Hái Sao

Chương 32: Phiên ngoại 3



Nghĩa trang trắng xóa một vùng, những cây tùng bách xanh biết đều bị tuyết bao phủ.

《Phi thành vật nhiễu 》Lí Hương Sơn khi còn sống đã từng đến quan sát nghĩa trang này, nói: cái gì tất cả mọi người đều chôn chung một chỗ. Lúc còn sống chen chúc nhau, chết đi vẫn người đè lên người.

Nếu không có thủ trưởng dẫn đường, chỉ cần đi ngang mỗi cái mộ bia nhìn qua một lần, hình dáng và quy cách hoàn toàn giống nhau, Gia Hàng thật sự sẽ không tìm được mộ Giai Tịch ở đâu.

Ảnh chụp của Giai Tịch trên bia mộ là một tấm ảnh có góc chụp nghiêng, trên lưng cô mang một cây kẹp vẽ, tóc dài tung bay, quần bó sát, áo sơ mi rộng rãi, sau lưng là nước chảy dập dờn, hoa lau nhẹ nhàng đung đưa, có thể là lúc đi vẽ thực tế. Cảnh vật ở đây rất đẹp, Giai Tịch cười thật sự rất dịu dàng. Gia Hàng nghĩ nếu đổi lại mình, không phải khoa tay múa chân, giống như tư thế đang bay lượn, thì cũng là đưa ngón tay lên, làm điệu bộ chiến thắng, miệng phải ngoác đến tận mang tai.

Đây chính là người và người khác nhau.

Giai Tịch thích yên tĩnh, hiện tại lại ở một nơi náo nhiệt thế này, không biết có quen không?

Gia Hàng đặt bó hoa cúc trắng trên tay xuống, cuối xuống đặt lên mộ bia ba bông. Cô quay đầu lại, Trác Thiệu Hoa ôm Phàm Phàm đứng ở phía sau. Nơi này nằm ở vùng ngoại ô, xe đậu lại thật lâu. Gió có vẻ rất lớn, lại không có chỗ tránh, trời lại có tuyết rơi, Trác Thiệu Hoa sợ Phàm Phàm bị lạnh, đứng che gió cho nó, kéo mũ xuống che lại thật cẩn thận. Phàm Phàm nhìn không thấy bên ngoài, giống con côn trùng bé nhỏ ẩn nấp trong cái áo khoác.

“Để em ôm Phàm Phàm.” Gia Hàng không cẩn thận hít phải ngụm không khí lạnh như băng, cô cảm thấy cả người đều lạnh cóng như mất hết cảm giác. Gia Hàng không nhìn thấy nét mặt của Trác Thiệu Hoa.

Rất kỳ lạ, cô không phải đố kỵ, nhưng cô lại sợ nhìn thấy nét mặt bi thương của thủ trưởng.

Gia Hàng giấu mặt mình sau khuôn mặt của Phàm Phàm, nhìn Phàm Phàm nói: “Phàm Phàm, mẹ Giai Tịch đang ngủ ở đây. Nếu không có cô ấy, Phàm Phàm cũng sẽ không thể trở thành bé cưng của ba mẹ đâu nha!”

Cô phải thừa nhận đây là sự thật. Nếu Giai Tịch không bị bệnh tim tái phát mà qua đời, hiện tại người ôm Phàm Phàm chính là Giai Tịch. Có thể khắng định Giai Tịch yêu thương Phàm Phàm không ít hơn cô, bởi vì Giai Tịch yêu  thủ trưởng. Nếu như không có Giai Tịch, chắc là cô đã đi Havard rồi!

Trác Thiệu Hoa phủi phủi lớp tuyết trên mộ bia, lùi về sau mấy bước, anh khom người, nói: “Giai tịch, đã lâu không gặp! Mùa đông ở Bắc Kinh vẫn như trước kia khô hanh, ngày nào cũng bận rộn như vậy. Chỉ có chút khác biệt chính là, trong nhà náo nhiệt hơn những năm trước. Anh và Hàng Hàng đã kết hôn, con của anh và cô ấy là Phàm Phàm đã được một tuổi, nó là một tên vô lại thật sự nghịch ngợm, nhưng mọi người đều cam tâm tình nguyện để nó chọc phá. Anh là người hạnh phúc, Giai Tịch, hy vọng em ở bên kia cũng hạnh phúc. Năm mới vui vẻ!”

Phàm Phàm nghe thấy Trác Thiệu Hoa nhắc tới tên mình, lại cuống cuồng lên, đầu lắc lư càng mạnh. Gia Hàng đành phải đem dây kéo kéo xuống một chút, đôi mắt to đen láy nhìn xung quanh muốn dò xét gì đó, thoáng nhìn thấy bức ảnh trên bia mộ. Ánh mắt dừng lại trên ảnh, không hề chớp mắt, không cười, không nói gì. Cảnh vật xung quanh có chút xa lạ lại nghiêm trang làm Phàm Phàm cảm thấy có chút căng thẳng.

“Phàm Phàm, đến chào mẹ Giai Tịch đi!” Trác Thiệu Hoa ôm Phàm Phàm, lễ nghi vậy là được rồi.

“Mẹ, mẹ!” bây giờ Phàm Phàm gọi mẹ rất trôi chảy, cu cậu quay về sau nhìn Gia Hàng, muốn Gia Hàng ôm. Đây mới là mẹ, ‘người kia’ không phải .

Gia Hàng khoát khoát tay, để Trác Thiệu Hoa và Phàm Phàm đi trước

Trác Thiệu Hoa nhìn cô nói: “Đừng ở lại lâu quá, trời lạnh.”

Gia Hàng gật đầu, nhìn thấy bọn họ đi xuống mấy bậc thang, lúc này mới quay lại.

“Giai Tịch, tôi biết nói điều này thật đạo đức giả, nhưng tôi vẫn muốn nói một tiếng: Cám ơn!”

Cô không muốn nhớ lại chuyện Giai Tịch tìm đến mình chỉ vì mục đích là mang thai hộ. Lúc đó, cô cảm thấy được Giai Tịch đối với cô là thật lòng quan tâm, từ thâm tâm cô cũng là nguyện ý mang thai hộ cho Giai Tịch. Xem Giai Tịch giống như một thiên sứ, có thể đoán trước vận mệnh, biết được cô sẽ cùng thủ trưởng yêu nhau, muốn tác thành. Nhưng trong hoàn cảnh bình thường, không có cách nào gặp được nhau, vì thế mới an bài phương thức đặc biệt như vậy.

Cho nên cô phải nói tiếng cám ơn!

Gia Hàng lại một lần nữa nhìn Giai Tịch, sau đó vẫy tay rời khỏi.

“Chúc hai người hạnh phúc!”

Gia Hàng ngẩn ra, bên tai dường như vừa nghe được một tiếng cười.

Cô quay đầu lại, mộ bia vẫn lặng im đứng đó, Giai Tịch cười dịu dàng. À, thì ra là tiếng gió

Trên đường trở về, Trác Thiệu Hoa lái xe, Gia Hàng và Phàm Phàm ngồi ở phía sau. Trong xe thật ấm áp, cởi bỏ cái áo khoác nặng nề ra, Phàm Phàm hào hứng bò vòng vòng trên đùi Gia Hàng. Gia Hàng che cho Phàm Phàm sợ cu cậu bị ngã, một mặt lại im lặng nhìn về phía thủ trưởng.

Bởi vì trên đường có tuyết rơi nên có chút trơn trượt, Trác Thiệu Hoa vẫn chăm chú lái xe, cô không nhìn ra được ở anh có gì khác thường.

“Thủ trưởng, anh có thường mang phụ nữ ra so sánh với nhau không?”

“Thành Công rất giỏi về khoản này.” Anh và Thành Công đi ra ngoài, một nửa thời gian của Thành Công đều dùng ánh mắt để đánh giá phụ nữ. Trác Thiệu Hoa nhìn Thành Công hăng hái nói xong, có lúc cũng sẽ quay đầu lại liếc mắt một lần, anh không phát hiện ra có gì khác biệt.

“Người em muốn hỏi là anh!” Cô mang tên vô lại đang bò đến gần kính xe trở vào lòng, nắm lấy cánh tay nhỏ xíu của nó, không cho nó làm loạn.

“Người đang ngồi trong xe này chẳng lẽ không phải là phụ nữ sao?” Trác Thiệu Hoa nhướng mày trả lời.

Cô đảo mắt nhìn anh với vẻ khinh thường, nói chuyện với anh thật sự là phí sức, thôi bỏ đi.

Ngày hôm sau đi đến trấn Phượng Hoàng, dì Lữ đi kiểm tra lại số hành lý đã chuẩn bị, trước khi đi ngủ còn chạy đến chỗ Tiểu Dụ nhắc lại giờ chuyến bay khởi hành.

Ngược lại Gia Hàng và Phàm Phàm đã đi ngủ từ sớm. Phàm Phàm rất vui vẻ, lại được ngủ giường lớn. Cánh tay nhỏ bé của nhóc thối này dang rộng, chiếm cứ cả một vùng rộng cho mình, Gia Hàng nằm cuộn tròn trên giường.

Trác Thiệu Hoa ở thư phòng đọc sách, nửa đêm trở lại giường. Tên vô lại đang ngủ, anh cẩn thận ôm Phàm Phàm đặt vào trong chăn, sau đó vén chăn bên phía Gia Hàng chui vào.

Gia Hàng mơ màng, mở mắt, lẩm bẩm nói: “Ngủ đi!”

Anh không nói lời nào, môi và tay bắt đầu hành động. Gia Hàng bỗng chốc đã mở mắt ra, bộ ngực Trác Thiệu Hoa giống như một bức tường, khuôn ngực chìm trong ánh sáng lờ mờ trong phòng, khuôn mặt cũng mờ mờ không nhìn rõ. Trong bóng tối, ánh mắt của anh đặc biệt lóe sáng.

“Anh điên sao, Phàm Phàm đang ở đây!” Gia Hàng nhẹ giọng nói, bắt lấy cánh tay đang thăm dò dưới bụng cô.

Anh đã nhanh như chớp di chuyển cánh tay mình nhẹ nhàng hướng tới mở tay của cô ra, nửa giây sau đã hôn được miệng cô, chặn lại tất cả nhưng lời cô chuẩn bị nói. Trác Thiệu Hoa giống như đói khát đã lâu, vội vàng ‘xử lý’ cao lương mĩ vị ngay trước mắt.

Giống như không thể đợi được nữ, lại giống như muốn trừng phạt.

“Thủ trưởng…” Hôn thật lâu, Trác Thiệu Hoa mới buông tha cho môi cô, Gia Hàng vội vàng ân hận nói, “Em sai rồi.”

Trác Thiệu Hoa có chút thở gấp, “Sai ở chỗ nào?”

“Em không nên ‘ăn dấm chua’ vô căn cứ, cũng…không nên giận dỗi với anh.” Thật xấu hổ, rõ ràng là cô muốn đi thăm Giai Tịch, sau đó, bản thân lại tỏ ra khó chịu.

Đứa nhỏ này xem như thông minh, “Vấn đề này, hình như chúng ta đã từng thảo luận qua rồi. Anh nói mặc kệ là ở giai đoạn nào, mặc kệ là vì yêu hay là xuất phát từ trách nhiệm, đạo đức, trong mắt anh chỉ có một người phụ nữ.”

Giai Tịch là Giai Tịch, Gia Hàng chính là Gia Hàng, anh sẽ không lẫn lộn, cũng sẽ không thể không từ bỏ được. Đứng trước mộ Giai Tịch, anh đã nói hết tất cả một cách thẳng thắng.

“Vậy anh và em sống chung với nhau, là yêu em hay vẫn là xuất phát từ trách nhiệm?” Cô hỏi một cách dè dặt.

“Đương nhiên là trách nhiệm.” Hạnh phúc cũng là một loại trách nhiệm.

Gia Hàng mím cái môi bị thương của mình “Em. . . . Em không xứng đáng nhận được tình yêu của anh sao?”

“Vậy em có yêu anh không?”

Đôi mắt sáng của anh nhìn cô thật nóng bỏng, Gia Hàng mặt đỏ , nói như vậy, khi cô nói chuyện, hình như đã nói ra rồi, nhưng lại giống như cố tình hỏi vậy, không có ý định trả lời, giống như rất khó xử.

“Thủ trưởng, hôm nay anh cũng có sai.” Cô vội nói sang chuyện khác, “Anh cố ý ở trước mặt Phàm Phàm làm những chuyện ‘cấm trẻ em’ xem, không phải sao?”

“Vậy là ai đã cố tình mang tên vô lại này sang đây?” Anh khó khăn lắm mới dụ dỗ được tên nhóc đó ngủ ở giường ngoài.

Ờ thì… cô đuối lý .”Thiệu hoa. . .” Một tiếng gọi này còn hơn cả trăm ngàn câu trả lời khác, làm rung động tận đáy lòng.

Trác Thiệu Hoa thở dài, từ từ trượt xuống, đem cô ôm vào lòng, thì thầm nói: “Lần sau đừng nói những lời ngốc nghếch vậy nữa, anh yêu em, không phải vì chuyện này, mà là thật lòng yêu em.”

Ôi, thỏa mãn, hài lòng , thể xác và tinh thần đều thăng hoa .

Tuy rằng không trực tiếp nói ra nhưng cảm giác cứ như đi trên mây, vào thời điểm này có chuyện gì gợi tình bằng tình cảm mãnh liệt như lửa này đâu!

Đêm đông yên tĩnh, có thể làm cho con người ta nhiệt tình như lửa, cũng có thể dịu dàng như thi ca, ở bên tai nhẹ nhàng ngâm xướng, thấm vào tận đáy lòng…

Lúc đến sân bay Đồng Nhân thì đã là buổi chiều, vừa ra khỏi sân bay, liền nhìn thấy Lạc Gia Lương vẫy tay đón họ, Gia Doanh cũng đến.

“Nếu không phải không đủ chỗ ngồi, ba mẹ và Tử Nhiên cũng đến đây” Gia Doanh ôm Phàm Phàm, Lác Gia Lương nhanh chóng mang hành lý sắp xếp vào cốp xe.

Phàm Phàm lần đầu tiên đi máy bay, lần đầu tiên nhìn thấy những dãy núi nối tiếp nhau tít tắp, nhìn đến không chớp mắt, Gia Hàng gọi nó, nó cũng không phản ứng.

Trác Thiệu Hoa lần này đi xa cực kì kín tiếng, anh không muốn làm kinh động các đơn vị quân sự đang đóng quân ở đây, lần này đến trấn Phượng Hoàng mục đích chính là cầu hôn với Gia Hàng, tuy rằng trước đó đã kết hôn, sinh con.

“Chiếc xe này ở đâu ra vậy?” Gia Hàng hỏi.

Từ Đồng nhân đến Phượng Hoàng, hơn ba mươi km, đều là đường núi, không tốt lắm khai, không được tốt lắm.

“Mượn của một người hàng xóm. Trong nhà bây giờ người ngồi chật kín cả phòng, chờ đợi để được nhìn thấy Thiệu Hoa và Phàm Phàm.” Lạc Gia Lương nói.

Gia Doanh quay đầu lại nhìn Trác Thiệu Hoa, “Mọi người trong trấn muốn nhìn xem Gia Hàng đã lớn đến thế nào rồi, Gia Hàng đã kết hôn, sinh con, tất cả mọi người đều vui mừng cho nó.

Trác Thiệu Hoa mỉm cười, “Em biết, chị hai.”

Phượng Hoàng cũng có tuyết rơi, tất cả các tòa nhà đều được bao phủ bởi tuyết trắng, cổ thành được trang hoàng lộng lẫy giống như một thánh nữ thiêng liêng cao quý. Đi qua một con đường, có thể nhìn khách tham quan thích thú dùng máy ảnh chụp liên hồi.

“Phượng Hoàng vào mùa đông cũng có nhiều du khách, mỗi ngày đều có du khách ghé lại, vì vậy ba mẹ cũng hay làm nhiều món ăn cho họ.”

Gia Hàng chăm chú nghe Gia Doanh nói xong, phô trương nói: “Chuyện đó là tất nhiên rồi, ba mẹ làm đồ ăn tốt nhất mà. Thủ trưởng, anh có lộc ăn rồi.”

Trác Thiệu Hoa chỉ cười không đáp. Không cần nhiều lời, cũng có thể nhận thấy hương vị quê nhà thật nồng đậm, hương vị năm mới đã tràn ngập trong lòng anh.

Trong khách sạn nhỏ thật sự người đã ngồi chật kín, không khoa trương chút nào, trong mái hiên bên nhà đối diện cũng không ít người đang đứng đó.

Ông Gia dẫn Thiệu Hoa đến giới thiệu với hàng xóm và nhiều bà con thân thích. Gặp người nào, Trác Thiệu Hoa cũng đều lễ phép chào hỏi. Với đàn ông, anh tặng một điếu thuốc, còn với phụ nữ, anh cho một nắm kẹo.

Gia Doanh cười nói chàng rể mới có biểu hiện thật tốt, nhưng mà, người nổi bật nhất vẫn là Tiểu Phàm Phàm.

Tiểu Phàm Phàm mãi mãi là nam diễn viên chính, cu cậu không hề sợ người lạ, cũng không ngượng ngùng, gặp người nào cũng cười, người nào muốn ôm nó, nó liền cho người đó ôm. Bà Gia muốn cười với nó, muốn nháy mắt với nó, muốn nó học tiếng mèo kêu, muốn hôn nó, cu cậu đều cực kì phối hợp, làm cho không khí trong phòng rộn rã đến mức có thể làm bay cả nóc nhà.

Mị lực của thằng nhóc ngay cả du khách cũng không chống lại được, vào nhà, điều đầu tiên nói không phải là muốn ăn chút gì, mà là hỏi: thằng nhóc đẹp trai đâu rồi?

Bà Gia mỗi ngày đều ôm Phàm Phàm đi dạo vài vòng trước cửa hàng, sự thật là Phàm Phàm cũng thích không khí ở đây, mấy buổi tối ở trấn Phượng Hoàng, nó có thể ngủ cùng Gia Doanh, cũng có thể ngủ cùng bà Gia, thậm chí Tử Nhiên cũng có thể ngủ với nó, mà Gia Hàng lại bị nó lạnh nhạt .

“Hàng Hàng, em xem Phàm Phàm thật ngoan, biết Thiệu Hoa chưa từng đến Phượng Hoàng, không làm phiền bọn em, cho hai người vui chơi thỏa thích.” Gia Doanh cười nói.

Gia Doanh bây giờ so với trước kia lạc quan hơn nhiều, rất ít khi nghe cô thở dài.

Gia Hàng nói Phàm Phàm chỉ biết chơi đùa, hết ăn lại uống.

Trác Thiệu Hoa nói, mọi đều nói nó với em hồi nhỏ giống nhau như đúc.

“Chẳng lẽ trên người nó có nhiều ưu điểm vậy sao?” Gia Hàng kêu to.

Trác Thiệu Hoa cười, “Đi đường cẩn thận.”

Hai người đang đi dọc theo bờ sông. Có thuyền nhỏ từ trước mắt chạy qua, thuyền phía trước có hai cái gác bằng trúc, có cá bơi lượn xung quanh. Nhìn thấy thuyền nhỏ, nhìn thấy nước sông trong suốt, nhìn thấy cổ thành in ngược trên bóng nước, nhìn thấy ở xa xa có ngọn núi bị tuyết trắng bao phủ, Trác Thiệu Hoa không khỏi buông tiếng cảm thán, “Thật đẹp!”

“Khi mùa xuân đến, nơi này đẹp hơn nhiều, trăm hoa đua nở trong thành Phượng Hoàng nơi nào cũng là hương hoa thoang thoảng.”

“Mùa hè thì sao?”

“Mùa hè, Phượng Hoàng vào buổi tối rất dễ chịu, có gió mát, có thể đi núi thám hiểm, nghe trống chiều chuông sớm*, chiều tối có thể ngồi ở quán bar cạnh bờ sông, nghe dàn nhạc diễn tấu, xem thả đèn, còn có thể có pháo hoa nữa. Buổi tối mùa hè ở Phượng hoàng là mùa của tình cảm mãnh liệt nhất.”

* Trống chiều chuông sớm: thành ngữ 暮鼓晨钟 (mộ cổ thần chung) ý nói trong chùa sáng tối đều có gõ chuông. Phật giáo có nói: sáng tối đều phải gõ chuông, làm cho con người giác ngộ, cũng muốn nói “thần chung” ý chỉ “thời gian xoay chuyển”.

“Thủ trưởng, anh có muốn nhìn thấy cảnh tượng đó không?” Gia Hàng nghịch ngợm nói.

Trác Thiệu Hoa không cười, vẻ mặt hết sức chăm chú: “Anh không muốn tiếp nhận việc đó, anh cảm thấy tình yêu đơn thuần vẫn tốt hơn. Có lẽ nhiều năm sau nhìn lại nếu nghĩ đó là trách nhiệm cùng nghĩa vụ, cũng sẽ không phải hối hận với những vấn đề vụn vặt mà trong hiện thực phải đối mặt, đơn giản chỉ vì trong lòng thấy thích thì thích thôi, không chứa bất kì tạp chất nào. Em nói có phải không?”

“Nhưng đó là vấn đề vật chất, tình yêu đơn thuần như vậy có lẽ sẽ không chịu đựng được mưa giông bão táp.”

“Đừng nói là mưa giông bão táp, khoảng cách và hiểu lầm còn không vượt qua được, chỉ là chuyện em lo lắng là thời gian yêu nhau của chúng ta, có đúng vậy không?”

Gia Hàng chớp chớp mắt, thủ trưởng hôm nay có chút giống chuyên gia tư vấn tâm lý, không giống với anh thường ngày!

“Gia Hàng?”

“À, đương nhiên!” Cô vội gật đầu.

Trác Thiệu Hoa nâng hai tay Gia Hàng lên, đưa đến môi mình, đặt lên đó một nụ hôn thân mật.”Gia Hàng, Án Nam Phi là thật lòng thật sự yêu chị hai. Trong hai tháng khi ông ấy và chị hai mất liên lạc với nhau, gia đình làm thủ tục đi du học cho ông ấy. Tình yêu của họ chưa trải qua được thử thách để trở nên kiên cường hơn, vì vậy mới dẫn đến kết cục như hôm nay. Chỉ nên trách ông Án Nam Phi không chịu trách nhiệm, hay là nên trách mắng ông ấy ích kỷ, bạc tình, chuyện này, chỉ có chị hai mới có quyền quyết định. Nếu ông Án Nam Phi biết em tồn tại trên đời, ông ấy tuyệt đối sẽ là một người cha tốt. Tha thứ cho ông ấy có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.