Hái Sao (Trích Tinh)

Chương 3



Cách một khung cửa sổ, bên ngoài mặt trời chói chang như có thể đốt lửa vạn vật, nóng đến chói mắt; bên trong điều hòa dù không để quá thấp, nhưng so với bên ngoài, vẫn khiến người cảm giác đặc biệt mát mẻ.

Tống Nhĩ mặc áo ngủ màu xanh nhạt, dài tay, cổ áo được bẻ chỉnh tề, cúc áo cài tới tận cùng, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn thon dài. Tư thế nàng thực tao nhã, nếu Bùi Tễ đối phương diện này có hiểu biết, thì sẽ nhìn ra nàng hẳn đã từng được đào tạo hình thể chuyên nghiệp, hoặc từng có một thời gian dài học múa.

Nhưng Bùi Tễ chỉ chuyên chú với nghiên cứu, luôn không để tâm đến chuyện bên ngoài, nên cô cũng chỉ có thể nhìn ra, Tống Nhĩ vô cùng có khí chất, nhu hòa yên lặng, còn có chút cảm giác xa cách không dễ nhận ra.

"Bùi Nghệ, sao chị không nói chuyện?" Tống Nhĩ đợi trong chốc lát, không nghe thấy động tĩnh, bèn hỏi một câu.

Tay nàng vẫn đặt trên then cửa, giống như tất cả những người mù, hơi hướng tai về nơi phát ra âm thanh.

Bùi Tễ mở miệng: "Tôi không phải Bùi Nghệ."

Tống Nhĩ cả kinh, nụ cười trên mặt đọng lại, tay đáp trên then cửa lập tức nắm chặt, cả người căng thẳng. Nàng không nói một lời lùi về phía sau.

Bùi Tễ lúc này mới phát giác mình lỗ mãng, người mù nhìn không thấy, nên sẽ đặc biệt nhạy cảm cảnh giác với nguy hiểm.

Để tránh kinh hách đến Tống Nhĩ, Bùi Tễ đứng tại chỗ, không tới gần phía nàng. Cô đứng cạnh cửa, trước khi Tống Nhĩ kịp đóng cửa phòng lại nói ra: "Tôi tên Bùi Tễ."

Dù Bùi Nghệ có từng nhắc đến cô với Tống Nhĩ hay không, chỉ bằng cái tên Bùi Tễ, là có thể nghe ra cô có liên quan đến Bùi Nghệ.

Tống Nhĩ dừng lại. Nàng như có chút ngoài ý muốn, phản ứng một hồi, mới nhẹ nhàng lặp lại một lần: "Bùi Tễ?"

Bùi Tễ gật đầu, lại nhớ ra Tống Nhĩ nhìn không thấy, nên nói: "Đúng vậy."

Tống Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nở nụ cười: "Là chị a." Nói xong, ý cười lại sâu chút, "Bùi Tễ giáo thụ, em nghe tên chị đã lâu, không ngờ có ngày sẽ được thấy chân nhân."

Nàng nói "thấy", kỳ thật không chuẩn xác, vì nàng hoàn toàn không nhìn thấy.

Bùi Tễ nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt không có thần, không có ánh sáng, nhưng  lại thanh triệt nhu hòa, sạch sẽ trong vắt như nước hồ mùa thu, tựa như nụ cười của nàng vậy. Bùi Tễ không chỉ ra lời nàng nói thiếu nghiêm cẩn, nhưng cô không biết nên nói gì.

Tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng, cửu ngưỡng đại danh, từ nhỏ đến lớn Bùi Tễ nghe qua không biết bao nhiêu lần, gần đây lại thêm "Vinh quang trở về", "Danh lợi song thu", "Nổi tiếng gần xa"....

Trường hợp bình thường, Bùi Tễ đều chỉ cần lễ phép mà mỉm cười là được. Người khen cô, hầu hết rất biết ý, thấy giáo sư Bùi lạnh nhạt với mấy lời hoa mỹ, sẽ thực tự nhiên mà chuyển đề tài.

Nhưng Tống Nhĩ nhìn không thấy. Cô cười, cũng không thể ứng đối qua.

Bùi Tễ không quá thuần thục muốn bắt tay Tống Nhĩ. Người mới gặp nhau lần đầu đều sẽ bắt tay, nhưng hai người cách quá xa, tay với không tới. Bùi Tễ như bị đóng đinh tại chỗ, một lúc lâu sau mới nói: "Xin chào."

Hai người cách nhau hơn nửa phòng khách tiến hành xong lần chào hỏi đầu tiên. Không biết vì phương thức chào hỏi đông cứng của Bùi Tễ khiến Tống Nhĩ cảm thấy buồn cười, hay là nàng não bộ ra cảnh tượng gặp mặt làm nàng cảm thấy thú vị, ý cười Tống Nhĩ sâu thêm vài phần, nhiễm lên khóe mắt.

Bùi Tễ cũng cong môi theo, nhưng thực mau cô nghĩ tới ý định của mình, tươi cười liền biến mất.

Tống Nhĩ nhìn không thấy, tự nhiên không biết biểu tình Bùi Tễ biến hóa. Nàng chậm rãi đi về phía sô pha, tiếp đón Bùi Tễ: "Đừng mãi đứng đó, mau tới ngồi."

Hiển nhiên nàng đã rất quen thuộc căn phòng này, khi sắp tới gần, nàng vươn tay, hơi khom lưng xuống, chạm vào tay vịn, xác định vị trí rồi cẩn thận ngồi xuống.

Ngồi xuống xong, nàng không lập tức nói chuyện, mà là nghiêng tai nghe, nghe thấy tiếng chân Bùi Tễ ngày một gần, sau đó một bên khác sô pha hãm xuống, nàng liền biết, Bùi Tễ đã ngồi.

Quá trình này không tính lâu, chỉ ngắn ngủn hai ba phút, nhưng vì không ai nói chuyện, bầu không khí mới vừa thân thiện lên, lại trở về với vẻ mới lạ khi mới bước vào cửa.

Bùi Tễ không biết cách xử lý nhân tế quan hệ, đặc biệt là, bắt chuyện với người mới quen. Đặt ở ngày thường, cô hẳn sẽ thấy đứng ngồi không yên, nhưng lại không thể không học điệu bộ của người khác, tìm kiếm logic trong cách nói chuyện, tận lực làm ra bình tĩnh đối đáp.

Cho nên, người ta thường nói Bùi Tễ giáo thụ là người cao lãnh, rất khó gần.

Nhưng giờ đây, Bùi Tễ chỉ cảm thấy ngưng trọng.

Đây là chỗ ở của Bùi Nghệ, phòng đương nhiên không thể thiếu dấu vết Bùi Nghệ.

Bùi Tễ nhìn quanh một vòng. Tầng cao nhất giá sách bày một loạt huân chương danh dự, trên lưng ghế dưới cửa sổ đặt một bộ cảnh phục, trên bàn đặt hai ly nước, một ly trống không, một ly đầy nửa cốc. Bùi Tễ phỏng đoán, ly trống không là Bùi Nghệ.

Còn có rất rất nhiều chi tiết nhỏ, đều biểu lộ ra nơi đây có hơi thở sinh hoạt của người nào đó.

Mà người kia, ba ngày trước, hi sinh vì nhiệm vụ.

Bùi Tễ cảm giác mình thở không được, trái tim co thắt lại, đau kịch liệt.

"Sao chị không nói gì?" Tống Nhĩ nhẹ giọng hỏi. Nói xong, nàng cười cười, như là chiếu cố Bùi Tễ không giỏi nói chuyện, nói tiếp, "Chị quả nhiên không thích nói chuyện a."

Bùi Tễ trọng điểm dừng ở "quả nhiên", là Bùi Nghệ nói cho cô sao?

"Còn chưa pha trà cho chị. Theo truyền thống Trung Quốc, khách tới là phải pha trà tiếp đãi." Tống Nhĩ lại nói, ngữ khí trước sau vẫn luôn ôn hòa, "Nhưng chị xem, mắt em không tiện, cần tự chị đi làm. Trong bếp có nước, lá trà để ở ngăn tủ thứ hai bên trái, tủ lạnh có đồ uống, Bùi Nghệ còn mua trái cây, chị muốn gì có thể tự lấy, không cần khách khí."

Nàng nhắc tới Bùi Nghệ, Bùi Tễ nhìn về phía nàng, thần sắc giãy giụa không đành lòng: "Không cần, tôi ngồi một lát là được."

Tống Nhĩ không cảm giác được, khẽ nghiêng mình về phía Bùi Tễ, đôi mắt hơi rũ xuống, đối diện với bàn trà trước mặt.

Đây là thói quen của người mù. Vì mất đi thị giác, các giác quan khác càng mẫn cảm, nên khi giao tiếp với mọi người thường sẽ dựa vào tai để lắng nghe, còn mắt sẽ là cơ quan được sử dụng cuối cùng.

"Chị vẫn chưa nói chị tới đây làm gì, có phải Bùi Nghệ làm chị tới không?" Tống Nhĩ nói, "Chị ấy đã nhiều ngày không về nhà. Hôm đó chị ấy nói muốn sang thành phố bên đi công tác, sẽ về sớm. Nhưng giờ đã ba bốn ngày còn không có tin tức. Em gọi điện chị ấy cũng không trả lời."

Bùi Tễ dời lực chú ý khỏi đôi mắt Tống Nhĩ, trái tim trầm xuống từng chút một. Nghe Tống Nhĩ cười hỏi thăm Bùi Nghệ, cô như mắc chứng thất ngôn, không thể nói ra một lời.

May sao từ lúc tiến vào cô đã không nói nhiều, không nói lời nào, cũng không có vẻ khác thường. Tống Nhĩ đợi một hồi, mới có điểm bất đắc dĩ mà nói: "Chị thật sự rất không thích nói chuyện a. Lúc làm nghiên cứu khi phải giao lưu với đoàn đội sẽ không bất tiện sao?"

Vấn đề này, Bùi Tễ biết đáp, nghiêm túc nói: "Sẽ không, hiệu suất giao tiếp của nhóm chúng tôi rất cao."

Những lời này không biết sao lại chọc trúng điểm cười của Tống Nhĩ, nàng buồn cười, gật đầu, chậm rãi nói: "Ân, rất cao. Đoàn đội có thành quả nghiên cứu ưu tú xuất sắc như vậy, khẳng định các phương diện phải ở mức hàng đầu thế giới, hiệu suất giao lưu đương nhiên cũng rất cao."

Nàng rất hiểu biết cô, biết rõ thành quả nghiên cứu của Bùi Tễ. Bùi Tễ biết đôi khi cô hơi ngớ ngẩn, nhưng cô không biết câu nói vừa rồi có vấn đề gì. Tống Nhĩ nói mang theo trêu chọc thiện ý, như thể Bùi Tễ đã nói gì đó rất buồn cười.

Lần thứ hai cô bị đôi mắt Tống Nhĩ hấp dẫn.

Học vị đầu tiên của Bùi Tễ là y học lâm sàng, đã từng thực tập ở bệnh viện. Bệnh viện thực hiện chế độ luân phiên, cô từng ở khoa mắt thực tập qua, gặp qua rất nhiều đôi mắt bị mù.

Đôi mắt mù lòa phần lớn đục ngầu, dại ra như giếng cạn không có hy vọng. Nhưng mắt Tống Nhĩ không như vậy. Đôi mắt nàng nhàn nhạt màu hổ phách, không có ánh sáng, nhưng rất sạch sẽ, đặc biệt khi cười, đôi mắt sẽ cong lên, giống trăng lưỡi liềm, đựng đầy vũng nước trong xanh tĩnh mịch.

Giờ nàng đang cười, nhưng rồi, ý cười nhạt đi, Tống Nhĩ nghiêm mặt: "Em rất lo lắng Bùi Nghệ. Kỳ thật chị ấy ngẫu nhiên sẽ đột nhiên nhận được nhiệm vụ, bận đến không thân ảnh. Bọn em quen nhau khi chị ấy đang chấp hành nhiệm vụ, một khi làm việc Bùi Nghệ rất tận tâm, vừa nghiêm túc vừa phụ trách."

Nàng càng nói càng lo lắng, vẻ mặt cũng càng thêm khẩn trương. Bùi Tễ một lần nữa mắc chứng thất ngôn. Cô vội vàng tìm trong trí nhớ đối tượng để bắt chước, tinh chuẩn chọn ra người đàn ông trung niên ở bệnh viện ngày đó.

Khi ông thuật lại chuyện đã xảy ra với gia đình Bùi Nghệ, cũng thực không đành lòng, nhưng ông vẫn nói rất rõ ràng.

Bùi Tễ đi hồi ức ông ta đã nói những gì.

Ông không nói ngay hậu quả, mà trước kể đầu đuôi sự kiện. Nhà phú hào bị trộm đột nhập, đứa trẻ bị bắt cóc, bảo mẫu ấn chuông báo động, cảnh sát thiếu người, Bùi Nghệ tình cờ ở nên hỗ trợ, trong quá trình giải cứu con tin xảy ra tình huống đột phát, Bùi Nghệ bảo hộ con tin, Bùi Nghệ hi sinh vì nhiệm vụ.

Rất rõ ràng.

Bùi Tễ thậm chí còn tổng kết ra lợi ích của cách nói như vậy, kể chuyện đã xảy ra, có thể mang đến hiệu quả giảm xóc, khiến người nhà dễ tiếp thu sự thật.

Tống Nhĩ liền ở ngay trước mặt cô. Bùi Tễ nghĩ, cô chỉ cần thuật lại lời người đàn ông trung niên nói, trí nhớ cô rất tốt, có thể một chữ không sai nói lại nguyên văn. Nhưng cô lại không mở miệng được.

"Em thật sự rất lo lắng chị ấy. Bùi Nghệ bận công tác, nhưng đều sẽ cho em biết nơi đi, không tiện nói cũng sẽ nói đại khái khi nào trở về. Nhưng hiện tại chị ấy không tin tức đã ba ngày. Em gọi điện, không người tiếp, cũng không dám gọi lại, sợ chị ấy đang làm nhiệm vụ nguy hiểm, sợ lỡ như di động đổ chuông sẽ ảnh hưởng, mang đến nguy hiểm."

Bùi Tễ càng nghe càng cảm thấy bất an, khó chịu, bi thương cũng ập lên. Cô lập tức ném khỏi đầu những lời người đàn ông kia nói. Ông nói quá dài, nói dài như vậy, là dày vò. Bùi Tễ muốn tìm lý do thoái thác khác, rõ ràng mà lại ngắn gọn.

Cô nghĩ tới bác sĩ bước ra từ phòng giải phẫu, bác sĩ nói: "Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Đã cố gắng hết sức, nhưng không cứu được, Bùi Nghệ chết.

Bùi Nghệ đã chết.

Chỉ cần nói bốn chữ này ra là ổn, bốn chữ, nếu nói nhanh, hai giây là đủ.

Bùi Tễ hơi hé miệng, lại vẫn không thể phát ra âm thanh.

Tống Nhĩ nhìn không thấy, không biết cô đang giãy giụa, nàng thập phần ôn nhu mà nói: "Em lo lắng vài ngày nay, còn may chị tới rồi, có phải chị có tin tức gì không? Khi nào chị ấy sẽ về?"

Bùi Tễ đáy mắt nóng lên, nước mắt cứ vậy mà trào ra. Cô đột nhiên phát hiện, vì cô sơ suất, cho rằng Tống Nhĩ có cách khác biết được tin tức về Bùi Nghệ, cho rằng Tống Nhĩ sẽ đến lễ truy điệu Bùi Nghệ, thế nên bây giờ, Tống Nhĩ đã bỏ lỡ đám tang Bùi Nghệ, đến cơ hội tiễn đưa đoạn đường cuối cùng đã không còn.

Tống Nhĩ nhìn không thấy những giọt nước mắt của Bùi Tễ. Nàng đợi trong chốc lát, giọng nói lại tràn ngập bất đắc dĩ, nhưng cũng không mất kiên nhẫn, còn thoáng nghe ra được ý cười: "Đại giáo thụ, đại khoa học gia, sao chị lại không nói?"

"Em ấy......" Bùi Tễ mở miệng, cô nghe được mình nói, "Bùi Nghệ có nhiệm vụ, bí mật, phải đi rất lâu, sợ không ai chiếu cố em, làm ơn tôi tới chăm sóc."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.