Hái Sao

Chương 29: Nắm tay nhau bước trọn cuộc đời



Từ trước tới nay, Gia Hàng vẫn luôn tự cho mình là phóng khoáng, làm việc gì cũng đều có thể nâng lên được đặt xuống được, thì ra đó chỉ là sự hồ đồ không hiểu biết của tuổi trẻ khờ dại. Nếu trong lòng đã vấn vương, thì dù làm thế nào cũng không thể phóng khoáng được.

Chiều nay, trước mặt Thành Công, cô đã khóc.

Chưa từng nhìn thấy một Heo yếu đuối như vậy, Thành Công đi vòng vòng quanh phòng, giơ tay đầu hàng.

- Xin cô, cô cứ như vậy tôi không thích ứng nổi. Nếu Thiệu Hoa thật sự khiến cô khó chịu như vậy, thì rời khỏi cậu ta, nhào vào lòng tôi đi. Tôi chấp nhận rủi ro bị cậu ta đoạn tình đoạn nghĩa, tôi sẽ đón nhận cô yên ổn. Sau đó chúng ta bỏ trốn, chạy vào trong núi sâu, tôi làm thầy lang, nuôi một con heo không khó.

- Người trong núi sẽ chém chết anh. – Nước mắt nước mũi giàn giụa mà vẫn không quên nói móc anh.

- Hả?

- Anh là đồ lưu manh.

Người dân trong núi đơn thuần chất phác, sao có thể bằng lòng cho người đàn ông này đỡ đẻ cho con cháu họ?

Tim Thành Công phọt ra một ngụm máu tanh, anh ta đúng là tạo nghiệt không muốn sống nữa mà, sao lại quan tâm đến cái con heo vô lương tâm này chứ?

- Bác sĩ Thành, chúng ta có phải là bạn không? – Gia Hàng cất giọng đầy tội nghiệp.

Thành Công nhìn cái vẻ mặt nhăn nhó kia, giả tạo biết chừng nào!

- Tôi và phụ nữ trước giờ chỉ làm tình nhân.

Ánh mắt Gia Hàng đằng đằng sát khí.

- Cô là ngoại lệ.

Anh ta hận mình quá mềm lòng.

- Vậy anh đồng ý giúp tôi hả?

Thành Công thở dài:

-Tôi đâu phải là thánh nhân quân tử, sao lại chọn tôi?

Lần đầu tiên con heo này cất công đến tìm anh ta, anh ta còn chưa kịp phấn khởi thì đã bị tung cho một cú sốc. Cô ta chỉ nhờ anh ta giúp, chứ không phải vì nhớ nhung.

Lần này Gia Hàng thành khẩn thật sự:

- Chỉ có anh tôi mới dám dựa dẫm.

- Đừng có tung hô tôi, tôi sợ lắm. Đến giờ cô còn chưa nói cho tôi biết cô muốn đi đâu muốn làm gì?

- Nếu có thể nói, tôi tội gì phải khổ sở như vậy? – Mắt cô lại đỏ hoe.

- Biết rồi, tôi không hỏi nữa.

Biết quá nhiều bí mật sẽ không tốt cho tim. Heo tuy có nỗi khổ tâm không thể nói ra, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng nghe theo sự sắp xếp của người khác, anh ta tin cô sẽ toàn thắng trở về, vậy thì hãy ủng hộ cô!

- Mỗi tuần gửi một đoạn băng, chụp thật nhiều ảnh, kịp thời thông báo tình hình của Phàm Phàm, mọc răng này, học nói này, cao thêm bao nhiêu này…

Haizzz, rốt cuộc ai mới là bố đứa bé?

- Đến chơi với Thiệu Hoa nhiều vào, còn phải để ý không cho những người phụ nữ khác dính vào anh ấy.

- Đặc biệt là em gái anh. – Gia Hàng nhớ rõ người phụ này tên Thành Vĩ này.

- Này, cô đừng có được nước lấn tới.

- Anh chưa từng thật lòng yêu ai, đương nhiên không thể hiểu được tâm trạng thấp thỏm bất an của tôi. – Thời gian là liều thuốc tốt chữa lành vết thương, thời gian cũng là phương thuốc ma quỷ của lãng quên. Mỗi giây mỗi phút chia xa, không nhìn thấy anh, không nghe thấy giọng nói của anh, không cảm nhận được hơi ấm của anh, trái tim sẽ trở nên trống rỗng. Lại còn tên nhóc xấu xa kia nữa, mới chia xa có hai mươi ngày đã làm ầm ĩ lên với cô. Lần này, nó sẽ oán trách cô bao lâu đây?

- Heo đúng là Heo.

Yêu không phải là một cách thức, có những tình yêu có thể cất giọng ca vang, có những tình yêu trọn đời phải vùi sâu trong tim.

Gia Hàng nhìn đồng hồ treo tường:

- Cảm ơn anh, Thành Công!

Cô lại chủ động ôm lấy anh ta, quệt hết nước mắt nước mũi vào áo anh.

Lần đầu tiên cô gọi tên anh ta… sao vậy nhỉ, mũi cứ cay cay.

- Sớm ca khúc khải hoàn nhé! – Nhìn theo bóng cô dần khuất vào bóng đêm mênh mang, Thành Công vẫy tay.

Kỳ nghỉ Tết dài đã kết thúc, các ban ngành, đoàn thể lại trở về với nhịp công việc thường ngày, xe cộ ở Bắc Kinh hở một chút là lại tắc nghẽn thành một hàng dài.

Thành Công cố tình tranh thủ thời gian để về nhà ăn cơm. Trên bàn ăn, Thành Vĩ kể có một tạp chí thời trang ở Thượng Hải mời con bé làm chủ biên với mức lương cao, khiến nó xiêu lòng. Thực ra điều khiến cô ta động lòng không phải là mức lương, mà là khí hậu của Thượng Hải tốt hơn khí hậu Bắc Kinh không chỉ là một hai chút mà thôi. Lần trước vì việc phỏng vấn Gia Hàng mà ở Lệ nhân trang, cô ta hơi khó xử.

- Dù sao em cũng thấy cái cô ả thô lỗ kia thật ngứa mắt. – Thành Vĩ nói.

- Thành Vĩ thấy vừa mắt là được rồi. – Người nói là bí thư Thành.

Thành Công chậm rãi nhai cơm, buột miệng hỏi:

- Thiệu Hoa dạo này thế nào?

- Gần đây có một lần diễn tập rất thành công, cấp trên rất khen ngợi. Bây giờ nó vẫn chạy đi chạy lại giữa Đại học Quốc phòng và Bộ, bận rộn lắm.

- Những mặt khác thì sao ạ? – Heo đã đi được hai ngày rồi!

Ông Thành ngẩn người:

- Chuyện nhà người ta, con đừng hỏi nhiều.

- Con chẳng rảnh rỗi như thế đâu, con nhớ thằng nhóc nhà đấy rồi, tối nay tới chơi.

Thành Công không gọi điện trước cho Thiệu Hoa mà đến thẳng nhà anh. Trác Thiệu Hoa vừa mới đi làm về, đang tiếp khách trong phòng khách.

Dì Lữ không coi Thành Công là người ngoài, đưa anh ta vào thẳng phòng khách.

Trác Thiệu Hoa gật đầu với anh ta, anh ta cười cười, ngồi xuống bên cạnh anh.

- Thiếu tướng Trác, anh có ý kiến gì về… bản thỏa thuận này không ạ?

Người khách hình như sợ Trác Thiệu Hoa, dáng ngồi cung kính, nói năng lắp bắp. Trác Thiệu Hoa liếc nhìn mấy tờ giấy trước mắt:

- Mấy dòng chữ này của anh mà cũng gọi là thỏa thuận? Chỉ dựa vào mấy cái lý do tình cảm không hợp, tuổi tác chênh lệch quá lớn, tướng mạo khác biệt mà muốn tôi ký tên ư, nực cười! Anh bảo Gia Hàng ra đây, tôi với cô ấy nói thẳng với nhau, con cái, tài sản của chúng tôi thì sao, tại sao không nhắc tới nửa chữ?

- Tôi chỉ chịu sự ủy thác của cô ấy, cô ấy nói anh đọc bản thỏa thuận này tự nhiên sẽ hiểu. – Người khách toát mồ hôi.

Nghe anh ta nói thế, Trác Thiệu Hoa lại cầm mấy tờ giấy lên đọc lại:

- Cái này anh cứ để ở đây, tôi suy nghĩ xong sẽ gọi điện cho anh.

- Vâng, cô ấy nói không vội, lúc nào anh ký cũng được hết. – Người khách như chết đuối vớ được cọc.

- Văn phòng luật sự nào thế? – Thành Công tinh mắt, ngồi cách hai ghế mà vẫn nhìn rõ ràng bốn chữ Thỏa thuận ly hôn in trên đầu trang giấy.

- Luật sư cố vấn của công ty Trì Sánh. – Vẻ mặt Trác Thiệu Hoa rất bình tĩnh, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng.

- Trời, con heo đó… – Thành Công tặc lưỡi, cân nhắc câu chữ.

Trác Thiệu Hoa cười bình thản:

- Đợi một lát.

Anh ra ngoài bế Tiểu Phàm Phàm vào.

Trông Phàm Phàm hơi uể oải, dù Thành Công trêu chọc thế nào cũng không chịu cười, cứ gục trên vai Trác Thiệu Hoa, chẳng thèm nhúc nhích.

- Tối nào cũng nô đùa với Gia Hàng, nên giờ không quen. – Trác Thiệu Hoa vỗ về Phàm Phàm, trong mắt ánh lên nỗi xót xa.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Thành Công vỗ tay với Phàm Phàm, cậu nhóc chớp chớp mắt, không biết là có phải vì nghe thấy cái tên Gia Hàng hay không mà miệng mếu máo.

Ôi trời ơi, cái bộ dạng này khiến Thành Công cũng thấy đau lòng.

- Hôn nhân muốn được hạnh phúc, muốn được bạc đầu giai lão, luôn phải trải qua đau khổ và day dứt, chúng tôi sẽ chịu đựng được. – Trác Thiệu Hoa âu yếm thơm Phàm Phàm. – Heo vất vả hơn bọn tôi, tôi còn có Phàm Phàm bên cạnh, còn cô ấy thì sao?

- Cô ta như thế. – Thành Công bĩu môi nhìn bản thỏa thuận ly hôn. – Cậu cảm thấy cô ta còn yêu cậu không?

Trác Thiệu Hoa ngoảnh đầu lại, dường như cảm thấy câu hỏi của anh ta rất kỳ quặc.

- Trừ khi cô ấy đặc biệt để ý đến một người, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ một chút ấm ức nào.

Cô nhóc này có bản lĩnh hô mưa gọi gió, nhưng cô ấy chịu thỏa hiệp.

Tim, ấm áp, tan chảy.

Thành Công nhún vai cười:

- Tôi vốn định giậu đổ bìm leo, giờ thì tôi câm miệng. Đúng rồi, cô bạn tên Ninh Mông của cô ấy hình như có hứng thú với tôi, bây giờ có bệnh hay không có bệnh cũng chạy tới chỗ tôi, có cần tôi hỏi thăm cô ấy hộ không?

- Không cần, nhà chúng tôi ba người là đủ.

Trác Thiệu Hoa nói bằng giọng điệu vô cùng tự tin và kiên định.

Sau một cơn mưa phùn, thành Bắc Kinh ngập tràn sắc xuân. Trên những bồn hoa ngoài phố, ở từng ngóc ngách trong công viên, hoa nghênh xuân và hoa mai hồng nở rộ rực rỡ.

Tiểu Phàm Phàm được cởi bỏ những chiếc áo khoác dày cộp, cánh tay khuya khoắng thỏa thích, khỏi phải nói cu cậu thích chí đến mức nào. Cây cối trong sân đã nhú mầm, sáng nào thím Đường cũng bế cậu nhóc ra sân ngắm. Cậu nhóc đã mọc răng, nhỏ xíu như hạt ngô, mới nhú được một chút xíu, nước dãi còn tràn trề hơn trước. Trác Thiệu Hoa vừa về, cậu nhóc đã ngoác mồm ra khoe cho bố xem.

Hai bố con vẫn ngủ trong phòng danh cho khách, trước lúc ngủ, Phàm Phàm sẽ nhìn anh, miệng nói “eo eo”, anh bảo con: Không phải eo eo, mà là mẹ.

Gia Hàng đang ở đâu, anh vẫn không có một chút tin tức nào. Tờ thỏa thuận ly hôn không biết đã nhét vào ngăn kéo nào, không ai giục, cũng chẳng ai nhắc đến, đó gần như chỉ là hình thức.

Hôm Phàm Phàm đi tiêm phòng, anh tới nhà Gia Doanh. Gia Doanh ngồi thẫn thờ, nhưng trên mặt đã không còn nét bi thương. Chị nói, chị đồng ý cho bọn họ ly hôn. Ở nhà họ Trác, Gia Hàng chịu quá nhiều ấm ức. Anh lẳng lặng ngồi đó đến tận đêm.

Anh đã kiểm tra, Gia Hàng không có giấy xác nhận xuất cảnh, không có báo cáo sử dụng thẻ tín dụng, anh không thấy hoang mang.

Sau lập xuân, ông Gia bà Gia đã quay về trấn Phượng Hoàng, anh tiễn họ ra sân bay. Ông Gia vốn kiệm lời nắm chặt tay anh, nói với anh tuy Gia Hàng đã rời xa, nhưng trái tim con bé vẫn luôn ở lại nơi này.

Mùa xuân này vô cùng tất bật. Mấy quân khu lớn thành lập cơ sở Kỳ binh mạng, do anh phụ trách. Liên Hợp Quốc cũng thành lập tổ chức an ninh mạng, cùng chống lại các phần tử khủng bố trên mạng, các quốc gia đều phái người tham gia. Mấy hôm trước vừa mới phá được một nhóm tin tặc Ấn Độ, Liên Hợp Quốc gửi thư chúc mừng Trung Quốc, nói nhân viên Trung Quốc biểu hiện xuất sắc nhất. Nhân viên này không chọn từ đội Kỳ binh mạng, trước mắt mọi tư liệu về người này đều hoàn toàn tối mật. Anh nghe chính ủy nói lộ một câu, nói là phải qua năm ải, chém sáu tướng, chọn ra một người từ hơn mấy trăm người.

Những ngày đi công tác, Phàm Phàm được thím Đường đưa tới nhà Gia Doanh. Đúng là huyết thống, chẳng bao lâu cậu nhóc đã thích mê Gia Doanh. Lạc Gia Lương nấu ăn điệu nghệ, sau sáu tháng, trẻ con đã ăn được mấy món ăn khác ngoài sữa bột, anh ta mua thực phẩm bổ sung cho em bé về, gia giảm cho món ăn thêm mùi thêm vị. Tuy Tử Nhiên vẫn chẳng thèm cười với Phàm Phàm, nhưng ai cũng nhìn ra được cậu chàng lo lắng cho Phàm Phàm biết bao!

Phàm Phàm càng lúc càng thích ở lại nhà Gia Doanh, buổi tối đưa cậu nhóc về nhà trở thành một chuyện vất vả với thím Đường, lần nào cu cậu cũng làm ầm ĩ lên.

Ăn tối xong, Gia Doanh và Lạc Gia Lương sẽ bế cậu nhóc ra ngoài đi dạo, rồi nói với cậu: Bà là bà ngoại, sau đó Lạc Gia Lương nói: còn ông là ông ngoại.

Ông Án Nam Phi tới Ottawa, Canada làm quản lý cho một công ty điện tử, ông và bà Trác Dương đã chính thức ly hôn.

Cuộc đời thực ra không hề phức tạp, không có thứ gì không thể tan vỡ. Hôn nhân hết sức mong manh, chỉ khẽ đụng nhẹ một cái, sẽ vỡ tan.

Bà Trác Dương trở thành một người du hành trên không, bà giống như không tìm được điểm tựa, đành phải bay mãi không ngừng nghỉ. Về Bắc Kinh, bà chỉ ở lại vài ngày rồi lại đi, bà nói thành phố này khiến bà sầu muộn.

Bà Âu Xán cũng bị bà Trác Dương nói cho âu sầu, dần dần cũng mệt mỏi, mặc cho bà ấy đi. Bà muốn dành chút tâm tư cho Trác Thiệu Hoa, anh công tác xuất sắc, chăm con đảm đang, bà tới tứ hợp viện một lần, cứ đứng ở đó, không cần người ngoài nói, bà cũng tự cảm thấy mình dư thừa.

Bà biết Gia Hàng đã đề nghị ly hôn với Trác Thiệu Hoa, người cũng đi bỏ đi, nhưng Trác Thiệu Hoa không đồng ý, hễ bà định lên tiếng khuyên bảo là mặt anh lập tức đanh lại.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Bà than vãn với ông Trác Minh, nói bà là người không ai cần tới.

Ông bảo:

- Em còn chưa tự kiểm điểm lại mình sao?

Bà cảm thấy mình chẳng có gì sai, đều là vì tốt cho con cái.

Ông thở dài:

- Chuyện của Trác Dương em vẫn chưa rút ra được bài học nào ư, nó thật sự muốn ly hôn hay sao? Nếu khi đó em không dung túng cho nó, thay vào đó là an ủi nó, ít nhất nó cũng vui vẻ hơn hiện giờ. Án Nam Phi có lỗi với người khác, nhưng chẳng làm gì có lỗi với nó. Một người đàn ông đột nhiên biết rằng mình có một đứa con gái trên đời, nếu không xúc động, không áy náy, em cảm thấy đó có còn là con người nữa hay không?

Bà chớp mắt:

- Chẳng lẽ muốn Trác Dương trở thành mẹ kế?

Kết hôn với một người mà chỉ muốn sức khỏe, của cải, tuổi trẻ của người đó, còn tất cả những thứ khác đều vứt sang một bên, có thể không?

Bà sững người ra hồi lâu, rồi mới trả lời:

- Anh cứ nói toàn là đạo lý, vậy tại sao anh không ngăn Trác Dương lại?

- Có phải ngày tận thế đâu, có gì mà làm không kịp? Ông trả lời với vẻ sâu xa khó dò.

Chủ nhật, Trác Thiệu Hoa đi công tác ở Quảng Châu, ông Trác Minh bảo dì giúp việc gọi điện cho thím Đường, ông nhớ Tiểu Phàm Phàm. Sau khi Phàm Phàm tới, vẻ sợ sệt bất an đều hiện hết lên trên mặt, bám chặt lấy thím Đường, ai đụng vào cậu bé cũng khóc thét lên. Bà Âu Xán bỏ cuộc, ông Trác Minh lại không biết mệt mỏi, mất bao nhiêu sức lực mới bế được cậu nhóc vào trong lòng. Cả hai đi vào thư phòng, đóng chặt cửa lại, cũng không biết làm gì mà lúc ra ngoài, Phàm Phàm lúc trước còn đang khóc ròng đã cười toet toét như hoa.

Sau đó, mỗi lần thím Đường đưa cậu nhóc tới nhà họ Trác, nhìn thấy ông Trác Minh, cậu nhóc bèn cười tít mắt, dang tay đòi ông bế. Sau đó, cả hai lại vào thư phòng.

Thím Đường nói, không ngờ đại thủ trưởng lại biết dỗ trẻ con.

Bà Âu Xán cũng lấy làm lạ, trong thư phòng chỉ có mấy quyển sách, vài bức tranh, ông ấy lấy gì mà dỗ Phàm Phàm nhỉ, ông ấy đâu phải là người hài hước.

Lúc bảy tháng, Phàm Phàm đã có thể ngồi vững.

Một ngày nào đó khi cu cậu được tám tháng, thời tiết đã trở nên ấm áp, cậu nhóc chỉ mặc một cái áo mỏng, chổng mông bò từ đầu giường đến cuối giường.

Trác Thiệu Hoa nhớ lại cũng trên chiếc giường này, Gia Hàng đã từng làm mẫu cho Phàm Phàm xem thế nào là bò, mọi thứ vẫn còn đang hiển hiện trước mắt, Gia Hàng đã đi được bốn tháng, một trăm hai mươi ngày. Họ không từ biệt, không đưa tiễn, cũng không có bất kỳ sự liên hệ nào, nhưng vẫn cảm thấy trái tim đong đầy. Anh biết, cô luôn ở đây, ở một nơi nào đó, cũng giống như anh, luôn hướng về nhau.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Ngực anh nóng lên, cổ họng khô rát, anh vào nhà vệ sinh vã nước lạnh lên mặt, lúc ra, anh sợ toát mồ hôi, Tiểu Phàm Phàm đang nhoài nửa người lên, ra sức bò đến cái ghế gần đó.

Anh vội chạy tới bế cậu nhóc lên, Phàm Phàm rất cố chấp, chỉ vào chiếc ghế, ê a kêu mãi. Anh hiểu ra, bèn ngồi xuống, Phàm Phàm đưa tay về phía cái laptop trên bàn, mắm môi mắm lợi mở nó ra, sờ đúng vào nút nguồn. Vừa nhìn thấy màn hình sáng lên, cu cậu đã hứng chí lúc lắc đầu, hai tay cứ vỗ vào nhau, “mẹ… mẹ…”.

Anh sững sờ nhìn con, gương mặt nhỏ xíu đang gí sát vào màn hình, mắt tròn xoe, sau đó cái miệng bé xíu dẩu lên, quay sang anh đòi anh làm

Anh chậm rãi nuốt nước bọt:

- Phàm Phàm, mẹ ở trong đó à?

Anh chỉ vào màn hình, Phàm Phàm cứ ngọ nguậy mãi trên đùi anh.

Anh siết chặt cậu nhóc:

- Cho bố thêm một chút thời gian nữa, bố sẽ cứu được mẹ từ trong đó ra, khi đó, mẹ sẽ không chỉ còn là một hình ảnh nữa.

Phàm Phàm như hiểu như không, nhưng không quấy nữa, ngoan ngoãn dựa sát vào anh.

Trước khi đi ngủ, ông Án Nam Phi gọi điện tới.

- Thiệu Hoa, Hàng Hàng giờ ở đâu? – Ông thở hổn hển.

- Chú… đừng sốt ruột, cứ từ từ mà nói, chú nhìn thấy gì ạ?

- Chú không chắc lắm, vừa rồi ở phía đối diện chú nhìn thấy mấy người, trong đó có một người trông rất giống Hàng Hàng, chú đuổi theo, bọn họ lên xe, nháy mắt đã không thấy đâu.

Tháng Bảy, Thiệu Hoa đi Nam Kinh công tác.

Đội Kỳ binh mạng ở Nam Kinh là nơi anh ít phải lo nghĩ nhất trong mấy quân khu lớn, trước tiên là công tác chuẩn bị hết sức tốt. Đồng chí trợ lý cho anh nói, cuối tháng Hai phía bộ tổ chức thi đấu bảo mật và thông tin mạng tại đây, cho nên một số thiết bị được bố trí khá hoàn thiện. Anh hỏi có phải người đứng đầu là một cô gái trẻ mắt to không, đồng chí đó sững người, Thiếu tướng Trác, sao anh biết?

Anh nhướn mày với vẻ thần bí:

- Đoán đại thôi.

Trở về Bắc Kinh, Tiểu Dụ bảo anh:

- Sáng nay thím Đường nói Phàm Phàm mọc được bốn cái răng rồi, chân cũng đã to ra, phải đổi giày cỡ lớn hơn. Hôm qua bác sĩ Thành đưa Phàm Phàm đi kiểm tra, mọi chỉ số đều rất tốt.

- Bác sĩ Thành? – Anh bỗng phát hiện ra nửa năm nay tần suất xuất hiện của Thành Công trong nhà anh hơi bị cao, hơn nữa hình như chẳng phải tới tìm anh.

- Hôm nay bác sĩ Thành nghỉ, buổi sáng dì Lữ đã đi chợ mua món tôm rảo mà anh ấy thích ăn.

Đến cả thời gian nghỉ của bác sĩ Thành mà dì Lữ cũng nắm rõ, không cần nghĩ cũng biết tần suất này dày đặc đến mức nào, anh khẽ nheo mắt lại.

Thành Công đang chụp ảnh cho Phàm Phàm trong sân, tư thế rất chuyên nghiệp, một chân quỳ trên đất, lưng cong như cánh cung. Phàm Phàm ngồi trong xe đẩy, áo ba lỗ, quần soóc ngắn, tay chân mũm mĩm như ngó sen thò ra ngoài. Không biết Thành Công trêu cu cậu điều gì mà mồm cu cậu ngoác tướng ra, bốn cái răng như hạt ngô lấp ló.

Cậu nhóc này đã nghe được tiếng bước chân, Trác Thiệu Hoa vừa đẩy cửa bước một chân vào, cậu đã dang hai tay như chim yến, trong mắt chẳng còn nhìn thấy Thành Công nữa.

- Đồ nhóc con vô lương tâm, uổng công chú đây thương con. – Thành Công lầm bầm, tay vẫn không quên bấm máy. Con heo kia thích nhất là những bức ảnh đời thường của thằng nhóc này.

Trong ống kính thình lình hiện ra một gương mặt to đùng, hai tay bắt chéo, rũ rũ tóc:

- Chụp cho tôi vài tấm luôn!

Thành Công từ từ ngẩng đầu lên, cười ngập ngừng:

- Thiệu Hoa, trình độ còi này của tôi…

- Chỉ cần đừng photoshop tôi thành cậu, còn lại tôi chẳng yêu cầu gì. Chụp đi, rồi gửi cả luôn.

Mồm Thành Công há hốc thành hình chữ O:

- Gửi đi đâu?

- Gửi đến chỗ nào cần gửi, cậu còn giấu giếm cái nỗi gì, anh em với nhau bao nhiêu năm, đau lòng quá đấy.

Thành Công thật muốn ngửa mặt khóc rống lên, số anh ta sao lại khổ như vậy chứ, phải đóng vai trò này giữa vợ chồng nhà người ta:

- Hì hì, Thiệu Hoa, tôi có làm chuyện gì có lỗi với anh em đâu?

- Tôi biết, cho nên… cảm ơn! – Trác Thiệu Hoa vỗ mạnh vai Thành Công, nói một cách chân thành.

Thành Công nhún vai, cười ngô nghê.

Công tác thành lập cơ sở đội Kỳ binh mạng đang hoàn tất, Trác Thiệu Hoa viết một bản báo cáo, đề xuất điều động một số nhân viên xuất sắc trong đội Kỳ binh mạng hiện giờ tới các cơ sở để làm nòng cốt kỹ thuật, như thế có thể giúp cho công việc ở cơ sở nhanh chóng đi vào quy đạo. Trong số những người anh đề cập, không có Chu Văn Cẩn và Diêu Viễn.

Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của Chu Văn Cẩn vẫn là nâng cấp hệ thống bảo mật hồ sơ quân sự, Diêu Viễn làm bên mảng vô tuyến điện, công việc của họ còn chưa kết thúc, tạm thời chưa có sự bố trí khác.

Sau khi đọc báo cáo, các lãnh đạo tuy không quyết định ngay, nhưng không ai đưa ra ý kiến phản đối.

Hôm nay, sau khi dạy xong ở Đại học Quốc phòng về, Trác Thiệu Hoa phát hiện trong nhà yên ắng.

- Ông nội nhớ Phàm Phàm, vừa cho xe tới đón, ăn cơm xong sẽ về nhà. – Dì Lữ nói.

Anh đứng trong sân một lúc, rồi bảo Tiểu Dụ lại lái xe ra khỏi gara.

Đến đầu ngõ, anh bảo Tiểu Dụ đỗ xe bên đường, còn anh đi bộ vào trong, lúc gõ cửa anh làm dì giúp việc giật bắn mình. Bởi vì thân phận của ông Trác Minh đặc biệt, ai tới cũng phải thông báo trước, ngay cả anh cũng không ngoại lệ.

- Phàm Phàm đâu ạ? – Anh cười hiền hòa với dì giúp việc.

- Vừa mới ăn nữa bát cháo, uống một chút nước hoa quả, ra sân sau ngắm vẹt với thủ trưởng, ngoài sân có muỗi nên thủ trưởng cho thằng bé vào phòng rồi.

Dì giúp việc cùng anh đi qua bức tường đắp phù điêu, hướng về phía hậu viện.

- Trong nhà nuôi vẹt từ bao giờ?

- Mấy hôm trước anh lính cần vụ mang ở ngoài về, Phàm Phàm thích lắm.

Trác Thiệu Hoa gật đầu:

- Mẹ cháu tối nay có hoạt động gì không?

- Không, bà Trác Dương về rồi, đang ngồi chơi. – Nói tới đây, dì ấy ngừng lại, thở dài – Bà Trác Dương cạo trọc đầu, nói là muốn đi tu ở ngôi chùa nào đấy.

Hoa hồng ở hậu viện đã nở, hương thơm nồng nàn khiến đêm càng thêm mênh mang. Gió đêm nhè nhẹ thổi, cành lá lay động, mùi hương lúc nhạt lúc nồng.

- Họ cũng ở trong phòng khách ạ? – Cách một tấm rèm, anh không nhìn rõ cảnh tượng trong phòng khách.

- Nói chuyện trong phòng dành cho khách, trong phòng khách chỉ có đại thủ trưởng và Phàm Phàm, thím Đường đang rửa bát giúp dì.

- Sao con tới đây? – Ông Trác Minh đang định vào thư phòng, nghe thấy tiếng động bèn ngoái đầu lại, mặt lập tức đen sì như Bao Công.

- Dì, cháu còn chưa ăn tối, dì dọn giúp cháu với. – Trác Thiệu Hoa vẫy tay với con trai, không trả lời ông Trác Minh.

Phàm Phàm phá lệ không nhào vào lòng anh, mà ê a chỉ về phía thư phòng, điệu bộ rất sốt ruột.

Ông Trác Minh nắm lấy tay cậu nhóc, sốt ruột giục Trác Thiệu Hoa:

- Con vào phòng ăn ăn đi, bố với Phàm Phàm chơi cờ một lát.

- Cờ vây hay cờ tướng ạ? – Trác Thiệu Hoa thong thả hỏi. – Thực ra trình độ của Phàm Phàm chắc chẳng ra sao, hay là con chơi với bố mấy ván.

- Trình độ của con cao lắm à?

- Chơi vài ván là biết ngay. – Anh tiến lên phía trước, chu đáo mở rộng cửa thư phòng cho họ.

Phàm Phàm khoái chí không che giấu, nhìn vào máy tính của ông Trác Minh, vừa cười vừa vỗ tay:

- Mẹ… mẹ…

Ông Trác Minh mắng thầm: Phàm Phàm, đồ phản bội.

Trác Thiệu Hoa tỉnh bơ nhìn hai người:

- Bố, thì ra bố chơi cờ với người ta trên máy tính ạ, có cần con mở máy giúp bố không?

Chưa dứt lời, tay anh đã ấn phím bật máy.

Ông Trác Minh trầm ngâm như núi.

Mặt Phàm Phàm tươi rói như hoa, dẩu mỏ lên như muốn hôn màn hình.

- Thiệu Hoa, con muốn thế nào?

Thằng nhóc này là chuyên gia thông tin, tổng chỉ huy đội Kỳ binh mạng, nếu nó muốn lần theo dấu vết của tin tức nào trong chiếc máy tính này thì dễ như trở bàn tay.

Trác Thiệu Hoa quay lại:

- Con muốn biết bố cho cô ấy kỳ hạn bao lâu?

Ông Trác Minh nhìn đứa con trai như dãy núi xa khiến ông khó nắm bắt của mình, lần đầu tiên có cảm giác già rồi vẫn phải hao công tổn trí:

- Đứng sang một bên.

Ông trừng mắt nhìn.

Trác Thiệu Hoa cười khẽ, buông thõng hai tay, lùi sát về phía cửa sổ. Từ góc độ này, anh có thể nhìn rõ màn hình, lại không bị lọt vào ống kính camera.

Ông Trác Minh ngồi xuống, đặt Phàm Phàm ngồi xuống theo.

Trác Thiệu Hoa sửng sốt phát hiện bố mình lại biết dùng MSN[1], chỉ có một người bạn, mà người bạn đó đang online, vừa nhìn thấy ông liền vội vàng yêu cầu kết nối webcam.

[1] Một công cụ chat của hãng Microsolf

Anh bất giác nín thở.

Khi webcam trở nên rõ nét, Phàm Phàm sung sướng kêu toáng lên, cả người bổ nhào vào màn hình. Người trong đó cũng chẳng kém cạnh gì, cả căn phòng lập tức ầm ĩ hét lên, còn vang lên tiếng “chụt, chụt” đầy cường điệu.

Ông Trác Minh cau mày, khẽ liếc về cửa sổ, được lắm, tên kia cũng coi là giữ được bình tĩnh.

- Phàm Phàm đẹp không này? – Gia Hàng đội một cái mũ hình con thỏ, tai rất to, dựng thẳng đứng.

Phàm Phàm đưa tay ra bắt:

- Muốn… muốn…

- Đợi mẹ trở về sẽ mua cho con một con thỏ thật. – Gia Hàng lắc lư hai cái tai to. – Mình sẽ dắt thỏ ra công viên chơi, đưa thỏ đi ăn cà rốt, còn bảo thỏ đẻ một con thỏ con cho Phàm Phàm chơi nữa, được không?

Phàm Phàm không hiểu cô đang nói gì, chỉ biết cười ngu ngơ. Ông Trác Minh thở dài, rút khăn giấy ra liên tục lau nước dãi cho cu cậu.

- Hừm, mẹ phát hiện ra hôm nay Phàm Phàm lại đẹp trai hơn một chút nha? Trông kìa, răng nhô thêm rồi kìa! Phàm Phàm, nói nhỏ cho mẹ nghe, dạo này có dì nào xinh đẹp đến nhà chúng ta… Đại thủ trưởng, sao bố ho dữ thế ạ?

Gia Hàng đưa mắt sang nhìn ông Trác Minh bỗng ho mãi không ngừng, ngay cả Phàm Phàm cũng ngừng cười, lông mày nhíu lại.

- Nếu con không nói gì nữa thì tắt webcam đi. – Ông Trác Minh hậm hực nói.

- Đại thủ trưởng, hôm nay trông bố lạ quá. Làm người đừng có cứng nhắc như thế, tốt nhất là phải giữ trái tim tươi trẻ, giống như Phàm Phàm ấy, khiến người ta thích biết bao!

Ông Trác Minh nín thinh, chỉ còn cách hớp từng ngụm không khí một.

Cũng may Gia Hàng đã nhanh chóng dời sự chú ý sang phía Phàm Phàm, ngôn ngữ của cô gợi hình, phong phú, Phàm Phàm tuyệt đối phối hợp về mặt biểu cảm, như đang hát bè, đúng thật là vừa nổi da gà vừa buồn nôn, chẳng thèm đếm xỉa gì đến một người, à không, hai người bên cạnh.

Trong màn hình xuất hiện thêm một người đàn ông, tóc vàng mắt xanh, sống mũi cao vút, đá lông nheo đầy tình tứ với Tiểu Phàm Phàm rồi vỗ vai Gia Hàng. Gia Hàng đứng dậy:

- Phàm Phàm, mẹ phải đi làm đây, tuần sau lại gặp nhé! Con phải nhớ mẹ đấy, rất nhớ rất nhớ nha…

Màn hình vụt tắt.

Tiểu Phàm Phàm như tưởng Gia Hàng trốn đi đâu, từ từ nhoi lên phía trước, tay chỉ chỉ vào màn hình, mắt đảo liên tục, mồm bi ba bi bô.

Ông Trác Minh quay sang nhìn Trác Thiệu Hoa, đợi anh lên tiếng hỏi.

Trác Thiệu Hoa dường như lại chẳng có câu hỏi gì, anh bế Phàm Phàm lên, vỗ lên lưng cậu bé, để cậu gục đầu trên vai anh:

- Mình về nhà thôi nào, Phàm Phàm.

Điều này ngoài sức tưởng tượng của ông Trác Minh:

- Thiệu Hoa?

- Có chuyện gì ạ?

Ha, nó lại hỏi mình có chuyện gì cơ đấy?

- Con không còn chuyện gì khác sao?

Trác Thiệu Hoa trầm ngâm giây lát:

- Nếu bố đã liên hệ với Gia Hàng, vậy thì sắp xếp thời gian, con gặp cô ấy để ký đơn ly hôn.

Trán ông gồ gân xanh:

- Thật hay giả đấy?

Anh gật đầu, mặt không biến sắc:

- Ly hôn là do cô ấy đề nghị, giờ cô ấy cũng đã có bạn trai mới, con còn gì để nói nữa?

- Đó là…

- Đó là ai?

Ông không bỏ qua tia sáng ánh lên trong mắt anh:

- Thì ra cái mà hai đứa gọi là tình yêu vĩ đại cũng chỉ đến thế mà thôi?

- Vậy nếu xác định bọn con có thể kiên định không thay đổi, bố sẽ rút tay về?

Ông sững người:

- Bố nhúng tay vào chuyện của hai đứa bao giờ?

- Bố không nhúng tay, thì tại sao Phàm Phàm lại phải xa mẹ, tại sao con phải ngăn sông cách biển với vợ con, tại sao Gia Hàng lại phải dùng tên giả để xuất hiện trên đường phố Canada?

- Con nghĩ bố như vậy sao? – Ông Trác Minh nặng nề chau mày, thoáng chút thất vọng.

Anh thở dài, lắc đầu:

- Bố là bố con, con tin rằng tất cả những gì bố làm đều là vì tốt cho con, cho nên con tự nhủ lòng phải thật bình tĩnh, cho nên dù con rất nhớ rất nhớ cô ấy, con cũng không làm ra chuyện gì nông nổi. Đây là sự trừng phạt của bố về chuyện xử lý hoa diên vĩ xanh của con đúng không?

Ông Trác Minh cười, nụ cười tự hào, không uổng công ông khổ tâm như vậy, cuối cùng Thiệu Hoa cũng đã tự xét lại bản thân.

- Ngồi xuống rồi nói. – Đã nhiều năm rồi, hai người họ chưa nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh như vậy.

Phàm Phàm không thích cách nói chuyện của hai người họ lắm, ngáp lên ngáp xuống tỏ ý bất mãn, dựa vào lòng bố nhớ về mẹ, rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Dì giúp việc đưa cơm vào phòng khách, ông Trác Minh bế Phàm Phàm, Trác Thiệu Hoa ngồi xuống ăn cơm.

- Gia Hàng là một cục vàng, nhưng trước đây quá nghịch ngợm nên nhuốm chút bụi bặm, con ra sức muốn dùng vải giấu nó đi, tại sao không thẳng thắn cho nó đương đầu mưa gió, để nó tự nhiên tỏa sáng? Như vậy, sẽ không còn ai để ý tới chút bụi bặm nhỏ nhoi đó nữa. Con xem, bây giờ nó ưu tú biết mấy, vượt trội lên hơn sáu trăm nhân tài, lại nổi danh như cồn trong hàng ngũ an ninh mạng Liên Hợp Quốc, đã trở thành niềm tự hào trong đội quân của bố.

Trác Thiệu Hoa bình tĩnh lắng nghe, không phản bác. Chuyện hoa diên vĩ xanh không chỉ là để che giấu trò đùa xưa của Gia Hàng, mà anh còn có một tâm tư khác, anh muốn triệt để xóa nhòa hình bóng Chu Văn Cẩn trong cuộc đời cô, để sau này, cô chỉ là Gia Hàng của riêng mình anh.

Trong mắt bố, có lẽ đó đích thực là một hành vi nông nổi, anh thừa nhận anh không đủ lý trí, cho nên, anh mới chấp nhận sự giày vò vì chia cách này.

Có điều, đây có lẽ không phải là toàn bộ nguyên nhân.

- Con bé Gia Hàng này, trông thì bình thường, nhưng tiếp xúc lâu ngày, sẽ bất giác bị tính cách của nó thu hút. Nó kỳ thực là nửa chính nửa tà, phải xem xem nó muốn khuất phục bên nào. Bây giờ, bố không còn phải lo lắng nữa. Trong việc bố tưởng như cứng rắn chia rẽ hai đứa này, con đã lấy lại được sự bình tĩnh và tỉnh táo trước kia, còn con bé cũng không còn bướng bỉnh, xốc nổi như trước nữa, cả hai đứa đều đã được trải nghiệm. – Mặt ông toát lên nét mừng rỡ. – Đây cũng có thể coi là sự ích kỷ của người làm cha, mong cho con cái bình an, xuất sắc, hạnh phúc. Cũng là sự ích kỷ của một người chồng, không muốn vợ mình trở thành kẻ thù trong mắt con cái.

Anh ngẩng đầu lên, đăm đăm nhìn bố mình.

- Mẹ con không phải là cấp dưới của bố, bố không thể cứ ra lệnh hay nghiêm khắc quở trách bà ấy thì bà ấy sẽ thay đổi suy nghĩ. Con phải cho bà ấy thời gian dần dần quên lãng, cân nhắc, cho tới lúc chấp nhận. Bố không nghi ngờ con sẽ có thể chịu được áp lực từ phía bà ấy, cũng tuyệt đối không nghi ngờ con không bảo vệ được Gia Hàng. Nhưng một người là mẹ con, một người là vợ con, bên cạnh đó còn có những khúc mắc giữa cô con và dượng con, hôn nhân không phải là chuyện ngày một ngày hai, ngày ngày sống dưới áp lực này, con sẽ dần trở nên mệt mỏi. Con gồng mình lên bảo vệ Gia Hàng và Phàm Phàm, chúng nó nhìn con như thế, có vui vẻ không? Con có thể hoàn toàn trở mặt thành thù với người nhà không? Con người cũng lúc làm ra những chuyện ngốc nghếch, với tính cách của Gia Hàng, chưa biết chừng một ngày nào đó nó sẽ nổi tính nghĩa hiệp mà bỏ nhà ra đi. Bố để Gia Hàng đưa ra đề nghị ly hôn với con, chính là đưa cho mẹ con một tấm gương, để bà ấy thấy được, cho dù có Gia Hàng hay không, con cũng không thể chấp nhận những người khác. Dù gì bà ấy cũng là mẹ con, dần dần sẽ cảm thấy hạnh phúc của con là quan trọng nhất, Gia Hàng là con ai thì có liên quan gì? Phía Trác Dương cũng sẽ không đổ hết mọi chuyện lên người con bé nữa, họ sẽ ý thức được đó là do cuộc hôn nhân của họ có vấn đề.

- Bố, con đồng ý với tất cả quan điểm của bố, nhưng Phàm Phàm mới chỉ có mấy tháng thôi mà đã phải xa mẹ, có tàn nhẫn quá không?

- Khi bố bảo đề nghị Gia Hàng ra đi, bố hỏi con bé muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc trọn đời, hay là cảm giác thành công của thắng lợi nhất thời, nó nói chỉ cần tương lai có thể ở bên con và Phàm Phàm, nó có thể chịu đựng được nổi cô đơn hiện tại. Con xem, nó còn hiểu chuyện hơn con! Có điều, con cũng đừng vội kêu khổ, Phàm Phàm tuần nào cũng chat webcam với mẹ nó, con bé không hề bỏ lỡ những bước trưởng thành của Phàm Phàm.

Thế còn anh, cô không nhớ anh chút nào sao?

Nhìn ra tâm sự của anh, ông Trác Minh cười:

- Có một số chuyện, sau này gặp nhau con tự đi mà hỏi nó!

- Con muốn tới Canada một chuyến! – Trông anh không hề giống như đang nói đùa, càng không giống như đang giận dỗi, mà là cầu khẩn.

Ông trừng mắt đầy oai phong:

- Thân làm thiếu tướng, sao có thể dễ dàng xuất cảnh như vậy, con sẽ làm cho quan hệ ngoại giao giữa hai nước xấu đi!

- Dùng tên giả hay cải trang đều được, đây có lẽ không phải là tiền lệ. Con biết cô ấy đang thi hành nhiệm vụ, con sẽ không làm phiền cô ấy. Con chỉ muốn nhìn cô ấy một chút thôi, để chắc chắn cô ấy đang ở nơi đó.

Đã không thể chịu đựng thêm một phúc nào nữa.

Anh nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến ông Trác Minh không thể nào chối từ:

- Thiệu Hoa, chuyện này hơi mạo hiểm.

- Con chỉ là một người khách du lịch bình thường, sẽ xử lý chuyện này một cách hết sức khiêm nhường và chu đáo.

Ông trầm ngâm rất lâu, lặng lẽ gật đầu. Ai chẳng từng một thời trẻ dại?

Thủ tục hoàn tất rất nhanh, tháng Bảy Trác Thiệu Hoa theo một đoàn khách du lịch tới Ottawa. Lúc kiểm tra an ninh, anh đưa hộ chiếu và chứng minh ra, nhân viên kiểm tra liếc nhanh anh một cái rồi đóng dấu thông hành. Anh để râu đầy mặt, mặc một bộ quần áo cực kỳ thoải mái, ánh mắt lơ đãng, cho dù là người rất thân quen cũng khó lòng nhận ra anh. Đương nhiên, tên anh trên hộ chiếu giờ cũng không phải là Trác Thiệu Hoa, anh chỉ là một phó thường dân cực kỳ bình thường của thành phố Bắc Kinh.

Đoàn khách bao trọn chuyến bay hạng thường của hãng hàng không quốc tế, chỗ ngồi hơi chật hẹp, cô gái ngồi bên cạnh cứ ăn nhóp nhép và nói mãi không ngừng, chuyến bay vừa lâu vừa khô khan, nhưng những điều này chẳng hề ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.

Tới Ottawa là sáng sớm, không khí thoảng mùi hương hoa ngan ngát, nơi nơi thắm sắc cỏ hoa, hướng dẫn viên nói tháng này ở vườn bách thảo sẽ có lễ hội hoa rất lớn, mọi người về khách sạn trước rồi tham quan sau.

Anh đeo máy ảnh trước ngực, thắt ví quanh thắt lưng, chẳng khác gì với những người khách du lịch khác trong đoàn. Xuống xe buýt, anh chụp một bức hình trước cửa, mua cho mình một chai nước. Vừa mới vặn nắp chai, anh nhìn thấy một đôi nam nữa mặt đồ thể thao chạy ra từ công viên, cô gái có mái tóc ngắn màu đen thanh tú, đôi mắt long lanh, chàng trai tóc vàng mắt màu ngọc bích, tràn trề sức trẻ và ánh nắng.

- Hi! – Nhìn thấy tóc đen da vàng, người trong đoàn không biết là người Trung Quốc hay người Nhật, nhiệt tình vẫy tay chào.

Cô gái liếc qua, thoải mái gật đầu đáp lễ, không dừng bước.

Ánh mắt anh đuổi theo bóng dáng yêu kiều kia, hơi thở như ngừng lại.

Chàng trai và cô gái băng qua đường, tới một bóng cây bên đường, cô gái dừng chân, ngoảnh đầu lại. Trước cửa vườn bách thảo bóng người và bóng cây cỏ đan xen khiến người ta hoa cả mắt. Ánh mắt cô vượt qua dòng người, vượt qua hoa cỏ, chăm chú dừng lại trên người anh. Giống như khi Phàm Phàm thích chí, trên mặt cô nở ra hai đóa hoa.

Chàng trai giục cô đi tiếp, cô từ từ nhấc chân lên, mỗi bước lại ngoảnh lại một lần, cười mà nước mắt lấp lánh.

Sau đó anh cũng cười. Bàn tay lại co lại thành nắm đấm sau lưng, sợ mình không kìm nén nổi sẽ chạy tới ôm chặt lấy cô.

Trước khi đi, ông Trác Minh nói: Chỗ ở tạm thời của cô ở cạnh vườn bách thảo Ottawa, sáng nào cô cũng cùng đồng nghiệp chạy bộ trong công viên, nhưng nhiệm vụ ở bên đó đã sắp hoàn thành, sau đó họ phải tới Nga nhận nhiệm vụ, con tới đó, thật sự chỉ có thể đứng nhìn nó từ xa, còn muốn đi không?

Thân phận của anh, thân phận của cô, đều không cho phép diễn một màn cửu biệt trùng phùng nồng thắm trên đường phố đất khách quê người.

Anh cố tình chọn đoàn du lịch mà điểm tham quan đầu tiên là vườn bách thảo, cuối cùng, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy cô.

Anh không nỡ chớp mắt, nhưng cô vẫn dần biến mất khỏi tầm mắt anh.

Trước sau không tới hai phút.

Anh ngồi trên ghế băng, tâm trạng không phải là không mất mát.

- Chú ơi. – Một cậu nhóc tóc quăn đầu đầy mồ hôi đứng trước mặt anh, đưa cho anh một cái túi giấy. – Có một chị bảo cháu đưa cái này cho chú.

Anh sững người, mỉm cười cảm ơn. Trong cái túi là một bó hoa sao, giữa bó hoa sao là một con heo bông xinh xắn.

Anh lật đi lật lại, muốn tìm xem trong đó có tờ giấy nào không, nhưng chẳng có gì.

Ngẩng đầu lên, phát hiện cậu nhóc vẫn còn đứng đó.

- Chị ấy còn bảo cháu nói với chú, trên thế giới này chỉ có một người đàn ông, cho dù biến thành hình dạng gì, cho dù là ở nơi đâu, chị ấy đều có thể nhận ra ngay, bởi vì chị ấy yêu người đó.

Cậu nhóc bối rối gãi đầu.

Bầu trời u ám bỗng chốc tan mây mù, cô nhóc này…

Anh bảo cậu nhóc đợi một lát, anh vào vườn bách thảo mua một chậu hoa diên vĩ xanh, bảo chủ tiệm gói lại cho thật đẹp, ruy băng không một nếp nhăn. Trong ánh mắt dò hỏi của người bán hàng, anh cười:

- Kết hôn hai năm rồi, lần đầu tiên tôi mua hoa tặng vợ, cho nên phải kỹ càng một chút.

Chủ hàng đề xuất:

- Thế thì tặng hoa hồng đi!

Anh nói:

- Cô ấy thích hoa diên vĩ xanh.

Anh đưa mắt nhìn theo cậu nhóc bê chậu hoa lạch bạch chạy đi, rất lâu sau, tâm trạng vẫn không bình tĩnh lại được.

Buổi tối, ông Án Nam Phi tới thăm anh, hai người đi dạo dưới những tàng cây bên ngoài khách sạn.

Tóc ông đã bạc hơn nửa, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trác Thiệu Hoa, ông không hỏi về chuyện của Gia Hàng. Có Thiệu Hoa bên cạnh, tự nhiên tâm tình sẽ bình yên.

- Chú Án, hay là về nước đi?

Ở đây một thân một mình, không bạn bè, không người thân thích, chỉ một chữ cô đơn cũng không đủ hình dung.

Ông cười khổ:

- Không, chú thích sự yên tĩnh của Ottawa. Thực ra chuộc tội như thế này là ông Trời đã bao dung với chú rồi.

- Nếu người bảo chú về nước là Gia Hàng thì sao?

Ông lắc đầu tự giễu, không có khả năng này.

- Trác Dương khỏe không?

Đây chỉ là một câu thăm hỏi lịch sự, đã không còn mang theo chút tình cảm nào.

- Cũng ổn. – Anh không nhắc tới chuyện bà cạo đầu đi tu. Vẫn câu nói đó, chuyện của bậc cha chú, anh chỉ có thể tôn trọng.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Hôm sau, anh trở về Bắc Kinh, đưa con heo bông cho Phàm Phàm. Phàm Phàm từ trước tới giờ chẳng hào hứng với thú bông, nhưng lại rất thích con heo đó, hễ không thấy đâu là lại kêu rít lên.

Phòng ngủ mới đã sửa sang xong, dì Lữ cất công chọn mới lại toàn bộ đồ đạc và rèm cửa. Anh chỉ vào đôi gối trên giường.

- Bố ngủ bên trái, mẹ ngủ bên phải.

Phàm Phàm chớp chớp mắt, miệng mếu đi.

Anh bật cười, chỉ vào chiếc gối nhỏ trên chiếc giường bên ngoài:

- Phàm Phàm là đàn ông con trai, sau này ngủ ở đây.

Đàn ông con trai tủi thân mắt đỏ hoe.

Xem ra, sự trưởng thành của đàn ông con trai cũng cần cả một quá trình.

Một ngày chủ nhật tháng Chín, anh và Phàm Phàm tới nhà ông Trác Minh ăn cơm. Ông Trác Minh bế Phàm Phàm vào thư phòng, anh không đi theo mà ở lại với bà Âu Xán.

- Con xem nó nhẫn tâm như vậy, nói đi là mất tăm mặt mũi luôn, cứ như Phàm Phàm không phải do nó đẻ ra vậy! – Bà oán than.

- Nếu cô ấy trở về, mẹ sẽ chào đón cô ấy chứ? – Anh cười hỏi.

Bà hậm hực nói:

- Mẹ chào đón hay không chẳng quan trọng, con chào đón là được rồi.

Trong chuyện này, bà không thể không đầu hàng.

Cuối tháng Chín, Chu Văn Cẩn nộp một bản báo cáo, nói công tác nâng cấp hệ thống bảo mật hồ sơ đã hoàn tất, xin các vị thủ trưởng kiểm tra. Chuyện này trong Bộ rất coi trọng, ông Trác Minh đích thân hỏi thăm. Ông nói các chuyên gia mạng trong bộ cùng làm việc lâu như vậy, đã hiểu rõ cách thức làm việc của nhau, nếu kiểm tra không thì có phần không công bằng. Vàng thật phải chịu được lửa tam muội, lần này chúng ta mời các chuyên gia quốc tế tới.

Trác Thiệu Hoa nhìn Chu Văn Cẩn, trông anh ta trầm tĩnh và tự tin. Sau sự việc hoa diên vĩ xanh, anh ta trở nên khiêm nhường và thực tế hơn trước kia, cũng trầm mặc hơn. Người trầm mặc còn có Diêu Viễn. Có mấy lần đi làm, mắt cô đều sưng húp, lúc ăn cơm không còn ngồi cùng Chu Văn Cẩn như trước kia, hai người họ giờ rất ít khi nhìn nhau.

Trác Thiệu Hoa cảm thấy mỗi người trưởng thành đều sẽ chịu trách nhiệm về hành vi và tình cảm của mình, đều có cách xử lý, cách tiếp nhận của riêng mình, người khác không cần quá quan tâm.

Ông Trác Minh không nói chuyên gia là ai, lúc nào tới, Chu Văn Cẩn cũng không hỏi thăm, càng cẩn trọng hơn với việc bảo mật hệ thống.

Lễ Quốc khánh đã trôi qua được một tuần, trời thu xanh mát, lá rơi xào xạc trên hè phố, hoa cúc nở rộ từng chùm, đây là tiết trời quyến rũ nhất của thành Bắc Kinh.

Sáng mùng Mười, Trác Thiệu Hoa nhận được điện thoại, anh gõ cửa phòng thím Đường, bảo thím sang với Tiểu Phàm Phàm, sau đó gọi Tiểu Dụ chuẩn bị xe.

Kỳ lạ, hương hoa cúc buổi sáng sớm không quá mức nồng nàn, mà hết sức dịu mát.

Trong phòng máy chủ Chu Văn Cẩn mồ hôi đầm đìa, các vị chuyên gia đưa mắt nhìn nhau.

Một tiếng trước, tường lửa của hệ thống hồ sơ bị mấy hacker tấn công, hệ thống không chỉ lâm vào tình trạng đình trệ, mà muốn đóng hệ thống lại cũng không được, thiết bị chủ không nghe theo lệnh.

Tim Trác Thiệu Hoa chùng xuống:

- Còn tổn thất nào khác không?

Chu Văn Cẩn lắc đầu, đây có lẽ là thao tác kiểm tra của các chuyên gia do Bộ mời tới. Là kỹ thuật của các chuyên gia quốc tế quá cao, hay là hệ thống bảo mật của anh ta không tốt như anh ta tưởng?

- Có cách nào giải quyết không? – Trác Thiệu Hoa vỗ vai anh ta.

Anh ta trấn tĩnh lại:

- Để tôi cố gắng xem.

- Tôi tin vào năng lực của cậu. – Anh nghiêm túc nhìn anh ta.

Chu Văn Cẩn lẳng lặng ngồi xuống trước máy tính, DiêuViễn vẫn đứng bên cạnh từ nãy bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó các vị chuyên gia cũng lục tục ngồi xuống.

Sau khi trời sáng, Trác Thiệu Hoa tới gặp ông Trác Minh.

- Bây giờ đã có thể tiết lộ vị chuyên gia kia là ai chưa ạ?

Ông lạnh lùng trả lời:

- Đây là bí mật quân sự.

Hai ngày hai đêm, Chu Văn Cẩn không ra khỏi phòng máy nửa bước. Trác Thiệu Hoa tới thăm anh ta, tâm trạng anh ta đã ổn định hơn nhiều, anh khẽ thở dài.

Ngày thứ ba, Chu Văn Cẩn nói với anh, anh ta đã bắt đầu vá lỗ hổng, cho anh ta thêm một thời gian nữa, hệ thống sẽ hoạt động lại bình thường.

- Tôi đợi tin tốt lành của đồng chí, trung úy Chu!

Buổi chiều Trác Thiệu Hoa có tiết dạy ở Đại học Quốc phòng, lúc Tiểu Dụ đỗ xe, chủ nhiệm khoa đứng trên ban công tòa nhà văn phòng vẫy tay với anh.

- Có một sinh viên mới vào lớp thạc sĩ, quân hàm trung tá, phải làm phiền Thiếu tướng Trác rồi.

Anh thấy hơi khó hiểu, anh không lên lớp nhiều, có gì mà phiền tới anh?

Chủ nhiệm khoa cười cười:

- Cô ấy chỉ đích danh anh làm thầy hướng dẫn.

- Tên gì?

- Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy lên lớp.

Dạy được nửa buổi, ngoài cửa sổ có người điểm danh, anh xoay người ra, bàn tay cầm bút hơi run lên.

- Đây là trung tá Gia Hàng! – Chủ nhiệm khoa mỉm cười giới thiệu.

Anh ngắm nghía người con gái phong thái hiên ngang nhưng đôi mắt lại tinh nghịch đảo không ngừng, thản nhiên gật đầu:

- Tìm một chỗ ngồi đi!

Sau đó, lại quay lại tiếp tục giảng bài.

Bài giảng chưa tới hai mươi phút mà dài đằng đẵng như hai mươi năm, khi tiếng chuông hết giờ vang lên, anh thở hắt ra một hơi.

Thu dọn tài liệu bước ra ngoài.

- Thủ trưởng!

Hơi thở quen thuộc tiến sát lại phía anh.

- Trung tá Gia, có chuyện gì không?

Cô khoái chí cười rinh rích, sau đó chủ động nắm lấy tay anh. Lòng bàn tay cả hai đều ướt sũng mồ hôi, cô siết rất chặt.

- Thủ trưởng, được làm học trò của anh, em sướng điên lên được.

- Trung tá Gia là nhân tài trong quân đội, làm học trò của tôi không thấy ấm ức sao?

- Đúng là hơi ấm ức, nhưng mục tiêu của em không chỉ ở đó. – Cô ranh mãnh nháy mắt với anh.

Miệng không kìm chế được mà giật lên:

- Mục đích của trung tá là gì?

- Đương nhiên là… tình yêu thầy trò rồi! – Cô hùng dũng trả lời.

Anh đang định nghiêm mặt lại, ra vẻ thầy giáo uy nghiêm để lên lớp cho cô một bài về suy nghĩ kỳ quặc này, vừa ngước lên đã thấy sinh viên của cả lớp đang há hốc mồm miệng đứng phía sau.

Anh thở dài, lật tay lại siết lấy tay cô:

- Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Gia Hàng vợ tôi.

Cô gật đầu đầy phóng khoáng:

- Sau này mong được các bạn giúp đỡ.

Nhân lúc các tròn mắt lộp độp rơi xuống đất, anh dắt cô vội vàng đào tẩu khỏi hiện trường.

- Thủ trưởng, nhìn thấy em anh có vui không?

Đúng là cô nhóc con, cứ hỏi mãi những câu ấu trĩ.

- Có gì mà vui? Lúc em đi chẳng nói câu nào với anh, lúc về cũng chẳng thèm thông báo lấy một tiếng. – Anh vờ tức giận.

Cô cắn môi, cúi đầu:

- Đó cũng là bất đắc dĩ mà, thủ trưởng gặp phải chuyện của em thì sẽ xốc nổi. Nếu nói cho anh biết, anh lại làm sai, đại thủ trưởng sẽ không cho chúng ta cơ hội đâu. Cho dù em có ở bên anh, thì vẫn áy náy.

Anh khẽ cười:

- Anh không bình tĩnh đến thế cơ à?

- Yêu một người thì sẽ không. – Cô ngước mặt lên, trong ánh nắng chiều thu đổ bóng, chỉ thấy hàng mi dài của cô chấp chới, dường như mỗi sợi lông mi là một lời khẳng định.

Tim anh rung lên, khàn giọng nói:

- Muốn hôn em quá.

Mặt cô đỏ ửng:

- Ngày… ngày tháng còn dài mà!

- Không đi nữa?

- Không bao giờ đi nữa, sau này em và Phàm Phàm, sẽ mãi mãi ở bên thủ trưởng, được không?

Anh không nói gì, mở cửa xe cho cô.

Điện thoại reo.

Anh vòng qua bên kia xe nghe máy.

- Thủ trưởng, tôi đã vá hết các lỗ hổng, hệ thống đã hoạt động lại bình thường. – Chu Văn Cẩn nói.

- Vất vả rồi, trung úy Chu!

- Là Gia Hàng làm phải không?

- Cậu nghĩ sao?

- Tôi cảm thấy là cô ấy, cô ấy thích tấn công dũng mãnh, đánh úp một lần. Lần này, cô ấy thắng.

- Cậu cũng đâu có thua.

- Tôi đã tìm lại được sự nhiệt tình thời đi học rồi, thực ra có một đối thủ như vậy, là điều rất hạnh phúc, có phải không?

- Tôi rất ngưỡng mộ.

- Thủ trưởng, chúc hai người hạnh phúc.

- Cảm ơn! – Anh nhận ra sự chân thành của Chu Văn Cẩn, có lẽ cậu ta đã nghĩ thông suốt rồi.

- Anh thậm thụt với ai thế? – Gia Hàng ngồi ghế sau cứ ngọ nguậy mãi, đợi anh lên xe đã vội thò đầu sang.

Tiểu Dụ ngồi đằng trước cười trộm, đúng như lời Thành Công nói, chỉ sợ làm đến chức thượng tướng thì Gia Hàng vẫn chỉ là một chú heo con.

- Điều tra đấy à?

- Em là mẹ của con trai anh, em có quyền. – Cô rít lên.

- Biết rồi, buổi tối sẽ báo cáo với em, được chưa? – Ánh mắt không kìm nét được lướt nhẹ qua môi cô.

Cô hung hắng hai tiếng, ngồi ngay ngắn lại.

- Mùa thu Bắc Kinh đẹp quá nhỉ!

Tiểu Dụ nhịn cười đau cả bụng, khó khăn lắm mới an toàn lái xe trở về nhà.

Cổng nhà khép hờ.

- Về nhà rồi! – Anh đẩy cửa ra.

Cô nhấc chân lên…

Cô biết, sau bước chân này, cô vẫn còn rất nhiều vấn đề cần đối mặt: chung sống với bà mẹ chồng Âu Xán; cái nhìn thù địch của bà Trác Dương với cô; làm thế nào để thích ứng với địa vị cao vời vợi của nhà thủ trưởng; quá khứ của ông Án Nam Phi và chị hai; bao gồm cả làm thế nào giải thích với Ninh Mông và Tiểu Ngải về việc cô thình lịch mọc ra một đứa con trai một tuổi và một ông chồng thiếu tướng…

Nghĩ thôi đã đau đầu.

Anh nắm tay cô, bước qua bậc cửa.

Trong sân ngập mùi hương, ánh nắng dần lọt qua kẽ lá, lốm đốm rơi xuống đất, cô xòe tay bắt lấy. Lòng bàn tay như có một vì sao đang nhảy nhót, cô nắm tay lại, túm chặt lấy nó.

Ngước đầu lên, anh đang dịu dàng nhìn cô.

Ngay cả vì sao này cô còn hái được, những chuyện khác cần gì phải lo lắng?

Cô cười:

- Thủ trưởng, chúng ta trốn vào phòng ngủ trước đi, để em bù đắp cho nỗi khổ tương tư của anh suốt một năm ròng.

Anh còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Phàm Phàm đang chơi trong phòng đã dỏng tai lên, phấn khởi huơ tay, cất giọng gọi to:

- Mẹ… mẹ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.