Trác Thiệu Hoa đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng. Virus cảm cúm rất mạnh, anh đành phải cách ly với Tiểu Phàm Phàm. Nhóc
con mới hơn một tháng tuổi mà đã biết lạ, bị thím Đường bế đi ngủ, miệng cứ ê a tỏ vẻ không bằng lòng. Đèn trong mấy gian phòng đã tắt hết, sự
tịch mịch càng khiến cho bóng đêm thêm sâu thẳm, những ngôi sao sáng lấp lánh chi chít trên bầu trời thật gần. Cùng hòa nhịp với ánh sao, là
ngọn đèn đường le lói ở góc sân. Ánh đèn vàng vọt hắt ánh sáng ra cả
khoảng sân.
Trong ánh đèn, anh thấy có một cánh cửa vẫn chưa
đóng kín, là căn phòng khách mà Gia Hàng từng ở. Lúc chiều anh đã vào
đó, định sắp xếp mấy thứ đồ mang từ khu tập thể về, nhưng người hơi hâm
hấp sốt, không có tâm trạng làm gì, đứng một lúc rồi lại đi ra ngoài.
So ra, cô phóng khoáng hơn anh.
“Báo cáo thủ trưởng tôn kính: Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành đầy đủ. Kể từ
hôm nay, tôi sẽ rời về hậu phương. Kính thư! – Gia Hàng!”
Tờ
giấy này nhét bên dưới cái máy tính trong phòng làm việc, phía dưới lời
nhắn còn vẽ một cánh tay đang chào theo kiểu nhà binh.
Anh nhìn
chằm chằm tờ giấy, hít vào một hơi, cảm thấy lồng ngực trương phình lên, cảm thấy thiếu oxy như thể đang bị nhốt trong một cái thùng xe không có cửa sổ.
Điện thoại tắt máy, sau đó là không tìm ra được người thứ hai có thể liên lạc với cô.
Anh vò nát tờ giấy, rồi lại từ từ vuốt phẳng ra.
Anh cùng cậu lính cần vụ tới khu tứ hợp viện cũ.
Chủ nhà vẫn nhớ anh, vội hỏi Gia Hàng đã sinh chưa, sinh con trai hay con gái.
Anh trả lời, mắt dán chặt vào căn phòng khóa trái.
Qua lời chủ nhà, anh xác định Gia Hàng chưa quay lại nơi này.
- Gia Hàng muốn lấy mấy thứ, cháu quên không mang chìa khóa. – Anh nói dối mà mặt không biến sắc.
- Để tôi mở cửa cho cậu. – Bác chủ nhà nhiệt tình mở cửa, bật đèn.
Anh không cho cậu lính vào cùng.
Nhà trọ này anh đã tới một lần, chính là một nơi tạm dừng chân, mọi thứ đều theo chiều hướng giản tiện. Máy tính và sách vẫn còn. Trái tim anh khẽ
thở nhẹ một cái, từ từ chạm đất.
Thì ra, anh đang lo lắng, anh đang hoảng loạn.
Anh lo lắng sẽ thật sự mất đi toàn bộ tin tức về cô, anh hoảng loạn…
Trống ngực đập thình thịch.
Tiện tay lật lật quyển sách, phát hiện thì ra lại là giáo trình thạc sĩ
chuyên ngành máy tính, quyển Đại từ điển Anh-Hán dày cộp, cầm rất đầm
tay, các loại tài liệu thi IELTS chất đống mỗi nơi một ít.
Giai
Tịch qua đời vào tháng Bảy, anh biết đến sự tồn tại của Gia Hàng là vào
đầu tháng Tám. Anh chưa từng nói với Gia Hàng, khi quyết định gặp mặt
cô, anh đã từng âm thầm quan sát cô nửa tháng.
Anh tìm một chiếc xe cũ, mặc thường phục, chiều đến, tối đi.
Anh chưa từng gặp người phụ nữ có thai nào chăm chỉ như vậy. Năm giờ sáng,
bao người còn đang say ngủ trong thời tiết mát mẻ, cô mặc một chiếc áo
phông thùng thình, chiếc quần rộng rãi, ngồi bên miệng giếng, một tay
cầm sách, một tay vẫy cái chậu đựng đầy nước giếng.
Miệng giếng ẩm ướt, nụ hồng trong sân rung rinh trong gió đêm, rũ xuống những hạt sương rồi run run hé nụ, tỏa hương nồng nàn.
Cô nhỏ giọng đọc một lát rồi nhắm mắt lại, đọc nhẩm mấy phút, sau đó mới
tiếp tục. Lúc mệt, cô vươn vai, cúi đầu vỗ lên cái bụng nhô cao nói:
“Biết rồi, nhóc đói rồi, lát nữa đi ăn cơm”.
Khi chiều xuống, cô ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây hòe già, ngón tay múa như bay không ngừng trên bàn phím. Cô chăm chú đến mức có đứa bé dán giấy trên lưng
mình, cô cũng không biết.
Anh quan sát cô nửa tháng, tiếp xúc
hai tháng, ngày nào cũng có một người xuất hiện trong tầm mắt anh, bây
giờ đột nhiên biến mất, chỉ là anh không quen lắm thôi.
Máy tính và sách đặt trong một chiếc va li, anh tìm thêm một cái va li khác đựng quần áo.
Quần áo của cô… đúng là chẳng được coi trọng.
Giai Tịch là người rất tinh tế trong việc hưởng thụ cuộc sống, những đồ
dưỡng da la liệt trên mặt bàn trang điểm, ngoài ra còn bày trong hai
ngăn kéo. Cô ấy có một cái tủ nhiều ngăn rất to, chuyên để đồ lót. Trong đó kiểu dáng, màu sắc, nhãn hiệu nổi tiếng nào cũng có. Trong phòng ngủ làm riêng một phòng thay đồ cho cô, quần áo của cô đều treo trong đó,
trông như một cửa tiệm nhỏ.
Không hiểu Gia Hàng trước kia như
thế nào, khi cô mang thai quần áo không có quá hai bộ, đa phần đều là đồ thể thao rộng rãi. Tất cả quần áo giặt xong vo thành một đống dúi vào
một chỗ.
Có lẽ sẽ chẳng ai hình dung ra được, trong căn phòng
nhỏ đó, anh khom người lấy từng bộ quần áo của cô ra, gấp lại ngay ngắn, rồi xếp gọn gàng vào trong va li.
Cậu lính cần vụ nhìn đồng hồ, thủ trưởng đã vào trong đó nửa tiếng rồi.
Có lẽ cô cũng không để ý đến mấy bộ quần áo đó, nhưng với cô sách và máy
tính rất quan trọng, anh nghĩ chủ nhà sẽ kể chuyện anh tới đây, vậy thì
cô bắt buộc sẽ phải liên lạc với anh.
Do dự mấy phút, anh mở máy tính xách tay của cô ra. Hành động này không quân tử lắm, thế thì đã
sao? Anh muốn hiểu cô thêm một chút. Máy mở không cần mật mã, máy được
giữ gìn khá tốt, tốc độ rất nhanh.
Ha, anh bật cười.
Đó
chỉ là vẻ bề ngoài, khi thử xâm nhập vào máy tính của cô, máy sẽ treo.
Mở máy ra lần nữa, màn hình tối đen. Trông có vẻ như máy móc có vấn đề,
thực ra đó là lớp bảo vệ của cô.
Dùng hiện tượng giả đơn giản nhất để che giấu bí mật đích thực.
Từ khi thành lập đội Kỳ binh mạng, anh đã có thêm nhiều hiểu biết về giới hacker.
Nếu coi thế giới mạng là chốn giang hồ, thì trên chốn giang hồ này, nhân
tài hiệp khách nhiều không kể xiết. Cao thủ giang hồ thực sự, không phải là kẻ đánh thắng vô địch thiện hạ, mà là người khi có người khác xâm
phạm, có thể trong nháy mắt bảo vệ mình kiên cố như thành đồng.
Gia Hàng, anh thầm nhẩm đi nhẩm lại cái tên này.
Nhẩm thêm một lần, lại cảm thấy ngập tràn ý vị.
Chiếc điện thoại trên bàn làm việc trên phòng làm việc rung rì rì hai cái, lúc này còn ai nhắn tin nữa?
Anh là người coi thường trò nhắn tin. Luôn cảm thấy nhắn tin là chuyện chỉ
những người không dám trực tiếp bộc lộ bản thân mới làm. Sinh viên hỏi
bài anh có thể gửi email hoặc hỏi ngay trên lớp, nếu nhắn tin anh sẽ tự
động bỏ qua. Anh và đồng nghiệp liên lạc với nhau cũng vậy, có chuyện
thì gọi điện, chưa từng nhắn tin.
“Hôm nay là sinh nhật em!”
Là Thành Vĩ, nhắn nhầm số? Nhưng nghĩ một lát, anh vẫn phá lệ nhắn lại: “Chúc mừng sinh nhật!”
“Mỗi năm chỉ có một ngày sinh nhật, chỉ còn hai tiếng nữa là em ba mươi tuổi rồi. Ba mươi, con số đáng sợ biết bao. Anh có ra ngoài một lát được
không?”
Một lần nữa anh lại nghi ngờ Thành Vĩ nhắn nhầm số.
“Xin lỗi, anh phải cho Phàm Phàm đi nghỉ. Trác Thiệu Hoa”.
“Vậy em đến nhà anh, mang theo bánh ngọt và rượu vang, anh chỉ cần giúp em chuẩn bị nến là được rồi”.
Lông mày Trác Thiệu Hoa nhíu lại, hình như không phải nhắn nhầm, Thành Vĩ
nếu không say xỉn thì là đang nói mơ, anh xóa tết tin nhắn đi rồi tắt
máy. Rót một ly nước ấm, nuốt hai viên thuốc cảm, lên giường nằm nghỉ.
Trưa mai, anh đi máy bay quân dụng tới Lan Châu.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng dì Lữ nói chuyện trong sân.
Thành Công uể oải nhếch môi, bước tới:
- Chào!
- Chuyện gì? – Anh hơi ngạc nhiên, mới hơn bảy giờ một chút, tên Thành Công này đúng là một con mèo đêm.
Thành Công liếc nhanh vào bên trong:
- Hôm nay tôi nghỉ, định đến chỗ cậu đền điều không phải, mặc dù tôi không biết là có phải tôi không phải hay không?
- Cậu đang hát vè đấy à?
- Hôm đó ở bệnh viện cậu lên mặt với tôi, tôi ấm ức lắm.
Anh bật cười:
- Cậu nhạy cảm như thế từ bao giờ vậy? Phàm Phàm bị ốm nên tôi hơi sốt
ruột mà thôi. Hai hôm nay lại nhiều việc, hôm nay còn phải đi công tác,
nếu không đã hẹn cậu từ lâu rồi.
Thành Công nhún vai:
- Thôi được! Nhưng tôi cũng rất có thành ý, mang rượu vang đến cho cậu đây.
- Sáng ra uống rượu làm gì? Để dì Lữ rót cho cậu ly trà.
- Được, rượu để dành lần sau tôi đến uống. Rượu này không phải bình
thường đâu nhé, tên là Tequila[1], nấu từ câu lưỡi rồng trên mười hai
năm tuổi, ủ trong thùng gỗ cao su ít nhất bốn năm mới tiêu thụ bên
ngoài. Hương vị vô cùng độc đáo, trong nước rất hiếm. Thành Vĩ nhà tôi
sinh nhật, bạn nó tặng đây. Tôi ăn trộm đến đây.
[1] Một loại
rượu có độ cồn cao truyền thống của Mexico, được chưng cất từ lá cây
Agave Azul Tequilana, một loài thực vật bản địa ở Mexico.
- Ờ! – Anh bình thản đáp. – Cậu ngồi đi, tôi đi đánh răng rửa mặt.
Thành Công gật đầu, thấy thím Đường bế Phàm Phàm ra, anh ta dang rộng hai tay cười hì hì:
- Nhóc đẹp trai, cho chú bế cái nào.
Thím Đường lắc đầu:
- Thằng bé vừa ngủ dậy, lát nữa sẽ ị, đừng để bẩn quần áo cậu.
Công việc này của thím là do Thành Công giới thiệu cho, nhìn thấy anh ta, tự nhiên sẽ vô cùng nhiệt tình.
Thành Công vội đưa tay ra sau lưng, ngoảnh lại phía sau rồi hạ giọng hỏi:
- Heo đang ngủ à?
- Heo? – Thím Đường ngẩn ra một lúc rồi mới hiểu. – Cậu nói phu nhân hả, không có, đi mấy ngày rồi.
- Đi? Đi đâu?
- Thiếu tướng nói phu nhân đi tập huấn. – Thím Đường chép miệng, nụ cười có phần thần bí.
- Thím đừng lấp lửng nữa, có gì thì nói đi ạ.
- Tôi và dì Lữ nghĩ kỹ rồi, thiếu tướng và phu nhân hơi kỳ lạ, hai người
không ở cùng phòng. Trong cữ thì còn hiểu được, nhưng hai vợ chồng chẳng có chút thân mật nào. Phu nhân không cho Phàm Phàm bú, cũng rất ít khi
bế Phàm Phàm, hoàn toàn không giống một bà mẹ, cũng không giống một
người vợ…
Thành Công sờ cằm, đôi mắt dài híp lại:
- Không kỳ lạ, Thiệu Hoa là người sống khép kín. Nói gì thím, đến cháu còn chưa bao giờ thấy cậu ta ngọt ngào với ai.
Thím Đường cười phụ họa:
- Đúng vậy, cậu ấy là tướng quân, nghiêm túc là điều tự nhiên.
Trong lòng Thành Công tò mò muốn chết, Heo đi tập huấn? Chưa từng nghe nói cô ta làm công việc quan trọng gì, dù có, thì theo quy định của pháp luật, cũng có bốn tháng nghỉ đẻ. Cô ta lại có tinh thần cống hiến đến thế
sao? Đánh chết anh ta cũng không tin.
Anh ta bần thần đứng trong sân nửa ngày trời, khi Trác Thiệu Hoa đi xe ra sân bay, anh ta mới ra
về. Lời nói và cử chỉ của Thiệu Hoa không có gì khác thường. Anh ta hỏi
về Heo, Thiệu Hoa liền nói sang chuyện khác.
Anh ta chỉ có thể nuốt sự ngờ vực xuống, buồn bực lái xe ra về.
Ngày nghỉ, đương nhiên là phải dành ra nửa ngày với bạn gái. Bạn gái hiện
nay của anh ta có vẻ còn trẻ con, không thích ăn bữa tối lãng mạn, mà
muốn tới Pizza Hut ăn pizza.
Anh ta rất biết cách nhân nhượng và chiều chuộng. Đàn ông quan trọng là biết co biết duỗi.
Cửa vào quán Pizza Hut hơi màu mè, anh ta nhíu mày, lấy điện thoại ra bảo
bạn gái là mình tới trước rồi, bảo cô ấy đừng sốt ruột, anh sẽ kiên nhẫn và dịu dàng đợi em.
Trong quán khá đông, từng gương mặt non
nớt, nhìn là biết là lũ sinh viên trong đầu toàn chuyện phong hoa tuyết
nguyệt. Anh ta chửi thầm vài câu rồi đưa mắt tìm một góc thích hợp cho
đôi lứa hẹn hò, đang tìm, anh ta bỗng nhướn mày cười rạng rỡ.
Con heo đi tập huấn kia đang nằm bò ra trên bàn nói với phục vụ:
- Cho một suất tình nhân, một pizza cỡ to, hai cốc nước ngọt, salad hoa
quả, kem dâu và oải hương, bánh trứng… Ê, bàn này có người rồi.
Một bóng đen chắn trước người Gia Hàng, cô ngẩng đầu kêu lên.
- Heo, không ở nhà ngoan ngoãn trông con, chạy ra đây hẹn hò với ai? – Thành Công khoanh tay, giọng điệu kỳ quái.
Gia Hàng nhảy dựng lên, túm áo anh ta kéo vào nhà vệ sinh ở góc trong cùng:
- Thành lưu manh, anh im miệng lại cho tôi.
- Sao, bị tôi nói đúng rồi chứ gì? – Thành Công nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh, mắt lại lóe lên một tia nguy hiểm.
Gia Hàng thận trọng nhìn về phía sau, nghiến răng ken két:
- Đừng đem tiêu chuẩn đạo đức của anh ra đánh giá người khác. Tôi cảnh
cáo anh, lát nữa chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh coi như
không quen tôi, không được nhìn tôi, không được lân la tới gần.
- Cô chưa nghe người ta nói à, nước sông không phạm nước giếng, nhưng
nước giếng cứ thích làm đục nước sông. Tại sao tôi lại phải nghe theo
cô? – Thành Công gỡ tay Gia Hàng ra, hùng hồn khoác vai cô, cứ như anh
em thân thiết lắm.
- Bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu của anh ra, sau đó phục tùng vô điều kiện. – Gia Hàng liếc xéo anh ta, không giống như đang nói đùa.
- Tôi không bỏ thì sao? – Đã là lưu manh rồi, thì lưu manh đến cùng. Khí
thế hung hãn như vậy, nhưng lại có một bờ vai mảnh khảnh thế này, khiến
anh không khỏi sinh lòng thương tiếc.
- Thật không bỏ? – Gia
Hàng nhếch môi gian xảo, một giây sau bất thình lình túm chặt một cánh
tay anh ta, hơi khom người xuống, bẻ quặt nó ra đằng sau.
- Nhẹ thôi, nhẹ thôi, con heo này làm thật đấy à? – Thành Công kêu toáng lên vì đau.
- Ha ha, nhớ những lời tôi vừa nói chứ?
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Thành Công bi tráng gật đầu.
Gia Hàng buông tay, vỗ lên vai anh ta:
- Thế mới là lương y của nhân dân, cảm ơn sự hợp tác.
Thành Công trợn mắt nhìn cô, xoa xoa cổ tay:
- Hình như tôi chẳng làm gì cô cả, cho dù cô đi kiểm tra sản khoa, tôi đã làm những chuyện vô lễ chớ nhìn, cô dựa vào cái gì mà gọi tôi là lưu
manh?
- Lưu manh cũng có người tốt kẻ xấu, đừng quá đau buồn, anh thuộc diện lưu manh lương thiện. – Gia Hàng trịnh trọng bảo ban.
Thành Công mém xỉu, đúng là lý luận đầy tính thuyết phục.
- Cô không đánh giá cao tôi đấy chứ?
- Không hề, từ trước tới giờ tôi nhìn người rất chuẩn. Ê, tìm anh kìa, bạn gái à?
Một cô gái cài nơ bướm trên đầu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy họ, bờ môi cắn chặt lại đầy ấm ức.
- Không phải. – Thành Công len lén cắn lưỡi, không biết tại sao mình lại phủ nhận.
- Vậy sao cô ta nhìn tôi như nhìn tình địch vậy?
- Cô thật chẳng biết tự lượng sức mình. – Thành Công hừ một tiếng, vẻ mặt như muốn nói “Cô mà xứng làm tình địch á?”
Gia Hàng cười cười, không để tâm:
- Người tôi đợi chắc cũng tới rồi, anh đi với bạn anh đi. Lúc đi đừng có chào hỏi đấy.
Thành Công hung hăng lườm cô, nở một nụ cười mê hồn bước về phía cô bạn gái.
Với một bác sĩ thường phải làm phẫu thuật, cho dù ngoại hình nho nhã tới
mức nào, cho dù không phải đại lực sĩ, nhưng đối phó với một hai người
thì không thành vấn đề. Vừa rồi cố tình để con heo đó được đắc ý, là có
phần trêu chọc, cũng có phần tò mò. Người khiến cô ta phải căng thẳng
đến thế là ai?
Cô bạn gái trách anh không tìm chỗ tốt trước, bây giờ trong quán đông người, phải ngồi chung bàn với người khác.
Anh lại cảm thấy như thế rất tốt, góc này vừa vặn nhìn được Heo.
Người Heo đợi đã đến, không phải là mỹ nam, không phải là giai đẹp, mà là một cô bé sinh viên tóc mái xén gọn gàng, mũi nhỏ mắt nhỏ, vai khoác ba lô, trông có vẻ yếu ớt. Nhưng khi nhìn thấy Heo, cả hai cùng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy nhau.
- Heo, mình nhớ cậu!
- Tiểu Ngải, mình cũng nhớ cậu lắm!
Da gà cũng Thành Công rụng đầy mặt đất.
- Heo, đằng kia có một người đàn ông cứ nhìn cậu mãi. – Mạc Tiểu Ngải có một sở trường, mắt như rada tai chuyên bắt sóng.
- Đừng nhìn, loại đàn ông ấy nhìn nhiều sẽ thất thân đấy. – Gia Hàng đáp.
Tiểu Ngải nổi cơn buôn chuyện:
- Cậu rất hiểu anh ta?
- Tiểu Ngải, mình vừa từ Nam Kinh về, làm gì có cơ hội quen biết loại người đó đúng không?
- Đúng đúng! – Tiểu Ngải gật đầu.
Nhân viên phục vụ bắt đầu đưa thức ăn đồ uống lên như đèn cù, Gia Hàng bê cả hai ly kem đưa lên cho Tiểu Ngải:
- Toàn là món cậu thích ăn đây, hôm nay ăn cho thỏa thích đi.
Mắt Tiểu Ngải chớp chớp:
- Heo, cậu kiếm được tiền rồi à?
Đoạn xúc một thìa salad hoa quả đút vào miệng Gia Hàng.
Gia Hàng cười cười:
- Sắp rồi, cậu có mang bản vẽ theo không?
Tiểu Ngãi đặt muỗng xuống, dịch đồ ăn trên bàn sang một bên, rút laptop từ trong balo ra:
- Mình không được tự tin lắm, cậu xem thử xem!
Tiểu Ngải mê truyện tranh điên đảo, chỉ đọc thôi cũng không thể đã ghiền,
cho nên cô nàng chọn ngành thiết kế truyện tranh. Các nhân vật trong
game của Gia Hàng đều nhờ cô nàng vẽ thử, đây cũng là sáng tác đầu tiên
của cô ấy.
Gia Hàng cũng không phải chuyên gia, xem hai bức rồi nói:
- Hình tượng nhân vật khá có cá tính, nhưng vẫn chưa trọn vẹn, có lẽ cần
phải đầu tư thêm. Cậu copy thêm một bản cho mình, mình đem cho bên khai
thác xem.
- Nếu không dùng được thì cũng không sao, cậu cứ nói với bọn họ, để mình đi theo học hỏi là được.
- Được.
Hai cô gái cất máy tính đi, tay dao tay muỗng tiếp tục ăn.
- Heo, cậu còn định sang nước ngoài nữa không? – Kem lạnh quá, Tiểu Ngải xuýt xoa liên tục.
- Qua tết là mình phải thi IELTS.
Tiểu Ngải thở dài.
- Làm gì mà tỏ vẻ oán phụ thế kia? Cậu có bạn trai rồi mà, sẽ không quá cô đơn đâu.
Mặt Tiểu Ngải đỏ bừng, vùi đầu ăn pizza. Một lúc lâu sau, cô cắn răng, ngẩng đầu lên:
- Hai ngày trước mình gọi điện cho Ninh Mông, cậu biết đấy, tin tức của
nó là nhanh nhạy nhất. Ừm… Sau tết Nguyên Đán, Chu sư huynh sẽ về nước,
nhà cửa và công việc đều đã bố trí xong.
Chiếc dĩa của Gia Hàng dừng lại trên không trung nửa giây, sau đó tấn công chiếc bánh pizza.
- Cậu nói gì đi chứ! – Tiểu Ngải cuống lên.
- Nói gì? – Gia Hàng hắng giọng để che giấu tâm trạng.
- Là Chu sư huynh dó, sao cậu có thể thờ ơ như không thế? Khi đó, cậu vì
anh ấy… suy sụp đến mức nào, năm thứ ba trượt liền mấy môn, suýt nữa thì bỏ học.
- Ê, không phải chuyện đó có được không nào? – Gia Hàng gõ xuống dĩa, âm thanh không lớn nhưng vẫn làm rất nhiều người giật
mình.
- Đừng có tự dối mình nữa. Tự cậu xem làm thế nào đi, đừng có chàng về nàng lại bay đi, sau đó lại cách trở thêm mấy năm nữa. Lòng người sẽ thay đổi, trên đời này chẳng có mấy kẻ si tình đâu. – Tiểu
Ngải lẩm bẩm.
Gia Hàng dở khóc dở cười:
- Sao cậu giống chị mình thế nhỉ?
- Mình muốn tốt cho cậu. – Tiểu Ngải đỏ mặt tía tai.
- Kem sắp chảy rồi, mau ăn đi!
- Sao anh không ăn? – Cô bạn gái xinh đẹp hậm hực đá chân Thành Công dưới gầm bàn, hai con nhóc kia thì có gì đáng nhìn mà cứ nhìn chằm chằm mãi.
Thành Công thu ánh mắt lại, ngầm nhìn khuôn mặt trang điểm không chút tì vết của cô bạn gái, khóe miệng chậm rãi vẽ một nụ cười:
- Anh thích nhìn em ăn.
- Mắt anh mọc đằng sau gáy à? – Cô nàng lạnh lùng hỏi.
- Anh nhìn em là nhìn bằng trái tim. – Mặt Thành Công không biến sắc.
- Thế mắt anh để dành cho người phụ nữ khác à?
Thành Công nở một nụ cười vô hại:
- Em yêu, nói mấy điều này có giúp ăn ngon miệng hơn không?
Cô bạn gái sững sờ nhìn anh ta.
- Đừng tự làm khổ mình, giận thì cứ gào thét lên, hoặc là cho anh một cái tát tai, cứ bóng gió thế này sẽ bị nội thương đấy. Anh là bác sĩ khoa
sản, chứ không phải là bác sĩ khoa nội.
- Anh…
- Cứ từ
từ mà ăn, anh đi thanh toán trước, sau đó ra xe đợi em. – Thành Công dịu dàng chạm vào gương mặt tái xanh của cô bạn gái, rồi đứng dậy.
Gia Hàng và Mạc Tiểu Ngải đã trả tiền xong, sánh vai nhau cười nói ríu rít đi ra ngoài cửa.
Thành Công giữ đúng lời hứa, chỉ đưa mắt nhìn theo họ một đoạn.
Khi ở bên bạn bè, Heo trông như một tờ giấy trắng, sao lại có thể làm ra
chuyện phức tạp như vậy với Thiệu Hoa? Khóe miệng Thành Công nhếch lên
một nụ cười đầy ẩn ý.
Mạc Tiểu Ngải đi cùng Gia Hàng tới công ty Trì Sánh, ông chủ Mã Soái đích thân đón tiếp họ.
Gia Hàng đưa bản vẽ của Tiểu Ngải cho ông ta xem trước, ông ta chỉ liếc nhìn một cái liền đóng laptop lại, nửa cười nửa không:
- Cô Gia, lần trước về trò chơi của cô, tên là gì ấy nhỉ? – Ông ta vỗ trán, nhíu mày.
- Lệ nhân hành. – Hai tay Gia Hàng đặt trên đầu gối, điệu bộ rất nghiêm túc.
- À phải, Lệ nhân hành, chúng tôi đã mời chuyên gia xem xét phương án của cô, cũng có chút hứng thú. Nếu được duyệt thì đây không phải là một
công trình nhỏ đâu, mà là một hạng mục lớn cực kỳ hao tiền tốn của. Phải thành lập một đội ngũ cực lớn, tiền kỳ thì khai thác, thiết kế, gọt
dũa, vận hành, hậu kỳ thì tuyên truyền, tìm người đại diện, có khả năng
sẽ trở thành dự án chủ yếu của công ty chúng tôi trong năm sau. Cho nên
chúng tôi phải thật cẩn trọng.
- Tôi cho là quý công ty đã cân
nhắc kỹ lưỡng rồi. – Gia Hàng nói. – Nếu giám đốc Mã cảm thấy việc phê
duyệt có khó khăn, vậy xin đừng miễn cưỡng. Trong lĩnh vực trò chơi trên mạng, Mỹ và Nhật Bản tham gia khá sớm, trong nước cũng chỉ mới bắt đầu
mấy năm gần đây. Nhưng nhìn chung, game tập trung chủ yếu vào nhóm người chơi là nam giới và học sinh, loại hình đa phần là đấu mưu đấu trí,
vượt cửa, tìm kho báu, nhưng lại xem nhẹ thành phần nữ giới công sở. Nữ
giới công sở, trí tuệ mà tinh tế, vừa là người phụ nữ mạnh mẽ trong sự
nghiệp, vừa là cô gái dịu dàng xinh đẹp. Có thể ông sẽ nói phụ nữ không
có thời gian chơi game, sai, đó là vì không có trò chơi mà họ thích.
Nhưng khi họ thả lỏng, một trò chơi khiến lòng dậy sóng sẽ khiến họ mê
mẩn, bởi vì trong tim mỗi người phụ nữ luôn có một giấc mơ không thể trở thành hiện thực. Tôi nghĩ sẽ có những công ty khác có hứng thú với vấn
đề này.
Mã Soái ngỡ ngàng nhìn Gia Hàng:
- Cô Gia, đây có lẽ là sản phẩm đầu tay của cô, tại sao có thể tự tin đến thế?
- Đầu tay thì đã sao? Sản phẩm thứ một trăm thì đã sao? Từ thời trung học tôi đã ngồi quán net, người khác thì mải lên mạng chat chít, chơi game, còn tôi ngồi đó quan sát, loại người nào thích chơi cái gì, chơi trong
bao lâu. Loại người nào buồn bực vì không tìm được trò chơi họ thích.
Tôi quan sát sáu năm, chọn học thiết kế trang phục, lịch sử nghệ thuật,
lịch sử văn học rồi mới bắt tay vào thiết kế Lệ nhân hành. Đó không phải là sự xốc nổi mù quáng, cũng không bừa bãi. Tôi hiểu bản thân mình,
được nhiên càng hiểu được giá trị của sản phẩm tôi làm ra, cho nên tôi
tự tin. – Gia Hàng hất cằm, ánh mắt rực sáng.
- Trò chơi hướng
về nữ giới công sở chỉ là khởi đầu của tôi, sau này tôi sẽ thiết kế các
trò chơi trí tuệ cho học sinh tiểu học và trung học, để thay đổi cách
nhìn của các bậc phụ huynh đối với khái niệm game. Tôi không đưa thiết
kế của mình tới các công ty hạng ba, mà tìm ngay tới công ty Trì Sánh
hạng nhất nhì trong cả nước, tôi cho rằng Trì Sánh dám đón nhận cái mới. Nhưng tôi cũng hiểu cho giám đốc Mã, xin lỗi đã làm phiền.
Cô gật đầu, thu dọn hồ sơ trên bàn.
Mã Soái giữ tập hồ sơ lại:
- Cô Gia, tôi nghĩ tôi nên mừng vì cô chỉ là một nhà thiết kế, và cô chỉ
mới hai mươi ba tuổi, nếu không tôi sẽ cảm thấy nguy hiểm.
- Giám đốc Mã thích phương án này sao?
Lúc này, Gia Hàng không còn bình tĩnh trầm mặc như vừa rồi, lộ rõ vẻ vui mừng hớn hở như trẻ con.
Mã Soái bấm điện thoại bàn:
- Thư ký Ngô, mang hợp đồng Lệ nhân hành vào đây.
- Tiểu Ngải! – Gia Hàng quay người, giơ cao hai tay lên, hưng phấn đập tay với Tiểu Ngải.
Mã Soái mỉm cười lắc đầu:
- Cá nhân tôi rất thích phương án này, tôi cũng đã hỏi ý kiến mấy cô gái
trong công ty, họ cũng rất mong đợi. Cô Gia, lần này tôi muốn đi một
bước thật lớn, khi trò chơi bắt đầu được khai thác sẽ tìm sẵn người đại
diện, sau đó sắp xếp cho cô nhận phỏng vấn báo chí và truyền hình,
khuếch trương thanh thế, cô phải hợp tác với sự sắp xếp của công ty,
được chứ?
- Được thì được, nhưng tốt nhất là trước mùa xuân. Năm sau tôi phải đi du học.
- Bây giờ giao thông và thông tin đều thuận tiện, sẽ không ảnh hưởng đến cô Gia đâu.
Cô thư ký nhanh nhẹn mang hợp đồng từ ngoài bước vào, Gia Hàng nhận lấy:
- Đây là bước mở đầu quan trọng trong cuộc đời tôi, tôi phải nhờ luật sư của tôi xem giúp.
Mã Soái cười lớn:
- Nên làm. Nào, cô Gia, chúng ta bắt tay, hợp tác vui vẻ.
Gia Hàng thoải mái đưa tay bắt lấy tay ông ta:
- Cảm ơn giám đốc Mã.
Mã Soái tiễn họ xuống tận dưới lầu rồi mới tạm biệt. Mạc Tiểu Ngải vuốt ngực liên tục:
- Heo, vừa rồi mình căng thẳng chết đi được, cậu trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào thế? Hệt như cao thủ đàm phán ấy.
- Mình đã từng nghiên cứu tâm lý học, nếu ông ta không muốn thiết kế của
mình, đoán chừng ngay cả gặp mặt cũng chẳng thèm mà sẽ bảo bảo vệ tống
bọn mình ra khỏi cửa luôn. Ông ta nói thế, chỉ để bắt nạt mình là người
mới, muốn ép giá, nhưng mình còn lâu mới chịu.
Tiểu Ngải phục sát đất:
- Mình là thạc sĩ khoa máy tính hẳn hoi nhé, nhưng so với cậu thì chỉ như con tôm con tép thôi.
- Đừng có quá đề cao người khác mà hạ thấp bản thân mình. Cậu mạnh về lý
luận, mình chỉ là thiên về thực tiễn thôi. Mình đã từng… muốn nghỉ học
mà. – Gia Hàng cười cười tự giễu.
Trong tiểu thuyết của Cổ
Long[2], có một hiệp khách tên là Tây Môn Súy Tuyết, anh ta và Diệp Cô
Thành là hai đối thủ vĩ đại. Vì hiểu nên tôn trọng nhau, vì tôn trọng
nên trân trọng nhau. Nhưng cuối cùng, Diệp Cô Thành chết dưới kiếm của
Tây Môn Súy Tuyết, Tây Môn Súy Tuyết ôm thi thể của Diệp Cô Thành, nỗi
cô độc dâng tràn như thủy triều.
[2] Tác giả tiểu thuyết kiếm hiệp nổi tiếng.
Chu Văn Cẩn không phải là Tây Môn Súy Tuyết, cô cũng không phải là Diệp Cô
Thành. Cô và anh chỉ là những con người bình thường, nhưng khi cô hoàn
toàn mất hết hứng thú với máy tính, sự xuất hiện của anh khiến cô tìm
được mục tiêu mới. Chiến thắng anh, là niềm vui của cô.
Trong
trận thi đấu quan trọng đó, chiến thắng của anh lại chẳng chút vinh
quanh. Sau khi cô biết, cảm xúc trong lòng không thể gọi tên, vì thế cô
buông thả bản thân.
Học là để tìm việc làm, cô có thể tìm được việc làm, cớ gì phải đi học?
Khi đó, cô bắt đầu viết Lệ nhân hành.
Mạc Tiểu Ngải gật đầu thấu hiểu:
- Hiểu rồi, cậu không chịu thua!
- Cậu cút đi! – Gia Hàng cười cười đẩy cô nàng.
- Heo, giờ cậu giàu rồi, khao đi! Khao đi!
- Được, tối nay bọn mình ra biển ăn một bữa. Đợi mình nghe điện thoại đã. – Cô lấy điện thoại trong túi áo ra, số máy lạ.
- Ai đấy ạ?
- Tiểu Gia, Thiệu Hoa đi công tác Lan Châu rồi, cháu có ở nhà không,
dượng nhớ Phàm Phàm, bảo dì Lữ nấu thêm cơm, dượng tới ăn luôn.
Gia Hàng bịt điện thoại, len lén liếc nhìn Tiểu Ngải đang đứng phía sau, ra vẻ tự nhiên bước sang bên kia đường, lúc này mới dám nói một cách cung
kính:
- Cháu chào dượng, ha ha, hôm nay Phàm Phàm ngoan lắm, nó
ngủ mất rồi. Đúng lúc bạn cháu có việc, cháu đang ở bên ngoài. – Nói dối mà mắt vẫn mở, mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp.
- Cháu ở Bắc Kinh chứ? – Hơi thở của ông Án Nam Phi có phần gấp gáp.
- Đương nhiên rồi ạ, Bắc Kinh là nhà cháu, cháu không ở Bắc Kinh thì còn ở đâu.
- Vậy được, chúng ta gặp nhau một lát, không lâu lắm đâu.
- Dượng ơi, cháu thật sự đang ở Bắc Kinh, dượng không tin cháu sẽ lấy máy bàn gọi cho dượng. – Gia Hàng chỉ còn thiếu nước giơ tay lên thề. – Bây giờ cháu không có ý kiến gì với bố Phàm Phàm, cũng không làm chuyện gì
ảnh hưởng đến công việc của anh ấy cả.
Ở đầu dây bên kia, ông Án Nam Phi vui vẻ:
- Dượng biết Tiểu Gia là đứa trẻ ngoan, cô cháu hôm nay có chương trình,
trong nhà chỉ còn mình dượng, ăn cơm buồn chán lắm, muốn tìm người nói
chuyện. Tiểu Gia chê dượng già phải không?
Gia Hàng ngượng ngùng cụp mắt xuống, đá đá hòn đá nhỏ dưới chân:
- Sao lại thế được ạ, dượng phong độ ngời ngời, hào hoa nhất mực, đang ở độ tuổi huy hoàng nhất của đời người đấy chứ ạ.
- Cháu nói thế thì dượng tự tin rồi. Dượng tới đâu để tìm cháu đây?
Gia Hàng quay ra áy náy nhìn Mạc Tiểu Ngải, đảo mắt mấy vòng nói ra một địa chỉ.
- Miễn giải thích, cậu dám cho mình leo cây. Được lắm, vậy bữa này tính
thành cậu nợ mình mười bữa, mình sẽ ghi sổ thật kỹ. – Tiểu Ngải rất
thông tình đạt lý.
- Cậu đang bắt chẹt mình. – Gia Hàng cực lực phản đối.
- Vậy thì cậu dẫn cả mình theo, mình không để ý chuyện phải gặp mặt người lạ đâu.
- Được rồi, được rồi, mười bữa thì mười bữa. – Tiểu Ngải không phải là
Ninh Mông, không quan trọng chuyện ăn uống, một bát mì thịt bò cũng có
thể khiến cô nàng cười tít mắt. – Mình tiễn cậu ra bến xe.
Xe buýt đến rất nhanh, trước khi lên xe Tiểu Ngải còn ngoái đầu lại, vẻ mặt thâm sâu khó dò:
- Heo, sao mình cứ cảm thấy cậu như chưa từng rời khỏi Bắc Kinh vậy?
Gia Hàng hơi há mồm, hít vào một luồng khí lạnh, hít trúng làn khói xe đang phả ra, ho sặc sụa.
Ông Án Nam Phi vừa lái xe vừa nhìn những cửa hiệu hai bên đường, khó khăn
lắm mới tìm thấy một bãi đỗ xe, phải hỏi thăm cô bé ở cửa hàng hoa mới
tìm được địa chỉ mà Gia Hàng nói.
Ông hơi ngẩn ra một lát, bấm bụng đẩy cửa bước vào.
Khu đại sảnh trò chơi ầm ĩ tiếng động.
Trong đại sảnh bày đủ các loại máy chơi game như ném bóng rổ, đua xe, đấm
bốc, bắn súng… Rất đông trẻ con đang chơi, tiếng nhạc, tiếng phanh xe,
tiếng chém giết, bắn súng trộn lẫn với nhau. Một cô bé đang nhảy tưng
tưng trên đệm nhảy, la hét chói tai. Ông Án Nam Phi quay đầu lại nhìn cô bé, cơ thể đang dậy thì, gương mặt thiếu nữ trắng bệch vì son phấn, tô
son màu xanh đúng mốt, nhìn là biết ngay thế hệ 9x.
Trong góc có một cánh cửa nhỏ, xuyên qua một hành lang nhỏ tối tăm, bên trong giấu
hơn mấy chục cỗ máy đánh bạc. Dưới ánh đèn tím đỏ, Gia Hàng đang điên
cuồng chơi máy tam sắc. Vận may của cô không tồi, đồng xèng 50 tệ đút
vào, từ nơi nhả tiền, một đồng tiền xu leng keng rơi ra.
- Dượng có chơi một ván không? – Nhìn thấy ông, Gia Hàng cười cười đưa cho ông một đồng xèng.
Trong lòng ông Án Nam Phi dậy sóng, thực ra ông luôn băn khoăn tự hỏi, tại
sao người chín chắn và khắc kỷ như Thiệu Hoa lại ở bên cô gái bé nhỏ
này? Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Gia Hàng, ông đã không đành lòng
nghi ngờ cô. Cô kiên trì tin rằng giữa bọn họ là tình yêu, mà tình yêu
vốn chẳng bao giờ theo lý lẽ thông thường.
Nhưng nhìn đứa bé đang cười tinh quái trước mặt này, ông thừa nhận Thiệu Hoa và cô bé ấy cách nhau một trời một vực.
Ông nhận đồng xèng, nhưng số ông không đỏ, xèng đút vào liên tục mà chẳng thu hoạch được gì.
Còn Gia Hàng chơi đánh bạc ở máy bên cạnh lại thắng thêm được một đồng xu.
- Cũng được nhỉ, không đến nỗi trắng tay. – Ông tự AQ.
Gia Hàng nhếch mép tự hào:
- Đương nhiên rồi, cháu là ai cơ chứ!
Cô ghé sát vào tai ông:
- Thật ra cái này có quy luật đấy, điều kiện cần là dượng phải tìm ra được tính cách của nó, dượng có tin không?
- Tin! – Ông cuống quýt gật đầu, chỉ sợ cô lại chơi tiếp. – Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.
- Cơm hộp ở chỗ này cũng ngon lắm, cháu mời dượng.
Ông Án Nam Phi dở khóc dở cười:
- Tiểu Gia, cháu không nhìn thấy ánh mắt của mọi người sao, dượng đã thành trò cười ở đây rồi.
Gia Hàng cười hì hì:
- Sự hiện diện của dượng là vinh hạnh của cái quán nhỏ này. Dượng đợi cháu đi đổi tiền đã.
Cô thắng không ít, tay cầm đầy một vốc tiền giấy nhăn nhúm, cứ thế nhét thẳng vào túi áo.
Ra khỏi khu trò chơi, ông Án Nam Phi cảm thấy không khí Bắc Kinh tối nay
thật thơm mát và tươi mới. Gia Hàng khăng khăng đòi mời khách nhưng ông
không đồng ý.
Gia Hàng chê vào quán gọi thức ăn phiền phức, cuối cùng họ đi tới một quán cà phê có phục vụ cơm văn phòng. Trước lúc gọi
cơm, mỗi người gọi một tách cà phê. Ông giúp cô bỏ đường rồi khuấy giúp
cô, khẽ ngước mắt lên, vờ như vô tình hỏi:
- Tiểu Gia, hôm đó ai ra ga đón cháu vậy?
- Đó là chuyện riêng của cháu. – Gia Hàng làm mặt quỷ.
Ông vừa cười vừa nâng tách lên:
- Đấy mà là chuyện riêng gì, dượng nhìn thấy rõ lắm rồi, trông hai người hơi giống nhau, cô cháu hả?
- Mắt dượng kiểu gì thế, trẻ như thế sao lại là cô được, chị cháu đấy!
Tách cà phê trên tay bỗng run lên, sánh ra một nửa:
- Cà phê nóng quá. – Ông rút khăn giấy ra lau, gương mặt rúm lại.
- Tách của cháu đỡ hơn. – Gia Hàng uống cà phê theo đúng nghĩa là uống, một ngụm hết bay nửa cốc.
- Tiểu Gia lớn thế này rồi, đa phần đều là con một, đó là chị họ cháu à?
Ông dượng này hơi nhiều chuyện nhỉ.
- Ở chỗ cháu, nếu là chị họ thì gọi thêm tên, kiểu như chị gì đó, chị
cháu thì đương nhiên là chị ruột cháu rồi! – Gia Hàng hãnh diện khoe.
- Hai người… cách nhau bao nhiêu tuổi? – Ông run run nuốt nước bọt, bàn tay đặt trên bàn run rẩy.
- Dạ, mười tám tuổi.
Một cánh bướm có thể tạo nên cả một cơn bão lớn, đó chính là hiệu ứng cánh
bướm. Câu nói nhẹ tênh này của Gia Hàng, cũng khiến ông Án Nam Phi trong nháy mắt hồn lìa khỏi xác. Lông tơ sau gáy dựng đứng lên, cả người như
ngã nhào vào một hầm băng. Sau đó lại giống như bị ném vào lò thiêu,
khói lửa cuồn cuộn khiến ông không tài nào hít thở.
- Hai chị em cách nhau xa như vậy rất hiếm gặp. – Đại não đã không nghe theo chỉ huy, ông đành phải dựa vào bản năng để trả lời.
- Đó là do chính sách kế hoạch hóa gia đình, nếu không sẽ rất nhiều. Cháu là con cá lọt lưới.
Ông nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt cô ngời sáng, lông mày lấp lánh, khi
nói cái mũi chun lại tinh nghịch, lúc nghiêm túc hai má phồng lên…
- Dượng ơi? – Gia Hàng ngạc nhiên nhìn cánh tay đang nắm chặt lấy cô.
- Tiểu Gia! – Ông muốn sờ lên mặt cô, ông muốn ôm cô vào lòng, ông muốn hỏi…
Ông không đủ can đảm.
Chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi.
- Mời dùng cơm. – Nhân viên phục vụ kịp thời đưa đồ ăn lên, giải vây cho ông.
Gia Hàng băn khoăn giật đầu, hình như dượng bị tổn thất gì nghiêm trọng lắm, ánh mắt u ám hoang mang.
- Dạo này công việc của dượng không thuận lợi ạ? – Cô dè dặt hỏi.
Ông Án Nam Phi cố rặn ra một nụ cười:
- Tên của Tiểu Gia là do ai đặt, giống tên con trai quá.
- Chị hai đặt! Hàng là hàng không, bạn bè đều bảo cháu là con heo biết bay.
- Vậy hả, cháu muốn bay đi đâu? – Ông máy móc hỏi.
- Chim nhạn bay về phương Nam, cháu không muốn lập dị khác người, chắc chắn là cũng bay về phía Nam.
Một cây kim thật nhọn đâm thẳng vào tim ông, đau đớn khiến mắt ông tối sầm lại.
- Dượng, cảm ơn dượng đã mời cháu ăn tối. Cháu phải về rồi ạ.
Ông nghe thấy Gia Hàng đang nói, ông nên đứng dậy tiễn cô, con gái đi một
thân một mình trong đêm không an toàn, nhưng hai chân ông rủn ra, không
đứng dậy nổi.
- Đừng đi xe buýt, đi taxi về. Về nhà gọi điện cho dượng. – Ông dặn dò.
- Mới tám giờ hơn, không có chuyện gì đâu. Tạm biệt dượng.
Ông đau đáu nhìn theo bóng dáng khuất xa của cô, một luồng khí nóng trào lên trong hốc mắt.
Xe buýt dừng ngay cạnh nhà Gia Doanh, trước khi vào nhà, Gia Hàng nhìn
quanh sân, không thấy chiếc xe máy đâu, Lạc Gia Lương lại đi tăng ca
rồi.
Tử Nhiên đang làm bài tập trong phòng, cô lấy cái bánh tart trứng mua ở tiệm KFC trên đường ra, nịnh nọt mang vào.
- Đừng quấy rầy cháu, đang nghĩ cách giải đây! – Tử Nhiên cau có liếc cô.
- Để dì làm hộ cho!
Tử Nhiên giữ chặt quyển vở bài tập, mặt đỏ phừng phừng như thể bị xúc phạm ghê gớm lắm.
Gia Hàng le lưỡi chạy vội ra ngoài.
Lúc quay người lại, cửa phòng đã đóng.
Vò đầu bứt tóc, hiểu rồi, cô phải mua quà cho tên nhóc này.
Nghe thấy tiếng động, Gia Doanh bước ra:
- Hàng Hàng, em đi thay quần áo đi, chị làm cho em mấy miếng sủi cảo.
- Em ăn rồi ạ.
- Ăn sủi cảo không no đâu, nhân cần tây mà em thích đấy.
Nghe lời chị, Gia Hàng vào phòng ngủ, Gia Doanh vừa mới nghe nhạc và đọc
sách. Chị hai cũng sành điệu thật, lại còn nghe nhạc của Trần Sở Sinh
nữa.
Cô nhíu mày, bài này là bài mới, cô chưa nghe bao giờ.
Anh nói anh yêu cô, anh bảo cô chờ anh
Anh nói sẽ có ngày anh thành danh
rồi quay lại cưới cô
Cô cũng rất yêu anh, tình thanh mai trúc mã
Cô bảo anh hãy ngừng lo lắng
Lại không thể ngăn lệ ướt mi
Đôi khi tình yêu khiến người ta tin vào thiên trường địa cửu
Đôi khi lại khiến người ta đứt ruột đứt gan
Anh đã từng vì yêu phấn đấu quên mình
vượt qua biển người tới Thượng Hải
Ở không gian ngập tràn dục vọng
Anh dần đánh mất phương hướng ban đầu
Cô từng đợi
Anh chẳng biết phải làm sao
Cô gửi tới anh bao cánh thư
Từng bức từng bức như kim chìm đáy biển
Đôi khi tình yêu khiến người ta tin vào thiên trường địa cửu
Đôi khi lại khiến người ta đứt ruột đứt gan
Có những người
Đã lỡ rồi sẽ không quay lại nữa[3]
…
[3] Lời bài hát A Phúc của ca sĩ Trần Sở Sinh.
Giọng ca Trần Sở Sinh trầm khàn quyến rũ, rất thích hợp với những bài tình ca đau đớn như vậy. Trong các thí sinh của cuộc thi Khoái Nam[4], Gia Hàng thích Trương Kiệt hơn Trần Sở Sinh rất nhiều. Cô tắt loa, giọng ca sầu
thương ngưng bặt.
[4] Một cuộc thi hát trên truyền hình dành cho các chàng trai trẻ.
Gia Doanh đang vớt sủi cảo, khi quay lại, Gia Hàng thấy hai mắt chị đỏ hoe.
- Chị?
Đối với chị hai, trái tim Gia Hàng luôn mong manh và tinh tế.
- Bị hơi nóng xông vào mắt. – Gia Doanh nói qua loa, đem gia vị lên cho Gia Hàng. – Hôm nay đăng ký chưa?
- Em đăng ký rồi, sau Tết sẽ thi.
- Mấy ngày này đừng ra ngoài, ở nhà mà học.
Gia Hàng lẳng lặng ăn sủi cảo, nhìn chị hai như thế này, cô không dám nhắc tới việc dọn đi.
- Anh rể lại tăng ca ạ?
- Cuối năm rồi, văn phòng nhiều việc.
Gia Hàng hỏi đùa:
- Chị, sao chị không kiểm soát anh rể?
- Có gì mà kiểm soát?
- Anh rể cũng là một người đàn ông tốt, vẫn còn sót lại mấy phần sức hút, biết đâu chừng… Chị?
Một cái tát giáng xuống mặt cô, Gia Hàng ấm ức ôm đầu.
- Ăn xong thì rửa bát, dọn dẹp nhà cửa đi, em nhàn rỗi quá rồi. – Gia Doanh lườm cô rồi đi chuẩn bị nước nóng cho Tử Nhiên tắm.
- Em chỉ ví dụ thôi mà, phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh. – Giọng Gia Hàng lí nhí như muỗi kêu.