Xong, nàng lại sai lầm lần nữa. Không phải là ngày thứ nhất, mà là sau này ngày nào cũng đứng đón ở cửa, dĩ
nhiên đây cũng là nói sau này.
“Anh tại sao lại ở chỗ này?”
Nhìn thấy Lạc Thiểu Tuấn, trên mặt Triệu Noãn Noãn hiển nhiên vô cùng
bất hữu thiện. (không có thiện cảm)
Xán Xán thấy thế, bận rộn ra mặt giải thích, “Lạc tiên sinh là lão bản của nơi này!”
“Xán Xán, không phải là đã nói với cô, gọi tôi tiểu Tuấn là được.” Lạc
Thiểu Tuấn ở bên cạnh ôn nhu bồi thêm một câu, Xán Xán có chút không tốt cúi đầu.
Cái này, mặt Triệu Noãn Noãn càng đen, “Tại sao ngươi không nói cho ta biết?”
“Ngươi vừa rồi không có hỏi…”
“Ngươi!” Triệu Noãn Noãn bị chọc tức quá, chợt nhớ tới ngày mua nhẫn
kim cương, Xán Xán trở lại trên tay đem theo cây dù, ánh mắt nhất thời
nhiều hơn một phần phức tạp.
“Đi, chúng ta trở về!” Nắm lấy cổ tay của nàng, liền muốn kéo nàng lên xe.
“Noãn Noãn ca, chúng ta không phải đã nói xong sao? Làm sao ngươi …” Cổ tay bị kéo quá gấp , Xán Xán bị đau, nghĩ rút tay về, nhưng không chống nổi khí lực.
“Khoan đã!” Lạc Thiểu Tuấn bỗng nhiên tiến lên mấy bước, giữ được tay phải của Xán Xán.
Hai người một trái một phải, nàng bị giằng co ở chính giữa.
“Vị tiên sinh này, Xán Xán ở lại chỗ này chuyện của cô ấy, cho dù ngươi là biểu ca của nàng, cũng không thể lộng quyền như vậy.” Lạc Thiểu Tuấn vừa thốt xong, Xán Xán bỗng nhiên có chút lạnh cả người, tại sao hắn
bình thường nói chuyện mại mềm, mới vừa rồi thật giống như đổi một người khác, rõ ràng âm không vang nhưng tràn đầy khí thế không cho người khác cự tuyệt.
“Cô nói có đúng hay không?” Khẩu khí vừa chuyển, lại trở nên nhu hòa, trên mặt nụ cười như cũ.
Xán Xán mở trừng hai mắt, mới vừa rồi là ảo giác sao…
“Đây là chuyện nhà của chúng ta, không cần người ngoài nhúng tay!” Triệu Noãn Noãn thấp giọng nói, nắm tay Xán Xán không tha.
Trên mặt Lạc Thiểu Tuấn hiện lên một tia bi thương, thẳng tắp nhìn Xán Xán, “Xán Xán, tôi là người ngoài sao?”
Thật ra thì, ngươi thật sự là người ngoài.
Bất quá đúng như thế nhưng dĩ nhiên Xán Xán nói không nên lời, rồi hãy
nói lúc này Triệu Noãn Noãn cũng quá không có đạo lý, cho nên nàng quay
đầu nhìn Triệu Noãn Noãn, thanh âm bình tĩnh, “Ngươi buông tay!”
Triệu Noãn Noãn ánh mắt buồn bã, “Xán Xán…”
Nàng cũng không rung động, “Nếu ngươi không buông, ta sẽ tức giận.”
“…”
Tay, cứ như vậy bị thả.
“Buổi tối năm giờ, ta tới đây đón ngươi.”
Giọng nói Triệu Noãn Noãn không hề nghiêm nghị như mới vừa rồi, trầm
trầm, nhưng chẳng biết tại sao người nghe đắc nhân tâm sẽ thấy một trận
khó chịu.
“Được…” Xán Xán gật đầu, đưa mắt nhìn hắn lên xe, nổ
máy, sau đó xe liền từ từ biến mất trong tầm mắt của nàng. Tâm tính
thiện lương giống như mông một tầng hôi, nghĩ tới bị bỏ qua, cảm giác
không thở được.
“Đi thôi.” Thanh âm Lạc Thiểu Tuấn vang lên,
“Ngày thứ nhất đi làm, trước hết tôi sẽ giới thiệu cô với đồng nghiệp.”
Hắn khẽ mỉm cười, ôn hòa thân mật.
Chẳng biết tại sao, nàng
bỗng nhiên có chút ghét nụ cười như vậy, “Được.” Cúi đầu đáp một tiếng,
nàng mại khai bộ tử đi vào trong.
Lạc Thiểu Tuấn đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi nàng đi vài bước mới mại khai bộ tử đi theo, trên mặt không có nụ cười.
Lạc Thiểu Tuấn dẫn Xán Xán vào phòng làm việc của nhân viên,
“Ta cho mọi người giới thiệu, vị này là đồng nghiệp mới.”
Xán Xán hướng mọi người xấu hổ cười một tiếng, “Xin chào mọi người, ta tên là Tô Xán Xán.” Sau đó, nàng ngây người.
Tại sao tất cả mọi người ăn mặc tùy ý như vậy? Nhìn quần áo của mình,
nhất thời có loại cảm giác người ngoài hành tinh xâm nhập Địa Cầu. -_-
[] [] []
Mọi người đang làm việc rối rít đứng lên, ánh mắt
hướng Xán Xán, sau đó một nữ nhân ăn mặc coi như tương đối công sở mở
miệng, “Xin chào, ta là Trưởng phòng quản lý nhân sự, tên ta là Bạch
Tinh Tinh.”
Bạch Tinh Tinh? Chẳng lẽ còn có Tử Hà? Xán Xán khóe miệng co giật một chút.
“Xin chào, ta là phó phòng quản lý nhân sự, tên ta là Tử Hà.”
Sốc.
Xán Xán len lén liếc mắt nhìn Lạc Thiểu Tuấn, đột nhiên cảm giác được hắn thật giống như Chí Tôn Bảo…
“Ta còn có chút chuyện, nơi này giao cho cô.” Lạc Thiểu Tuấn hướng Bạch Tinh Tinh gật đầu, vừa nhìn về phía Xán Xán, khẽ mỉm cười, “Cố gắng làm việc chăm chỉ! Tôi đi.”
Tại sao lại có loại cảm giác như trút được gánh nặng?
Nàng chậm rãi quay đầu, bỗng nhiên bị từng đạo ánh mắt rung động bắn tới.
“Tô Xán Xán phải không? Mời đi theo ta.” Bạch Tinh Tinh mặt không chút
thay đổi dẫn nàng đi tới bên cạnh một cái bàn làm việc, “Sau này, đây
chính là bàn làm việc của ngươi.”
“Được… Cám ơn…” Bỗng nhiên có bàn làm việc của mình, nàng thật đúng là không quá thích ứng.
“Phòng nhân sự công việc tương đối bận rộn, đợi lát nữa ngươi tới phòng làm việc của ta, ta sẽ đem công việc hôm nay phân phối cho ngươi.”
“Được!” Xán Xán gật đầu.
Bạch Tinh Tinh nhìn đồng hồ tay một chút, “Không có vấn đề gì, bây giờ
ngươi có mười phút đồng hồ làm quen một chút với hoàn cảnh công việc,
mười phút đồng hồ sau đến phòng làm việc của ta.” Sau đó giày cao gót
của Bạch Tinh Tinh tiểu thư như cánh chim rời đi!
Bạch Tinh Tinh vừa đi, trong phòng làm việc bỗng nhiên náo nhiệt, mọi người rối rít hướng mới đồng nghiệp vây lấy.
“Ngươi gọi Tô Xán Xán a? Ta gọi ngươi là Xán Xán có được hay không?”
Nói chuyện là một thục nữa mặc váy liền áo màu trắng ôn nhu, bất quá
dáng vẻ thục nữ này nhìn qua từ trước đến nay rất quen thuộc a!
“Được, xin hỏi ngươi là…”
“Ta tên là Ôn Nhu, ngươi có thể gọi ta Nhu, Ôn Nhu, hoặc là Tiểu Nhu Nhu cũng được! Hắc hắc hắc…”
Quả nhiên, rất ôn nhu!
Xán Xán được hắc tuyến một cái sốc.
“Ngươi đừng để ý tiện nhân này, nàng thật ra thì một chút cũng không ôn nhu.” Một mỹ nữ mặc đồ thể thao trung tính màu xanh biếc khinh bỉ liếc
mắt Ôn Nhu, vừa hướng Xán Xán hào phóng cười một tiếng, “Ta tên là
Beauty.”
“Vương Xinh Đẹp, ngươi xạo giống con chim a! Beauty,
Beauty, không phải là Xinh Đẹp sao! Ngươi cao nhã đến chết!” Tiểu Nhu
nhu giận dữ, Vương Xinh Đẹp sắc mặt cũng đại biến, sau đó hai người phải đi đại chiến ba trăm hiệp .
Xán Xán ở bên cạnh thấy vậy cả kinh một đợt, đây là những đồng nghiệp kiểu gì a?
“Ngươi đừng để ý, các nàng ầm ĩ một lúc rồi thôi ấy mà.” Bỗng nhiên một thanh âm ôn nhu truyền đến, Xán Xán quay đầu, đúng lúc thấy một người
ngồi ở đối diện bàn làm của nàng.
“Ta tên là Ngô Hiểu Phi, tùy ngươi gọi ta, ngành chúng ta có chút kỳ quái, bất quá ngươi thích ứng một chút sẽ tốt thôi.”
“Được, cám ơn ngươi.” Lệ nóng quanh mắt, gặp được người bình thường cảm giác thật sự là quá tốt!
Đang cảm thán, Ngô Hiểu Phi bỗng nhiên đứng lên, thần bí hạ giọng,
“Ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngươi cùng tổng tài có quan hệ
a? Tại sao hắn tự mình giới thiệu ngươi tới đây a?”
Thì ra là, vị này cũng không phải là người bình thường. Xán Xán rốt cục không hề ôm bất kỳ hy vọng nào nữa!
“Ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta không có quan hệ gì…”
“Thật không có?”
“Thật!”
“Ngươi đừng gạt ta nga? Sau này có cái tin tức nho nhỏ gì, nhất định phải nói với ta, có biết hay không?”
“… Được…”
Ngày thứ nhất đi làm, Xán Xán đã có kết luận.
1, Bạch Tinh Tinh rất nghiêm túc, cho nên không thể chọc tới.
2, Ôn Nhu một chút cũng không ôn nhu, Vương Xinh Đẹp thật ra là T, hơn
nữa các nàng là một đôi tình lữ LES thường xuyên gây lộn.
3, Ngô Hiểu Phi trong ngành bát quái, cả công ty chỉ có chuyện chưa xảy ra, chứ không có gì là nàng không biết được.
4, Thật ra Tử Hà thầm mến Chí Tôn Bảo đã lâu, tương tư thành hoạ, đã đến trong lòng vặn vẹo .
Cuối cùng, cả công ty cả phái nữ cùng với phái nam cá biệt đều chưa lập gia đình, trừ Ôn Nhu cùng Vương Xinh Đẹp, bao nhiêu cô đều mơ ước tổng
tài xinh đẹp.