Sau khi khiếp sợ, trong đầu Xán Xán nhanh chóng hiện ra Nhâm bạn trai trước đây của Nhan Như Ngọc.
——— phân cách tuyến bắt đầu nhớ lại ———
Bạn trai thứ nhất của Nhan Như Ngọc xuất hiện thời điểm nàng học lớp
năm tiểu học, người này tên là Vương Da lông ngắn, đặc điểm lớn nhất là
thích ăn, đặc biệt là chấp niệm đối với sô cô la đã đến trình độ người
thường không thể tưởng tượng!
Hai người gặp gỡ một năm, cuối
cùng tình yêu làm Nhan Như Ngọc cuồng mập hai mươi cân ấy đã đại giá kết thúc, từ đó về sau Nhan Như Ngọc chỉ cần vừa nhìn thấy sô cô la sẽ gián đoạn co quắp, cộng thêm nôn mửa không ngừng.
Nhâm bạn trai thứ hai của Nhan Như Ngọc xuất hiện thời điểm hai người bọn họ học lớp mười một, người này tên là Ngải Mai Lực, yêu thích lớn nhất là thảo luận bí
quyết dưỡng da, am hiểu nhất kiểu thêu chữ thập, kim may vừa xuất không
người nào có thể địch nổi.
Lúc này hai người chỉ gặp gỡ ba
tháng, cuối cùng Ngải Mai Lực mất tích trong một ngày mùa thu nở đầy hoa cúc đã đặt dấu chấm hết. Nghe nói cả nhà di dân đi Thái Lan, đến nay
cũng không có một chút tin tức, sinh tử chưa biết.
Sau khi Nhan Như Ngọc Chịu đủ bi thương tình cảm, rốt cục khi ở đại học nàng đã tìm
được mùa xuân thứ ba, lần này là xã trường câu lạc bộ thể dục của
trường, toàn thân da thịt cường tráng có thể tính tới việc đoạt cup,
cũng bởi vì ở tiệc khiêu vũ năm đó hóa trang sắm vai David, nhất cử
quang vinh năm đó toàn bộ được hiệu thụ…chiến thắng năm đó là sự kiện
chấn động thứ hai ở trường. Kết quả tới ngày thứ hai, cùng cô gái đệ
nhất danh chủ tịch câu lạc bộ chạy vật lộn, hôm nay tính cách trẻ con
cũng ít nhiều được thể hiệu .
———– kết thúc phân cách tuyến nhớ lại ———–
“Xán Xán, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?” Nhan Như Ngọc thấu tới đây.
“Không có! Không có gì!” Xán Xán len lén liếc vị nam nhân quàng khăn kia, không khỏi cả người sợ hãi.
“Đúng rồi, một mình ngươi tới sao?”
Ta?
Vừa nghe hỏi, Xán Xán mới đột nhiên nhớ tới hai người còn đứng phía sau mình, đang muốn giới thiệu.
“Này, mỹ nữ!” Cao Vũ bước lên, hướng Nhan Như Ngọc cười chào hỏi.
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Ào ào xôn xao, Nhan Như Ngọc chỉ vào Cao Vũ giật mình trong chốc lát, lấy lại tinh thần, đem Xán Xán kéo đến bên cạnh,
giảm thấp thanh âm nói, “Xán Xán, ngươi không thể nào? Đều nói ngựa tốt
không nhai lại cỏ!”
Thấy nàng hiểu lầm, Xán Xán bận rộn giải thích, “Không phải…”
“Ta biết!” Nhan Như Ngọc cắt đứt lời của nàng, “Mặc dù ngươi cũng không được tốt mã lắm, nhưng là loại cỏ bất lực này, trăm triệu lần không
được ăn a! Nếu như kết hôn, không những không có phúc, hơn nữa rất có
thể phải quản trẻ nít nha…
Rắc…rắc…, Xán Xán ngã.
“Như Ngọc, ngươi thật đang hiểu lầm! Ta cùng hắn một chút quan hệ cũng không có! Một chút cũng không có!” Xán Xán khóc không ra nước mắt, “Ta lần
trước lừa gạt ngươi.”
“Gạt ta?”
Xán Xán gật đầu, “Lần
trước ở hôn lễ Khương Kiệt, là ta kéo hắn tới hỗ trợ mà thôi, thật ra
hai chúng ta thì một chút quan hệ cũng không có.”
Nhan Như Ngọc nửa tin nửa ngờ nhìn Xán Xán, “Thật?”
“Thật!”
“Các ngươi không có gì?”
“Không có gì!”
“Vậy hắn cũng không bất lực?”
“… Không có, không đúng! Ta cũng không biết rốt cuộc hắn có hay không…” Khóc, nàng thật sự không biết a!
“Ai!” Bỗng nhiên vẻ mặt Nhan Như Ngọc thất vọng, “Xán Xán, ngươi xác
định nga? Bất lực có thể trị liệu, không có gì nhưng một chút đường sống quay về cũng không có!”
Xán Xán nhất thời có loại cảm giác bị sét đánh qua, “Ta! Chắc chắn!!”
“Đó là ngươi nói, ngươi bây giờ còn độc thân nga?”
Độc thân?
Chẳng biết tại sao, nghe từ này, trong đầu Xán Xán hiện lên đầu tiên
chính là giấy hôn thú hồng hồng kia. Nàng không nhịn được trộm liếc
Triệu Noãn Noãn một cái.
“A!” Nhan Như Ngọc bỗng nhiên la hoảng lên.
“Tiểu bảo bối, ngươi làm sao vậy?” Nam nhân khăn quàng cổ tay cầm xiên thịt dê cùng kẹo đường, chợt lao đến.
“Cưng ơi, không có gì, ngươi qua bên kia chờ ta nga!”
“Được ——” nam nhân khăn quàng cổ xấu hổ cười một tiếng, xoay người
trong nháy mắt, bão cát nổi lên bốn phía, cái khăn quàng cổ đỏ lòm kia
lại bị hắn văng theo phong phạm Thượng Hải!
Rất tốt! Rất cường đại!
Chính là thấy cảm khái, Nhan Như Ngọc một phen kéo tay nàng, nước mắt
lưng tròng, “Xán Xán, cho dù ngươi không có nam nhân cũng không thể cầm
hắn cho đủ số chứ? Hắn là GAY a!” Không sai, xét quan hệ Nhan Như Ngọc
cùng Xán Xán, nàng sớm đã biết Triệu Noãn Noãn thích nam nhân, bằng
không năm đó Vương Da lông ngắn cũng sẽ không có cơ ngồi chung.
Nhan Như Ngọc vừa nói, tâm tình Xán Xán trong nháy mắt rơi xuống thấp.
Nàng nói không sai, cho dù hai người bọn họ có giấy hôn thú cũng có thể thành ra dạng gì? Triệu Noãn Noãn vẫn là GAY, tại sao nàng có thể có
loại ý nghĩ này?
Thôi rồi! Thôi rổi!
“Như Ngọc, ngươi hiểu lầm, bọn họ chẳng qua đơn giản là theo ta tới chơi mà thôi, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Lúc này Nhan Như Ngọc mới yên tâm gật đầu, “Xán Xán, vậy là được rồi!
Nếu như ngươi thật sự muốn nam nhân, ta có thể bảo cưng nhà ta giúp
ngươi giới thiệu nga, công ty bọn họ có rất nhiều nam thanh niên chưa
lập gia đình, tài hoa xuất chúng, tướng mạo Phi Phàm…”
Khóe miệng Xán Xán co giật một chút, “Như Ngọc, ngươi nói công ty là…”
Nhan Như Ngọc quay đầu, dùng thanh âm nũng nịu hô, “Cưng ơi, mau đưa cho Xán Xán một tấm danh thiếp của ngươi!”
Khăn quàng cổ hồng phiêu phiên tới.
Xán Xán nhận lấy danh thiếp, nhìn kỹ, choáng.
Chữ to hồng hồng, phá lệ bắt mắt ——Công ty hữu hạn thực phẩm bảo vệ sức khỏe Nhật Nguyệt phó tổng quản lý: Dương Tiếu
“Tổng giám đốc của bọn họ Bạch Đông Phương còn chưa kết hôn nga, có muốn ta giới thiệu cho ngươi thử một chút hay không?”
Xán Xán rốt cục hỏng mất, Như Ngọc tỷ tỷ, ngài tha cho ta đi!