ta cũng sẽ tự nhiên nghĩ nhiều về mọi thứ. Người như thế trêи thế giới này rất nhiều. Cô ta và Loan Tiêu cùng làm việc ở một trường đại học, tuổi tác thích hợp, nhà lại ở cùng một hướng, lần đầu tiên anh ta tới báo danh đã gặp cô đầu tiên. Một lần cô ta thất thần đi xuống cầu thang, thiếu chút nữa trẹo chân lại được anh ta đỡ…… Từng chuyện từng chuyện đều kéo hai đường thẳng song song lại với nhau, đây không phải nhân duyên trong truyền thuyết thì là cái gì?

Gia Hàng gian nan mà nuốt miếng mỳ xuống cổ, cô ngửa đầu như con ngỗng vàng chuẩn bị cất giọng ca. Cái mỳ này nhìn thì sắc hương đều đủ, xanh xanh đỏ đỏ, nhưng cô vẫn thích một tay cán bột thiện nghệ 10 phần của thím Đường hơn. Ai, không có năng lực thưởng thức chính là không thể thưởng thức mà. Nhân lúc Tư Ảnh không chú ý, cô trộm dựng ngón tay cái lên với Loan Tiêu, trong lòng cảm thán: Quân tử như ngọc, thục nữ hảo cầu.

Loan Tiêu lại chỉ chăm chú chia thức ăn, rót trà, không gần không xa, không vồ vập không lạnh nhạt mà vô cùng lễ phép đạm mạc.

Nhưng dù hứng thú có dào dạt, nhã ý có tràn ngập thì cuối cùng cũng chỉ là một bát mỳ, cho dù ăn chậm thì mỳ vẫn nhanh chóng hết. Bữa cơm này ba người ăn rất nhanh.

Thời gian đẹp nhất trong ngày trêи sông Tần Hoài đều là lúc đèn đuốc đã rực rỡ. Tiến sĩ Tư Ảnh nói không thể phụ cảnh đẹp ngày tốt thế này vì thế cô nàng túm Gia Hàng vào nhà vệ sinh, đưa cho cô một tờ 100 đồng rồi nói: “Phụ nữ nhà lành không nên ở bên ngoài quá lâu, cô tự gọi xe về nhé.” Ngụ ý chính là mau tránh ra để cô ta và Loan Tiêu có không gian riêng ở chung.

Gia Hàng chần chờ khiến tiến sĩ Tư Ảnh nóng nảy nói: “Hủy 10 tòa miếu cũng không thể hủy một mối lương duyên, vất vả lắm tôi mới gặp được người mình thích, cô không giúp tôi thì thôi nhưng đừng có cản trở.”

Gia Hàng rất là đau đầu. Hiện tại Loan Tiêu đang làm nhiệm vụ, bất kể thế nào cũng không thể động tâm với ai, tiến sĩ Tư Ảnh thế này là đang tự độc diễn rồi. Cô nói “Thầy Loan đã kết hôn rồi mà.”

“Anh ta nói đùa đó, tôi đã xem qua hồ sơ của anh ta……” Tiến sĩ Tư Ảnh lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, biểu tình cũng cứng đờ.

Hồ sơ giáo viên của đại học Nam Kinh không bảo mật như quân đội nhưng không phải ai cũng có thể đọc được. Dưới ánh mắt xăm soi của Gia Hàng, tiến sĩ Tư Ảnh bất đắc dĩ đành nói thẳng: “Tôi…… nhờ người khác giúp tôi tra.”

“Người nọ làm ở phòng hồ sơ sao?”

“Không phải, người ở phòng hồ sơ đều rất cứng nhắc. Tôi nghĩ ra cách khác để nhìn thấy hồ sơ của thầy Loan, cũng chỉ có thế thôi. Những thứ khác tôi không hề xem, tôi cũng chẳng muốn thế, chẳng qua tôi chỉ quan tâm tới thầy Loan mà thôi.”

“Tiến sĩ, cô đang đùa với lửa đó.”

“Đại học Queen của Canada có một nhóm quan sát viên phát hiện ra nếu chim càng làm tổ cao hơn so với mặt nước biển thì chim mái sẽ càng trung thành với bạn đời hơn, cái này chứng tỏ chân ái ở chỗ cao. Hiện tại tôi đã đứng ở chỗ cao hơn mực nước biển rất nhiều vì thế tôi không sợ gió, không sợ lửa, đây là thành ý của tôi, đối với người khác cũng không gây ra tổn thương, cái này…… Không tính là phạm pháp.” Tiến sĩ Tư Ảnh bị Gia Hàng nhìn chằm chằm đến hoảng loạn.

“Thế giới chim chóc tôi không quản, tôi chỉ tò mò vì sao đại học Nam Kinh đã có một nhân tài máy tính như thế mà còn cần tôi tới dạy học làm gì?”

Tư Ảnh nhẹ nhàng thở ra, Gia Hàng hóa ra là thắc mắc điểm này. Cô ta nói: “Hẳn là anh ta không cùng đẳng cấp với cô, và cô thì mạnh hơn anh ta nhiều.”

Quả thật là xâm nhập vào hệ thống hồ sơ: “Làm sao tôi biết được?” Gia Hàng cố ý tỏ vẻ khó chịu.

“Nếu anh ta giỏi đến vậy rồi thì làm sao mà giờ vẫn còn là trợ giảng…… Cô cũng đừng mớm lời nữa, tôi tuyệt đối không bán đứng anh ta đâu.” Tiến sĩ Tư Ảnh tự ý thức được là mình đã nói quá nhiều vì thế vội ngậm miệng, giống một chiến sĩ anh dũng đối mặt với kẻ địch.

Gia Hàng cười ha hả chế nhạo nói: “Cô thật sự đúng là vì thầy Loan mà làm không ít đâu nhỉ.”

“Cần thiết thôi. Thế cô có đi không?”

Đối mặt với ánh mắt chờ mong và khẩn cầu của Tư Ảnh, Gia Hàng đành thỏa hiệp. Đáng tiếc Loan Tiêu chết sống cũng không phối hợp: “Là tôi mời cô Gia ăn cơm, vậy tôi có nghĩa vụ đưa cô ấy về nhà an toàn.”

Tư Ảnh quả thực rất muốn đập đầu vào tường: “Trị an của Nam Kinh rất tốt, cô Gia cũng không phải cô gái nhỏ, hơn nữa hiện tại cũng không phải quá muộn.” Cô ta tà tà liếc mắt nhìn Gia Hàng một cái. Gia Hàng cũng bất đắc dĩ nói: “Không cần lo lắng cho tôi, vừa đến nhà tôi sẽ gọi điện cho thầy Loan.”

Loan Tiêu lặng yên khẽ nhíu mày rồi cười nói: “Chỗ này tiến sĩ Tư Ảnh đến không biết bao nhiêu lần rồi, chắc đã sớm dạo đến chán ngấy rồi. Hơn nữa tôi cũng là kẻ không biết thưởng thức, cùng tôi đi dạo có ý tứ gì chứ? Nếu bị đồng nghiệp và sinh viên nhìn thấy rồi gây ra hiểu lầm gì đó thì càng có lỗi với tiến sĩ Tư Ảnh. Chúng ta vẫn nên về thôi!”

Tư Ảnh còn đang muốn nói “Tôi không để ý” thì Loan Tiêu đã giành trước mà đi ra ngoài. Gia Hàng thương mà không giúp gì được nên chỉ đành nhún nhún vai, hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, cô lại là tảng đá bên bờ biển, đoạn tình yêu lãng mạn này chẳng liên quan gì tới cô.

Ở trêи xe tiến sĩ Tư Ảnh vẫn cố giãy giụa khi hấp hối: “Vậy trước tiên đưa cô Gia về nhà đã, tôi không vội.”

Loan Tiêu chỉ đáp: “Nhà tiến sĩ Tư Ảnh gần hơn nên tôi sẽ đưa cô về trước.”

Lúc xuống xe, tiến sĩ Tư Ảnh vô lực gục đầu, nhìn qua có chút nhu nhược đáng thương. Gia Hàng thấy thế thì nói với Loan Tiêu: “Anh gặp rắc rối rồi đó!”

Loan Tiêu cười lạnh dưới đáy lòng. Trong tâm lý học có nói con người có ba mặt tính cách, một là bản năng, hai là bản ngã và ba là siêu ngã. Siêu ngã là chính mình trong tưởng tượng, là một thứ người ta nỗ lực hướng tới. Bản ngã là bản thân trong hiện thực, là những gì người ngoài nhìn thấy về chúng ta. Bản năng chính là bản thân chân thật sâu trong xương cốt của mỗi người. Tiến sĩ Tư Ảnh nhìn thật dịu dàng, cao quý đồng thời lại phong tình vạn chủng, sinh hoạt rất có tình thú, kiểu tài nữ. Cô ta thường nói mình rất thưởng thức phu nhân Lục Tiểu Mạn của Từ Chí Ma. Bà ấy vừa có tài, đẹp nhưng không khuynh thành, lúc Từ Chí Ma qua đời vì tai nạn máy bay bà cũng không hề sa sút tinh thần, cũng không gầy ốm mà vẫn sắp xếp cuộc sống đến ngăn nắp gọn gàng. Người phụ nữ như thế mới là hiểu cách yêu thương bản thân. Tiến sĩ Tư Ảnh cố gắng biểu hiện ra mặt trí thức ưu nhã của mình nhưng lại không khống chế được bản năng thích tám chuyện trong xương cốt của bản thân. Loan Tiêu không dựng bức tường ngăn cách với cô ta chỉ vì cô ta sẽ nói hết những gì mình biết về mọi người trong trường. Có cô ta ở đây thì anh ta cũng có thể an toàn tiếp cận Gia Hàng. Còn chuyện cô ta miên man nghĩ thế nào thì đó là việc của cô ta, anh ta cũng tự nhận chưa từng vượt qua giới hạn với người này.

Địa điểm xuống xe là một bến tàu điện ngầm, từ đó có thể đi bộ tới quân khu đại viện. Gia Hàng còn phải đi bộ 10 phút nữa. Cô cảm ơn Loan Tiêu sau đó vẫy tay từ biệt.

Khu vực này không hề xa lạ với Loan Tiêu, trêи bản đồ giao thông của Nam Kinh nó chỉ là một điểm tầm thường nhưng không phải người thường hay xe cộ có thể tùy ý tiến đến. Chẳng lẽ Gia Hàng là con của vị thủ trưởng quân khu nào ư? Có khả năng lắm. Trong quân có không ít con cháu lãnh đạo, như đại tá Lý Nam, hoặc trung tướng Trác Thiệu Hoa đều là con trai nhà binh, cũng coi như con nối nghiệp cha. Có một đứa con như Gia Hàng thì cuộc đời vị thủ trưởng kia phải vui vẻ lắm.

Nhìn từ phía sau Gia Hàng không khác gì sinh viên của đại học Nam Kinh. Hôm nay cô mặc áo thun, quần bò, đi giày thể thao. Tiến sĩ Tư Ảnh nói cô giáo Gia hôm nay trông thật nhàn nhã. Lúc Gia Hàng hỏi vặn lại thế cô giáo Cố thuộc phong cách gì thì cô nàng lại nói là phong cách của giáo viên. Thế là cô đáp: À, à, vậy tôi chính là người biết biến hình.

Lúc đó anh ta đang ngồi trước máy tính soạn bài, nghe thấy thế thì thiếu chút nữa phun hết nước lên màn hình. Cô thật dễ dàng khiến anh để ý, cũng mang đến cho anh ta vui sướиɠ không thể hình dung.

Cô đã đi rất xa, sắp không thấy nữa nhưng Loan Tiêu vẫn không thể rời tầm mắt. Giống như anh ta đang làm hết phận sự của người bảo vệ nhưng kỳ thật bản chất sự việc đã có sự thay đổi, anh ta biết điều đó.

Gió đêm từ từ thổi qua, bóng tối khiến tầm nhìn trở nên trống trải, đèn đường tỏa ánh sáng mỏng manh, ôn nhu chiếu xuống dưới giống như khoác lên người cô một tấm vải mỏng. Dưới đèn đường có một bóng người đang đứng, không cần nhìn kỹ cô cũng biết đó là ai.

“Thủ trưởng, sao anh lại ra ngoài này?”

Trác Thiệu Hoa mỉm cười nhìn cô nói: “Anh đang đợi em mà.”

Gia Hàng giống như nhìn thấy khóe của miệng của anh chàng trực ban hơi giật giật nên mặt cô lập tức đỏ lên, dỗi nói: “Ở nhà chờ là được rồi mà!”

“Anh cũng muốn đi dạo một chút. Cùng đồng nghiệp liên hoan có vui không?” Trác Thiệu Hoa đón lấy túi máy tính trong tay Gia Hàng sau đó nắm tay cô bước đi. Vào nhà sau, mặt Gia Hàng cũng bớt đỏ hơn, cô nói “Vâng, không tồi. Hôm nay anh có bận không?”

Giống nước sôi để nguội, đối thoại hàng ngày của bọn họ đều chỉ có những câu này, nhưng nghe mãi vẫn không mệt mỏi, thậm chí không được nghe thấy thì trong lòng sẽ thấy vắng vẻ.

“Vẫn thế thôi.”

Phàm Phàm đã ngủ say, Trác Thiệu Hoa dịch góc chăn cho thằng bé rồi cúi người khẽ hôn lên trán cu cậu. Rửa mặt xong ra ngoài anh nhìn thấy Gia Hàng đang đứng ngoài sân phơi của phòng ngủ, đầu ngẩng góc 45° mà nhìn lên. Chỗ đó là một tòa nhà chọc trời, là trung tâm thương mại trứ danh của Nam Kinh. Hiện tại đã là đêm khuya, trong tòa nhà đen nhánh chỉ có đèn hiệu nhấp nháy có quy luật, giống như cả tòa nhà vẫn đang hô hấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.