Hai Ta Kết Hôn Sao

Chương 122



“Làm sao ngươi có thể hồ đồ như vậy?” Thân thể là của mình, làm sao bị thương cũng không biết, nếu để cho nàng sống một mình thì không biết sẽ ra sao?

“Thật xin lỗi…”

Thấy nàng bộ dạng vô tội, tức không chịu được nhưng không thể làm gì khác hơn là nói, “Thôi, ngươi đưa tay đây ta đi lấy thuốc bôi cho.”

Hắn vội vã lấy cái hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra một lọ dược thủy.

“Đưa tay đây.”

Giống như hài tử làm sai chuyện, Xán Xán biết điều một chút đưa tay vào trong tay hắn, hắn nắm lấy tay nàng, nhìn bàn tay mảnh khảnh trong lòng mơ hồ đau nhói, “Làm sao biến thành như vậy…”

“Đau!” Dược thủy dính vào vết thương, Xán Xán bị đau kêu lên.

“Nhẫn nại chút.” Triệu Noãn Noãn tiểu tâm dực dực, “Vết thương không sạch, nhất định phải trừ độc, nếu không sẽ nhiễm trùng.”

Xán Xán cắn răng gật đầu, mắt thấy Triệu Noãn Noãn dùng bông, cẩn thận thay nàng trừ độc trên vết thương từng chút một, sau đó bôi thuốc đỏ, rồi cầm băng gạc tinh tế buộc lại… Động tác mềm nhẹ, tròng mắt đen nhánh lộ ra chân tình.

Nàng chỉ như vậy yên lặng nhìn, cũng bất tri bất giác nhập thần, bộ ngực dâng lên ti tỉ ấm áp. Hôm nay đã trải qua một ngày dài như vậy, duy chỉ có giờ phút này nàng mới có loại cảm giác an tâm, phảng phất cảm giác người nam nhân trước mắt này có thể… Có thể che chở cho nàng cả đời…

“Xong rồi.”

Triệu Noãn Noãn ngẩng đầu, cùng lúc ánh mắt đụng vào ánh mắt của nàng, hai người ánh mắt giao nhau, Xán Xán đột nhiên cảm giác được khí huyết dâng trào, mặt thoáng cái đỏ hồng thành trái cà chua.

“Làm sao? Còn bị sốt sao?” Triệu Noãn Noãn gấp gáp đưa tay sờ trán của nàng.

Cái này làm mặt của nàng đỏ hơn nữa, vội vàng tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của Triệu Noãn Noãn, “Không có… Không có chuyện gì… có chút… Hơi nóng… Không… Không thông gió…”

Triệu Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ mở rộng -_- [] [] []

“Còn chỗ nào bị đau không?”

Xán Xán thật vất vả trấn định lại, len lén liếc mắt Triệu Noãn Noãn, lần nữa cùng ánh mắt của hắn đụng nhau, không được! Không thể nhìn được!

“Tô Xán Xán!”

“Còn có đầu gối!” Nàng gấp đến độ một chút đưa ra chân, “Đầu gối cũng ngã xuống, đau! Đau!”

Không nhìn, không nhìn, không nhìn …

Triệu Noãn Noãn nhìn Xán Xán kỳ quái, nha đầu này hôm nay sao lạ vậy? Khó có thể bị ngã tới u mê?

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thay nàng vén ống quần lên.

Trong phút chốc, hắn giật mình, đập vào mắt hắn là một vết bầm lớn trên đầu gối trắng nõn của nàng, giống như một cây kim châm vào mắt của hắn.

“Xán Xán, ngươi đàng hoàng nói cho ta, rốt cuộc là làm sao lại bị té?” Thanh âm của hắn chợt chìm xuống.

Xán Xán cả kinh, tâm lập tức trống rỗng, “Ta… Chính mình… Không… Không cẩn thận…”

Ánh mắt bén nhọn đảo qua, “Không được gạt ta!”

“Không có… Không có… Lừa gạt…”

Xong, nàng gánh không được!

Nàng vừa nhắm mắt, tay bắt đầu vung loạn, “Ngươi đừng nhìn ta như vậy nữa! Ta thật là tự mình không cẩn thận… Ai u!” Kết quả là, vết thương trên tay lại bị đụng phải, “Đau! Đau! Đau!” Nàng từ trong mắt bức ra hai giọt nước mắt, nghẹn miệng, tội nghiệp nhìn Triệu Noãn Noãn.

“Ngươi!” Triệu Noãn Noãn giấu tức giận ở trong lòng, nhất thời cũng đã tiết ra hơn phân nửa, không biết nên tức giận tiếp hay là nên đau lòng, “Được rồi, đợi lát nữa ăn cơm tối xong đi ngủ sớm một chút, biết không!”

Xán Xán cúi đầu, làm hình dáng con mèo nhỏ biết điều, “Nga —— “

Ban đêm.

Bởi vì tự biết đuối lý, Xán Xán thật sớm đi nằm ngủ, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nàng cũng thật mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ thật say.

Đêm tối như mực, rèm cửa sổ để hở một góc, lộ ra vô số ánh sao lấp lánh.

Bỗng nhiên, cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, một bóng đen vô thanh vô tức đi đến, yên lặng đứng ở bên giường nàng. Lẳng lặng trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đều của Xán Xán, gương mặt tròn trịa của không chút phòng bị lộ ra ngoài chăn, lông mi bị ánh sao chiếu vào, ở hốc mắt nơi hạ hai mảnh bóng đen.

Không biết qua bao lâu, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài nho nhỏ thật nhẹ nhàng.

Hắn chậm rãi cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn…

Ánh sao chiếu xuống khuôn mặt nàng nhuộm lên một vòng sáng.

Cái hôn này vẫn dừng lại thật lâu thật lâu, cho đến khi thân thể người đang ngủ phía giật giật, hắn mới lưu luyến rời ra.

Xán Xán, đừng nữa để cho ta lo lắng nữa nhé?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.