Từ phòng làm việc của Lạc Thiểu Tuấn đi ra ngoài, Xán Xán chỉ một đường chạy nhanh, xông ào vào phòng nhân sự.
Trên đường đi, mọi người rối rít dừng công việc trong tay nhìn nàng, có người thờ ơ lạnh nhạt, có người bàn luận rối rít, nhưng không ai đi lên cùng nàng nói một câu.
Nàng cũng không lên tiếng, yên lặng đi tới vị trí của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Triệu Noãn Noãn đã nói, làm không vui thì đừng làm, nàng bây giờ rất không vui!
“Xán Xán…”
Đang thu dọn, chợt nghe thanh âm Ngô Hiểu Phi, “Tổng tài hắn… Làm khó dễ ngươi à?”
Xán Xán không trả lời, chú tâm thu dọn đồ đạc của mình.
“Hắn sẽ không cứ như vậy đuổi việc ngươi chứ?” Ngô Hiểu Phi cố ý hạ
thấp thanh âm kinh ngạc, tiện đà thấp giọng lẩm bẩm nói, “Bọn họ cũng
thật là quá đáng, cũng không tra rõ ràng làm oan uổng người khác…”
“Làm sao ngươi biết là ta bị oan uổng?” Xán Xán ngừng lại, thẳng tắp
nhìn Ngô Hiểu Phi, Ngô Hiểu Phi cũng ý thức được lỡ miệng, quay đầu tiếp tục làm công việc trên tay.
“Ngươi biết người nào làm ra chuyện này đúng không? Nói cho ta biết!”
“Ngươi nhỏ giọng một chút!” Ngô Hiểu Phi kéo tay áo của nàng một chút,
cảnh giác nhìn bốn phía đánh giá một phen, thấp giọng nói, “Ta cho ngươi biết, ngươi cũng đừng nói là ta nói.”
“Ta chỉ muốn biết sự thật, sẽ không liên lụy ngươi.”
Ngô Hiểu Phi trầm mặc một hồi lâu, ánh mắt hướng một chỗ nhìn thoáng qua, “Chính là nàng.”
Xán Xán theo ánh mắt của nàng nhìn, nhất thời bị một đạo hàn quang, Tử
Hà đang lãnh đạm suy nghĩ hướng nhìn nàng, mang theo ánh mắt đùa cợt.
Nàng? !
Xán Xán thực lấy làm kinh hãi, các nàng biết mới nhau bao lâu a? Không
thù không oán, ngay cả nói chuyện cũng chỉ nói mấy câu, tại sao nàng lại muốn hãm hại mình?
“Ta cũng mới biết vừa rồi Tiểu Chu nói với
ta.” Ngô Hiểu Phi tiếp tục hạ thấp thanh âm, “Ngày hôm qua thấy nàng đi
cầm cái dự án kia, không biết làm sao, đến hôm nay lại biến thành ngươi
không có gửi đi…”
Xán Xán càng nghe càng mơ hồ, “Tại sao nàng phải làm như vậy?”
“Còn không phải là vì tổng tài!”
Lạc Thiểu Tuấn? Xán Xán mộng hơn nữa, “Có chuyện gì với tổng tài?”
“Ngươi không biết!” Ngô Hiểu Phi bĩu môi, “Người đàn bà điên kia! Lúc
nàng mới vừa tới công ty đã đặc biệt chú ý tổng tài, công khai ám hiệu
nhiều lần, đều bị tổng tài cự tuyệt. Cho nên hắn đặc biệt nhằm vào nữ
nhân trong công ty có chút quan hệ với tổng tài, nghe nói nàng còn nhiều lần gọi điện thoại quấy rầy nữ phụ tá của tổng tài, làm cho Phương tiểu thư lần trước hoảng sợ chỉ làm được nửa tháng…”
“Những chuyện này… Làm sao ngươi biết ?”
Ngô Hiểu Phi xem Xán Xán một chút, “Người thấy ta thế nào? Công ty này
chỉ có chuyện chưa xảy ra chứ không có chuyện gì là ta không biết!”
Xán Xán rốt cục kinh hãi.
Nếu như nói nàng lúc trước còn vì chuyện mình bị oan uổng mà cảm thấy
tức giận, như vậy bây giờ những thứ tức giận đó đã hoàn toàn chuyển biến thành cảm khái, thậm chí đối với cái nữ nhân ghen tỵ mà méo mó này có
vài phần đồng tình.
Tình yêu, quả thực là thật đáng sợ!
Đầu tiên là đoán không ra tâm tư của Lạc Thiểu Tuấn, bây giờ còn có con người méo mó là Tử Hà, loại này công ty, nàng làm sao còn có thể ở lại? Quả thật ở trong nhà an toàn nhất!
Xán Xán lau mồ hôi, nhanh chóng thu đọn xong đồ đạc, ôm hộp đồ chuẩn bị rời đi.
“Ngươi cứ như vậy rời đi?” Ngô Hiểu Phi không nghĩ tới mình đem sự thật nói cho Xán Xán, nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có.
Xán Xán gật đầu, cho dù hiểu rõ thì làm được gì? Trả lại trong sạch cho
nàng thì có thể thay đổi được cái gì? Lạc Thiểu Tuấn là người thật khó
nắm bắt. Chẳng biết tại sao, nàng cảm giác người này cả người đều tản ra một loại hơi thở nguy hiểm, bản năng nói cho nàng biết, trốn xa chút là tốt nhất.
“Ta đi, gặp lại sau.”
Nàng hướng Ngô Hiểu Phi phất tay một cái, ôm hộp đồ, rời khỏi bàn làm việc của mình.
Nói thật, đối với công việc đầu tiên này, nàng cũng có chút lưu luyến.
Đặc biệt là mấy đồng nghiệp trong phòng, đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc. Cho nên, nàng một lần cuối quay đầu lại nhìn bọn họ.
Ôn
Nhu, Vương Xinh Đẹp, Ngô Hiểu Phi còn có mấy đồng nghiệp khác cũng rối
rít buông công việc trong tay, đưa mắt nhìn nàng rời đi…
“A!”
Bỗng nhiên nàng bị thứ gì chặn lại, dưới chân không yên, người đang mang hộp bị ngã, đồ đạc văng ra ngoài.
Đầu óc chốc lát trống không, sau đó trên bàn tay truyền đến cảm giác rát rát, ngay sau đó đầu gối cũng mơ hồ đau.
Một cái té ngã này không nhẹ!
“Bước đi cũng đi không xong, thật không biết công ty mời tới làm gì?”
Lạnh lùng giễu cợt, Xán Xán ngẩng đầu, thấy Tử Hà từ trên cao nhìn xuống nàng, trên mặt là nụ cười khinh miệt.
Nàng! Tuyệt đối là nàng!
Xán Xán nhìn lại chỗ mình vừa bị ngã, đúng tại bên cạnh bàn làm việc
của Tử Hà, nhìn nàng ở đó nụ cười dương dương tự đắc, không sai, chính
là nàng ngáng chân nàng!
Một cục lửa giận rốt cục vọt lên.
Con cọp không phát uy, ngươi nghĩ Tô Xán Xán ta là con mèo hen a!
Xán Xán không nói hai lời, thuận tay quơ lấy cái bình mực rơi trên mặt đất, quăng đi.
Xôn xao! Tử Hà tiên tử trên chiếc váy thuần sắc trắng trong nháy mắt có một đóa hoa Phách Vương màu đen.
Rất tốt! Rất bắt mắt!
“Ngươi làm gì vậy!” Đây là cái váy nàng mới vừa xài một ngàn hai mới mua được a! Cho nên Tử Hà giận, xông qua tóm cổ Xán Xán.
Xán Xán cũng không cam chịu yếu thế, đưa tay túm phía dưới mái tóc dài của nàng, hung hăng giật xé.
“Ai u!” Tử Hà đặt mông ngã trên mặt đất, đúng lúc ngồi trên vết mực mà
Xán Xán vừa làm đổ ra, cho nên trên váy rốt cục trước sau đối xứng.
“Cái nữ nhân điên này, ta liều mạng với ngươi!” Nàng tóc tai bù xù từ
trên mặt đất bò dậy, vừa giương nanh múa vuốt hướng Xán Xán vọt tới,
những người bên cạnh còn chưa thấy rõ tình huống, hai người lại tiếp tục xông vào nhau.