Cửa tứ hợp viện khép hờ, những đại viện ở quân khu này đêm đến tuyệt đối không đóng cửa, không ai nhặt của rơi trên đường. Trên mái hiên còn
đọng vài tia nước đóng băng, lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Lính cần vụ đã dọn sạch tuyết đọng trước cửa, nhưng hơi nước vẫn ngấm vào mặt đất, đến đêm là đóng băng, hơi trơn trượt.
Gia Hàng hà hơi vào tay, khẽ khàng đẩy cửa ra.
Phòng em bé tối om, phòng ngủ chính cũng tối mò, a, phòng dành cho khách vẫn
còn sáng đèn, ánh đèn lọt qua khung cửa, hắt thành một vầng sáng trên
sân.
Cô thò đầu vào cười.
Tiểu Phàm Phàm đang ở trên giường ngẩng phắt dậy, toét miệng ra cười theo.
- Phu nhân đã về! – Thím Đường ngồi bên cạnh giường giữ Tiểu Phàm Phàm, ngăn không cho cậu nhóc ngã xuống dưới.
- Tiểu Phàm Phàm, con chưa xin phép mà đã vào khuê phòng của Heo hả, có
biết tội gì không? – Gia Hàng nhe nanh múa vuốt xông tới, chọc cho Tiểu
Phàm Phàm cười như nắc nẻ.
- Giờ thì tốt rồi, cứ tới tối là cậu nhóc lại ưỡn bụng về phía này, tôi đành phải bế nó sang đây. Thím Đường cười cười kể tội.
- Tiểu Phàm Phàm chẳng ngoan chút nào nhé! – Gia Hàng phùng mang trợn má, nhưng Tiểu Phàm Phàm chẳng thèm để ý, cười toe đòi cô bế.
- Thiếu tướng Trác đâu? – Cô hỏi thím Đường.
- Cậu ấy gọi điện về bảo tối nay có cuộc họp khẩn, chưa về được. – Nói rồi, thím ngáp một cái.
Gia Hàng ăn cần bảo thím Đường đi ngủ trước, cô trong Tiểu Phàm Phàm, đợi Trác Thiệu Hoa trở về.
Trong mắt Tiểu Phàm Phàm chỉ có Gia Hàng, thím Đường vẫy tay với cậu, cậu cũng chẳng thèm nhìn.
- Đồ nịnh bợ. – Gia Hàng lấy chăn quây xung quanh rồi để Tiểu Phàm Phàm
vào giữa. Tiểu Phàm Phàm khua chân múa tay, phản đối việc phải rời xa
Hàng Hàng.
Gia Hàng trừng mắt nhìn cậu nhóc.
- Heo ở ngoài cả ngày, phải đi rửa mặt rửa chân, đánh răng đã chứ!
Nhưng vẫn không dám ở trong nhà vệ sinh quá lâu, vặn một chậu nước ra để rửa mặt. Lúc thay đồ ở nhà, cô nói:
- Tiểu Phàm Phàm, quay mặt ra chỗ khác.
Tiểu Phàm Phàm trợn tròn mắt một cách quang minh chính đại, cười khanh khách.
Trong phòng rất ấm, cô cởi áo khoác cho Phàm Phàm, phen này thì tốt rồi, tay
chân chậu nhóc linh hoạt hẳn lên, huơ loạn xạ trong cái chăn quây.
Gia Hàng đứng ở góc giường vỗ vỗ tay:
- Tiểu Phàm Phàm, bò lại đây!
Cậu nhóc chớp chớp mắt, nước dãi chảy lòng thòng, chỉ biết ngọ nguậy tại chỗ.
- Con không biết bò hả? Giống con cún con ấy!
Tiểu Phàm Phàm vẫn không biết phải làm gì.
Gia Hàng thở dài:
- Con ngốc thật đấy, nhóc thối ạ! Thôi được rồi, Heo sẽ làm mẫu cho con.
Cô quỳ lên trên giường, khom người xuống, bò mấy bước:
- Nhìn thấy chưa, tay cũng phải chống xuống đất, người giữ thẳng, sau đó hai tay hai chân đầu dùng sức tiến về phía trước.
Có lẽ Tiểu Phàm Phàm thấy trò này hay ho, đầu đuôi ngoáy loạn lên.
Gia Hàng hứng chí bò tới bò lui mấy vòng, còn bắt chước tiếng chó sủa gâu gâu.
- Biết chưa hả?
- Đừng yêu cầu cao quá, trẻ con đến tháng thứ bảy mới biết ngồi, tám tháng mới biết bò.
Trong phòng còn có người thứ ba?
Nghe tiếng nói, Gia Hàng quay đầu sang, Trác Thiệu Hoa đang thảnh thơi đứng
tựa cửa, giọng nói trầm ấm, dáng đứng tao nhã, nự cười hiền hòa.
Cô lập tức tung chăn ra, bế Tiểu Phàm Phàm chui tọt vào trong đó
Xấu hổ mặt đỏ như gấc rồi.
Lần này mặt mùi chìm nghỉm tận Bắc Băng Dương rồi, nhất thời không trôi về được.
Tiểu Phàm Phàm lại không chịu chui trong bóng tối, cuống quýt kêu ầm lên, đầu lắc nguầy nguậy.
Góc chăn bị kéo ra từ phía ngoài, ha, ánh sáng lại về bản.
- Em để Phàm Phàm thở với chứ!
Gia Hàng ngượng nghịu cười với khuôn mặt được phóng đại của thủ trưởng:
- Ha ha, anh về rồi ạ, vậy thì bế thằng nhóc thối này đi, nó phải ngủ rồi.
- Hình như nó thích ngủ ở đây hơn. – Mắt Trác Thiệu Hoa hơi nheo lại.
- Ở đây… thì có gì hay?
Anh cúi thấp đầu xuống, hơi thở gần trong gang tấc, nhìn vào mắt cô, như
thể cô khuynh quốc khuynh thành, như thể cô vô cùng gợi cảm.
- Anh cũng thích ở đây.
Miệng lưỡi cô khô khốc, bắt đầu lắp bắp:
- Thủ trưởng… Có phải anh muốn đổi phòng với em không?
- Qua Tết phòng ngủ chính phải sửa sang lại, đúng là anh muốn đổi phòng. – Anh khẽ cười, tiếp tục tiến lại gần.
Cô nhắm mắt lại, tim đập thình thịch như trống, cảm giác được hơi thở nóng hổi của anh.
- Phàm Phàm có nhớ bố không?
Cái miệng xinh của Phàm Phàm khắp chặt, chỉ biết phun bọt, không rặn ra được một từ hoàn chỉnh.
Môi anh đậu lên gò má non mịn của cô, đầu tiên là bên trái, sau đó là bên phải, sau đó…
Đáp thẳng xuống mu bàn tay cô… cô sợ tim mình sẽ vọt ra ngoài cổ họng, không thể không dùng tay bịt lại.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian ngập tràn cảm xúc.
- Thiếu tướng Trác Thiệu Hoa. – Cô hắng giọng, mặt mày nghiêm túc.
Anh gật đầu, nhấc Phàm Phàm từ trong chăn ra bế trong lòng mình, thuận thế ngồi xuống.
- Nếu em không thân quen với anh, nếu không phải em hiểu anh, anh… dạo
gần đây những hành vi của anh sẽ khiến người khác hiểu lầm hình như anh
đang trêu ghẹo em… – Chuyện này cô đã giữ trong lòng lâu lắm rồi, luôn
muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, chỉ có điều không tìm được cơ hội
thích hợp. Em biết anh không phải là người như vậy, nhưng vẫn cần phải
chú ý một chút, đừng để người có ý đồ thêu dệt.
Ý cười trong ánh mắt hòa tan trong khóe môi đang cong lên:
- Vậy em có thấy anh đối xử với người khác như vậy bao giờ không?
- Không, cho nên em mới nhắc nhở anh.
Nụ cười của anh càng đậm:
- Thế thì em lo lắng điều gì? Anh chỉ đối với em như thế, em lại không hiểu lầm.
Anh đổi Phàm Phàm sang bế bằng tay kia, cánh tay còn lại bỗng siết chặt,
xoay người, đôi môi mát lạnh phủ lên cái miệng đang hơi há ra.
- Ngốc quá đi mất!
Trong lúc choáng váng, cô nghe thấy anh thở dài.
- Buổi tối ăn mì xào à? – Anh ngước mắt lên.
Đầu ngón chân cô cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ, vừa rồi sợ Tiểu Phàm Phàm đợi lâu sốt ruột, cô còn chưa kịp đánh răng.
Càng xấu hổ hơn là, khi anh buông cô ra, tên nhóc trong lòng cũng chu cái mỏ ra, cô không thể không dẩu môi ra, chủ động hiến hôn.
- Anh đã gọi điện tới bệnh viện hỏi han tình hình của anh rể, mọi thứ có thể coi là tốt đẹp.
- Cám ơn anh đã quan tâm. – Cô cân nhắc từng chữ, cảm thấy hơi không chịu nổi áp lực.
Trác Thiệu Hoa cố tình lườm cô:
- Hôm nay sao tự nhiên lại hiểu chuyện như vậy?
Cô trợn mắt, đúng rồi, cô vẫn còn có chuyện phải tính sổ với anh:
- Thiếu tướng Trác Thiệu Hoa, anh có nghĩ đến hậu quả của việc bố mẹ em đi nhờ máy bay quân sự không?
Cô bắt đầu dấy binh hỏi tội.
- Khi nhận lời sinh Phàm Phàm, em có nghĩ tới chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới
cuộc đời em như thế nào không? – Anh bình thản hỏi ngược lại.
Cô sững người, hàng mi dài không ngừng chấp chới.
- Nói thế này đi, em có cảm thấy việc sinh Phàm Phàm là một sai lầm không?
Cô lắc đầu.
- Bởi vì không phải là sai lầm, cho nên làm việc nghĩa lòng không chùn
bước. Chuyện để bố mẹ đi máy bay quân sự, anh cũng cảm thấy không phải
là một sai lầm, có lý do gì mà không làm chứ?
Ha, sao lại nói như thể cô vô cớ gây náo loạn vậy?
- Nhưng tình hình của chúng ta đặc biệt như vậy, sẽ… sẽ dọa cho bố mẹ và chị hai chết khiếp mất.
- Vậy chẳng lẽ dấu mãi? Gia Hàng, em cảm thấy Bắc Kinh lớn lắm sao? Em
cảm thấy trên đời này thật sự có giấy gói được lửa sao? Em cảm thấy việc bố mẹ và chị hai nghe người ta thêm mắm dặm muối, nói bóng nói gió về
chuyện của chúng ta và việc chúng ta thẳng thắn thừa nhận, việc nào tốt
hơn?
- Thẳng thắn thừa nhận em mang thai hộ? – Gia Hàng nín thở,
lòng thấp thỏm, bố mẹ và chị là những người theo nề nếp cũ, có thể hiểu
được chuyện này không? Nhưng lời thủ trưởng cũng có lý.
Băn khoăn!
- Trong nhà có hai người đàn ông, không cần để phụ nữ phải gánh trách
nhiệm, anh với Phàm Phàm là đủ rồi, em cứ trốn sau lưng bọn anh là được.
Gia Hàng bị anh chọc cười:
- Không cho phép lấy Phàm Phàm ra làm bia đỡ đạn.
- Con sẽ lấy làm vinh hạnh.
- Thủ trưởng, có phải anh lại chủ động thừa nhận anh là một kẻ phụ bạc?
- Bố mẹ tuy buồn lòng vì con cái làm mình thất vọng, nhưng đều sẽ khoan
dung, bác ái, bởi vì họ tin rằng con mình về bản chất không xấu, chỉ cần cho chúng thời gian, chúng sẽ trở nên tốt đẹp.
- Đúng vậy, hồi trước dù em gây họa lớn tới đâu, bố mẹ và chị hai cũng đều tha thứ.
Hy vọng lần này cũng thế.
Anh cười khẽ:
- Cùng lắm anh lại ăn một cái tát nữa thôi.
Haizz, cô cũng nhớ lại năm vết ngón tay trên mặt anh hôm đó:
- Thủ trưởng, mặt anh cũng dày thật, nếu là em thì em chẳng dám ra khỏi cửa mất.
Cũng không tính là dày lắm, nếu không, ngay lúc này đây, anh sẽ không rời khỏi phòng dành cho khách như một quý ông lịch sự.
Đêm nay, Gia Hàng trằn trọc.
Có lẽ trước đây cô chưa từng nghĩ theo hướng này, nhưng sau khi sắp xếp
lại những chuyện khác lạ diễn ra gần đây, cô bị kết luận đó làm cho hóa
đá tức khắc vì sợ hãi, cảm xúc ngổn ngang.
Cô lại một lần nữa làm rối tung những việc đã được sắp xếp xong xuôi.
Không làm rõ được, vậy thì tạm thời gác lại, từ trước tới giờ cô luôn như vậy, nếu không, cô sẽ suy sụp.
Anh như vì sao trên trời cao, nếu có rơi xuống đất, thì vẫn là kim cương.
Cô chỉ là một con heo, đã ai nhìn thấy một con heo đeo kim cương bao giờ chưa?
Vò đầu rối bù như tổ quạ, trùm kín chăn, thở phì phò.
Nhận được điện thoại của Chu Văn Cẩn là buổi chiều của ba ngày sau, cách Tết ông Táo hai ngày, Gia Hàng bị Gia Doanh sai đi chợ mua một đống đồ hải
sản, vác về nhà cho Lạc Gia Lương xử lý.
Lạc Gia Lương xin nghỉ
phép một tuần. Có lẽ vì sắp đến Tết nên các lãnh đạo đặc biệt có tình
người, anh vừa lên tiếng xin nghỉ phép đã đồng ý ngay, không thèm hỏi cả lý do. Phía cảnh sát giao thông cũng không tới tìm anh, đoán là đã có
người nói đỡ.
Hiếm khi rảnh rỗi như vậy, anh ở nhà làm hết việc
này đến việc nọ, mua hết thức ăn cần chuẩn bị cho dịp Tết, Tử Nhiên và
Gia Hàng làm chân sai vặt cho anh.
Ở tứ hợp viện dì Lữ đã có mấy
cậu lính và thím Đường giúp đỡ, cô chỉ là khách, nhưng vẫn duy trì đi
sớm về muộn, Tiểu Phàm Phàm không có ý kiến gì về vấn đề này. Buổi tối
hễ ăn xong, cu cậu liền ở trong phòng dành cho khách đợi cô về.
Cô hơi có ý tránh thủ trưởng.
Cô và Chu Văn Cẩn hẹn nhau cùng ăn tối ở một quán ăn gần chung cư.
Cô tới trước, nhìn thấy Chu Văn Cẩn và Diêu Viễn cùng xuống xe buýt, hai
người họ dừng lại ở cửa tiểu khu trao đổi vài câu, rồi anh mới chạy về
phía quán ăn.
Cô đã gọi món xong xuôi, anh vừa tới là cô bảo phục vụ mang thức ăn lên.
Không bia không rượu, một bát canh cá và ba món ăn, thêm một đĩa cơm chiên Dương Châu.
Chu Văn Cẩn hơi đói, ăn rất nhanh.
- Ngày 28 này anh về Triết Giang, ở đó ấm hơn ở Bắc Kinh, đi chơi với anh luôn đi. – Anh nhiệt tình rủ.
Cô lắc đầu:
- Bố mẹ em đến Bắc Kinh, em phải ở lại với họ.
Mắt Chu Văn Cẩn sáng lên:
- Vậy trước mùng năm Tết anh sẽ quay lại Bắc Kinh, cũng nên ra mắt hai bác.
Cô lặng lẽ nhai cơm.
- Sao thế? Chê hình tượng anh không đủ vĩ đại hả? – Anh cười nói. – Mặc
dù anh không có gia thế gì, nhưng anh sẽ cố gắng, tuổi anh cũng chưa
cao, sau này chắc chắn sẽ không kém những người khác. Heo, em biết
không? Hôm nay anh nhận được một nhiệm vụ quan trọng, việc nâng cấp hệ
thống bảo mật hồ sơ của toàn quân sẽ do anh phụ trách.
Cô ngước mắt lên:
- Chu sư huynh, sao anh cứ phải so với người khác?
Chu Văn Cẩn ngỡ ngàng, cười thản nhiên:
- Khi đi học, chúng ta có thể tự tin để biểu hiện một cách xuất sắc nhất. Nhưng sau khi đi làm, em sẽ phát hiện ra hiện thực rất tàn khốc, cũng
không có sự công bằng đúng nghĩa. Có những người không cần nỗ lực, chỉ
cần giơ tay đã đặt tới những đỉnh cao mà cả đời chúng ta không với tới
được. Nhưng anh sẽ không nản lòng, anh cũng sẽ không chịu thua, anh sẽ
trở thành chuyên gia giỏi nhất trong quân đội, khiến mọi người phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Cô uống một ngụm canh, không đáp lại, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Cô và Chu sư huynh đều là người tính khí kiêu hãnh, nhưng cô chịu thua
được, còn anh thì không. Cứ như thế này, cô lo một ngày nào đó Chú sư
huynh sẽ ngã rất thảm, nhưng cô không thể khuyên bảo anh. Bởi vì anh bây giờ sẽ không chịu nghe.
Xã hội vốn không có sự công bằng tuyệt
đối, nhưng cũng chưa hẳn mọi anh hùng đều không có đất dụng võ. Không
cần phải so đo, làm thật tốt công việc của mình là đủ.
- Hai bác bao giờ thì tới? – Chu Văn Cẩn dịu giọng hỏi.
- Tết ông Táo.
- Anh và em cùng đi đón họ, em đừng từ chối, chị hai cũng biết anh mà.
- Chu sư huynh, sau khi anh từ Tây Xương trở về, chúng ta đã nói rõ là
vẫn sẽ như trước đây coi nhau như anh em, nếu… vẫn cảm thấy được, thì
mới tiến xa thêm. – Đây là kết quả cô đã suy nghĩ suốt mấy ngày, Chu Văn Cẩn đã chấp nhận.
- Anh cảm thấy được mà!
- Em cảm thấy
chúng ta vẫn cần hiểu nhau thêm. – Không hiểu tại sao, những gì định nói với Chu sư huynh cũng cứ mãi luẩn quẩn trong đầu, cũng không sốt sắng
lắm với việc gặp nhau. Có lẽ Chu sư huynh không thay đổi, mà người thay
đổi là cô.
Cô vẫn tiếp tục cố gắng, dù sao anh ấy cũng là Chu sư huynh!
Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Chu Văn Cẩn đanh mặt lại đi thanh toán, hai người lặng lẽ ra khỏi cửa.
- Em… còn một chút chuyện nữa, lát nữa mới trở về. – Lúc sang đường, cô dừng bước.
- Đi đâu? – Anh lạnh lùng hỏi.
- Ra ngoài. – Cô ghét bị người ta hỏi cung như thế, giơ tay lên vẫy một chiếc taxi.
Mặt Chu Văn Cẩn tái xanh, tức tối, không nói không rằng nhìn cô bỏ đi, sau
đó anh ta làm một chuyện khiến chính mình cũng phải kinh ngạc.
- Đuổi theo chiếc xe phía trước. – Anh nói với tài xế taxi.
Trác Thiệu Hoa đã đổi lính lái xe, họ Dụ, cậu lính cũ đã về quân ngũ làm phó liên đội trưởng.
Tiểu Dụ vẫn chưa quen thuộc với tình hình nhà họ Trác.
Trời nhá nhem, ánh đèn xe chiếu lên một bóng người đang cắm cúi đi mải miết, cậu ta nhìn mãi, do dự nói với Thiệu Hoa đang ngồi ghế sau:
- Thủ trưởng, người kia hình như là phu nhân.
Trác Thiệu Hoa ngồi thẳng người dậy, ờ một tiếng. Chẳng phải chính là Gia Hàng sao, lê từng bước chân trông có vẻ rất mệt mỏi.
- Dừng xe bên đường, cậu về nhà trước, tôi đi một lát. – Lòng khẽ xao động, hiếm khi cô nhóc này lại về nhà sớm như hôm nay.
Gia Hàng bị chiếc xe đỗ xịch bên cạnh làm giật mình, lùi lại về phía gốc
cây theo bản năng, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Trác Thiệu Hoa, cô bĩu môi, coi như chào hỏi.
- Sao không quàng khăn? – Nhìn chiếc cổ trần của cô, anh nhíu mày, gỡ chiếc khăn trong áo khoác ra quàng lên cổ cô.
Chiếc khăn rất ấm, còn mang theo hơi ấm của anh.
Cô có mang khăn theo, có lẽ đã để quên trong quán ăn, haizz, trăm mối tơ vò.
- Anh ăn tối chưa? – Chỉ đơn thuần là câu chào hỏi xã giao của người Trung Quốc, cô nhìn tuyết trên cây còn nhiều hơn nhìn anh.
- Chưa, hôm nay chúng ta cùng ra ngoài ăn? – Trác Thiệu Hoa bỗng nhớ lại
lần trước cùng cô ra ngoài ăn là Tết Dương lịch, ký ức thú vị biết bao,
cũng nên ôn cố tri tân thôi.
Cô thực sự không có tâm trạng:
- Em ăn rồi, anh tự đi ăn đi. – Cô đá đá chân.
- Vậy mình cùng đi siêu thị!
Gia Hàng vội đỡ cằm, sợ nó sẽ rớt vèo xuống đất.
Ăn tối xong đi siêu thị thông thường là trẻ con đi học xa nhà hoặc những
đôi vợ chồng trung niên đã kết hôn n năm, đi siêu thị mua chút đồ dùng,
kết hợp đi tản bộ luôn.
- Thủ trưởng, gần đây công việc của anh
vứt hết cho thuộc hạ làm à, cho nên mới rảnh rỗi như vậy? – Cô giật mấy
lần, những vẫn không giật được tay anh ra, đành để mặc cho anh dắt, xoay người đi về hướng siêu thị.
Hai cái bóng một ngắn một dài kéo trên mặt đất, vừa vặn thấp hơn một cái đầu, một cái vai, một cái eo, trông rất hài hòa.
- Nếu có thể như vậy, thì người chồng là anh đây có lẽ sẽ tròn trách
nhiệm hơn một chút. Ít ra những ngày lạnh giá như thế này, sẽ không cần
phải ở lại văn phòng làm thêm, mà có thể lái xe đi đón vợ yêu, không để
cô ấy chen chúc trên tàu điện ngầm hay xe buýt, lại còn phải đi bộ xa
như thế nữa.
Đùng, gương mặt lạnh cóng như kề sát một chậu than, nóng rực lên.
Cô vẫn ráng giữ tỉnh táo:
- Những thứ cần dùng trong nhà dì Lữ đều chuẩn bị đầy đủ, đi siêu thị làm gì chứ?
- Cạnh siêu thị có một hàng sủi cảo Đại Nương. – Hỏi một đằng anh trả lời một nẻo. – Ở đó có đồ ăn nhanh, có cơm nóng, đi mệt rồi chúng ta có thể vào đó ngồi.
Cô nhịn thở, bị thủ trưởng đánh bại rồi, đành phải
hùa theo anh vậy. Cứ chầm chậm thả bước như thế này, ống kính kéo ra xa, chỉ một lát sau, họ đã tóc bạc da mồi, phía Tây, ánh tà dương rực lên
như lửa.
Thực ra, đi dạo trong đêm đông buốt giá như thế này, để
gió táp vào mặt, nghe tiếng tuyết rơi xào xạc, trái tim, dần trở nên
bình yên.
Lúc vào hiệu sủi cảo Đại Nương, cô thấy hơi mệt. Anh
gọi một đĩa bít tết thay bữa tối, cô thực sự không ăn nổi, bèn gọi một
ly trà phổ tai ô mai.
Trà phổ tai ô mai, một chút ngọt ngào, một chút cay đắng và ấm áp, uống vào rất sảng khoái.
Cô ôm cốc nhìn ra xung quanh, phát hiện ra những người đang dùng bữa đa
phần là một nam một nữa, có một hai bà mẹ đi với con. Cô liếc trộm thủ
trưởng, trong mắt người khác, họ là mối quan hệ nam nữ như thế nào?
Nói chuyện gia đình, chuyện chăm sóc con cái, làm những chuyện vụn vặt trong nhà, nếu nói không phải là một gia đình, có ai tin?
- Ngày kia bố mẹ tới, Tiểu Dụ sẽ lái xe đưa em tới sân bay đón họ. Anh đã mượn bạn một chiếc xe của khu vực Bắc Kinh, sau này Tiểu Dụ sẽ cùng mọi người đưa bố mẹ đi ăn cơm, tham quan, trời lạnh thế này vẫn nên có xe,
bố mẹ tuổi đã cao, vì họ, em không được từ chối.
Cô đã hơi há
miệng ra, lại đành phải khép lại một cách không tình nguyện, uống một
ngụm trà lớn, không cẩn thận bị bỏng lưỡi, mặt nhăn tít lại.
Chàng con rể hờ như thủ trưởng sắp đuổi kịp anh rể rồi, không biết anh rể có cảm nhận được nguy cơ không?
- Trông em kìa, cũng may Phàm Phàm không có mặt, nếu không chắc chắn sẽ bắt chước em. – Trác Thiệu Hoa thở dài.
- Tiểu Phàm Phàm có thể phân rõ thị phi, nó sẽ chọn lọc hết những gì tinh túy, loại bỏ những gì thừa thãi. – Vô duyên vô cớ, cô muốn tranh luận
với anh, cô ghét anh cứ thản nhiên hờ hững như thế, khiến cho cô càng lộ vẻ bộp chộp, thô lỗ.
- Em chẳng biết khiêm tốn chút nào, hèn chi người ta đều nói con của mình thì nhìn thế nào cũng thấy tốt đẹp! – Anh bật cười lắc đầu.
- Vậy là tốt mà, tại sao em lại cãi cố chứ? – Cô hừ một tiếng.
Anh không tranh luận với cô:
- Bố mẹ đến rồi sẽ ở đâu?
- Nhà chị hai hơi nhỏ, chung cư của em lại ở cùng người khác. Em muốn để
bố mẹ ở khách sạn Ngôi sao Cẩm Giang đối diện chung cư, hôm đó chúng ta
đi thuê phòng, điều kiện rất tốt, đúng không?
- Khụ, khụ. – Trác
Thiệu Hoa bịt mồm ho hai tiếng. – Gia Hàng, nói nhỏ một chút, chuyện
thuê phòng rất dễ bị người ta suy diễn đấy.
Cô cười ha ha, không dám liếc mắt nhìn đi đâu, cắm cúi giả vờ uống trà.
- Em có thể nói là cả nhà mình đi kiểm tra dịch vụ khách sạn thay ông bà ngoại.
Trời, anh nói như vậy, sợ là mọi người lại càng nghĩ sâu xa hơn.
- Thủ trưởng, có chuyện này em… muốn hỏi anh. – Cô mím môi, xoay xoay cái cốc trong tay, lúc thì nhíu mày, lúc thì bĩu môi, vẻ mặt rất sinh động.
Anh cũng đã ăn tương đối. bèn đẩy cái đĩa ra giữa, nhìn thẳng vào cô:
- Nói đi!
- Hơn sáu mươi vạn tệ trong tài khoản của em là anh chuyển vào hả? – Cô ngước mắt lên, ánh mắt chấp chới vô định.
- Đúng thế! – Anh không phủ nhận. – Hôm em đầy cữ, anh tới ngân hàng chuyển cho em.
Cô mở to mắt, mặt bỗng sầm xuống, đứng dậy bỏ đi.
Bị tổn thương rồi, thật sự bị tổn thương rồi, người đó nói tự nhiên như
vậy, như thể đó là việc rất chính đáng, cô không muốn nhìn thấy khuôn
mặt chính trực cương nghị đó nữa.
- Gia Hàng, em nghe anh nói. – Trác Thiệu Hoa đuổi theo, nắm lấy cánh tay cô.
- Anh là đồ tiểu nhân hèn hạ, em không muốn đứng cùng với anh. – Cô ra sức giãy giụa.
Sự việc đã có thể dùng tiền để giải quyết, thì còn gì để nói nữa?
Trác Thiệu Hoa đành dùng hai tay ghìm chặt vai cô lại, cô hất cằm khiêu khích, ánh mắt chất đầy uất ức.
Phía ngoài siêu thị đèm đóm sáng trưng, người qua kẻ lại, cô biết sẽ có người tò mò, nhưng cô mặc kệ, cô đang giận anh rồi.
- Đó là anh chuyển thay cho Giai Tịch. Trong nhật ký, Giai Tịch nói hy
vọng khi em đi du học, cô ấy có thể dốc sức vì em. Tâm nguyện của cô ấy, anh đã hoàn thành. Cho nên em và Giai Tịch đã nói những gì đã làm những gì, em đã hứa gì với cô ấy, anh sẽ không hỏi đến nữa. Từ giây phút ấy,
bất kỳ một quyết định nào, bất kỳ một việc nào anh làm, đều là vì trái
tim mình, không vì một ai khác.
- Thủ trưởng… – Thử trưởng đang hét lên với cô, Gia Hàng ngỡ ngàng.
- Em có hiểu những gì anh nói không? – Ánh mắt anh sáng rực khác thường.
Có thể hiểu, nhưng lại không thể hiểu quá rõ, bởi vì không thể nào đáp lại.
Cô giơ tay sờ trán, dường như trên đó có đính một viên kim cương.
Bốn mắt giao nhau, anh còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng anh cảm thấy ngôn ngữ quá cứng nhắc, cô bé này thông minh, chắc sẽ hiểu ngay thôi.
- Về nhà thôi! – Anh buông cô ra, đã có người qua đường xúm lại về phía này rồi.
Được, được, về nhà, nếu cứ giằng co như thế này, nếu anh muốn cô thể hiện thái độ, cô sẽ vô cùng khổ sở.
Rốt cuộc anh đến từ tinh cầu nào?
Sao có thể thế được? Sao có thể thế được?
Nụ hôn quà tặng trên lòng bàn tay, nụ hôn phớt trong khách sạn Ngôi sao
Cẩm Giang, nụ hôn nồng nàn trước mặt Tiểu Phàm Phàm tối hôm đó, nắm tay, ôm ấp, vợ và chồng, thì ra… thì ra tất cả đều không phải là hư ảo.
Trên đường về, cả hai đều không nói gì, chỉ có tay anh càng lúc càng siết
chặt, khiến cô thấy hơi đau, cô ai oán quay đầu lại, anh chăm chú nhìn
cô, kiên định, cố chấp.
Tiểu Phàm Phàm vẫn đợi ở phòng khách như
thường ngày, anh chỉ cho Gia Hàng thơm Phàm Phàm một cái liền bế cậu
nhóc đi luôn, trước sau chưa tới một giây.
Phàm Phàm nằm trên vai anh, huơ đôi tay nhỏ bé với cô, buồn bã từ biệt, khiến lòng cô xót xa.
Cô không tránh khỏi suy nghĩ lung tung, nếu thái độ cô không rõ ràng, có
phải sau này thủ trưởng sẽ không cho cô chơi với Phàm Phàm nữa không?
Ôi ôi, đau đầu quá.
Hôm sau, khi Trác Thiệu Hoa dậy, cửa phòng dành cho khách vẫn đóng, đợi
thím Đường bế Phàm Phàm đi, anh cũng không dùng bữa sáng mà vội đi làm
luôn.
Hôm nay Đại học Quốc phòng tổ chức lễ ra trường, anh phải
phát phần thưởng cho học sinh xuất sắc của học kỳ này, thời gian là mười giờ sáng, anh tới Bộ trước.
Lúc xuống xe, anh gặp Chu Văn Cẩn, mắt cậu ta vằn tia máu, sắc mặt âm u, như đã thức trắng cả đêm.
- Chào buổi sáng, thủ trưởng! – Chu Văn Cẩn thi lễ.
Anh gật đầu đáp lại.
Hai người lần lượt đi vào thang máy. Anh hỏi bản kế hoạch cho phương án
nâng cấp hệ thống bảo mật hồ sơ viết đến đâu rồi? Chu Văn Cẩn nói đã có
bản phác thảo, còn phải trau chuốt lại.
Thang máy lặng lẽ đi lên.
- Thủ trưởng, tối qua ở… bên ngoài siêu thị tôi nhìn thấy… một người rất
giống anh, nhưng không dám chắc, cũng không tiến tới chào hỏi. – Chu Văn Cẩn quay sang.
Trác Thiệu Hoa cười nhạt:
- Có phải khiến cậu thất vọng rồi không? Sau khi tan sở, thủ trưởng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.
- Không phải như vậy, chỉ là… không ngờ…
- Đàn ông có vợ có con, không thể tràn đầy lý tưởng và nhiệt huyết tuổi
trẻ như Trung úy Chu được, nghĩa vụ và trọng tránh trên vai khiến chúng
tôi cam tâm tình nguyện trở thành người đàn ông bình thường của gia
đình.
Cửa thang máy mở ra, đã tới tầng của Chu Văn Cẩn.
Chu Văn Cẩn không biết mình đã đi ra như thế nào, lúc ngồi xuống, Diêu Viễn nói chuyện với anh ta, anh ta cũng như chẳng nghe thấy, môi trắng bệch
không còn chút máu.
- Văn Cẩn, cậu không khỏe à?
Diêu Viễn lo lắng nhìn anh ta.
Anh ta nghiến răng ken két:
- Diêu Viễn, cậu thích mình không? – Anh ta hỏi gằn từng chữ, không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào.
Diêu Viễn bàng hoàng.
- Nếu thích, thì chúng ta tìm hiểu nhau đi.
Hắt xì… Gia Doanh hắt xì một cái rõ to, tai đỏ rực lên, đồng nghiệp cười nói nhất định là có người đang nghĩ đến chị.
Chị đáp, chắc chắn là bố mẹ tôi.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, không còn tâm trí làm việc tiếp nữa, đành xếp hồ sơ lại, chào đồng nghiệp về trước.
Ở Trường Sa có trận tuyết lớn, máy bay của bố mẹ khoảng xẩm tối sẽ tới
Bắc Kinh, không biết Gia Hàng kiếm được xe ở đâu đi đón, chị sẽ đợi ở
khách sạn. Hàng Hàng hiểu chuyện lại chu đáo, lần này bố mẹ tới, chị
muốn chuyện gì cũng phải thật chu toàn.
Chị xuống xe buýt, nhìn
điện thoại, Gia Hàng không gọi điện tới, chắc vẫn chưa đón được bố mẹ.
Nghĩ một lát, chị tới chung cư của Gia Hàng để thu gọn phòng ốc trước.
Gõ cửa, thật khẽ, bạn cùng phòng với Gia Hàng hơi kỳ quặc, Gia Doanh chuẩn bị sẵn khuôn mặt tươi cười.
- Chào em, chị tới quét dọn giúp Gia Hàng.
Cô bạn cau mày.
- Lâu lắm rồi cô ta không về đây ở.
Gia Doanh sửng sốt.
- Chị tới chỗ anh chàng bốn mắt thử xem, hoặc chỗ người đàn ông cao to có đứa con trai ấy.
Gia Doanh chớp mắt.
- Em đang nói… là Hàng Hàng nhà chị à?
- Trong nhà này còn người khác nữa sao? Em đã thấy cô ta mang hai người đàn ông về đây rồi.
Anh chàng bốn mắt có lẽ là sư huynh của Hàng Hàng, còn người đàn ông cao to là ai? Án Nam Phi? Mặt Gia Doanh trắng bệch:
- Người đàn ông cao to khoảng bao nhiêu tuổi?
- Ngoài ba mươi, đến hôm dọn nhà, giúp cô ta bê giường.
Gia Doanh bước thấp bước cao bước xuống lầu, sắc đêm mênh mang, những ngọn
đèn năng lượng mặt trời trong tiểu khu tỏa ra những tia sáng màu trắng,
nhàn nhạt soi đường về nhà cho mọi người.
Chị chậm rãi đi về phía cửa lớn của tiểu khu, từ phía đối diện, một đôi nam nữ thanh niên đi
tới, người con gái khoác tay chàng trai, cười như một đóa hoa hướng
dương đang nở rộ. Người con trai mặt đanh lại, đẩy chiếc kính trên sống
mũi một cách mất kiên nhẫn.
Gia Doanh dừng lại.
Nụ cười trên môi Diêu Viễn vụt tắt, hết nhìn Gia Doanh rồi lại nhìn Chu Văn Cẩn, nói:
- Văn Cẩn, em về trước làm món thịt chiên ngũ hoa mà anh thích ăn, bao giờ lên anh mua thêm hai chai bia nhé.
Quen với Lạc Gia Lương như thế nào, yêu nhau ra sao, trong ấn tượng của Gia
Hàng, Gia Doanh chỉ nói qua một câu, có liên quan đến máy bay.
Sau khi tốt nghiệp, Gia Doanh tới Bắc Kinh làm việc, tháng Chạp năm chị ba
mươi tuổi, khi sắp nghỉ Tết, chị bị Ngân hàng điều đi trực ban. Trong
đêm tối, chị bỗng nhận được điện thoại đường dài của bố, nói Gia Hàng bị thủy đậu, sốt cao mãi không hết. Chị hoảng hốt đổi ca với đồng nghiệp,
đi suốt đêm tới ga mua vé, nhưng vé đến tận ngày mùng năm Tết đều đã bán hết sạch, vé đứng cũng không còn, vé của dân phe cũng không nốt.
Chị đứng trước quầy bán vé khóc tấm tức.
Là Lạc Gia Lương đã nhờ người mua giúp chị một tấm vé máy bay của ngày hôm sau, chị kịp quay về trấn Phượng Hoàng vào buổi tối.
Gia Doanh nói, tiền vé máy bay khi đó bằng hai tháng lương của anh rể lúc đó, sau đó chị lại nói, sân bay thủ đô to thật!
Sân bay mà Gia Hàng và Tiểu Dụ tới là sân bay Nam Uyển, chẳng hoành tráng
chút nào, là một sân bay bé xíu, bên ngoài trông hơi cũ kỹ. Nơi đây đã
từng là khu dân dụng, sau mới cải tạo thành quân dụng.
Tiểu Dụ
lái một chiếc BYK màu xám gắn biển Bắc Kinh, một chiếc xe rất phổ biến,
nhưng không gian trong xe rộng rãi. Cũng không biết Tiểu Dụ ra hiệu gì
cho viên sĩ quan bảo vệ, xe được chạy thẳng vào tận nơi máy bay hạ cánh.
Trên sân bay có vài chiếc máy bay trực thăng màu xanh lục của quân đội, còn
có hai chiếc máy bay chở khách cỡ nhỏ, trong tầm mắt toàn là quân nhân,
bọn họ giống như hai người ngoài hành tinh lạc xuống trái đất.
Tim Gia Hàng đập mạnh một cách lạ thường, nhử thể sắp có chuyện gì xảy ra.
Khi lên xe ra máy bay, cô chủ động nhắn tin cho Trác Thiệu Hoa. Mười lăm phút sau, anh trả lời: Sắp phải họp, anh đang đọc tài liệu.
Thình thịch, thình thịch… Tiếng tim đập càng lúc càng to.
- Phu nhân, tới rồi! – Trong bóng chiều nhập nhoạng, trên bầu trời xuất hiện một điểm sáng.
Gia Hàng đờ người, đợi tới khi cô phản ứng lại thì máy bay đã lướt trên đường băng.
Thoạt tiên, một vị thượng úy xách một cái túi lớn ra khỏi cửa máy bay, tiếp đó là một trung tá, sau đó là ông Gia và bà Gia.
Hai năm rồi không gặp bố mẹ, tim Gia Hàng bỗng tan ra, cô dang tay chạy ùa vào lòng bố mẹ.
Ông Gia là người ít nói, người giao tiếp bên ngoài đều là bà Gia.
Bà Gia đưa hai tay nắm tay viên trung úy, luôn miệng cảm ơn, ông Gia đứng bên cạnh cười ha hả.
Tiểu Dụ đón lấy hành lý chất vào cốp xe, Gia Hàng đợi bố mẹ lên xe mới xoay
người, cảm ơn viên trung tá thêm một lần nữa. Viên trung tá phòng khoáng xua tay, cười nói:
- Có gì đâu, có gì đâu, đây là vinh hạnh của chúng tôi.
Gia Hàng rất muốn nói: Thật hổ thẹn.
Sự hưng phấn của ông bà Gia vẫn chưa tan, không ngừng ngoái đầu lại ngắm nhìn chiếc máy bay trong ánh chiều tà, cảm thán:
- Đúng là quân giải phóng, vì nhân dân quên mình, vừa cho đi nhờ, lại còn lo cả ăn uống.
Mí mắt Gia Hàng giật đùng đùng, bố mẹ chất phác ơi, hai người tưởng là
quân dân một nhà thật chắc, không có đâu, những lời này chưa biết sẽ
khiến con gái rượu của hai người trả cái giá nào đây!
Bóng tối dần bao trùm lên cả sân bay, ông bà Gia lưu luyến thu hồi tầm mắt,
lúc này mới quan sát Tiểu Dụ, ánh mắt kia tuyệt đối là trong nghiêm khắc có ý dò hỏi.
Gia Hàng vội giới thiệu:
- Đây là Tiểu Dụ, là bạn con nhờ tới đón bố mẹ.
Bà Gia đưa mắt nhìn ông Gia vẻ hiểu ý, cười trêu:
- Đúng là thủ đô có khác, tài xế lái xe vừa trẻ lại vừa đẹp trai. Không
giống như ở trấn Phượng Hoàng, đạp xe chèo thuyền toàn là mấy ông bác.
Gia Hàng toát mồ hôi hột, hình như bố mẹ hiểu lầm rồi, lại tưởng Tiểu Dụ là…
Len lén nhìn Tiểu Dụ, khóe miệng đang cong lên một góc bốn mươi độ.
Đưa ba người tới khách sạn xong, Tiểu Dụ bèn về tứ hợp viện, Gia Hàng vỗ vỗ trái tim vẫn còn điên cuồng nhảy nhót trong lồng ngực, đi lên phía
trước.
Hai bên cửa ngách của khách sạn Ngôi sao Cẩm Giang đều
đóng, đi vào bằng cửa xoay ở chính giữa. Cô rút điện thoại ra, định hỏi
xem chị hai đã đến chưa, vừa ngước mắt lên bèn thiếu chút nữa hồn xiêu
phách lạc.
Giai xinh gái đẹp đứng ở đó, đều là châu ngọc lấp
lánh, những người đi qua đều không tự chủ nhìn thêm vài cái. Nếu một
người đàn ông đẹp trai bế một em bé mũm mĩm trong lòng, thì thế nào?
Còn có thể làm gì? Đào một cái hố, rồi lấp mình vào trong đó!
Cậu nhóc vốn đang ngắm đèn pha lê, miệng bi bô không biết nói gì, nghe
tiếng cửa mở bèn nhìn sang, đột nhiên giống như con én nhỏ trở về phương Bắc lúc sang xuân, nhìn thấy cửa nhà, hai cánh không ngừng vẫy, miệng
ngoác ra, chẳng hề bận tâm đến nước dãi đang chảy ướt vạt áo.
-
Đứa bé kia dễ thương quá, cười híp cả mắt giống hệt Hàng Hàng ngày bé. – Bà Gia tuổi tác đã cao, không nhìn thấy người đàn ông đẹp trai, toàn bộ sự chú ý của bà dồn hết vào em bé xinh đẹp kia.
Ông Gia gật đầu, nụ cười hiền từ:
- Hàng Hàng hồi nhỏ thấy Gia Doanh về nhà cũng cười mãi không ngừng, bụng thì ưỡn lên, không tài nào bế được.
Gia Hàng tự thôi miên là mình không nhìn thấy gì hết, đi thẳng tới quầy lễ tân, mắt không liếc ngang liếc dọc.
Hai bố con nhà kia đứng ngay trước quầy lễ tân, trong ánh đèn pha lê lung
linh sáng chói, nhất cử nhất động của họ đều lọt vào tầm mắt mọi người.
- Tôi… là Gia Hàng, hôm qua có đặt phòng. – Gia Hàng ấp úng, khóe mắt
liếc thấy có một tên nhóc thối đang nhoài người về phía cô, cái miệng
nhỏ chu lên. Thủ trưởng trầm tĩnh như núi không có ý ngăn cản, đăm đăm
nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười.
- Hàng Hàng, cậu nhóc này có duyên với con ghê! – Bà Gia mừng rỡ, đưa tay ra vuốt ve Tiểu Phàm Phàm. Tiểu Phàm Phàm né đi, trong mắt chỉ có Gia Hàng.
Tiểu Phàm Phàm dang hai tay ra, gương mặt tươi cười phóng đại lên trước mắt Gia Hàng.
Cô muốn khóc, rõ ràng sáng sớm mới gặp nhau, sao lại tỏ vẻ như lâu ngày
gặp lại vậy? Cô thật hận thủ trưởng, ép người quá đáng, không cho cô
đường lui sao?
Cô lễ tân lại đúng là người đã trực tối hôm đó, còn nhớ gia đình ba người đặc biệt này, niềm nở cười nói:
- Con trai cô và anh nhà đã đợi cô được một lúc rồi.
Gia Hàng cắm cúi điền hồ sơ, coi như cô ta nhận nhầm người.
Vồn vã một lúc mà Gia Hàng chẳng cười lấy một cái, Tiểu Phàm Phàm tủi thân
gục đầu lên vai thủ trưởng, cái miệng nhỏ méo xệch, mắt đỏ hoe, ngân
ngấn nước.
Trác Thiệu Hoa cũng không dỗ dành, mặc cho Tiểu Phàm Phàm càng thêm ấm ức, ánh mắt nhìn Gia Hàng dần trở nên lạnh lẽo.
- Nhìn xem, bé cưng đau lòng rồi này, Hàng Hàng con bế cậu nhóc một lát
đi! – Bà Gia xót xa, không nỡ nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu nhóc.
Cô cũng đau lòng, ai ôm cô bây giờ?
Tiểu Phàm Phàm nấc lên một tiếng nghẹn ngào, một giọt nước mắt to tướng dâng lên trong mắt, lồng ngực phập phồng.
- Được rồi, được rồi, bé ngoan để dì bế nhé. – Bà Gia trợn mắt nhìn Gia Hàng, dịu giọng gỗ dành.
Gia Hàng thở dài, Tiểu Phàm Phàm, biết không, con và thủ trưởng chơi chiêu
này cũng bằng phán cho Heo tội chết rồi, tại sao phải lập tức hành
quyết, không thể kéo dài thời gian thi hành án sao?
Cô ảo não vỗ
vỗ tay, Tiểu Phàm Phàm không nhúc nhích. Cô lại vỗ vỗ, Tiểu Phàm Phàm ai oán nhìn sang Trác Thiệu Hoa, như đang kể tội, Heo này thật đáng ghét.
Gia Hàng lại vỗ.
Tiểu Phàm Phàm chớp mắt không chút tình nguyện, sau đó chu mỏ lên, miễn
cưỡng nghiêng về phía tay Gia Hàng, nhưng lúc vừa nhào vào lòng Gia
Hàng, cu cậu lại bật cười khanh khách.
- Dì vừa bế một cái mà cậu nhóc đã mừng thế này rồi, khôn quá! – Bà Gia cũng cười theo.
- Mẹ, mẹ đã nhìn thấy con nhà ai lại theo người lạ như thế này chưa? –
Vừa nói, Gia Doanh vừa từ cửa xoay bước vào, mặt lạnh như băng.
Người Gia Hàng cứng đờ, mặt tái không còn chút máu, Trác Thiệu Hoa điềm nhiên chắn cô sau lưng mình.
- Doanh Doanh đến rồi, con xem chẳng có đây là gì? – Bà Gia tươi cười rạng rỡ, ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Phàm Phàm.
Có bố ở bên cạnh, người ôm mình lại là Heo, dù có đứng ở giữa mưa bom lửa
đạn thì Tiểu Phàm Phàm vẫn ung dung tự tại, miệng cười toe toét.
Gia Doanh nhìn Trác Thiệu Hoa không chớp mắt, chị nhớ ra rồi. Hôm Hàng Hàng bị cảm, ở ngã rẽ cầu thang chị đã gặp hai bố con này, khi đó, chị còn
ngoái đầu lại nhìn thêm một lần, cảm thấy người đàn ông này đúng là một
người cha tận tâm, nhìn cách anh ta bế con là biết.
- Doanh Doanh, con… – Ông Gia nhìn hai bàn tay Gia Doanh đang run bắn lên.
Gia Doanh cười khổ, chị xòe cánh che chở cho Gia Hàng, vậy mà không phát
hiện được gì, không phải là chị kém cỏi, mà là đối phương quá mạnh.
- Thiếu tướng Trác, cảm ơn anh đã đón bố mẹ tôi tới Bắc Kinh. – Chị lệnh cho mình phải trấn tĩnh.
- Chị hai quá lời, đây là bổn phận của Thiệu Hoa. – Trác Thiệu Hoa cung kính trả lời.
Gia Doanh không nhìn anh nữa, hoàn toàn xem anh là không khí. Đừng trách
người khác làm hư con mình, thực ra mình cũng chẳng dạy dỗ thành công.
Chị nghiêm khắc quay sang phía Gia Hàng:
- Hàng Hàng, nói cho bố mẹ, nói cho chị biết, đứa bé này gọi em là gì?
Gia Hàng dụi đầu vào cổ Tiểu Phàm Phàm, thở hắt ra một hơi. Tiểu Phàm Phàm, nhìn thấy chưa, giông bão tới rồi, con có mang ô không?
Tiểu Phàm Phàm bị cô thổi nên ngứa ngáy, cứ ngọ nguậy liên tục, cười không ra hơi.