Hái Sao

Chương 1: Gặp người quân tử lòng vui (1)



Bốn vị viên chức sững sờ trợn mắt nhìn hai người đang bước vào cửa – người phụ nữ có thai điệu bộ lúng túng vác theo chiếc bụng to tướng, cùng người đàn ông tuấn tú với chiếc má còn hằn năm vết ngón tay, hơn thế tuổi tác có vẻ như cách biệt chẳng ít.

Chương 2: Gặp người quân tử lòng vui (2)

Anh rất kinh ngạc, thật vậy, cô gái nhỏ bé 23 tuổi đầu, chính xác là 21 tuổi lẻ mấy tháng, lại cố sức dang rộng đôi tay mảnh dẻ để che mưa chắn nắng cho anh.

Chương 3: Ngày xuân vô tận chẳng xui mà bừng (1)

Khoảng cách mười tuổi, có lẽ là một hồ sâu không tài nào bước qua được. Bọn họ cùng hít thở dưới một vòm trời, nhưng lại thuộc về hai thế giới. Dù năm tháng có xoay vần thế nào, cũng không bao giờ cùng chung một quỹ đạo.

Chương 4: Ngày xuân vô tận chẳng xui mà bừng (2)

Anh… bỗng khát khao một lời hứa nơi cô, một lời hứa vĩnh hằng.

Chương 5: Ưng nhạn tung cánh vô chừng (1)

Vì sự có mặt của Tiểu Phàm Phàm, hai đường thẳng song song bọn họ lại thắt thành một cái nút. Hôm trước, khi xách túi ra khỏi khu nhà quân khu, cô tưởng cô đã gỡ cái nút này ra. Giờ đây, anh lại thắt nó lại.

Chương 6: Ưng nhạn tung cánh vô chừng (2)

Chu Văn Cẩn không phải là Tây Môn Xuy Tuyết, cô cũng không phải là Diệp Cô Thành. Cô và anh chỉ là những con người bình thường, nhưng khi cô hoàn toàn mất hứng thú với máy tính, sự xuất hiện của anh khiến cô tìm được mục tiêu mới. Chiến thắng anh, là niềm vui của cô.

Chương 7: Sắt cầm hòa hợp, thêm mừng thêm vui (1)

Cô là một dạng khác hoàn toàn khác với những người anh đã quen suốt 23 năm qua. Nếu dùng hình dạng để hình dung những người anh quen, thì bọn họ là hình vuông. Thành Công là hình tròn, còn cô lại chẳng theo quy tắc nào hết, thích vuông thì vuông, thích tròn thì tròn, thậm chí còn có thể trở thành thành hình tam giác.

Chương 8: Sắt cầm hòa hợp, thêm mừng thêm vui (2)

Nhìn thấy anh khiến tôi bất ngờ, nhưng tôi thật sự không thể nặn ra thứ cảm xúc nào khác. Xin đừng lật lại những trang nhật ký trước đây, chúng ta đã bước vào tuổi trung niên rồi. Thời trẻ dại làm những chuyện ngốc nghếch thì có thể hiểu được, không ai coi là thật. Hiểu không có nghĩa là muốn ôn lại, chúng ta không còn ở cái tuổi muốn làm gì tùy thích nữa, cho nên vừa rồi anh tới như thế nào, bây giờ hãy ra đi như thế.

Chương 9: Phút giây này tình cờ gặp gỡ (1)

Anh không có gì phải biện bạch, tất cả mọi bất ngờ, tự nhiên hay vô lý, hết thảy anh đều chấp nhận. Tiểu Phàm Phàm sung sướng cười khanh khách. Anh ngoái đầu lại, anh giờ đây đã được bù đắp.

Chương 10: Phút giây này tình cờ gặp gỡ (2)

Ông Án Nam Phi cứ chăm chú nhìn Gia Hàng, ánh mắt ấy vừa sâu xa vừa day dứt, như người đã lang thang rất lâu trên sa mạc, vừa đói vừa khát, bỗng bắt gặp ốc đảo xanh rì cỏ cây hoa trái, ông muốn hái nhưng lại không dám, tâm trạng ấy, rất phức tạp.

Chương 11: Nét phù vân thanh tú tươi xinh (1)

Gia Hàng không hiểu lắm sự nhiệt tình khác thường mà mỹ nhân dành cho mình, nếu không phải mỹ nhân đã có chồng, cô thật sự nghi ngờ liệu mỹ nhân có phải là les.

Chương 12 Nét phù vân thanh tú tươi xinh (2)

Thành Công thật muốn phát điên, anh ta đã nghe qua bao chuyện ly kỳ về việc mang thai hộ, kể cả chuyện ở Mỹ có một bà mẹ mang thai hộ con gái mình, nhưng chẳng có chuyện nào lại quá mức tưởng tưởng như câu chuyện này, hơn nữa người này vẫn tỏ vẻ trong sáng cao thượng.

Chương 13: Bãi lau sương mắc trắng tinh (1)

Bộ phim hôm nay nói về cái gì, anh chẳng hề có chút ấn tượng, anh chỉ nhớ được một câu nói đau đớn của Cát Ưu: Ai động lòng trước người đó tiêu tùng.

Chương 14: Bãi lau sương mắc trắng tinh (2)

Ác cảm bắt đầu nảy mầm từ đó, cô không tài nào có thể đối xử với anh bằng tâm trạng như trước. Thực ra cũng không bỏ ra bao nhiêu, nhưng vẫn bị tổn thương, vẫn bị lac đường.

Chương 15: Bóng người như họa chút tình chẳng mang (1)

Nếu đây là một vở kịch, vậy thì anh sẽ nhập vai.

Nếu đây là một lời nói dối vụng về, anh nguyện tin là thật.

Nếu đây là một giấc mộng, anh không muốn mình tỉnh lại.

Chương 16: Bóng người như họa chút tình chẳng mang (2)

Cuối cùng cô cũng đã nhớ ngôi nhà này rồi, tốt biết bao!

Chương 17: Ánh trăng sáng bóng cao lồng lộng (1)

~ Gia Hàng, đúng thế, anh và Phàm Phàm tới để tạt nước. ~ Vẻ mặt anh bỗng trở nên rất nghiêm túc.

Chương 18: Ánh trăng sáng bóng cao lồng lộng (2)

Cú nghe thấy tiếng trái tim anh đập mạnh, thình thịch, thình thịch… liên tiếp. Cứ nghĩ tới Từ Chí Ma, nhưng không thể nói cho anh biết.

Chương 19: Đêm chưa tàn, nến cháy lắt lay (1)

Ông không còn mặt mũi nào hỏi chị tại sao lại lấy người chồng kém cỏi kia. Nếu nói Lạc Gia Lương không xứng, vậy thì ông xứng với chị ở chỗ nào?

Chương 20: Đêm chưa tàn, nến cháy lắt lay (2)

Anh như vì sao trên trời cao, nếu có rơi xuống đất, thì vẫn là kim cương. Cô chỉ là một con heo, đã ai nhìn thấy một con heo đeo kim cương bao giờ chưa?

Chương 21: Lòng riêng vương những đắng cay

Anh cảm thấy mình giống như một con bạc đang say máu, đặt cược toàn bộ gia sản cho một ván cuối cùng, được ăn cả, ngã về không.

Chương 22: Áo xanh mãi nhớ mãi bay trong lòng

Từ xưa tới nay, tình yêu chân thành có thể vượt qua tất cả, dòng dõi thì có đáng là gì, cho dù có chuyện gì, Trác Thiệu Hoa cũng có khả năng dẹp yên. Gia Doanh thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng thả lỏng.

Chương 23: Ngày không gặp ba thu dồn nén (1)

Pháp luật và dây thừng không thể nào ràng buộc một người, chỉ có… tình yêu mới có thể làm được.

Chương 24: Ngày không gặp ba thu dồn nén (2)

Gia Hàng lặng lẽ nghịch ngón tay, Chu sư huynh, em đã cho anh ba cơ hội, lần sau em sẽ không giúp anh nữa, hơn nữa em cũng sẽ chính thức tiếp chiêu.

Chương 25: Nỗi sầu thương biết trút nơi nào

Bố mẹ là giả, chị gái là giả, bạn bè cũng là giả nốt. Cô muốn rũ bỏ tất cả, cô muốn quên hết mọi thứ, cô muốn làm một con heo vui vẻ như trước kia.

Chương 26: Chim tung cánh, cá vượt ao

Hơi nước mù mịt bốc lên tận trần nhà, người cô mềm nhũn, yếu ớt dựa vào lòng anh, nhớ rõ chỉ có yêu, mới có thể làm ra những chuyện âu yếm như vậy. Bởi vì trong tình cảm, cô và thủ trưởng đều là những người biết tiết chế.

Chương 27: Đường về mưa tuyết ào ào tung bay

Nhưng nhờ những câu nói này, mây đen trong lòng đã hoàn toàn tan biến. Lẽ ra anh nên nghĩ tới từ sớm, cô là con heo biết bay, không phải là bông hoa mong manh trong lồng kính.

Chương 28: Người ta nhớ ở vùng nước biếc

Em đã yêu một người đàn ông không đơn giản, vậy thì em cũngchỉ có thể khiến cho mình trở nên không đơn giản.

Chương 29: Nắm tay nhau bước trọn cuộc đời.

Bố hỏi con bé muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc trọn đời, hay là cảm giác thành công của thắng lợi nhất thời, nó nói chỉ cần tương lai có thể ở bên con và Phàm Phàm, nó có thể chịu đựng được nỗi cô đơn hiện tại.

Đó là một buổi chiều cuối thu, nắng nhạt nhòa xa xăm.

Gia Hàng chầm chậm xòe tay ra, đón những giọt nắng rơi qua từng kẽ lá.

Cái cây rất to, một mình cô dang rộng hai tay cũng không ôm xuể. Trên cành cây treo một tấm biển gỗ của Sở Quản lý Cây xanh; trên đó viết:

Cây ngô đồng Pháp

Tuổi: 150

Thuộc diện cây trồng quý hiếm cấp Một quốc gia.

Từ ngữ như vậy hơi có phần phóng đại, cây cổ cây quý ở Bắc Kinh này vốn nhiều vào bậc nhất cả nước. Ở những khu nhà cổ trong các vương phủ, đâu đâu cũng có thể thấy được một cây cổ thụ hàng trăm tuổi, từng là chứng nhân cho bao chiến tranh bão lửa, bao cung bậc cảm xúc của mọi triều đại, loại cây trăm tuổi này chỉ thuộc diện tầm tầm mà thôi.

Nhưng hôm nay, cái cây này cũng có vinh hạnh được chứng kiến một tin tức kinh thiên động địa trong thế kỷ này. Cô mỉm cười ba phần tinh nghịch, bốn phần ranh mãnh; cũng có thêm ba phần bất đắc dĩ.

Cây ngô đồng cành lá sum suê, hai ngày trước trời có sương nhẹ khiến cành lá hơi ngả vàng. Ánh nắng vất vả len lỏi qua tán lá, chỉ có vài giọt nắng lốm đốm rơi xuống bàn tay, nhưng một vệt nắng chênh chếch từ một hướng khác hắt lên mặt đất, kéo dài bóng cô.

Hình bóng ấy, nếu đột ngột nhìn vào thì có hơi đáng sợ: Phía trên thân hình gầy gò mảnh mai như có đính thêm một chiếc “nồi” cực to.

Khẽ vỗ nhẹ vào cái “nồi” đó, bên trong còn có người phản ứng lại, như đang cùng hòa phách, tôi một nhịp, anh một nhịp, hết sức nhịp nhàng.

Cô bật cười khúc khích, đây là trò chơi gần đây cô thường hay chơi.

Làm mẹ ở tuổi hai mươi ba, hình như hơi sớm.

Lúc mẹ sinh cô ra, bà đã bốn mươi hai tuổi.

Lúc chị hai sinh Tử Nhiên, chị ba mươi.

Nhưng…

Mẹ sinh cô, là vượt kế hoạch, vi phạm chính sách của nhà nước, gia đình cô bị lãnh đạo Sở Kế hoạch hóa gia đình làm cho tan tành, khuynh gia bại sản mới đủ tiền nộp phạt.

Chị hai sinh Tử Nhiên, đau suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là sinh khó, cho đến giờ cơ thể vẫn không được khỏe.

Cho nên…

- Gia Hàng?

Gió thu mang theo tiếng gọi trầm trầm khe khẽ của một người đàn ông. Giọng nói hay, âm sắc đẹp đẽ, chỉ có điều hơi lạnh, lại có sự uy nghiêm không cho phép người khác coi thường.

- Tới đây!

Cô ngẩng đầu lên theo phản xạ, hai chân khép lại. Với một thai phụ sắp tới ngày sinh nở, động tác này thật khó khăn.

Ui da, quên mất, hôm nay anh mặc thường phục.

Cô thở phào.

- Đến lượt chúng ta rồi. – Người đàn ông đứng trên bậc thềm, đưa mắt nhìn cô từ trên cao.

- Ừ! – Cô hít sâu khó nhọc lê từng bước lên bậc thang!

Người đàn ông nhíu mày, đưa tay về phía cô.

Cô lắc đầu:

- Không cần, em tự đi được.

Hơi thở phì phò như trâu.

Người đàn ông không cố ép, nhưng ánh mắt vẫn không rời cô nửa bước. Nếu có sự cố gì, anh vẫn có thể ngay lập tức bảo vệ cô an toàn.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Chỉ hai từ “anh tuấn” thì không thể miêu tả trọn vẹn người đàn ông trước mắt. Đương nhiên anh chắc chắn là người anh tuấn, dáng dứng luôn thẳng tắp, mày rậm, mũi cao, khóe môi khẽ nhếch lên theo thói quen, thoạt trông có phần nghiêm trang.

Nếu khí chất tỏa ra từ một người đàn ông mạnh mẽ tới mức có thể khiến người ta bỏ qua vẻ ngoài tuấn tú của anh ta, vậy thì, những thứ trong đầu anh ta chắc chắn còn xuất sắc hơn vẻ ngoài đó.

Tức là; khi nhìn anh ta, bạn sẽ chỉ bị chấn động bởi khí chất, mà quên mất rằng thì ra tướng mạo của anh ta cũng rất đẹp.

Cô điều chỉnh lại nhịp thở, nhìn khuôn mặt bên trái của anh, nhếch miệng:

- Chúng ta vào trong thôi!

Hôm nay là thứ Năm, hương vị ngày cuối tuần đã phảng phất, bầu không khí nhàn nhã đã bắt đầu lan tỏa trong Sở Đăng ký kết hôn. Văn phòng vừa mới rộn tiếng cười nói thoáng chốc đã lặng phắc như tờ.

Bốn vị viên chức sững sờ trợn mắt nhìn hai người đang bước vào cửa – thai phụ điệu bộ lúng túng vác theo chiếc bụng to tướng, cùng người đàn ông tuấn tú với chiếc má còn hằn rõ năm vết ngón tay, hơn thế tuổi tác giữa họ có vẻ như cách biệt chẳng ít.

- Hai người bỏ trốn? – Không biết ai ngu ngốc buột ra câu này, nói xong bèn âm thầm cắn lưỡi.

Người đàn ông không trả lời, điềm đạm lấy giấy xác nhận từ chiếc túi xách trong tay ra, chuẩn bị hết sức chu đáo, ngay cả ảnh chụp chung của hai người cũng có.

Người nam mặt mũi căng cứng, người nữ nhăn mắt nhíu mày. Cảm giác ấy không giống như tới để kết hôn, mà giống như đang ra pháp trường.

Gia Hàng áy náy mỉm cười, như thể cô rất ngại ngùng vì đã làm mọi người sửng sốt tới mức này.

Cô xòe tay phải ra, lật lên lật xuống mấy lần.

Rõ rồi, những ngón tay ấy thanh mảnh, còn vết hằn trên má người đàn ông vừa thô vừa mạnh; không phải là kiệt tác của cô. Mấy vị viên chức khẽ gật đầu.

Sự việc xảy ra như sau: Hai tiếng trước, trong một tòa nhà sang trọng có binh sĩ bồng súng đứng gác trước cửa, một người đàn ông cao lớn tóc hoa râm được ba quân tướng sĩ hết lòng tôn kính đã vung tay lên, giáng xuống một cái tát cật lực. Nhất cử nhất động của cánh tay ấy, trong những trường hợp công khai, đều khiến cả thế giới phải dõi theo.

Khi cái tát giáng xuống, những ô cửa sổ cũng phải rung lên bần bật.

Người bị đánh vẫn đứng thẳng, không hề suy chuyển.

-Vô liêm sỉ!

Người đàn ông tóc hoa râm kiệm lời như ngọc, chi vẻn vẹn mấy từ đã đủ nói rõ, giây phút này, ông thất vọng đến nhường nào, căm hận lên đến đỉnh điểm.

Nếu được nổ súng mà không có tội, ông đã dùng một phát súng kết liễu tên nghịch tử này từ lâu.

- Thiệu Hoa, chuyện này không giống tác phong của con. Giai Tịch mới đi chưa được ba tháng, còn nó đã có bầu hơn tám tháng, hãy nói cho mẹ biết, đây không phải là sự thật! – Người phụ nữ quý phái đứng giữa hai người đàn ông trợn trừng mắt với vẻ không thể nào tin được.

- Từ nhỏ tới lớn lúc nào con cũng khiến bố mẹ yên lòng. Mẹ và bố con đều nói, mấy cậu trẻ tuổi trong quân đội ít nhiều gì cũng đều dựa bóng người nhà là quan lớn, chỉ có mình con là tự mình nỗ lực, trở thành thiếu tướng trẻ nhất trong quân đội. Giai Tịch qua đời, bố mẹ đều lo con cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng chưa bao giờ nghĩ con sẽ làm chuyện hoang đường như vậy. Chuyện này…

Người phụ nữ liếc nhìn chiếc sofa cạnh cửa bằng đôi mắt ngấn lệ. Gia Hàng xoa bụng, đáp lại bằng một nụ cười áy náy. Xét cho cùng cũng là gia đình có ăn có học, không hề trút giận lên đầu cô, chỉ coi có vô hình như không khí.

Anh tên là Trác Thiệu Hoa, Giai Tịch là người vợ kết hôn với anh đã bốn năm. Ba tháng trước, một cơn cảm nhẹ đã cướp đi mạng sống của chị. Bác sĩ nói chị bị nhồi máu cơ tim.

Sinh mệnh tựa đóa hoa mong manh, không chống chọi nổi mưa gió. Gia Hàng thở dài thương cảm.

- Chúng ta phải ăn nói thế nào với bố mẹ của Giai Tịch đây? Nếu không phải bác sĩ đã chứng minh, người ta sẽ nghi ngờ Giai Tịch là do con hại dó.

- Âu Xán! – Người đàn ông tóc hoa râm gầm lên.

Cô lén lút le lưỡi, vu khống à nha!

Người phụ nữ vội vàng bịt miệng, chỉ có nước mắt vẫn ngân ngấn trong mi. Bà sẽ không khóc thành tiếng trước mắt người ngoài, dù trong lòng đã nghẹn ngào nức nở.

Đứa con trai ba mươi ba tuổi luôn là niềm tự hào của bà, đã bị huỷ hoại bởi một chuyện tình cảm. Mà sự việc này, dùng bất cứ cách gì cũng không thể nào ỉm đi được.

- Con xin lỗi, đây là sự thật! – Trác Thiệu Hoa lên tiếng, nói câu thứ hai.

Câu thứ nhất là: Bố, mẹ, con quyết định hôm nay sẽ đi đăng ký với Gia Hàng, cô ấy mang thai đứa con của con.

Đây là trách nhiệm mà người đàn ông buộc phải gánh vác, không liên quan gì đến tình yêu.

- Mày cút ngay cho tao, coi như tao chưa từng sinh ra mày. Người đàn ông tóc hoa râm quay lưng lại, giọng nói lạnh lùng rít qua kẽ răng.

- Trác Minh, như thế này không được đâu… – Bà Âu Xán kéo cánh tay chồng.

- Đừng nói nữa. – Người đàn ông tóc hoa râm xua tay đầy quả quyết. Nếu không chẳng lẽ bảo con oắt trông như trẻ con kia đi phá thai chắc?

- Bố, mẹ, con xin lỗi! – Trác Thiệu Hoa xin lỗi thêm một lần nữa, rồi quay người đi.

Cô nhìn vẻ mặt căng cứng như hóa đá của anh, ánh mắt lại lạnh lẽo bi ai.

Cô đứng dậy đi theo, trước khi ra cửa còn quay đầu lại lễ phép chào:

- Tạm biệt!

Ánh mắt bà Âu Xán ánh lên một tia căm hận lạnh lùng.

Cậu lính cần vụ lái xe đi, trên xe không tiện nói gì nhiều. Nhưng cô vẫn không nhịn nổi… Trông bố mẹ anh đáng thương biết bao.

- Chuyện… chuyện kết hôn, hay là đợi thêm một thời gian nữa?

Ít ra nên cho họ chuẩn bị tư tưởng đã, bây giờ cứ như thể sét đánh giữa trời quang, chết người đấy. Cả cái vết bạt tai kia nữa, sẽ khiến cho người ta suy nghĩ lung tung.

- Đợi được sao? – Trác Thiệu Hoa nhìn cô, ánh mắt lướt xuống phía dưới.

Hôm qua anh đưa cô tới khám thai ở chỗ cậu bạn thân Thành Công. Thành Công là chuyên gia sản khoa nổi tiếng, tuy là nam giới nhưng bệnh nhân đến khám nườm nượp.

Gia Hàng không thích anh ta.

Thành Công trông như một nghệ sĩ đang suy sụp, da mặt trắng nhợt, tóc dài, anh mắt uể oải mơ màng, cảm giác hơi giống chàng bác sĩ lưu manh do Lương Triều Vĩ diễn.

Thành Công liếc đúng năm giây vào kết quả siêu âm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.

- Là một tên nhóc quậy tưng bừng, ở trong đó nghịch với dây nhau rõ là sung sướng!

- Nghĩa là sao? – Trác Thiệu Hoa hỏi.

Đứng sau tấm rèm chỉnh trang lại quần áo, cô tò mò dỏng tai lên nghe.

- Tràng hoa quấn cổ; ba vòng. – Thành Công ra dấu quanh cổ.

- Như thế nghĩa là gì? – Trác Thiệu Hoa lại hỏi.

- Nghĩa là bất thình lình nó bỗng muốn treo cổ tự vẫn. – Thành Công không kiêng dè gì nhe hàm răng trắng ởn ra, hệt như ma cà rồng trong phim Chạng vạng.

Trác Thiệu Hoa mím chặt môi, người cứng đờ.

Thành Công nhún vai:

- Cũng đừng căng thẳng quá, chuẩn bị sinh mổ thôi. Tên nhóc này mà ra đời, tôi sẽ đá cho nó một cước, toàn làm khổ người khác!

Vừa nói Thành Công vừa vô tình hay hữu ý liếc nhìn Gia Hàng.

- Được, ngày mai tôi tới làm thủ tục nhập viện.

- Vậy ngày kia mổ. – Thành Công liếc xéo Gia Hàng, lấy khuỷu tay huých Trác Thiệu Hoa. – Nói cho tôi biết, có phải hồi xưa cô ta cho cậu uống thuốc không? Nếu đúng, thì thù này tôi phải trả.

- Cậu thật vớ vẩn. – Trác Thiệu Hoa đẩy anh ta ra.

Cho nên hôm nay bọn họ báo cáo với phụ huynh, sau đó đăng ký kết hôn, buổi tối nhập viện chờ đẻ. Một ngày xây được cả một tòa thành Rome!

Chu Đức Dung[1] nói: Tình yêu là cõi mơ, hôn nhân là cảnh khó.

[1] Tác giả truyện tranh nổi tiếng của Đài Loan.

Cô tự chui đầu vào rọ, nhưng mong có một ngày heo có thể phá rọ bay lên trời cao.

Cái bụng to nhường này, cái tát tai kia, rốt cuộc là tình huống gì?

Vị cán bộ phòng đăng ký trong lòng tò mò muốn chết; nhưng vẫn phải dằn lòng lại, làm việc chính trước.

- Gia Hàng, cô thật lòng muốn lấy anh Trác Thiệu Hoa chứ?

- Muốn! – Đối với yêu của phía quân đội, dân đen vẫn nên ngoan ngoãn hợp tác là hơn.

- Trác Thiệu Hoa, anh… có đồng ý cưới cô Gia Hàng không?

- Đồng ý! – Thiệu Hoa trả lời thẳng thắn dứt khoát, không chút chần chừ do dự.

- Vậy hy vọng hai người… hạnh phúc.

Chật vật mãi mới thốt ra được lời kết.

Thông thường, bọn họ đều nói: Chúc anh chị hạnh phúc, lời đã ra đến miệng, không biết bay đi đâu mất.

Con dấu đỏ tươi đóng cộp xuống. Cầm tờ giấy đăng ký đỏ rực trong tay, Gia Hàng thoáng ngẩn ngơ.

Ván đã đóng thuyền, giương buồm ra khơi.

- Thủ trưởng, bây giờ đi đâu ạ? – Cậu lính cần vụ nhìn thẳng về phía trước, không liếc ngang liếc dọc.

- Bệnh viện!

Thành Công đã sắp xếp phòng bệnh xong xuôi, phòng đơn ở góc trong cùng của hành lang, rộng rãi, yên tĩnh. Đặc quyền chính là làm việc gì cũng thuận lợi, cô lẩm bẩm rồi cầm điện thoại lên xem ngày giờ.

15 tháng Mười, nếu ca mổ thuận lợi, sinh nhật của nhóc con sẽ là ngày 16 tháng Mười, không tồi, một ngày đại cát đại lợi.

Trác Thiệu Hoa không ở lại bệnh viện, không giống kẻ lông bông vô công rồi nghề như cô, anh có rất nhiều việc cần thu xếp.

Thành Công đưa một người phụ nữ to khỏe hơn bốn mươi tuổi tới, họ Đường. Nói đó là bà vú mới thuê, rất nhiều kinh nghiệm.

Buổi tối, thím Đường ngủ cùng cô, cô ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị.

Sáng ngủ dậy, thím Đường giúp cô tắm rửa gội đầu. Y tá đưa cô đi làm các xét nghiệm thông thường trước ca mổ, trước khi tiêm thuốc tê. Trác Thiệu Hoa tới, Thành Công bảo anh ký tên lên giấy mổ.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Hình như anh lại chẳng ngủ ngon, con ngươi đen thẫm vằn lên mấy tia máu, dưới mắt cũng thâm quầng, nhưng bộ quân phục vẫn chỉnh tề ngay ngắn.

- Này… tôi hỏi câu này nhé! – Cô khẽ hắng giọng, hai người đàn ông cùng quay lại nhìn cô.

- Nếu trong khi mổ xảy ra sự cố, anh muốn con hay là…

- Cô nghi ngờ tay nghề của tôi sao? – Thành Công ngắt lời cô bằng một nụ cười nham hiểm.

- Không phải, hỏi thế thôi. – Tên này xen vào làm gì, có phải hỏi hắn ta đâu.

- Tôi cho cô hay, không thể nào có chuyện đó được. – Thành Công nghiến răng ken két.

- Chẳng may thì sao?

Lần này người trả lời là Trác Thiệu Hoa:

- Tôi sẽ lấy em làm trọng.

Cô chột dạ nhếch mép, trời ạ, chẳng hiểu ý nhau gì cả, thực ra đó không phải là câu trả lời cô mong muốn.

- Đồ phụ nữ tự tư tự lợi, lòng dạ khó lường. – Thành Công hung hãn lườm cô, tà áo blouse vung lên, lướt thẳng ra cửa.

- Thành Công là chuyên gia phụ sản hàng đầu trong nước, em không cần lo lắng. – Giọng nói của Thiệu Hoa bình thản như nước.

Anh đang an ủi cô sao?

Ha!

Thực ra, từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên cô nhập viện, trước đó ngay cả cảm mạo vớ vẩn cũng rất ít khi mắc phải. Bố bảo cô là con heo con chịu ăn chịu ngủ.

Mang thai không tính là bị bệnh, đó là quá trình, là tu hành.

Chỉ hơi căng thẳng một chút, không nhiều.

Cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, tất cả mọi người đều giống nhau, đội mũ phẫu thuật, đeo khẩu trang, áo mổ màu xanh nhạt, cô vẫn nhận ra người đứng gần cô nhất là Thành Công.

- Đều tại cô, hại Thiệu Hoa đến mức người người chỉ trích. Tôi ghét cô!

Thành Công hừ một tiếng lạnh lùng, đưa tay ra, y tá phụ mổ đặt lên đó một con dao mổ.

Lưỡi dao sắc bén lấp loáng ánh bạc dưới ánh đèn thủy ngân, theo bản năng, cô nhắm mắt lại.

***

Hồi học đại học, Gia Hàng đã quen với việc ăn tối xong sẽ về ký túc xá để lên mạng, lúc đó, Ninh Mông luôn nằm rạp trên bệ cửa sổ cầm chiếc ống nhòm lia ra bốn phía.

Chiếc ống nhòm đó là của thầy sĩ quan trẻ tặng cô nàng trong đợt tập huấn quân sự.

Ninh Mông vóc người nhỏ nhắn, lúc nhìn người khác thích híp mắt lại, như thể đang quyến rũ người ta. Thực ra cô nàng bị cận thị. Người ta hoa rơi hữu ý, cô nàng lại nước chảy vô tình.

Thấy sĩ quan trẻ chính là bị mê hoặc bởi đôi mắt quyến rũ khác người đó. Sau đợt tập huấn quân sự, anh thầy đến thăm Ninh Mông mỗi tuần một lần, lúc thì mang theo một bó hoa dại, lúc thì một túi hoa quả. Hôm sinh nhật Ninh Mông, anh thầy tặng chiếc ống nhòm này, nói dù là thầy có đang ở đâu, em đều có thể nhìn thấy.

Nói phét! Cái ống nhòm này tiêu cự không lớn, cùng lắm chỉ nhìn sang được ký túc nam đối diện mà thôi.

Một học kỳ trôi qua, câu chuyện giữa Ninh Mông và viên sĩ quan trẻ đã kết thúc, chiếc ống nhòm trở thành công cụ nhìn trộm của cô nàng Ninh Mông.

Phòng Gia Hàng ở ngay đối diện với phòng để nước của ký túc xá nam, bữa tối tụi con trai vận độc một cái quần sịp đánh răng rửa mặt, tắm rửa ở đó, cánh cửa sổ đầy bụi chưa bao giờ khép lại.

Ninh Mông tấm tắc khen ngợi, trường học đúng là có tình người, ký túc nữ và ký túc nam cách nhau một cánh cửa sổ, ngoài cửa sổ hoa thơm khoe sắc! Quả là muôn hình muôn dạng, mỗi người một vẻ. Đây là câu cửa miệng của Ninh Mông, lúc nói cô nàng còn đưa tay lên xoa mũi, sợ không cẩn thận lại chảy máu mũi.

Gia Hàng chưa bao giờ có hứng thú với những thứ đó, hồi nhỏ cô suốt ngày lăn lộn với bọn con trai, chưa bao giờ cảm thấy bọn chúng có chỗ nào đáng hấp dẫn.

Cô bạn Mạc Tiểu Ngải cùng phòng thỉnh thoảng chạy ra liếc một cái, còn chưa kịp nhìn kỹ đã xấu hổ đỏ lựng cả mặt.

Mạc Tiểu Ngải là cô bé ngoan, bạn bè và thầy cô đều nói vậy.

- Chúa ơi, Heo! – Ninh Mông hét toáng lên, như thể UFO vừa hạ cánh xuống nóc tòa nhà đối diện vậy.

Chúa với heo có thể gộp chung thành một chủ đề sao? Gia Hàng chẳng thèm ngước mắt lên, cô đang đào vàng trên máy tính; đó là một trò chơi cực kỳ thiểu năng, nhưng chơi rồi thì thấy rất thoải mái.

- Sư huynh Chu Văn Cẩn kìa, mình đợi suốt ba tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy anh ấy, kích động quá trời. Ôi trời ơi, siêu đẹp trai, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, quyến rũ chết đi được!

- Ít nhắc tới con người này trước mặt mình thôi. – Gia Hàng đập bàn nhảy dựng lên.

Ninh Mông nhìn trừng trừng không chớp mắt:

- Vẫn còn xấu hổ vụ bị anh ấy chụp ngực sao? Thôi nào, mình ngưỡng mộ cậu không để đâu cho hết ý.

Năm thứ nhất đại học mới mẻ; tràn đầy nhiệt huyết với mọi thứ. Khi cuộc sống sinh viên thật sự bắt đầu, liền có cảm giác giống như bị lừa. Đống sách kia, nghe tên thì đầy trí tuệ, học vào mới biết là khô khan và nhàm chán, với chuyên ngành máy tính điều này càng rõ nét hơn.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Thầy giáo lại càng đáng thất vọng, giảng bài có thể khiến người ta ngủ gục, cũng có thể xui người ta bỏ học.

Bài giảng thì vô vị, tinh lực lại dồi dào, chỉ có thể tìm con đường khác để phát tác.

Với Ninh Mông là yêu đương.

Với Mạc Tiểu Ngải là đọc truyện tranh.

Với Gia Hàng là chơi bóng rổ.

Gia Hàng chơi bóng rổ cự giỏi, tóc cắt ngắn, người dong dỏng cao, mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, quần cộc, da ngăm đen vì phơi nắng, đứng lẫn trong đám con trai, bỗng chốc vàng thau lẫn lộn.

Gia Hàng nhanh chóng nổi danh trong khoa Máy tính, con trai con gái đều gọi cô một tiếng gọn lỏn “Heo”.

Hôm đó, Gia Hàng đang thi đấu với mấy tên con trai trên sân bóng, mồ hôi ra nhòe cả mắt, một tên bên đối phương bị thầy giáo gọi đi, lập tức có người vào chơi thay.

Bóng chuyền tới tay cô, cô nhảy lên úp rổ, gã chơi thay kia ỷ vào vóc người cao lớn chắn bóng thành công, bóng lại quay lại tay cô, cô làm động tác giả nhưng gã không mắc lừa, chồm về phía trước hòng cướp hóng. Bóng trong tay cô trượt xuống, gã đó nhất thời không kịp thu tay về, hai bàn tay đó chụp thẳng lên ngực cô.

Dù cô vẫn miêu tả mình là sân bay, thì sân bay ấy vẫn có độ dốc.

Gã kia đờ ra như phỗng. Có lẽ không ngờ nổi tay cầu thủ dũng mãnh này lại là con gái.

Cô tức tối nhảy phắt lên, hai tay đẩy mạnh, tên kia loạng choạng hai bước, ngã phịch xuống đất.

Hắn tên là Chu Văn Cẩn, sinh viên năm ba, từ khoa Công trình chuyển sang.

Mối dây dưa giữa cô và hắn bắt đầu từ đó.

Cho nên tuy rằng hắn “xinh đẹp như hoa”, trong mắt cô vẫn chỉ là đồ cặn bã.

- Oái, đúng là ki bo, lại còn mặc áo may ô, quần dài, để hở ra một tí thì mất miếng thịt nào cơ chứ. Ninh Mông hậm hực.

- Heo, buổi tối đi gặp đồng hương với mình đi, mẹ mình nhờ anh ấy mang đồ lên cho mình. – Mạc Tiểu Ngải vừa từ ngoài bước vào vừa lẩm bẩm, hai tay chắp lại, không ngừng thi lễ với Gia Hàng.

Cậu ấy cực kỳ nhát gan, còn Gia Hàng thì chẳng thèm có gan, một mình tập bóng trên sân đến tận nửa đêm.

- Được! – Gia Hàng đang bực bội, ra ngoài hít thở cũng tốt.

Dù sao cô cũng không có hứng đến thư viện tranh chỗ, không khéo lại gặp phải tên Chu Văn Cẩn kia.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Xe buýt quãng chập tối lúc nào cũng chật cứng người; bóng chiều dần buông; đèn đóm hai bên đường rực sáng. Đêm xuân khiến lòng người lâng lâng.

- Đồng hương của mình rất ưu tú, là trung tá, đang học thạc sĩ ở Đại học Quốc phòng, chuyên ngành chỉ huy tác chiến.

- Trung tá là to đến cỡ nào ? – Gia Hàng hoàn toàn không có chút khái niệm nào với các cấp bậc trong quân đội.

Hai mắt Mạc Tiểu Ngải rực lóe sáng:

- Trong quân đội có ba cấp là úy, tá, tướng, trung tá là ở giữa, tướng là to nhất.

Gia Hàng ờ một tiếng, chẳng chút hứng thú.

- Đồng hương của mình có một vị giáo sư là thiếu tướng, một sao một hoa[2] mới hơn ba mươi tuổi đầu. Thiếu tướng tương đương với quân đoàn trưởng đó!

[2] Hình ảnh in trên quân hàm thiếu tướng của Trung Quốc.

- Không phải chứ! – Gia Hàng sững người. Thời nội chiến, Lâm Bưu[3] mười tám tuổi giữ chức quân đoàn trưởng, được xưng tụng là thiên tài quân sự. Đó là thời kỳ đặc biệt, phần lớn người dân đều không được đi học, có chút bản lĩnh đã được xưng tụng là thiên tài.

[3] Lâm Bưu (1907-1971): nhà hoạt động chính trị và quân sự Trung Quốc, nguyên soái nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Quốc phòng.

Nhưng bây giờ là thời đại hòa bình, tinh hoa lớp lớp, ba mươi tuổi đầu giữ chức thiếu tướng, quá khoa trương rồi. Mạc Tiểu Ngải vỗ vỗ hai má, gật đầu như trống bỏi:

- Thật, anh ta được trường Quốc phòng đặc biệt mời tới, mỗi tuần chỉ dạy một tiết.

- Anh ta có phải tấm gương cho toàn quân không? – Gia Hàng hỏi đùa.

- Đồng hương của mình bảo đó là ngôi sao không thể với tới, anh ta là vị thiếu tướng trẻ nhất từ hồi thành lập nước, ước chừng sau này chẳng ai được như thế nữa.

Hai người nhìn nhau bật cười, suýt chút nữa thì nhỡ bến xe.

Người lính gác cửa Đại học Quốc phòng trông như một phu tượng đá, thần thái trang nghiêm, những người đi ngang qua đều bất giác thở chậm lại.

Mạc Tiểu Ngải gọi điện cho anh bạn đồng hương; một lát sau, anh ta xách một cái túi lớn chạy xuống.

Hai người chỉ nói dăm ba câu, anh bạn đồng hương đã vội cáo từ, nói buổi tối phải đi học, kỷ luật quân đội rất nghiêm khắc.

Họ đưa mắt tiễn anh ta vào trường.

Một chiếc xe hơi màu đen im lìm chạy tới từ màn đêm, người lính gác cửa lập tức giơ tay ngang mày, cao giọng nói:

- Chào thủ trưởng!

Xe dừng lại, cửa bật mở, một người đàn ông tuấn tú từ trong bước ra, mỉm cười đáp lễ.

Ánh đèn sáng chói soi rõ hình ảnh một sao một hoa trên vai anh.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Vốn đã cực kỳ anh tuấn, lại khoác trên mình bộ quân phục càng khiến khí chất tỏa ra mạnh mẽ, lỗi lạc xuất chúng.

Gia Hàng và Mạc Tiểu Ngải bất giác nắm chặt tay nhau, hơi thở như ngừng lại.

Anh không hề biết mình đã lọt vào trong mắt người khác, bình thản đón nhận các nghi thức chào hỏi dọc đường, thong thả bước về phía trước.

Gia Hàng quay sang nhìn Mạc Tiểu Ngải, cả hai không hẹn mà cùng nhảy cẫng lên.

Là anh ta, là anh ta… Vị thiếu tướng trong truyền thuyết.

- Đàn ông quá trời! Gia Hàng thốt lên.

- Đẹp trai khủng khiếp! Mạc Tiểu Ngải kêu toáng.

Khi đó, Gia Hàng cảm thấy có thể được tận mắt nhìn thấy nhân vật truyền kỳ đúng là một may mắn.

Cũng như Brad Pitt rất gợi cảm, Keanu Reeves cực quyến rũ; Kim Hyun Joong vô cùng ưa nhìn – nhìn thấy là muốn rú lên đầy phấn khích, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới những người này sẽ có bất kỳ quan hệ gì với cuộc sống của ta.

Ngắm nhìn họ từ xa là được rồi.

Nhưng vận mệnh tai quái, bất thình lình bỗng xảy ra điều bất ngờ đó.

Bốn năm sau, cô mang thai; dọn vào sống trong một khu tứ hợp viện[4] nhỏ kiểu cũ, ở đó mấy gia đình cùng sinh sống như trong truyện của Lão Xá[5], vô cùng náo nhiệt, xóm giềng cũng hết sức chất phác. Trong viện có một cái giếng cổ, bốn bề phủ đầy rêu xanh, có cả một cây hòe già. Khi đó, hoa hòe đang nở rộ, từng chùm hoa trắng muốt lúc lắc như những quả chuông nhỏ. Bứt một cánh hoa cho vào miệng, sẽ thấy có vị thơm ngòn ngọt.

[4] Kiểu nhà ở truyền thống của người Trung Quốc, gồm các khu nhà quây quanh một khoảng sân trời.

[5] Lão Xá (1899-1966): nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc.

Mỗi ngày cô đều khoác lên người một bộ áo chống bức xạ, buổi sáng học từ vựng tiếng Anh, buổi trưa lên mạng làm chút việc, buổi tối đọc sách.

Xóm giềng tò mò tại sao cô không có chồng bên cạnh.

Cô trả lời qua quýt, anh ấy sang Mỹ công tác mấy tháng.

Xóm giềng đều hết sức quan tâm tới cô, nhiệt tình chỉ bảo cô những điều cần thiết cho việc làm mẹ.

Tháng Tám, trời Bắc Kinh nóng như đổ lửa. Phụ nữ có thai đặc biệt sợ nóng, trong phòng có điều hòa, nhưng thổi mãi cũng chẳng dễ chịu. Cô nổi mẩn khắp người.

Khi mặt trời khuất bóng, cô múc một xô nước giếng rồi ngâm đôi chân trần, để cái mát lạnh ngấm vào cơ thể, đó là thời khắc sảng khoái nhất trong mùa hè của cô.

Phía cửa viện bỗng có tiếng động.

Những người đang tất bật chuẩn bị bữa tối trong viện lần lượt ngẩng đầu lên.

Vị thủ trưởng đeo quân hàm một sao một hoa trên vai cứ đứng vậy ngoài cửa, nhưng hôm đó, anh mặc thường phục, nhưng cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn điềm đạm như một dãy núi xa.

- Tìm ai? – Chủ nhà hỏi.

Anh chăm chú nhìn cô bên miệng giếng. Cô há hốc mồm sửng sốt, mắt trợn tròn.

- Gia Hàng? – Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc bụng nhô cao của cô, thốt ra hai chữ này, người khác nghe thì tưởng là gọi tên, nhưng cô nghe ra được sự chất vấn trong đó.

- Từ Mỹ về đấy à! Bà chủ nhà tình chào hỏi.

Anh gật đầu:

- Vâng!

Anh rảo bước về phía cô đang ngơ ngác:

- Dạo này khỏe không?

Tự nhiên như thể những người ngày nào cũng gặp nhau, hỏi nhau “đã ăn cơm chưa?” vậy.

Nếu tính cả lần gặp nhau trước cửa Đại học Quốc phòng bữa trước, thì đây là lần thứ hai họ gặp nhau.

Chẳng khỏe tí nào.

Đầu óc Gia Hàng choáng váng, thiếu chút cô cắm đầu xuống giếng.

Sao lại là anh ta? Cô hỏi đi hỏi lại.

***

Gia Hàng khó nhọc mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, ngọn đèn bàn yếu ớt trước mắt là nguồn sáng duy nhất trong phòng.

- Con trai, ba cân rưỡi!

Trác Thiệu Hoa đang đứng trước giường cô, mặt khuất trong bóng tối, không nhìn rõ nét mặt. Đúng rồi, sao lại là anh ấy, cô sững sờ nhìn vị thủ trưởng trước giường.

- Em ổn chứ? Tưởng cô nghe không rõ, anh khẽ nghiêng người, nhắc lại câu nói đó.

Cô muốn pha trò bằng câu “vì nhân dân phục vụ”, nhưng vừa há miệng, cả khuôn mặt đã rúm lại.

©STENT

Cơn đau chưa bao giờ gặp phải, đau tới mức mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, đau thấu tâm can.

Anh dém góc chăn cho cô.

- Chịu khó một chút, đó là phản ứng sau mổ, ngày mai sẽ dễ chịu hơn.

Cô hít hà, mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy tới mức chiếc giường cũng lung lay theo.

- Tóc đứa bé rất dài, người cũng rất dài, y tá bế đi tắm rồi… À, về rồi đây.

- Phu nhân tỉnh rồi, mau ngắm em bé đi. Đúng là mẹ còn trẻ nên con rất chắc, mồm to nhất trong hơn chục đứa vừa mới ra đời, sau này nhất định cũng sẽ là một tướng quân – Thím Đường đặt đứa bé được bọc trong chiếc chăn mỏng mà thím đang ôm trong lòng xuống cạnh cô.

Ừ, hổ phụ sinh hổ tử, biểu hiện kiệt xuất là điều tất nhiên.

Phu nhân? Mẹ? Ha ha…

Không được cười, cười là sẽ căng dây thần kinh, đau đớn đứt gan đứt ruột.

- Tiểu soái ca[6] đây! Thím Đường kéo chiếc chăn ra.

[6] Cậu bé nhỏ đẹp trai.

Cô liếc nhìn, sau đó ngước mắt lên, áy náy nhìn vị thủ trưởng.

Gien di truyền tốt như vậy, mà cô lại sinh ra đứa bé xấu thế này. Mặt tròn quay, đỏ au, lông măng rất dài, hệt như con khỉ con, chẳng thấy đẹp ở chỗ nào.

- Trẻ con mới đẻ đứa nào cũng thế. – Thủ trưởng an ủi.

- Thím Đường, thím bế bé đi!

- Sao phu nhân không dùng thuốc giảm đau? Thím Đường lau mồ hôi cho Gia Hàng, xót xa hỏi.

- Tôi không cho dùng. – Thành Công hùng dũng từ ngoài tiến vào, theo sau là một cô gái mà từ đầu tóc đến quần áo đều giống hệt như người Digan. – Có gan đẻ con thì đừng có sợ đau.

Thật đúng là, lương y như ác mẫu, nếu không phải vì lực bất tòng tâm thì Gia Hàng thật muốn vùng lên cho anh ta một đấm, đây rõ ràng là đâm sau lưng cô mà.

- Hi, Thiệu Hoa. – Cô gái Digan nở một nụ cười rạng ngời với Trác Thiệu Hoa rồi quay sang chăm chú quan sát Gia Hàng, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.

- Thành Vĩ, chào em! – Trác Thiệu Hoa gật đầu rồi bảo Thành Công. – Tiêm một mũi an thần đi, cô ấy đau lắm rồi.

- Chả chết nổi đâu. – Thành Công lầm bầm, tỏ vẻ miễn thương lượng.

Thành Vĩ cười phì một tiếng:

- Anh, ai lại đi so kè với trẻ con thế?

- Thưa bà, xin hỏi năm nay bà được bao nhiêu tuổi?

Gia Hàng không nhịn được nữa. Nghe tên thì có vẻ cô nàng Digan này với tên bác sĩ lưu manh kia là cùng một giộc, ăn nói khó nghe như nhau.

Nụ cười của Thành Vĩ chợt đông cứng:

- Chắc chắn chững chạc hơn cô.

- Tính tuổi của phụ nữ cũng giống như tính tuổi vàng, phải dùng cân tiểu ly, đong đếm từng li từng ti một, đừng có qua quýt như vậy, bà cho một con số cụ thể đi! – Cô cược là người phụ nữ này tuyệt đối không dám tiếp chiêu.

Thành Vĩ chết sặc, nhưng trước mặt Trác Thiệu Hoa lại không dám nổi cơn tam bành; đành cố nuốt giận, gương mặt xinh đẹp tái xanh tái xám lại. Thành Công nheo mắt, nhếch mép với Trác Thiệu Hoa:

- Cậu xem con người này có cần tiêm thuốc an thần không? Mổ thêm mấy nhát nữa cũng không thành vấn đề ấy chứ.

Đáy mắt Trác Thiệu Hoa sâu thăm thẳm.

- Vĩ Vĩ, đi thôi. Anh cho cô hay, đắc tội với ai cũng được, nhớ phải chừa tiểu nhân ra, biết chưa hả? – Thành Công vừa đo nhiệt độ, vừa nở một nụ cười lạnh lùng với Gia Hàng.

Gia Hàng trợn mắt nhìn trần nhà.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Trác Thiệu Hoa.

Anh chậm rãi bước tới bên cửa sổ, quay lưng lại phía cô, cả người chìm khuất trong im lặng.

- Đặt tên cho em bé đi! – Anh nói.

- Hả? – Cô nghi ngờ tai mình cũng có vấn đề.

- Em đặt tên ở nhà; anh đặt tên khai sinh. – Anh quay nghiêng người lại.

- Nhưng mà… – Cô há miệng, đấy không nên là nghĩa vụ của cô. – Em học hành không nhiều.

Mồ hôi túa đầy đầu, vừa đau đầu, vừa căng thẳng.

- Gọi bằng miệng là được, không nhất thiết phải viết ra. Em đã nghĩ thử chưa?

Chưa bao giờ, suy nghĩ này thậm chí còn chưa hề xuất hiện trong đầu cô.

- Vậy bây giờ nghĩ đi. – Anh mím môi, lặng lẽ chờ đợi.

Ỷ lại vào cô?

- Phàm Phàm được không?

Nếu thuyền đã ra khơi, chắc chắn không thể thiếu buồm[7] được, cô ranh mãnh trả lời.

[7] Chữ Phàm có nghĩa là cánh buồm, còn chữ Hàng trong tên của Gia Hàng có nghĩa là tàu thuyền.

Thế mà anh lại đồng ý.

- Được, vậy tên khai sinh sẽ là Trác Dật Phàm.

Vẫn là anh học cao hiểu rộng, cô không thể không bội phục, một cái tên hết sức tầm thường, thêm một chữ đệm vào, lại trở nên bừng bừng khí chất.

Đầu đau như búa bổ, cô không chịu nổi, lại nặng nề thiếp đi.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng em bé khóc mãi không ngừng, mồm to thật, cô bất giác nhíu mày.

©STENT

Thím Đường nói:

- Chắc bé con đói rồi, mẹ phải cho bú thôi.

- Pha sữa bột. – Thủ trưởng hạ lệnh.

- Bú mẹ tốt hơn, tăng sức đề kháng cho em bé, lại không bị nóng không bị lạnh, tiện biết bao.

- Thím đi pha sữa bột đi, để tôi bế bé cho.

- Phu nhân không muốn cho bú ạ?

- Tôi cảm thấy con trai thì nên tự lập, không được nuông chiều thói dựa dẫm.

Thím Đường len lén nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Trác Thiệu Hoa, hoàn toàn câm nín.

Gia Hàng tỉnh lại một lần nữa, trời đã sáng, cô y tá đang thay dịch truyền trước giường mỉm cười dịu dàng.

Tiếng chuông điện thoại phá tan sự tĩnh mịch sớm mai.

Cô y tá ân cần lấy diện thoại trong túi xách ra hộ cô, tiện tay ấn nút nghe.

- Hàng Hàng, em dậy chưa? – Là chị Gia Doanh.

Gia Doanh rất thương Gia Hàng, khi sinh cô ra, mẹ thuộc diện sản phụ lớn tuổi, trong nhà lại nhiều việc, Gia Doanh nghỉ học một năm ở nhà trông Gia Hàng. Đối với Gia Doanh, Gia Hàng vừa yêu vừa kính trọng, nhưng Gia Doanh yêu cầu rất nghiêm ngặt.

©STENT

- Dậy rồi ạ, đang chuẩn bị rửa mặt. Tử Nhiên đi học chưa ạ? – Gia Hàng cố nói cho thật tự nhiên.

- Anh rể em vừa đưa nó đi xong. Hai ngày nữa Bắc Kinh sẽ giảm nhiệt độ, Nam Kinh có lạnh không?

- Nam Kinh ở Giang Nam, trời vừa vào thu, dễ chịu lắm, em… em chỉ mặc một cái áo sơ mi là vừa.

- Đi ra ngoài phải khoác thêm áo vào. Đến cuối năm thì mau trả nhà đi, quay về Bắc Kinh ôn tập cho tốt, chuẩn bị cho kỳ thi IELTS tháng Hai năm sau.

-Dạ!

- Chỉ cần em qua được kỳ thi IELTS, chị nghĩ bên Harvard chắc chắn sẽ duyệt đơn của em, học phí chị đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

- Chị…

- Không nói nhiều nữa, chị cũng phải tắm rửa rồi đi làm đây. Buổi tối đừng có chơi game nhiều, lúc nào về Bắc Kinh thì bảo chị, chị ra ga đón em. Cúp máy đây.

- Em chào chị.

Cô uể oải vứt điện thoại sang một bên, muốn thở dài một tiếng. Còn chưa kịp há miệng ra đã thấy mẹ của thủ trưởng đứng ở cạnh giường không biết từ bao giờ.

- Trời sinh cô đã thích nói dối đúng không? – Bà Âu Xán lạnh lùng cúi nhìn Gia Hàng đang ủ rũ vì phiền não. – Tôi muốn làm xét nghiệm ADN cho em bé và Thiệu Hoa, có khi lại phát hiện ra điều bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.