- Trác Dương, anh thật sự đã hẹn với bạn trước rồi, em nói với anh hai
hộ anh một câu. – Bàn tay cầm vô lăng của ông Án Nam Phi khẽ run lên.
Bà Trác Dương dờn dỗi lườm ông một cái, lòng ngọt ngào:
- Gọi điện báo hoãn đi, bạn anh có quan trọng bằng anh hai không? Đã đến đây rồi thì thôi.
Ông vẫn lưỡng lự.
Bà Trác Dương rút phắt chìa khóa xe ra, nhoai người hôn ông một cái:
- Ông xã ơi, chẳng lẽ anh vẫn đang để bụng mấy lời nói không suy nghĩ của em lúc giận dỗi sao?
Hôm qua, bà Âu Xán gọi điện tới mời họ ăn cơm. Ông hỏi có chuyện gì, bà
cười mà không: Tạo cơ hội cho anh gặp Hàng Hàng thương yêu của anh,
chẳng tốt quá sao?
Lần đầu tiên ông nghiêm giọng chỉ trích cách nói bỡn cợt của bà, sau đó cả đêm không nói gì với bà.
Ông như đang phải ngậm một miếng hoàng liên[1], mồm miệng đắng ngắt, không tài nào mở miệng.
[1] Một vị thuốc bắc, rất đắng.
Khi đẩy cửa xe ra, vừa bước một chân ra ngoài, ông lại đột ngột rụt về, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.
- Ông xã? – Bà Trác Dương lo lắng.
Ông nhắm mắt lại, khó nhọc bước xuống xe, dường như con đường phía trước đầy gai góc, khiến ông sợ hãi vạn phần.
- Trác Dương tới rồi à! – Bà Âu Xán nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong
suốt buổi tối hôm nay. – Nam Phi em ngồi cạnh anh Trác Minh, còn Trác
Dương ngồi với chị. Ông sui, bà sui, tôi xin phép giới thiệu, đây là cô
và dượng của Thiệu Hoa.
Ông Án Nam Phi và bà Trác Dương gật đầu chào ông bà Gia, ông bà Gia vội mỉm cười đáp lại.
- Đây là chị gái và anh rể của Gia Hàng!
Ánh mắt ông Án Nam Phi vượt qua đỉnh đầu Gia Doanh và Lạc Gia Lương, rơi trên một bụi lan xanh mướt phía sau.
- Chào mọi người!
Ông nghe thấy bà Trác Dương chào.
- Mọi người đến đủ cả rồi, phiền anh dọn món lên! – Trác Thiệu Hoa nói với người quản lý.
Ông Án Nam Phi nhanh chóng thu tầm mắt lại, ngồi xuống, không liếc ngang
liếc dọc, như thể ông đến đây thực sự là để nghiêm chỉnh ăn một bữa cơm.
Bà Trác Dương quan sát người nhà Gia Hàng. Nhân viên phục vụ trải khăn ăn
cho ông bà Gia, dáng vẻ ngỡ ngàng vì được chăm sóc của họ, vừa nhìn đã
biết là dân quê tỉnh lẻ. Chị gái trông cũng khá, anh rể…
Bà Trác
Dương nhếch môi đầy tao nhã, đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Chưa từng gặp người đẹp hay sao, hai con mắt trừng trừng nhìn bà, à,
không phải, là nhìn Nam Phi. A… cảm thấy thua kém chăng!
Lạc Gia
Lương quay sang nhìn Gia Doanh. Chân Gia Doanh đang xoắn vào nhau, đầu
gối run bắn, hai tay siết lại thành nắm đấm, gân xanh nổi gồ lên trên mu bàn tay, môi tái nhợt, mắt lại sáng quắc lạ thường.
Sau tiếng
sét đánh ngang tai, lại là một thùng nước lạnh giá hắt thẳng vào mặt,
cái Gia Doanh cảm thấy, không phải là lạnh, mà là như đang đứng trong lò lửa, chị không phải là phượng hoàng, không bay tới cõi Niết Bàn, chị sẽ hóa thành tro bụi, tan biến không dấu vết.
Án Nam Phi là dượng của Hàng Hàng, sự thật tàn khốc biết bao, một cú sốc khiến chị không còn khả năng đánh trả.
Da đầu tê rần, tai ong lên, máu sôi trào trong cơ thể.
Năm tháng đã chôn vùi rất nhiều niềm vui và nỗi đau, có những người xa tận
chân trời hoặc khó bề gặp lại, thật sự có thể coi họ chỉ là một người xa lạ quen biết, mỗi người đi theo quỹ đạo nào đó để ràng buộc từ đầu, làm thế nào để gió thổi qua không hằn dấu vết?
Có phải anh ta đã
quen với Hàng Hàng từ trước, cho nên mới giới thiệu cho Thiệu Hoa, như
thế anh ta sẽ có cớ để hoàn toàn có được Hàng Hàng?
Dượng…
Hàng Hàng đã cưới, đã sinh con, chị còn có thể làm thế nào? Không chấp nhận cũng đành phải chấp nhận.
Sao chị có thể cam lòng, làm sao cam lòng đây?
Rồi có một ngày, nếu cô bé Hàng Hàng tính tình cương trực của chị biết được người dượng hiền từ thân thiết kia chính là người bố đẻ đã bỏ rơi mình, nó còn có thể sống hạnh phúc được không?
Một bàn tay sần sùi thô ráp trùm lên tay chị, chị ngước mắt lên, Lạc Gia Lương đang chăm chú nhìn chị bằng ánh mắt xót xa:
- Uống chút canh nóng đi.
Chị cấu đùi, khóe miệng khẽ động đậy.
- Vui lòng rót giùm ly trà nóng. – Cảm nhận được sắc mặt Gia Doanh rất không ổn, Trác Thiệu Hoa quay lại bảo phục vụ.
Hai tay ôm ly trà nóng, Gia Doanh dần trấn tĩnh lại.
- Bố, mẹ, cảm ơn bố mẹ đã tha thứ cho sự vô lễ của con. Con xin kính hai
người. – Trác Thiệu Hoa đứng dậy, rót đầy một ly rượu trắng, quay sang
phía ông bà Gia.
- Thiệu Hoa, đừng vội uống rượu, chúng tôi có
chuyện này muốn nói với cậu. – Trước khi ông bà Gia kịp lên tiếng, Gia
Doanh đã cướp lời.
Ông Trác Minh chau mày.
Bà Ân Xán hừ lạnh một tiếng, cô gái này có biết lịch sự là gì không!
Mặt ông Án Nam Phi thoắt trắng bệch như xác chết.
- Chị nói đi ạ! – Trác Thiệu Hoa mỉm cười ngồi xuống.
- Hàng Hàng đã nói, nó đã trưởng thành, cho nên quyết định của nó tuy
không phù hợp với lễ nghĩa và truyền thống cho lắm, nhưng tôi và bố mẹ
vẫn sẽ tôn trọng. Nhưng Hàng Hàng còn nhỏ, chúng tôi cho rằng nó vẫn nên học cho xong đã, không muốn sau này nó phải hối hận. Thành tích chuyên
ngành và điểm IELTS của nó đều rất cao, sẽ xin được vào các trường nổi
tiếng ở nước ngoài, qua Tết, hãy để nó đi du học.
Không khí đột nhiên cứng ngắc.
Ngoại trừ Lạc Gia Lương, hết thảy mọi người đều bàng hoàng sững sờ.
Bà Âu Xán nhướng mày cao ngạo:
- Ý kiến của cô Gia đây không tồi, có điều, không cần thiết, nhà họ Trác
đã chấp nhận Gia Hàng rồi thì tuyệt đối không vì vấn đề học lực mà từ bỏ nó.
Gia Doanh cười:
- Cảm ơn sự bao dung của hai vị,
nhưng Gia Hàng cũng cần phải nâng cao địa vị bản thân, nếu không sao có
thể cùng với Thiệu Hoa cử án tề mi?
Giong nói của cô đầy mỉa mai.
Gia Hàng lặng lẽ hít vào một luồng khí lạnh, chị hai làm sao vậy?
- Chị, chuyện này em và Gia Hàng sẽ cân nhắc kỹ, Phàm Phàm vẫn còn chưa được bốn tháng ạ! – Trác Thiệu Hoa cười ý nhị.
- Phàm Phàm để chị nuôi. – Gia Doanh tỏ vẻ không chấp nhận thương lượng. – Hàng Hàng là do chị nuôi lớn, Tử Nhiên cũng là do chị nuôi, cậu không
cần phải lo lắng gì hết.
Lông mày Trác Thiệu Hoa chau lại không chút dấu vết.
Bà Trác Dương không nhịn được nữa:
- Chị gái Gia Hàng, nhà họ Trác chúng tôi không có người hay sao, đến con cháu trong nhà cũng phải nhờ người ngoài nuôi?
- Trác Dương! – Ông Án Nam Phi muốn ngăn bà lại, nhưng không kịp.
Gia Doanh lạnh lùng nhắm mắt lại, lòng dạ trở nên cứng rắn:
- Chuyện này để Thiệu Hoa quyết định, nếu các vị nuôi thì càng tốt, chúng tôi đồng ý. Nhưng Gia Hàng nhất định phải ra nước ngoài.
Trác Thiệu Hoa hít sâu:
- Chị, chuyện hôn nhân của em và Gia Hàng đã gây cú sốc lớn cho gia đình
ta, đó là lỗi của em, xin chị lượng thứ. Nhưng em… thật lòng yêu thương
Gia Hàng, xin chị hãy cho em cơ hội, em sẽ chăm sóc và trân trọng cô ấy.
- Thiệu Hoa, cậu cảm thấy chúng tôi không yêu thương Gia Hàng, chúng tôi đang hại nó sao?
- Dạ không. – Lòng Trác Thiệu Hoa dâng lên một cảm giác bất lực.
- Chị gái Gia Hàng. – Ông Trác Minh mặt điềm tĩnh như hồ nước, khẽ ho hai tiếng. – Tôi tán đồng quan điểm của cô, đứa trẻ có tài như chim đại
bàng, nên tung cánh bay lượn. Chuyện này tôi và Gia Hàng đã bàn bạc rồi, thân phận hiện nay của con bé không tiện ra nước ngoài, có thể học sâu
hơn ở trong nước không? Như vậy vừa tiện chăm sóc con cái, lại không ảnh hưởng tới việc học hành.
- Thưa ngài Trác, không phải tôi chưa
từng nghĩ tới điều này. Ra nước ngoài là giấc mơ từ nhỏ của Gia Hàng,
khi còn trẻ không cố gắng, lại dời hứa hẹn tới sau này, còn có cơ hội
thực hiện nữa hay không? Còn về thân phận của Gia Hàng, tôi cho rằng
không khó giải quyết. – Gia Doanh ngập ngừng một lát, lạnh lùng nhìn
Trác Thiệu Hoa. – Hãy để Gia Hàng cứ làm Gia Hàng, làm một người dân
thường nhỏ bé thôi, không phải là vợ thiếu tướng gì cả.
Thủy lôi bùng nổ dưới đáy sâu, mặt nước vẫn phẳng lặng, nhưng đáy hồ đang cuồn cuộn sóng.
Ông bà Gia biết biểu hiện của Gia Doanh không một chút thuyết phục, nhưng
họ hiểu con gái mình, chắc chắn đã xảy ra chuyện mà họ không biết, họ
chỉ có thể giữ im lặng trong bất lực.
Trong không khí yên lặng đến chết chóc, ông Án Nam Phi thình lình đứng bật dậy, xô ghế bỏ ra ngoài.
Gia Hàng ôm Tiểu Phàm Phàm, đăm đắm nhìn chị gái.
Bà Ân Xán cảm thấy dở khóc dở cười nhất, có phải tưởng rằng Gia Hàng sinh con là được lên trời rồi không?
- Cô Gia coi hôn nhân là trò đùa sao?
- Cuộc hôn nhân không cần lời chúc phúc của cha mẹ, liệu có thiêng liêng
như Thánh kinh không? – Gia Doanh hỏi ngược lại. Điện thoại đặt trong
túi xách phía sau lưng đang réo lên từng hồi như gọi hồn. Chị chỉ coi
như không nghe thấy.
Bà Âu Xán lặng thinh, mặt mũi xanh xám vì tức tối.
Trác Thiệu Hoa lặng lẽ đứng dậy, chầm chậm quay về phía Gia Hàng:
- Chị hai cũng nói Gia Hàng là người trưởng thành rồi, vậy hãy hỏi ý kiến cô ấy.
- Được, Hàng Hàng, con trả lời đi.
Mọi ánh mắt đều đồ dồn về phía cô.
Haizz, Gia Hàng thích đề trắc nghiệm nhưng lại sợ câu hỏi CÓ – KHÔNG, đề kiểu
đó rất nhiều bẫy, một khi đã trả lời sẽ không còn cơ hội thay đổi.
Cô nhìn sang chị hai theo thói quen, tim như thắt lại, trong mắt chị hai
ánh lên sự sợ hãi, thê lương, bất lực, khẩn cầu, còn tràn ngập nỗi áy
náy, tự trách.
Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp.
Tiểu Phàm Phàm kéo mấy sợ tóc của cô xuống nghịch, cô cảm thấy da đầu mình đau nhói.
- Gia Hàng? – Trác Thiệu Hoa đi vòng qua bàn, tới bên cạnh cô, dịu dàng
vỗ vai cô. Cô cắn môi, dúi Phàm Phàm vào lòng anh, muốn cười, nhưng
chẳng cười nổi.
Cây cung trong đầu Trác Thiệu Hoa như muốn đứt tung, trái tim rơi thẳng xuống:
- Gia Hàng, đừng đùa nữa.
- Thủ trưởng, chúng ta… no rồi, em đưa bố mẹ và chị về. Đại thủ trưởng, bà nội Phàm Phàm, hai người cứ ăn từ từ ạ.
Quản lý nhà hàng há hốc mồm, mới dọn được hai món mà khách khứa đã rút lui?
Gia Doanh nghẹn ngào ôm lấy Gia Hàng, Hàng Hàng luôn khiến chị ấm lòng!
Trác Thiệu Hoa không nhìn người khác, anh chỉ đau đáu nhìn Gia Hàng, trong
khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, Gia Hàng ngoái nhanh đầu lại nháy mắt với
anh.
Tựa như vừa trải qua cuộc hành trình giữa thiên đường và địa ngục.
Thật hổ thẹn, anh còn không bình tĩnh được như cô nhóc này.
Cục diện bế tắc này, lấy đá chọi đá sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, chỉ có lui về một bước rồi tìm một lối thoát hòa bình.
Ông bà Gia dìu nhau, Lạc Gia Lương tiến lên trước dắt tay họ, rồi hạ giọng bảo Tử Nhiên đỡ vai mẹ.
Nhìn thấy nhiều người cùng lúc đứng dậy như vậy, Phàm Phàm cứ tưởng được ra
ngoài chơi nên rất hào hứng, nhưng từng người một cứ thế đi ra ngoài,
còn cu cậu và bố lại đứng yên một chỗ.
Cậu nhóc sốt ruột kêu lên.
Heo vẫn đi thẳng về phía trước, không ngoái đầu lại.
Cậu nhóc đổi sang khóc, khóc giả vờ, không có nước mắt. Khi nước mắt thật
lăn trên gò má, Heo đã biến mất khỏi tầm mắt. Cầu nằm trong lòng bố, tủi thân nức nở.
Bà Âu Xán và ông Trác Minh đưa mắt nhìn nhau, ngoài khó hiểu thì chỉ đành im lặng.
Đợi mãi không thấy ông Án Nam Phi quay lại, bà Trác Dương ra ngoài tìm.
Trong một góc nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh, bà nhìn thấy ông dựa vào tường,
không ngừng ấn điện thoại.
Trong tích tắc, bà bỗng liên tưởng tới tiếng chuông điện thoại réo mãi không ngừng của Gia Doanh, và khuôn mặt giống nhau của hai chị em Gia Hàng.
Bà thảng thốt đưa tay bịt miệng.
- Ông xã, anh quen chị gái Gia Hàng phải không? – Bà thất thanh hỏi.
Ông Án Nam Phi không đề phòng phía trước có người, nghe tiếng kêu tay bỗng run bắn lên, điện thoại rơi phịch xuống đất.
Ông cúi xuống nhặt.
- Anh đã từng thích cô ta, cho nên mới bảo vệ Gia Hàng như vậy?
Người ông lảo đảo, cảm thấy đầu càng lúc càng nặng trĩu, muốn nói gì đó, nhưng đầu lại ngã dúi về phía trước.
Gia Doanh cảm thấy bước vào nhà mà chân như giẫm lên mây mù, đầu nặng
trịch. Lạc Gia Lương mời ông bà Gia ngồi xuống, rồi xua Gia Hàng và Tử
Nhiên về phòng.
Gia Hàng hơi há miệng, rồi ngoan ngoãn theo Tử
Nhiên về phòng, còn khép chặt của lại. Trong mắt bố mẹ và chị hai, cô và Tử Nhiên được đối xử như nhau, thuộc thành phần vị thành niên, không có quyền lên tiếng.
Cô tạm thời không phát biểu ý kiến, đợi bố mẹ tới tìm cô nói chuyện, dù gì cô cũng là “nhân vật chính” mà!
- Gia Lương, anh ra siêu thị mua ít đồ ăn nhanh về làm cơm trưa đi! – Gia Doanh nói.
Lạc Gia Dương không nhanh nhẹn vâng dạ như mọi hôm mà chỉ đứng đó, chăm chú nhìn chị bằng ánh mắt xót xa, day dứt.
- Doanh Doanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Bà Gia sốt ruột đến phát
điên, trong đầu bà chỉ văng vẳng toàn tiếng khóc của Phàm Phàm. Trên
đường trở về, nước mắt bà đã rơi.
Gia Doanh mím chặt môi.
Lạc Gia Lương bước về phía chị, chậm rãi ngồi xuống nắm lấy tay chị:
- Anh ta… là bố đẻ của Hàng Hàng, đúng không?
Gia Doanh trợn trừng mắt, ngỡ ngàng không dám tin.
- Trước khi cưới, bố đã kể cho anh, bố cho rằng anh có quyền được biết.
Nếu anh không thể chấp nhận được em, vậy thì không cần cưới, bởi vì bố
không đành lòng để em phải chịu tổn thương thêm một lần nữa. Anh nói có
được một đứa con gái xinh xắn như Hàng Hàng, người cha nào mà không vui
mừng đến phát điên.
Gia Doanh cắn chặt mu bàn tay, nước mắt lã chã rơi.
- Anh ta cùng Hàng Hàng tới bệnh viện thăm anh, đột nhiên trở nên nhiệt
tình với anh như vậy, sau đó em lại nổi giận vì anh ta, anh… hơi đoán ra được một chút.
- Hai đứa đừng có chơi trò mật mã nữa, mau nói tên súc sinh đó là ai?
Gia Doanh chưa chồng đã sinh con, đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng ông
Gia, tuy rằng chịu đựng được, nhưng ông đã thề, nếu có một ngày ông gặp
gã đàn ông đó, ông nhất định sẽ không bỏ quá.
- Chính là dượng của Thiệu Hoa. – Lạc Gia Lương trả lời thay Gia Doanh.
Ông Gia và bà Gia đã hiểu, tại sao Doanh Doanh vẫn luôn ý nhị khéo léo lại trở nên không có lý lẽ như thế.
- Con vẫn luôn không hối hận vì đã sinh Hàng Hàng ra đời, nhưng hôm nay
thì con đã hối hận. Nếu ban đầu con không sinh nó ra, nó sẽ không phải
chịu đựng sự tàn khốc như thế này. Nó là đứa không dung nổi một hạt cát
trong mắt, trở thành thân thích như thế này, anh ta… đến giờ vẫn chưa có con, tất nhiên anh ta sẽ quên hết tất cả mà yêu thương nó, sớm muộn gì
chân tướng cũng sẽ bại lộ. Gia đình bên đó có thể bao dung được mối quan hệ này không, Hàng Hàng có thể chấp nhận được sự dối trá này không? –
Gia Doanh nói trong nước mắt.
Bà Gia đỡ đẫn cả người:
-
Ông Trời sao lại hành hạ người ta như vậy, chúng ta chịu bao cay đắng
nuôi Hàng Hàng khôn lớn, là để gả vào nhà hắn ta làm con dâu sao? Không, dù Hàng Hàng cả đời này không gả cho ai, cũng không gả cho nhà đó.
Ông Gia không nuốt nổi cơn giận, ho sặc sụa, mặt mũi đỏ phừng phừng:
- Trừ khi tôi chết, nếu không tên súc sinh đó đừng hòng có ý đồ gì với
Hàng Hàng. Có phải vở kịch này là do nó dựng nên không, cho nên mới lừa
Hàng Hàng có thai trước rồi mới lén lút kết hôn? Thiệu Hoa chắc cũng
biết chuyện này chứ?
- Con cũng nghi như vậy. – Gia Doanh lau nước mắt.
- Còn có thiên lý nữa hay không, đã lừa Doanh Doanh của chúng ta một lần
rồi, nay lại lừa Hàng Hàng nữa! Bọn họ coi chúng ta là lũ ngốc hay sao? – Bà Gia không thể bình tĩnh được nữa, hận không thể ngay lập tức quay
trở lại khách sạn túm chặt lấy Án Nam Phi chửi cho té tát.
- Mẹ,
mẹ nói nhỏ thôi, đừng để Hàng Hàng nghe thấy! – Gia Doanh cuống quýt. –
Chuyện này không thể làm ầm lên được đâu, để Hàng Hàng ra nước ngoài
trước đã, sau đó đến đâu hay đến đấy.
Ông bà Gia đưa mắt nhìn nhau, thở dài nặng nề:
- Đúng là tạo nghiệt.
Bọn họ cùng nghĩ tới Tiểu Phàm Phàm.
- Anh, anh có cảm thấy em ích kỷ không, vì ân oán riêng của mình mà hủy
hoại hạnh phúc của Hàng Hàng? – Gia Doanh hỏi Lạc Gia Lương, nước mắt
lau mãi mà không hết.
- Hiểu con không ai bằng mẹ, chỉ cần có thể giảm sự tổn thương đến mức thấp nhất cho con bé, em thà là nó hận em. – Lạc Gia Lương mỉm cười. – Dù em làm thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ em.
Hàng Hàng ở nhà họ Trác, không tránh khỏi đụng mặt với Án Nam Phi, tình yêu
có sâu sắc đến mấy cũng không chịu nổi sự giày vò như vậy.
- Suốt mấy năm nay, em vẫn luôn giấu chuyện của Hàng Hàng, anh có từng oán trách em không?
- Thực ra trông em chỉ giống như chị của Hàng Hàng thôi, nói là mẹ anh không tin đâu.
Gia Doanh cười trong nước mắt, chị ngẩng đầu lên, nhìn sợi tóc bạc trên trán Lạc Gia Lương:
- Gia Lương, sao anh già nhanh vậy?
- Làm bố của một đứa con trai, một đứa con gái, có dễ dàng không?
- Vậy anh có hạnh phúc không?
- Hạnh phúc của anh chẳng phải đều lồ lộ trên mặt hay sao? – Lạc Gia Lương toét miệng, nở một nụ cười chất phác.
Ông Gia đi gõ cửa, đẩy ra, Gia Hàng và Tử Nhiên đang chơi game trên máy tính, dáng vẻ mê mải, khiến ông thấy buồn.
Tử Nhiên dẩu mỏ lên, nó bị ông bà ngoại đuổi cổ ra phòng khách.
Gia Hàng ngồi thẳng dậy:
- Bố, mẹ, bố mẹ có gì thì cứ nói, con chịu đựng được.
Bà Gia đưa mắt nhìn ông Gia, rồi cất tiếng trước:
- Hàng Hàng, cửa nhà Thiệu Hoa cao quá, bố mẹ ở đó tay chân lòng ngóng, nói cũng không dám nói, thở cũng không dám thở.
Gia Hàng gật đầu, mẹ mới đang dạo đầu thôi, còn chưa vào đề đâu!
- Mẹ chồng con nói năng, đối xử với người khác đều khinh khỉnh cao ngạo.
Mẹ chỉ có hai chị em con, sau này muốn tới thăm con cũng không được.
Gia Hàng cười cười, tiếp tục làm nền.
Bà Gia chép miệng nhìn Gia Hàng, sắp không nói tiếp được nữa rồi, bà đưa mắt cầu cứu ông Gia.
- Hàng Hàng, làm bố mẹ mong mỏi nhất là con cái mình có tiền đồ, điều đó
còn vẻ vang hơn làm quan hay phát tài. Con vẫn luôn là niềm tự hào của
bố, nếu con có thể ra nước ngoài học, không biết bố sẽ đắc ý đến mức nào với bà con lối xóm.
Gia Hàng toét miệng, để lộ ra hai hàm răng
trắng bóng, nói không được, không nói cũng không được. Bố mẹ đang quanh
co, cô cứ phụ họa theo là được.
- Hàng Hàng, con rất thích Thiệu Hoa phải không? – Ông Gia hỏi.
- Anh ấy là bố Phàm Phàm.
- Nói thật với con, bên sui gia như vậy, bố mẹ cảm thấy rất vất vả, cũng
không thấy con thoải mái ở chỗ nào. Cả đời không phải là chuyện ngày một ngày hai mà cắn răng chịu đựng là được. Tuy là vì Phàm Phàm, con có thể thuyết phục bản thân mình chiều theo họ, nhưng con heo nhỏ có cánh nhà
ta thật sự không muốn bay nữa sao?
Câu nói này thật sự đã chạm
đến một sợi dây yếu mềm trong lòng Gia Hàng, nhưng nó vẫn chưa tấu lên
khúc nhạc chính của ngày hôm nay, cô vẫn đang đợi.
- Bố mẹ muốn con đi du học nước ngoài, có được không?
- Được ạ! – Gia Hàng nhận lời hết sức sảng khoái, đến văn bản pháp luật
cũng phải qua mấy lần soạn thảo, cô lúc nào cũng có thể phản cung.
Ông bà Gia đưa mắt nhìn nhau thở dài:
- Con không cần phải nghĩ ngợi gì hết, những chuyện khác cứ để bố mẹ và chị con xử lý.
- Phàm Phàm… – Bà Gia khóc nấc lên. – Con yên tâm, dù ở nhà ta hay nhà Thiệu Hoa, Phàm Phàm cũng sẽ ổn cả.
Cô không nghi ngờ chuyện này, cô không phải lo cho người khác, có thủ trưởng ở đó, Phàm Phàm nhất định sẽ ổn.
- Bố, mẹ, hai người còn chuyện gì cần nói với con không?
- Không! – Hai ông bà chối đây đẩy.
Gia Hàng đảo mắt mấy vòng, cười híp mắt lại.
Bữa trưa hết sức đơn giản, anh rể làm mì, cô và Tử Nhiên nịnh nọt ăn hết một bát to, những người khác chỉ gẩy vài sợi.
Sau bữa trưa, chị hai bèn chuẩn bị chăn đệm trên sàn phòng ngủ. Tử Nhiên và anh rể ngủ trong phòng Tử Nhiên, Gia Hàng và chị ngủ trên sàn nhà,
nhường giường cho ông bà Gia. Đồ đạc ở khách sạn Ngôi sao Cẩm Giang và
đồ ở chung cư của Gia Hàng, Lạc Gia Lương bắt xe đi lấy về một lượt.
Gia Hàng giúp Gia Doanh trải chăn đệm, liếc lên sàn nhà, không nói không rằng.
Cả buổi chiều cô rúc trong phòng Tử Nhiên lên mạng đọc tin tức, bài viết
về hoa diễn vĩ xanh ùn ùn khắp nơi như châu chấu, nhưng về những trang
mạng bị tấn công, phía chính phủ nói rõ thông tin khách hàng không hề bị rò rỉ, tất cả đều là do người khác tung tin đồn nhảm. Người phát ngôn
của Bộ Công nghệ Thông tin cũng chỉ lên tiếng đề nghị website tăng cường công tác bảo mật. Nhưng ai mà tin nổi? Hoa diên vĩ xanh đã bị thổi
phồng như yêu quái, nhắc tới là cộng động mạng đổi sắc.
“Giang hồ tuy là nơi người tài xuất hiện, nhưng cũng không thiếu kẻ mạo danh!”
Gia Hàng cũng viết một bài trả lời.
Chuông cửa reo.
- Để cháu mở! – Tử Nhiên xung phong.
Bố mẹ và chị hai đang nói chuyện trong phòng ngủ, Lạc Gia Lương đang tất bật trong bếp.
- Bố ơi…
Không biết người đến là ai, Tử Nhiên hình như hơi căng thẳng.
Gia Hàng mở toang cửa ra.
Ánh mắt Trác Thiệu Hoa bừng sáng lấp lánh, như thể sau bao ngày trèo đèo
lội suối, cuối cùng cũng nhìn thấy làn khói chiều bảng lảng trên nóc nhà mình.
- Sao anh lại chạy tới đây? – Cô đẩy Tử Nhiên ra, lo lắng ngắm nhìn anh.
Trên mặt thủ trưởng không thể hiện dù chỉ một chút tức giận, như thể chưa
từng có chuyện gì xảy ra. Gia Hàng thật sự toát mồ hôi, dù nói thế nào,
hôm nay những gì người nhà cô thể hiện trên bàn ăn không thể nói là lịch sự được.
- Đi nghe ngóng. Bố mẹ đâu? – Trác Thiệu Hoa nho nhã lễ phép, còn trìu mến xoa đầu Tử Nhiên.
Trong lúc trò chuyện, mọi người trong nhà đều bước ra.
Ít nhiều cũng có chút ngại ngùng!
Ông Gia, bà Gia là bùi ngùi nhất, Thiệu Hoa tại sao lại là cháu của An Nam
Phi chứ, nếu không thì đó sẽ là một chàng rể tốt biết chừng nào!
- Chị, chưa nói câu nào đã chạy tới đây thật mạo muội, thực ra là vì sốt
ruột quá, Phàm Phàm hơi… bị sốt, em tới đón Gia Hàng về nhà.
- Đi bệnh viện chưa? Sốt cao không? Có bị ho không? – Bà Gia truy hỏi, bà đã quên mất trưa nay bà vừa hạ quyết tâm vạch rõ giới hạn với anh.
Trác Thiệu Hoa nhẫn nại trả lời từng câu một, sốt nhẹ, không ho, nhưng hơi quấy, cứ khóc mãi.
Không ai đem bệnh của con trẻ ra nói dối, Gia Doanh nhìn Trác Thiệu Hoa, rồi
lại nhìn gương mặt đã rúm lại vì lo lắng của Hàng Hàng, lòng ngổn ngang
trăm ngàn cảm xúc, rõ nhất vẫn là xót xa, và thấp thoáng cả cảm giác tội lỗi.
Có lẽ Hàng Hàng yêu cậu ta, nhưng tình yêu vốn yếu ớt, gặp phải đòn mạnh, sẽ đứt.
Nếu muốn trách, chỉ có thể trách vận mệnh trêu ngươi. Chuyện của Hàng Hàng
và cậu ta không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể giải quyết được,
bây giờ chị cũng không có lý do để giữ chặt Hàng Hàng nữa.
Chị xua Gia Hàng về:
- Về đến nhà thì gọi điện sang đây. Trẻ con bị sốt phải uống nhiều nước
trắng, không được tắm, lỗ chân lông nở ra, nhiệt độ dễ tăng lên, ra mồ
hôi thì lau người là được. Đêm đến em không được ngủ như chết, phải chịu khó kiểm tra thân nhiệt thường xuyên, ban đêm nhiệt độ dễ lên cao nhất.
Gia Hàng hận không thể tìm ngay một quyển sổ để ghi lại:
- Chị, chị nói lại một lần nữa đi.
Nói nhiều thêm một chút.
- Em nhớ rồi ạ. – Trác Thiệu Hoa nhìn Gia Doanh bằng ánh mắt sâu xa. Hôm
nay anh mới biết, người phụ nữ ngoại hình thanh tú dịu dàng này mới là
người có quyền lớn nhất với Gia Hàng.
Gia Doanh và Lạc Gia Lương tiễn họ ra xe.
Bóng chiều và hơi lạnh cùng ùa đến, đi được mấy bước mặt và tay đã lạnh
cóng. Bên đường có một siêu thị nhỏ, Gia Doanh bảo họ đợi một lát rồi
chạy vào trong, một lát sau chị xách một cái túi bước ra.
- Ở đây có mấy quả lê và đường phèn, nếu Phàm Phàm không chịu uống nước thì ép
nước lê với đường phèn cho nó uống, có thể thanh nhiệt giải độc.
- Cảm ơn chị hai! – Trác Thiệu Hoa nhận cái túi, nhìn thấy tay Gia Doanh đỏ ửng lên vì lạnh.
Gia Doanh và Lạc Gia Lương đứng lùi về phía sau. Trong xe, Trác Thiệu Hoa
cẩn thận thắt dây an toàn cho Gia Hàng, một sợi tóc lòa xòa trước mắt
cô, anh đưa tay vén lên cho cô, rất dịu dàng. Gia Hàng cười lại với anh, rất hồn nhiên.
Gia Doanh đưa tay bịt miệng, bỗng rất muốn giống như hồi bé, nằm lăn ra đất, không nghe không hỏi gì hết, khóc mãi không ngừng.
Cơ thể mảnh dẻ bị siết chặt vào một lồng ngực ấm áp, chị ngước mắt lên, Lạc Gia Lương cười đôn hậu:
- Có phải em đang ngưỡng mộ không, anh thật không có phong độ, chưa từng khiến em được nở mặt nở mày phải không?
- Gia Lương, anh nói thế là thế nào? – Nước mắt, cứ thế tuôn tơi.
- Không biết, có thể Hàng Hàng chững chạc hơn chúng ta tưởng, cũng có thể chúng ta đã lo lắng quá nhiều.
- Nhưng em thật sự rất sợ, hơn hai mươi năm nay, nó luôn sống vui vẻ. Nếu có một ngày, nó nhìn em bằng ánh mắt xa lạ, em sẽ… – Gia Doanh nghẹn
ngào không nói lên lời.
- Không đâu, sẽ không đâu! – Lạc Gia
Lương dịu dàng vỗ về chị, đưa mắt nhìn xe của Thiệu Hoa biến mất trong
ánh đèn rực rỡ, canh cánh lo âu.
- Hôm nay… – Chiếc xe lăn bánh trong im lặng được một lúc, có lẽ nên nói điều gì đó, cả hai nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng.
- Em nói trước đi! – Trác Thiệu Hoa nói.
Gia Hàng miết tay vô thức trên sợi dây an toàn:
- Chuyện kia, đại thủ trưởng có giận không?
- Bố làm gì có lý do để giận, anh có lỗi trước, bố mẹ em không cho anh một trận đã khoan dung độ lượng lắm rồi.
- Thủ trưởng… – Gia Hàng bưng mặt, kẻ gây họa là cô đây!
Trác Thiệu Hoa cười:
- Bố đã chuẩn bị tâm lý rồi, bố bảo nếu em là con gái bố, bố sẽ bắn anh chết tươi.
Anh không nhắc chữ nào tới việc bà Âu Xán đã nổi trận lôi đình trong phòng ăn.
Gia Hàng bĩu môi.
- Sau đó dượng xảy ra chút chuyện, nên mọi sự chú ý đều dồn qua đó hết.
- Dượng làm sao ạ? – Tim Gia Hàng bỗng như hụt một nhịp, lẽ nào mấu chốt chính là ở chỗ ông ấy?
- Gần đây áp lực công việc nặng nề quá, ngủ lại không ngon nên dượng bị
ngất xỉu, đưa tới bệnh viện truyền hai chai nước, giờ đã đỡ nhiều rồi.
Sau đó thì tới lượt Tiểu Phàm Phàm bị sốt. – Trác Thiệu Hoa quay sang
nhìn cô. – Gia Hàng, anh… thật sự không thể không có em.
Cũng chẳng phải là lời lẽ gì đao to búa lớn, cũng chẳng phải thề non hẹn biển, nhưng lại khiến trái tim cô thắt lại nghẹn ngào.
Mồm cô hơi há ra, mắt trợn tròn, cảm thấy mình vĩ đại như siêu nhân.
Gia Hàng gần như là chạy ùa vào phòng em bé. Đèn chỉ bật thật nhỏ để Tiểu
Phàm Phàm ngủ cho yên. Gia Hàng vịn vào giường, quỳ xuống, chạm lưỡi vào trán Tiểu Phàm Phàm, hơi hâm hấp sốt, má đỏ khác thường, môi khô ran.
Mắt cậu nhóc nhắm nghiền, một lúc sau, cơ thể nhỏ bé bỗng co giật rồi rên
hừ hừ. Thím Đường nói Phàm Phàm bị kích động nên mới phát sốt, hồn đang
lang thang bên ngoài, ở nông thôn thì sẽ nhờ một bậc trưởng lão dùng
nước làm phép trong đêm, sau đó mẹ bé đứng cạnh giường, vừa vỗ vào
giường vừa gọi tên cúng mụ của bé, gọi bé về nhà ngủ, khi đón được hồn
em bé sẽ quay về thể xác, bệnh sẽ khỏi.
Gia Hàng ngẩng đầu nhìn Thiệu Hoa, lời thím Đường vừa mê tín vừa vuồn cười, nhưng cô muốn thử.
Trác Thiệu Hoa vỗ vai cô, bảo cô yên tâm, cơn sốt đã hạ rồi.
Phàm Phàm ngủ hết sức cảnh giác, chỉ môt tiếng động nhỏ cũng khiến cậu nhóc
giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt không linh hoạt nhanh nhẹn như thường ngày, nhìn thấy Hàng Hàng, cậu vẫn cố gắng nhếch miệng lên, hơi nhổm người
dậy đòi bế. Gia Hàng thơm tay cậu, lắc đầu.
Thím Đường vội đi lấy thuốc, nói đã tới giờ uống thuốc.
Tiểu Phàm Phàm nhận ra bình thuốc, lắc đầu nguầy nguậy, mồm mím chặt, không
chịu hợp tác, còn nhìn Gia Hàng bằng ánh mắt vô cùng tội nghiệp.
- Phàm Phàm, Heo mớm cho con nhé?
Không thể nói với Phàm Phàm những lời kiểu như thuốc đắng giã tật, sự thật
mất lòng gì đó, Gia Hàng đành lấy thân mình làm gương. Cô cầm chai
thuốc, để Phàm Phàm nhìn cho rõ ràng, sau đó ngậm một ngụm thuốc trong
miệng, ghét đến bên miệng Phàm Phàm. Tiểu Phàm Phàm chớp chớp mắt, há
mồm ra.
Thím Đường ngỡ ngàng nhìn Trác Thiệu Hoa, như thế có vệ sinh không?
Trác Thiệu Hoa đứng ngược sáng, không nhìn rõ vẻ mặt.
Sợ cậu nhóc sặc, Gia Hàng mớm từng ngụm nhỏ một, Phàm Phàm không cau mày, cũng không rên rỉ, nuốt sạch không chừa một giọt.
Cũng dùng cách này, Gia Hàng lại mớm cho cậu bé thêm một bát con nước trắng nữa.
- Phàm Phàm ngoan quá! – Gia Hàng thơm một cái động viên.
Tiểu Phàm Phàm híp mắt lại dầy kiêu ngạo.
Thím Đường cảm thán:
- Thì ra miệng của mẹ ngọt nha, cho nên Phàm Phàm mới ngoan ngoãn như vậy.
Trác Thiệu Hoa không nói lời nào, anh không đành lòng dời mắt đi, trong tim dâng trào một cảm giác mãnh liệt.
Anh đứng dậy, bước ra ngoài, hít đầy lồng ngực bầu không khí tươi mát.
Anh khoanh tay lặng lẽ nhìn trời, dự báo thời tiết nói, ngày mai trời nắng đẹp.
Nhân lúc Trác Thiệu Hoa đi tắm, Gia Hàng lấm lét bế Phàm Phàm về phòng dành
cho khách. Cô không bật đèn, mò mẫm vào giường. Cô không biết làm phép
bằng nước, chỉ vặn vòi nước thật bé cho nước nhỏ từng giọt.
Cô vỗ lưng Phàm Phàm, rồi lại vỗ xuống giường, miệng rì rầm:
- Phàm Phàm về ngủ với Heo nào!
Rồi cô lại dùng tên cúng cơm gọi thêm một lần nữa:
- Trác Dật Phàm về nhà ngủ với Gia Hàng nhé!
Lần này, linh hồn đi lạc chắc chắn sẽ nhận được đường về nhà rồi.
Thuốc đã phát huy tác dụng, Phàm Phàm ngủ rất say, lúc thay bỉm vẫn ngoan ngoãn nằm im.
Lần đầu tiên Gia Hàng chủ động giữ Phàm Phàm lại ngủ cùng với mình trong phòng dành cho khách, Trác Thiệu Hoa nhìn cô, gật đầu.
Lúc tắm xong đi ra, Gia Hàng chẳng hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Trác Thiệu Hoa mặc đồ ngủ đứng trong phòng.
Cô sờ lên mũi, đợi anh lại gần.
- Gia Hàng, an ủi anh đi! – Anh cười tự giễu, dang rộng hai tay.
Gia Hàng nghiêm trọng hoài nghi lỗ tai mình, thủ trưởng vĩ đại và trầm tĩnh đang xin cô an ủi anh sao?
- Ngày hôm nay quá nhiều điều bất ngờ, cho dù em đã ngoái lại cho anh một ánh mắt an ủi, nhưng anh vẫn cứ lo lắng. Nếu gia đình em kiên quyết,
nếu giữa chúng ta có chuyện gì đó xảy ra mà cả hai không biết, nếu… có
rất nhiều chữ nếu như, em có dao động không? Khi anh gõ cửa nhà chị hai, anh vẫn đang nghĩ em có đồng ý trở về nhà không? Pháp luật và dây thừng không thể nào ràng buộc một người, chỉ có… tình yêu mới có thể làm
được. Gia Hàng, anh rất muốn nghe em nói với anh, em ở lại, không phải
vì Phàm Phàm, không phải vì Giai Tịch, mà là vì… anh! Anh có tham lam
quá không?
Giọng anh vốn đã trầm, lại nói rất chậm, vì thế, càng giống như một bản sonata êm đềm, bay bổng trong lòng.
Cô không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ một cử động nhỏ cũng có thể làm đứt đoạn khúc nhạc tuyệt diệu kia.
Cánh tay giơ lên không trung từ từ hạ xuống, mười ngón tay thon dài thương tiếc vuốt ve khuôn mặt cô:
- Em sẽ trả lời anh như thế nào? Yes hay No?
- Cuộc gặp gỡ của chúng ta, những truyền kỳ chúng ta, ai sẽ tin? Nhưng nó đã xảy ra, làm thế nào để ngăn lại? – Anh lắc đầu cười khẽ – Phải nói
về em thế nào đây, bất ngờ? Kỳ tích? Anh thích từ kỳ tích, sự xuất hiện
của em, là kỳ tích trong cuộc đời anh. Gia Hàng, ôm anh đi!
Dưới ánh mắt dịu dàng ấm áp của anh, cô không tài nào kháng cự. Cô tiến lên một bước, ôm lấy anh.
- Mạnh hơn một chút, được không em?
Cô siết chặt hơn, nghe thấy bên tai tiếng thở dài khe khẽ của anh.
Anh nhắm mắt lại:
- Cho dù bố mẹ hai nhà có gây áp lực thế nào, anh cũng không lo lắng, anh sẽ mở hết mọi cánh cửa. Chỉ có em, anh không thể xác định được.
Cô ngẩng đầu lên, chìm trong cái nhìn thăm thẳm của anh.
- Nếu em ra nước ngoài du học, anh có thể để em thay tên đổi họ, tất cả
đều có cách. Lời chia tay, trừ khi em nói ra, còn bất kỳ người nào nói,
anh đều bỏ ngoài tai.
Đây là tuyên ngôn, là thái độ, là lập trường!
Cuộc đời anh chỉ cho phép cô nắm giữ, anh sẽ cho cô một bầu trời tự do, có
thể đi hay ở tùy thích, nhưng anh cũng để cô được biết, nếu cô ra đi,
anh sẽ rất buồn.
Anh không cần cô thề thốt, cũng không có cử chỉ
thân mật nào đặc biệt, dường như anh chỉ đem hết suy nghĩ của mình nói
cho cô biết là được.
Rất tự nhiên, hai người nằm sang hai bên Phàm Phàm.
Anh bật đèn bàn để phê duyệt vài hồ sơ, buổi chiều thư ký mới gửi tới, sáng mai phải thảo luận trong cuộc họp.
Gia Hàng ngủ rồi, rất kỳ lạ, dường như trong lòng rất bình yên, cô ngủ rất ngon, chỉ hơi mở mắt lúc nửa đêm.
Thủ trưởng vừa đo nhiệt độ cho Tiểu Phàm Phàm, anh giơ nhiệt kế lại gần
đèn, có lẽ nhiệt độ đã bình thường rồi. Anh thở hắt ra một hơi, nhét cái tay thò ngoài của Tiểu Phàm Phàm vào lại trong chăn, rồi lại nhoài
người sang, dém lại góc chăn cho cô, xoa đầu cô: